Edit: Mân Tầm
Bản edit này chỉ được đăng duy nhất tại TYT!
– – – – –
Chuyển hướng hình tượng? Chuyển cái gì chứ? Lui khỏi giới thì còn chuyển cái gì nữa?
À đúng rồi, Bùi Dung còn định rút khỏi giới giải trí mà.
Chu Hàng lập tức toát mồ hôi lạnh. Từ trước đến nay, tổng bộ gần như chưa từng can thiệp vào kế hoạch của Giải Trí Giang Lục, vì thế hắn ta cũng mặc nhiên cho rằng kế hoạch rút lui của Bùi Dung sẽ diễn ra suôn sẻ.
Nhưng nếu không suôn sẻ thì sao?
Dạo gần đây, Chu Hàng bận rộn xây dựng một đội ngũ mới, bao gồm nhân sự từ marketing, nhiếp ảnh, biên kịch cho đến hậu kỳ. Mô hình công ty cũng dần thay đổi, không còn đơn thuần là một công ty quản lý nghệ sĩ mà chuyển sang hướng phát triển nội dung, khiến khối lượng công việc tăng lên gấp bội.
Với tư cách là tổng giám đốc của một công ty giải trí nhỏ, Chu Hàng đã bận đến mức chân không chạm đất. Đừng nói đến Lục Cầm – một người vốn có cả núi công việc chờ giải quyết, thế mà vẫn dành thời gian để quan tâm đến chuyện của Bùi Dung. Điều này… có hơi bất thường.
Gần đây Bùi Dung làm gì mà khiến Lục tổng không hài lòng sao?
Chu Hàng mở bảng lịch trình của nghệ sĩ ra kiểm tra. Theo dữ liệu hiển thị, Bùi Dung vẫn đang hoàn thành công việc theo đúng kế hoạch, không có gì bất thường.
Lục Cầm không hài lòng vì Bùi Dung ăn cơm heo trên show tạp kỹ? Chẳng lẽ là cảm thấy nghệ sĩ dưới trướng làm ảnh hưởng đến đẳng cấp của Lục Thị? Hay Lục Thị muốn nâng tầm hình ảnh nghệ sĩ?
Nhưng mà… chương trình tạp kỹ vốn dĩ phải có yếu tố gây cười, chắc chắn sẽ có những phân đoạn phóng đại một chút mà!
Chu Hàng cau mày mở đoạn video tổng hợp từ show, định xem thử xem vấn đề nằm ở đâu. Anh còn dự định gọi Bùi Dung tới nhắc nhở ra ngoài phải chú ý hình tượng, cậu bây giờ là nghệ sĩ thuộc công ty điện ảnh do Lục Thị trực tiếp nắm cổ phần đấy!
Thế nhưng… thẳng đến khi tua hết một tập chương trình, Chu Hàng vẫn chẳng tìm thấy đoạn “cơm heo” nào cả.
Nhìn có vẻ ăn ngon mà? Món nào cũng đủ sắc, hương, vị, cơm dọn lên chỉ việc há miệng.
Chu Hàng bỗng cảm thấy có gì đó không ổn, cẩn thận nghiền ngẫm lại giọng điệu của thư ký Lục tổng.
Hình như… không phải là ghét bỏ, mà là bất bình thay cho Bùi Dung. Như kiểu chỉ còn thiếu điều nói thẳng: 3 tỷ này là để dành riêng cho Bùi Dung!
Chẳng lẽ… Lục tổng nhìn ra Bùi Dung đang âm thầm làm nền cho Tưởng Thiên trên chương trình tạp kỹ? Phát hiện có gì đó không đúng?
Chu Hàng lập tức gọi cho La Quần, hỏi: "Bùi Dung đang ở đâu?"
La Quần đáp: "Để tôi hỏi trợ lý một chút."
Chu Hàng cau mày trách: "Bùi Dung là nghệ sĩ át chủ bài dưới trướng cô, mà ngay cả lịch trình của cậu ấy cô cũng không nhớ? Cậu ấy còn chưa rút khỏi giới mà cô đã chểnh mảng như vậy rồi sao?"
La Quần: “…”
Chu Hàng bước ra ngoài, vừa đúng lúc nhìn thấy nhân viên công ty chuyển nhà đang dọn đồ ra ngoài.
Linh cảm có gì đó không ổn, anh tiến lại gần nhìn thử —— quả nhiên, đang dọn phòng của Bùi Dung.
"Sao lại chuyển đồ đi?"
Một nhân viên biết chuyện nhỏ giọng đáp: "Bùi Dung không phải sắp rời đi sao? Chị La bảo dọn phòng lại để Tưởng Thiên vào ở."
