Edit: Mân Tầm
Bản edit này chỉ được đăng duy nhất tại TYT!
– – – – – –
Tài khoản marketing đăng bài:
@Đệ Nhất Giải Trí: Theo nguồn tin đáng tin cậy, đại minh tinh Bùi Dung của các người không có bất kỳ lịch trình nào trong nửa cuối năm nay, kế hoạch công việc hoàn toàn để trống. Không biết là đắc tội với vị đại lão nào trong giới mà bị phong sát rồi? [ăn dưa] [ăn dưa]
Đây chỉ là một tài khoản marketing nhỏ có vài vạn người theo dõi, sau nửa tiếng đăng tải, lượng bình luận không nhiều nhưng lại nồng nặc mùi thuốc súng.
"Ha, hắn mà bị phong sát thì tôi cũng chẳng thấy lạ. Nhìn mặt thôi đã thấy kiểu gì cũng đắc tội người khác."
"Gà chua đừng nhảy, nếu nói Bùi Dung phong hoa tuyệt đại, đẹp đến mức anh trai nhà bạn sau phẫu thuật thẩm mỹ cũng tự thấy xấu hổ không dám soi gương, vậy đúng là hắn có tội rồi. Không có cách nào khác, trời sinh."
"Đừng mà~ Bùi Dung chính là nhan sắc trời ban để cứu vớt giới giải trí, tôi không phải fan nhưng cũng mong hắn đóng thêm vài bộ phim."
“Năm ngoái, Bùi Dung đóng bốn bộ phim, trong đó đã có ba bộ trở thành bom tấn. Mỗi bộ có mức đầu tư ít nhất 500 triệu, với sự góp mặt của hầu hết các ông lớn trong giới giải trí. Ai có thể phong sát hắn được chứ? Nhà tư bản chẳng lẽ không yêu tiền sao?”
"Nói về chuyện này, hắn có khi nên nhận luôn giải ‘Chuyên cần nhất showbiz’, một năm 365 ngày ngày nào cũng đi làm."
"Lại nói đến fan nhà hắn đúng thật theo kiểu phật hệ, chẳng có mấy fan cuồng, bản thân thì cực kỳ chăm chỉ, nên cũng chẳng ai rảnh mà kiểm soát dư luận."
"Có khi nào, vấn đề là do chẳng ai kiểm soát dư luận không?"
"Cười xỉu, fan Bùi Dung trước đây cứ ca tụng hắn nào là ‘không dính khói lửa nhân gian, thanh lãnh như trăng sáng’, nhưng người qua đường nhìn mặt hắn một cái đã thấy chói mắt, diễm áp quần phương, quyến rũ đến mức đỉnh cao. Lại cộng thêm trình độ chuyên nghiệp, rõ ràng là trên mặt viết chữ ‘Muốn kiếm tiền’."
"Ngày mai là lễ kỷ niệm thành lập của Giải Trí Giang Lục, lại sắp được chứng kiến Bùi Dung thể hiện tài nghệ giao tiếp xã hội. Có thể cho tôi xin chút kỹ năng xã giao không, dân văn phòng thật sự sợ những buổi tiệc cuối năm này."
"Ai mà chẳng sợ chứ…"
…..
Trong khi đó, nhân vật chính của tin đồn – Bùi Dung lại như không có gì xảy ra, tích cực làm một con cá mặn. Lúc này, cậu đang mặc bộ đồ ngủ lụa trắng, lười biếng tựa vào sofa da màu đen trông không khác gì một bông tuyết trắng rơi xuống giếng sâu. Sắc trắng ấy toát lên sự trong trẻo như ánh trăng, nhưng không hề bị bóng tối nuốt chửng, mà ngược lại, càng trở nên rực rỡ lấp lánh như viên minh châu.
Bùi Dung nhìn bản kế hoạch công việc của mình hồi lâu, đôi môi hoàn mỹ hơi nhếch lên, như cảnh xuân bất ngờ ghé qua, mang theo một chút sung sướng khó diễn tả.
Cậu cầm bút đỏ, khoanh tròn một hợp đồng quảng cáo sắp hết hạn.
Tốt quá, lại mất đi một hạng mục công việc, thêm một bước gần hơn đến việc giải nghệ.
Từ khi kiếm đủ tiền trong giới giải trí, mục tiêu lớn nhất của Bùi Dung chính là “nghỉ hưu muôn năm, làm cá mặn muôn năm”. Hỏi minh tinh nào muốn lui vòng nhất thì cậu chính là vô địch.
Dù công ty có giở hết 18 món nghề để níu kéo cũng chẳng làm gì được, đành phải sắp xếp kín lịch trình của cậu trong một năm này để cố vớt thêm chút lợi nhuận cuối cùng.
Nhưng dù có bận rộn đến đâu, rồi cũng sẽ có ngày hoàn thành mọi việc. Đến hôm nay, Bùi Dung đã thành công biến toàn bộ lịch trình của nửa cuối năm thành một trang trống trơn.
Bữa tiệc kỷ niệm lần này, nếu không có gì bất ngờ, chính là lần xuất hiện lộng lẫy cuối cùng của cậu trước khi lui vòng.
Bùi Dung muốn làm thật hoành tráng, muốn để lại dấu ấn, để sau này khi nhắc đến cậu, người ta sẽ nhớ đến những khoảnh khắc đẹp nhất của một đại mỹ nhân.
Cậu nằm trên giường, tưởng tượng về căn biệt thự ở vùng quê, ao cá, vườn cây ăn quả, khu vườn đầy hoa. Dần dần cảm thấy buồn ngủ, trước khi chìm vào giấc mộng còn nghĩ có lẽ nên nuôi một chú cún.
Sáng hôm sau, người đại diện La Quần giống như một cục hồ dán nóng dẻo, lôi lôi kéo kéo Bùi Dung ra khỏi chăn, gần như xé cậu ra khỏi ga giường. Cô nhanh chóng thông báo lịch trình trong ngày: "Buổi sáng đi phòng thu bổ sung lời thoại phim Bồng Lai, trưa 12 giờ ăn ở nhà hàng Vạn Khải, hợp tác với nhà hàng để quảng bá hình ảnh. 5 giờ rưỡi chiều tham gia thảm đỏ lễ kỷ niệm, nhà tạo mẫu sẽ đến trước, cậu có hai tiếng nghỉ ngơi…"
Còn có hai tiếng ngủ trưa?
Mắt Bùi Dung lập tức sáng lên như đóa mẫu đơn vừa rơi xuống làn sương sớm, khóe mắt như được làn gió xuân thổi qua.
La Quần nuốt nước bọt, tàn nhẫn bổ sung: "Nhưng ở nhà hàng thì phải ăn thật. Ăn xong, tham gia bốn buổi tập thể hình."
Bùi Dung không hiểu nhìn La Quần, chậm rãi phản bác: "Tôi sắp giải nghệ rồi."
Không thể làm một con cá mặn tự do sao?
La Quần nhướng mày: "Chưa tới lúc đó, một giây cũng không thể thả lỏng."
Tất nhiên, cô còn một mục đích khác. Mỗi lần Bùi Dung tập thể dục đến mức đổ chút mồ hôi, trạng thái khi đó của cậu là đẹp nhất. Làn da trắng như phấn, ánh mắt long lanh, sắc đẹp nở rộ khiến sự lười biếng cũng hòa tan thành một nét quyến rũ khó cưỡng.
Cô thực sự hận cái thời đại camera đã thỏa hiệp với cái đẹp, chỉ biết dùng filter chồng lớp. Nếu không, cả thế giới nên được chiêm ngưỡng chiếc nhan sắc đầy sức công phá này.
La Quần nhìn cậu, thở dài, trong lòng không khỏi cảm thán không biết sau này tên lưu manh nào có thể chiếm được tiện nghi này đây…
La Quần nhắc nhở: "Chu tổng còn mời các lãnh đạo cấp cao của tổng bộ đến dự, muốn bàn chuyện gọi vốn. Đến lúc đó, cậu phối hợp một chút."
Bùi Dung thay quần áo xong, bước ra khỏi phòng thay đồ, nhẹ nhàng gật đầu.
“Ừm.”
Công ty chủ quản của Bùi Dung là Giải Trí Giang Lục, vốn là một công ty giải trí không quá nổi bật giữa vô số ông lớn trong giới phim ảnh, nhưng vẫn có thể đứng vững do là công ty con của Tập đoàn Lục Thị. Trong dàn nghệ sĩ dưới trướng, người nổi tiếng nhất chính là Bùi Dung.