Chu Hàng tức đến nỗi suýt đập luôn thang máy: "Ai cho phép tự ý quyết định vậy? Dọn hết về cho tôi! Đừng có kiểu người còn chưa đi mà nước trà đã lạnh! Nếu ai chê ký túc xá không tốt thì tự bỏ tiền ra mà thuê khách sạn bên ngoài!"
Mấy nhân viên đang chuyển nhạc cụ của Tưởng Thiên bị mắng té tát, đứng đơ như tượng.
Dạo gần đây, nhìn vào thái độ trong công ty, ai nấy đều nghĩ rằng Giải Trí Giang Lục sắp đổi át chủ bài, thế nên ai cũng cẩn thận nịnh nọt Tưởng Thiên.
Nhưng… họ hiểu sai rồi sao?
Bùi Dung vừa kết thúc một buổi phỏng vấn, còn chưa kịp thở đã bị Tiểu Lưu kéo về công ty. Lúc chuẩn bị xuống xe, cậu bất ngờ phát hiện người mở cửa xe cho mình lại là Chu Hàng.
Cậu đút tay vào túi quần, bước xuống, im lặng vài giây. Chu Hàng không nói gì, chỉ thuận tay đóng cửa xe giúp cậu.
"Không cần khách sáo vậy đâu, Chu tổng." Bùi Dung nhếch môi cười, trong lòng thầm nghĩ: Lại có chuyện gì đây? Chẳng lẽ vì cậu từ chối theo Tưởng Thiên lên show tạp kỹ mà Chu Hàng phải tự mình ra mặt?
Nhưng Chu Hàng không vòng vo, đi thẳng vào vấn đề: "Chúng ta hợp tác nhiều năm như vậy, tôi cũng không cần quanh co. Lục tổng nói muốn giúp cậu chuyển hình. Đang yên đang lành, tự nhiên lại muốn chuyển hình tượng là thế nào?"
Bùi Dung: “…”
Xong đời rồi! Lục Cầm chắc chắn là nhớ kỹ câu viện cớ lúc trước của cậu: "Cả công ty và cá nhân tôi đều đang trong giai đoạn chuyển hình, nên nửa cuối năm không nhận thêm lịch trình."
Cậu đâu có định đổi hình tượng thật, cậu chỉ muốn chuyển hình thành một con cá mặn mà thôi!
Chu Hàng nhanh chóng sắp xếp lại mọi chuyện trong đầu. Lục Cầm ban đầu vốn không có hứng thú với Giải Trí Giang Lục, nhưng sau khi gặp Bùi Dung mới quyết định đầu tư.
Nói trắng ra, người mà Lục Cầm thật sự để mắt tới chính là Bùi Dung. Giờ mà Bùi Dung bỏ gánh giữa chừng, nếu tổng bộ phát hiện bọn họ câu kết cùng nhau lừa gạt thì chẳng phải người thảm nhất chính là hắn ta sao?
Vừa vào văn phòng, Chu Hàng suýt chút nữa quỳ luôn xuống ôm chân Bùi Dung: "Cậu không thể thấy chết mà không cứu được!"
Bùi Dung lười biếng dựa vào sofa, thở dài: "Vậy tôi phải làm sao?"
Dù sao chuyện này cậu cũng có một phần trách nhiệm, sớm biết thế thì đã không nhúng tay vào ngay từ đầu…
Chu Hàng: "Phối hợp với kế hoạch chuyển hình của Lục tổng."
Bùi Dung: "Vậy khi nào tôi mới được nghỉ hưu?"
Chu Hàng tức đến nghiến răng: "Còn trẻ mà làm việc thêm mấy năm thì có sao? Cô quản gia nhà tôi sáu mươi rồi vẫn còn đi làm, còn cho thuê sáu phòng trọ đấy!"
Bùi Dung: "Tôi cũng có thể nghỉ hưu rồi ra đường nhặt rác."
Chu Hàng: "Thế này đi, cậu phối hợp một thời gian. Qua một năm, tôi giúp cậu tạo bệnh án giả, lừa tổng bộ cho cậu giải nghệ. Trong năm đó, cậu cứ coi như đi học tập chuyển hình. Còn công việc, tôi sẽ cố hết sức giúp cậu giảm bớt."
"Chúng ta biến việc chuyển hình thành một đợt 'bồi dưỡng chuyên sâu'. Nghỉ hưu thì được, nhưng không thể dừng học tập, hiểu chưa Bùi Dung?"
Lúc này, Chu Hàng y như giáo viên chủ nhiệm nghiêm khắc đang cố gắng dạy bảo một học sinh cá biệt.
Bùi Dung suy nghĩ một chút, rồi nhún vai: "Được thôi."
Cậu đoán Lục Cầm có để ý cậu thế nào đi nữa, chắc cũng không quá một năm.