Nếu không có trụ cột như Bùi Dung, ban lãnh đạo công ty chắc chắn sẽ đau đầu. Tổng giám đốc Chu Hàng đã tìm cậu nói chuyện bảy tám lần, thậm chí hứa hẹn cổ phần nhưng vẫn không thể giữ chân cậu lại, cuối cùng đành phải chấp nhận thực tế và tìm hướng đi khác, cần phải sớm tìm ra một ngôi sao khác để duy trì vị thế của công ty.
Vì vậy, lễ kỷ niệm năm nay được tổ chức vô cùng hoành tráng, kết hợp với một bữa tiệc từ thiện, nhân cơ hội mời gọi các nghệ sĩ tiềm năng và những nhân vật quan trọng trong giới kinh doanh.
Ngoài ra, sau nhiều lần thuyết phục, Chu Hàng cũng kéo được ban lãnh đạo tổng bộ đến tham dự.
Không khí buổi tối dần lên cao trào khi một chiếc Rolls-Royce màu đen lăn bánh chậm rãi, cán lên đoạn giữa của thảm đỏ…
"Wow! Quá là phong cách!"
"Nhan sắc và chiếc xe này đều đang đè bẹp tôi!"
"Bùi Dung là đại diện thương hiệu mới sao? Xe này là chạy thẳng lên thảm đỏ luôn à?!"
"Không, đây chỉ là công ty muốn làm nổi bật khí chất vốn có của anh ấy thôi."
"Mẹ ơi, con muốn mua anh này… À không, con muốn mua chiếc xe này!"
Tiếng chụp ảnh lách tách và những tiếng hò hét phấn khích vang lên không ngừng, ai cũng mong mỹ nhân sẽ liếc nhìn về phía họ dù chỉ một cái.
Những người khác đều là đi bộ chậm rãi trên thảm đỏ, riêng Bùi Dung thì khác, là nghệ sĩ hàng đầu của Giải Trí Giang Lộ, cậu có quyền kiêu ngạo. Đây cũng là hình tượng mà công ty xây dựng cho cậu - luôn nổi bật, luôn thu hút mọi ánh nhìn, dù là yêu thích hay ghét bỏ, miễn là có được sự chú ý.
Cửa xe mở ra, Bùi Dung bước xuống với một chiếc sơ mi lụa màu xanh lục nhạt, cổ áo hơi mở, làn da trắng đến mức gần như phát sáng. Cậu cúi người, tháo kính râm xuống và mỉm cười với đám phóng viên. Nếu sắc đẹp có thể gây sát thương, thì khoảnh khắc này hẳn đã khiến cả sự kiện nổ tung như pháo hoa.
Sau khi đứng trước ống kính đủ lâu, Bùi Dung mới chậm rãi bước vào hội trường bữa tiệc.
Bên trong, rượu ngon và thức ăn hảo hạng bày đầy bàn. Chu Hàng đang bận xã giao với các doanh nhân, không để ý đến anh. Bùi Dung chọn một góc sô pha rồi lười biếng ngồi xuống.
Người đại diện La Quần ngồi bên cạnh Bùi Dung, phổ biến thông tin về nhiệm vụ quan trọng của buổi tối nay. Họ cần thể hiện rõ tầm quan trọng của Tổng giám đốc Chu đối với công ty, đồng thời vẽ ra viễn cảnh đầy hứa hẹn về tiềm năng phát triển của ngành giải trí. Mục tiêu là thuyết phục tổng bộ đưa Giải Trí Giang Lộ vào kế hoạch chiến lược quan trọng.
La Quần nhìn Bùi Dung, thở dài trong lòng. Mọi người đều nghĩ Bùi Dung luôn đeo kính râm để tạo phong cách, chỉ có cô biết… đó là để tên lười này che đi cặp mắt lúc nào cũng như buồn ngủ của cậu ta.
Bùi Dung ngáp một cái, chậm rãi nói: "Tôi biết rồi."
La Quần nghiêm túc nhắc nhở: "Cậu phải thể hiện thật tốt, tuyệt đối không được để lộ ra ý định rút lui khỏi ngành. Công ty cần tỏ ra đang hừng hực khí thế, sẵn sàng cạnh tranh trên thị trường."
Nếu tổng bộ biết "cây rụng tiền" như Bùi Dung đang định giải nghệ, họ chắc chắn sẽ không dại gì mà tiếp tục đầu tư.
"Chỉ cần giữ chân được tổng bộ, khi cậu lui vòng cũng sẽ dễ dàng hơn." La Quần tiếp tục.
Dù sao thì đây cũng là một cái "cây hái ra tiền" siêu to khổng lồ, nếu đã từ bỏ, cũng không thể để cho người khác âm thầm tiếp cận. Thà rằng đắc tội với cấp cao, bị chính công ty mình phong sát, hợp đồng cũng không được gia hạn, chứ đừng mong tìm nơi khác.
Nhưng hai ngày trước, Chu Hàng tình cờ biết được chuyện một đại lão tầm cỡ đang có mặt tại thành phố này, liền khiến anh ta có tham vọng càng lớn hơn.
Chỉ cần có thể kéo được khoản đầu tư từ tổng bộ, Giải Trí Giang Lục sẽ có cơ hội chuyển mình, từ một công ty quản lý nghệ sĩ bình thường trở thành một hãng phim độc lập có khả năng tự sản xuất dự án của riêng mình.
Nếu Bùi Dung có thể che giấu mọi chuyện, tốt nhất là đến mức không ai hay biết, không để tổng bộ nghi ngờ, thì công ty sẵn sàng tổ chức hẳn một buổi “Lễ giải nghệ hoành tráng.” Khi đó, đích thân tổng giám đốc sẽ đứng lên, nước mắt lưng tròng, cảm ơn Bùi Dung vì những cống hiến mang tính xây dựng mà anh ấy đã dành cho công ty suốt những năm qua.
Bùi Dung thoáng suy tư, cảm thấy kịch bản này khá thú vị, liền gật đầu: "Được."
Nhưng sau đó, anh lại hỏi: "Chuyện này có làm ảnh hưởng đến thời gian về hưu của tôi không?"
La Quần trấn an: "Không đâu, đến lúc đó công ty đã có lứa nghệ sĩ mới, đôi bên vui vẻ chia tay, công ty lại được tiếng thơm. Tổng bộ còn có khi sẽ xem trọng chúng ta hơn ấy chứ."
Bùi Dung ngó quanh một vòng rồi hỏi: "Nói lâu vậy rồi, người của tổng bộ đâu?"
La Quần nhún vai: "Chưa biết bao giờ mới đến, cậu cứ giữ phong độ đi."
Bùi Dung cạn lời, lẩm bẩm: "Cũng có phải là mời thần tiên đâu?"
Cậu đứng dậy, chỉnh lại trang phục, khoác lên nụ cười rạng rỡ nhất và bắt đầu một vòng xã giao.
Chu Hàng trò chuyện cùng một vị tổng giám đốc, Bùi Dung chỉ đứng bên cạnh mỉm cười gật đầu, thỉnh thoảng khen vài câu. Anh chính là "món hàng" giá trị nhất của công ty, chỉ cần nhìn thôi đã thấy đáng đầu tư.
Vậy Bùi Dung có đang gượng ép không? Hoàn toàn không. Mỗi nụ cười của anh đều chứa đựng niềm vui sắp được nghỉ hưu, chân thật đến mức động lòng người.
Nhờ có Bùi Dung, Chu Hàng càng vững tin, dù trong lòng có chút lo lắng, nhưng vẫn trò chuyện đầy tự tin. Hai người này đi giao thiệp khắp nơi, quan hệ cao thấp đều có, trong mắt phần lớn mọi người, chính là một tổ hợp chuyên làm chuyện mờ ám, chiêu trò chồng chất. Toàn thân họ toát lên hơi thở không chút che giấu: “Tôi muốn leo cao, tôi muốn vơ vét tài nguyên.”
Giữa lúc đó, ánh mắt của Chu Hàng bất ngờ rơi vào góc phòng, nơi một nhóm người ăn mặc điềm đạm nhưng đầy khí thế đang đứng. Hắn lập tức nở nụ cười phấn khích.
Nếu hắn không nhìn lầm thì Lục Cầm cũng đến, đây đúng là chuyện vui nhất đêm nay!
Lục Cầm, người thừa kế của tập đoàn Lục Thị, sở hữu khối tài sản khổng lồ, có thể vung hàng trăm triệu như trò chơi.
Không chần chừ, Chu Hàng lập tức kéo theo Bùi Dung tiến lên tiếp chuyện.