Thấy đã tạm đạt được thỏa thuận, Chu Hàng ậm ừ một lúc rồi hỏi dò: "Cậu với Lục tổng… có phải…?"
Bùi Dung lạnh lùng liếc qua: "Không phải chính anh nói với tôi Lục Cầm cấm dục à?"
"Đúng đúng đúng!" Chu Hàng gật đầu lia lịa. "Cậu cứ yên tâm làm việc, Lục tổng không có cái suy nghĩ đó đâu. Chỉ là xem trọng nhân tài thôi, biết đâu còn muốn nâng cậu thành gương mặt đại diện cho Lục thị."
Bùi Dung chẳng tin nổi mấy lời ma quỷ này của Chu Hàng. Cậu thản nhiên nói: "Tôi có một yêu cầu, đừng sắp xếp bất cứ lịch trình nào của tôi có liên quan đến Tưởng Thiên. Tôi không muốn gặp cậu ta."
Chu Hàng cười xòa: "Yên tâm, cậu mãi mãi là nghệ sĩ quan trọng nhất của Giang Lục. Không ai có thể thay thế cậu, đừng lo bị lung lay vị trí."
Bùi Dung lười sửa lại hiểu lầm của hắn. Thật ra lý do cậu không muốn dính dáng đến Tưởng Thiên chẳng phải vì sợ bị vượt mặt, mà là cứ thấy người kia là cậu lại buồn nôn.
Hôm sau, Bùi Dung gặp được thư ký của Lục Cầm – họ Cao.
Thư ký Cao mang theo một xấp tài liệu, phong thái khôn khéo, chuyên nghiệp, thậm chí còn giống một người đại diện hơn cả La Quần.
"Đây là kế hoạch phát triển dành cho Bùi tiên sinh, đã được Lục tổng duyệt qua. Ngài có thể xem trước, nếu có gì không phù hợp thì cứ cho ý kiến."
Bùi Dung lật sơ qua, nội dung đại khái là muốn thay đổi hình tượng của cậu trong giới giải trí. Từ một "yêu nghiệt" phong lưu, không đứng đắn, bây giờ phải chuyển thành một quý công tử đoan chính. Những hợp đồng quảng cáo linh tinh, những bộ phim thần tượng kinh phí thấp đều bị cắt bỏ. Thay vào đó, cậu sẽ được hướng tới dòng phim chính thống, hợp tác với các đạo diễn tầm cỡ.
Thư ký Cao sắp xếp cho Bùi Dung một loạt khóa học để "chuyển hình", từ kỹ thuật diễn xuất, khí chất quý tộc, thể thao thượng lưu, đến giám định và thưởng thức châu báu…
Bùi Dung cầm danh sách, khóe miệng giật giật. Giới giải trí dù có muốn "định hình nhân cách" cho nghệ sĩ cũng chỉ là vỏ bọc bên ngoài thôi, cần gì phải nghiêm túc đến mức này?
Thư ký Cao đúng là người ngoài ngành thật…
Cậu hoàn toàn dẹp bỏ suy đoán vớ vẩn về Lục Cầm. Hóa ra đối phương thật sự nghiêm túc muốn cậu "chuyển hình".
Bùi Dung lật tài liệu, nheo mắt: "Nhưng tạo hình này…"
Thư ký Cao cẩn thận giải thích: "Tạo hình yêu nghiệt không thể theo cậu cả đời được."
Bùi Dung bật cười: "Đúng vậy, tôi già rồi."
Nhưng chẳng lẽ không thể đổi thành "cán bộ lười biếng" được sao?
Nếu vậy, cậu có thể đóng vai mà không cần diễn. Gần đây phong cách này cũng đang thịnh hành mà.
Thư ký Cao vội vàng nói: “Ngài còn chưa đến 25, vẫn rất trẻ. Nhân thiết này là Lục tổng cảm thấy phù hợp với ngài nhất.”
Nghe vậy, Bùi Dung ngượng ngùng không tiện đề xuất "nhân cách cá mặn" nữa. Lục Cầm đã quyết thì không thể thay đổi.
Thư ký Cao lại hỏi: “Lục tổng sẽ chịu tiền vi phạm hợp đồng, hủy bỏ những hoạt động không cần thiết, ngài thấy sao?”
Bởi vì Bùi Dung đã định sẵn ngày rời khỏi giới, nên La Quần tranh thủ nhận hàng loạt hoạt động thương mại, từ khai trương khách sạn đến livestream lộ mặt, để kiếm thêm lợi nhuận.
Bùi Dung không chút do dự: “Hủy hết đi, hủy hết đi.”
Gần đây hắn đặc biệt ghét mấy hoạt động lặp đi lặp lại vô vị, đúng là có thể làm người phát điên.