Lần đầu tiên, Bùi Dung thấy Chu Hàng có dáng vẻ như vậy… vô cùng, cực kì, nghiêm túc nịnh nọt, thoáng chốc làm cậu có ảo giác như mình là mỹ nhân đang được Chu Hàng đưa đi diện kiến hoàng đế.
Mà hoàng đế thì phần lớn đều là lão già bụng bự hói đầu, nghĩ đến đây, Bùi Dung xoay người bĩu môi, cân nhắc xem nên cười thế nào để trông chân thành nhất.
Cậu cong mắt nhìn về phía người mới đến, nhưng ngay sau đó lại sững sờ.
Lục Cầm đích thị là một thiên chi kiêu tử chân chính, cao lớn, lạnh lùng, khí thế bức người. Chưa tính đến phần gia thế sau lưng, chỉ riêng vẻ bề ngoài cũng đã vô cùng xuất sắc. Không như vẻ đẹp yêu mị của Bùi Dung, anh ta mang vẻ anh tuấn cương nghị, khiến người ta liên tưởng đến những cơn bão mạnh mẽ cuốn phăng mọi thứ.
Lần đầu tiên, Bùi Dung cảm nhận được thế nào là bị "sắc tướng" áp đảo, khiến cậu không thể rời mắt.
Lục Cầm lẳng lặng nhìn cũng không lên tiếng.
Bùi Dung chỉ thoáng sửng sốt rồi nhanh chóng lấy lại phong thái giao tiếp hoàn hảo, chọn một ly champagne có nồng độ thấp và đưa cho Lục Cầm.
"Lục tổng." Cậu mỉm cười, nụ cười xinh đẹp đến mức lay động lòng người.
Lục Cầm chỉ nhàn nhạt lướt mắt qua Bùi Dung rồi nhanh chóng dời ánh nhìn, chân mày khẽ nhíu lại, nhận lấy ly rượu.
Hôm nay, vốn dĩ Lục Cầm không định đến, nhưng mẫu thân của anh, Tưởng Bình, không biết nghe được từ đâu về lễ kỷ niệm của một công ty giải trí nhỏ. Bà nói đây là công ty mà nhà mình đóng góp phần, tổ chức sự kiện ngay tại khách sạn nhà họ, nên nhất quyết bắt anh đến xem một chút, coi như thư giãn.
Lục Cầm sao có thể không hiểu tâm tư của mẹ mình?
Chẳng qua là thấy con trai mãi chưa có đối tượng, liền nghĩ giới giải trí toàn mỹ nhân tụ tập, biết đâu lại có người lọt vào mắt anh.
Không lay chuyển được Tưởng Bình, Lục Cầm đành phải đi một chuyến. Nhưng anh hoàn toàn không có ý định kết giao với bất kỳ ai. Nghe nói buổi lễ kỷ niệm kết hợp với tiệc từ thiện vào buổi tối, anh liền quyết định quyên một số tiền để chứng minh sự có mặt của mình, xem như báo cáo kết quả công tác, rồi rời đi ngay.
Tưởng Bình có lẽ đã tính sai. Anh không rảnh, buổi tối còn có cả đống văn kiện chờ xử lý.
Nhưng cũng có lẽ bà tính đúng.
Giới giải trí quả thực có mỹ nhân. Chỉ tiếc là không có linh hồn, lại càng khiến những gương mặt xinh đẹp ấy trở nên trống rỗng, nhạt nhòa.
Lục Cầm chỉ lướt qua một cái, liền cau mày dời ánh mắt đi.
Thật chói mắt.
Lục Cầm lạnh nhạt vốn là chuyện thường. Chu Hàng chủ động bắt chuyện, khéo léo khen ngợi sự nghiệp của Bùi Dung, đồng thời ngấm ngầm bày tỏ tham vọng của mình. Hắn nói chuyện cứ như thể chỉ cần tổng bộ đầu tư thêm một chút, mùa xuân gieo vài "hạt giống Bùi Dung", đến mùa thu là có thể thu về hàng trăm triệu.
Tóm lại, giới giải trí kiếm tiền quá dễ dàng - Lục tổng, ngài có động lòng không?
Bùi Dung lặng lẽ nghe Chu Hàng ba hoa, chỉ mỗi khi Lục Cầm liếc nhìn qua, cậu liền cười càng rạng rỡ hơn một chút. Nụ cười ấy giống như đóa mẫu đơn kiêu sa nhất tại hội chợ thương mại của giới làm vườn, khiến người ta không khỏi muốn đầu tư vào cả một khu vườn đầy hoa rực rỡ.
Chỉ là, Lục Cầm dường như chẳng hề để mình bị cuốn vào màn trình diễn đó. Mỗi lần anh liếc mắt qua, ánh nhìn lại thêm vài phần lạnh nhạt, lễ tiết tối thiểu cũng ngày một có vẻ miễn cưỡng hơn.
Bùi Dung đoán rằng, màn tâng bốc đầy khoa trương của Chu Hàng có lẽ đang phản tác dụng.
Nhưng cậu cũng không định nhắc nhở. Khi cấp trên làm việc, cậu chỉ cần làm một linh vật trang trí cho đẹp mắt là đủ.
Lục Cầm chẳng mấy quan tâm đến kế hoạch của Chu Hàng, chỉ kiên nhẫn nghe đúng 5 phút rồi uống cạn ly rượu, chuẩn bị rời đi.
Chu Hàng như bị sét đánh giữa trời quang, muốn đuổi theo nhưng lại sợ làm phiền Lục Cầm, đành nhỏ giọng nói với Dung Bùi:
“Cậu rót thêm cho Lục tổng một ly rượu vang đỏ đi.”
Anh ta vừa rồi còn nhận rượu của cậu mà!
Bùi Dung đặt chiếc ly trống vào khay, lộ ra một biểu cảm bất đắc dĩ pha chút thương hại.
"Anh không nhìn ra sao? Người ta ngay từ đầu đã tính uống xong rồi đi. Champagne độ cồn thấp thì anh ta mới nhận, chắc còn cả đống công việc chờ xử lý kìa."
Năm phút sau, Bùi Dung đột nhiên cảm thấy champagne có chút bốc lên mặt.
Tửu lượng của cậu rất tốt, tất nhiên không đến mức mất tỉnh táo.
Dù sao… cũng chỉ mới một ly mà thôi.
Tình huống này có vẻ không thích hợp lắm. Bùi Dung liếc nhìn Chu Hàng, trong đầu chợt lóe lên suy nghĩ - liệu cậu có khả năng bị bán đi không?
Chắc là không đâu…
La Quần từng nói qua tin đồn, Lục Cầm là người vô cùng lạnh nhạt, cấm dục. Anh ta dường như cho rằng việc gần gũi với bất kỳ ai cũng sẽ làm giảm giá trị bản thân, như thể anh ta đứng trên tầng mây, hoàn toàn không vướng bận chuyện trần thế.
Ngoại trừ những buổi tiệc xã giao công khai, Chu Hàng chưa bao giờ sắp xếp để Bùi Dung tham gia vào những bữa tiệc kín. Nhưng đối mặt với một nhân vật đầu sỏ trong giới thương nghiệp như Lục Cầm, cũng không thể loại trừ khả năng Chu Hàng đột nhiên ném luôn lương tâm qua một bên.
May mắn thay, dù cho Chu Hàng có tính kế cậu đi nữa, thì Lục Cầm trông có vẻ chẳng mấy kiên nhẫn với cậu. Nói tóm lại, kế hoạch này chắc chắn không thành công.
Bùi Dung vội tìm lý do muốn đi toilet để lui ra. Hội trường yến tiệc nằm trong một khách sạn năm sao, công ty cũng đã đặt cho cậu một phòng nghỉ.
Từ tầng sảnh lên tầng 16, không gian kín của thang máy khiến cảm giác kỳ lạ trong cơ thể cậu càng thêm mãnh liệt. Khuôn mặt cậu dần ửng đỏ, trông như một con công trắng đang vào mùa tìm bạn tình, vô thức run rẩy xòe ra chiếc đuôi lộng lẫy của mình.
Thật sự trúng chiêu rồi sao? Là do ly champagne kia à?
Khả năng này không lớn.
Bùi Dung cau mày. Đó chỉ là một ly cậu tùy tiện lấy từ tháp champagne, hoàn toàn ngẫu nhiên. Một ly khác còn được đưa cho Lục Cầm. Chu Hàng chắc chắn không có gan hạ dược vào rượu của Lục Cầm.
Sự cảnh giác khiến cậu không còn dám đi về căn phòng đã đặt trước trong khách sạn.
Mồ hôi bắt đầu rịn ra trên trán. Bùi Dung run tay, hủy bỏ nút tầng 16 trong thang máy, thay vào đó ấn lên tầng cao nhất. Khách sạn này cậu thường lui tới, nên biết tầng 17 không mở cửa cho khách, chưa từng có ai ở đó.