Thư ký Cao làm việc quyết đoán như sấm rền gió cuốn, ngay hôm sau đã có người đến đón Bùi Dung đi học.
Bùi Dung không hiểu lắm tại sao môn học "Giám định và thưởng thức châu báu" lại liên quan đến giới giải trí. Dù sao thì các minh tinh khi bước trên thảm đỏ cũng đều mượn nguyên bộ từ các thương hiệu xa xỉ, chẳng ai phải lo chuyện mua nhầm hàng giả.
Thôi thì đi học vẫn dễ chịu hơn đi làm, ít nhất còn có thể lén ngủ gật.
Bùi Dung chống cằm, trong phòng hội nghị chỉ có mỗi cậu là học viên. Giáo sư giảng giải từ cơ bản đến chuyên sâu về quá trình phát triển của hàng xa xỉ, các phương pháp cắt đá quý phù hợp, cách giám định giá trị trang sức...
Một giờ sau, mí mắt Bùi Dung ngày càng sụp xuống, hàng mi dài đen nhánh khẽ rung rinh, bàn tay chống cằm cũng không còn vững, đầu cậu đổ về phía trước trong chớp mắt...
Cậu giật mình tỉnh dậy, vội vàng cầm lấy ly nước giả vờ uống để che giấu sự chột dạ, đồng thời lén liếc nhìn giáo sư.
Giáo sư vẫn giữ vẻ điềm đạm và bao dung như trước, hoàn toàn không có ý trách cứ. Bùi Dung lập tức hiểu ra - dù có gục xuống bàn ngủ cũng chẳng sao cả.
A... Vậy thì cậu không khách khí nữa.
Một người sắp rời khỏi giới giải trí như cậu lại chẳng có chút hứng thú nào với trang sức hay hàng xa xỉ, về sau cũng chẳng có cơ hội đeo. Lỡ đeo ra đường rồi bị cướp thì sao?!
Bùi Dung nghe tai này lọt tai kia, cho đến khi giáo sư lấy ra từng hộp trang sức, nhẫn, đồng hồ, khuy măng sét, kẹp cà vạt... vừa giảng vừa định giá: cái này 5 triệu, cái kia 20 triệu, cái nọ 600 nghìn...
Trên bàn, tổng giá trị đã lên đến hàng trăm triệu.
Bên ngoài phòng họp, trợ lý nhỏ không hiểu chuyện gì cứ thấp thỏm nhìn Thư ký Cao: "Thái độ đi học của Bùi tiên sinh như vậy..."
Thư ký Cao gật đầu: "Rất phối hợp." Dù sao trọng điểm cũng không phải là nghe giảng.
Trợ lý nhỏ: "......"
Quả nhiên, hôm nay trong lớp không có học sinh cá biệt.
Bên trong phòng họp, giáo sư nói: "Chúng ta hãy tập trung quan sát hoa văn thiên văn trên mặt đồng hồ này—"
Bùi Dung thì tập trung nhìn kim đồng hồ. Ừm, còn năm phút nữa là tan học, đúng là một tiết học thu hoạch được không ít.
Cậu cố gắng lắng nghe thêm năm phút, trông hệt như một sinh viên nghiêm túc ngồi hàng đầu giảng đường, tràn đầy tinh thần nghiên cứu học thuật.
Giáo sư kết thúc phần ví dụ thực tế, thân thiện hỏi: "Cậu cảm thấy món nào ở đây là quý giá nhất?"
Ồ, một câu hỏi trước giờ tan học!
Bùi Dung ngồi thẳng dậy, đầy tự tin chỉ vào chiếc đồng hồ kia: "Cái này."
Giáo sư mỉm cười gật đầu, trông hài lòng hệt như vừa tìm được một sinh viên chính quy có thể xuất bản bài trên SCI.
Bùi Dung nheo mắt cười, cảm thấy mối quan hệ thầy trò vô cùng hòa hợp.
Nếu những buổi học kiểu này có thể kéo dài thêm một chút, thì đúng là một cách rèn luyện thể chất và tinh thần tuyệt vời.
Giáo sư đẩy chiếc đồng hồ đến trước mặt Bùi Dung: "Trả lời đúng, phần thưởng cho cậu."
Bùi Dung: "Hả?"
Bùi Dung lập tức tỉnh táo.
Có gì đó không ổn.
Cả buổi học này... đều không ổn chút nào.
Cậu chắc chắn mình đang tham gia "Lớp huấn luyện chuyển hướng cho minh tinh hắc hồng", chứ không phải "Lớp bồi dưỡng cho các phu nhân hào môn" chứ?
Thư ký Cao làm việc kiểu gì vậy?
Chuyện này... chẳng lẽ là kế hoạch cố định không thể thay đổi sao?