Cậu dự định tạm lánh trên tầng 17, sau đó gọi trợ lý lên đưa mình đến bệnh viện.
Là một kẻ chuyên làm "cá mặn", cậu đương nhiên không có ý định tự chịu đựng cơn khó chịu này. Cứ đi bệnh viện, tiêm một mũi, bình tĩnh lại là xong.
Cửa thang máy vừa mở, Bùi Dung dựa vào vách tường, đôi mắt khẽ mở, cố gắng áp chế ánh nước lấp lánh trong mắt, hết sức giữ vững thân thể đứng thẳng. Nhưng khi ánh mắt vừa nâng lên, trước mặt cậu bỗng chốc tối sầm lại.
Có người?!
Tim Bùi Dung khẽ giật thót, ánh mắt lập tức chạm phải Lục Cầm.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi như tia chớp lóe lên, cậu đã hiểu ra tầng 17 này là dành riêng cho ai.
"Xin lỗi, Lục tổng, tôi ấn nhầm tầng." Bùi Dung nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nhưng giây tiếp theo, cổ áo cậu đã bị túm lấy, kéo thẳng ra khỏi thang máy.
Lục Cầm cao hơn cậu cả một cái đầu, khi áp sát lại, áp lực khiến người ta khó mà thở nổi. Cổ áo bị siết chặt, Bùi Dung khó chịu khẽ rên một tiếng, theo phản xạ giãy giụa lùi về phía sau.
"Xoẹt—"
Chiếc áo sơ mi vốn đã mỏng manh lập tức rách một đường, để lộ ra làn da trắng nõn như tuyết vừa bị cỏ xanh vạch ra giữa khu rừng.
Bùi Dung thoáng sững sờ, thầm nghĩ: Đây mà là hàng hiệu xa xỉ sao? Chất lượng này mà cũng gọi là cao cấp à?
Lục Cầm trầm giọng, ánh mắt tối sầm lại, mu bàn tay siết chặt đến mức gân xanh nổi lên. Hắn nhìn chằm chằm Bùi Dung, từng chữ đều chất chứa cơn giận dữ:
"Cậu hạ dược vào champagne?"
Anh vốn định nghỉ ngơi ở tầng này, nhưng cảm giác bất thường trong cơ thể khiến anh vô cùng bực bội. Vừa định rời đi thì "thủ phạm" lại tự động đưa đầu vào lưới.
Nực cười.
Đây chính là trò anh ghét nhất. Dù có là "mỹ nhân khuynh thành" đi chăng nữa, bản chất vẫn là một cái bẫy hèn hạ.
Đặc biệt là người trước mặt còn mặc một bộ quần áo mỏng đến mức vừa nhìn đã thấy không có ý tốt.
Bùi Dung đảo qua mọi chuyện xảy ra tối nay trong đầu, á khẩu không trả lời được.
Rõ ràng cậu cũng là nạn nhân, vậy mà giờ phút này, dù có nói gì cũng chẳng thể rửa sạch được sự nghi ngờ.
Bùi Dung vốn lười tranh luận với người khác, nhưng lần này cậu buộc phải suy nghĩ thật kỹ. Sự việc lần này quá nghiêm trọng, mà Lục Cầm lại không phải người bình thường, nên cậu cần tổ chức lại ngôn từ trước khi mở miệng.
Cậu im lặng hai giây, ánh mắt hơi dao động theo thói quen, vô tình mang theo chút phong tình trời sinh. Nhưng trong mắt Lục Cầm, hành động đó chẳng khác nào tự động thừa nhận.
“Không phải tôi, chỉ là hiểu lầm thôi, tôi cũng bị hạ dược…”
Nói được nửa câu, Bùi Dung đột nhiên ngậm miệng lại.
Vì cậu nhận ra lời giải thích này chẳng có chút sức thuyết phục nào. Nếu không khéo, chẳng khác gì đang tự đổ thêm dầu vào lửa.
Thôi xong…
Sau khi cậu nói câu đó, dường như trạng thái của Lục Cầm lại càng không ổn hơn.
—
Tác giả có lời muốn nói:
Lục Cầm: “Vịu ơ” này đẹp quá. Nhìn một cái, lại muốn nhìn thêm cái nữa…