Edit: Mân Tầm

Bản edit này chỉ được đăng duy nhất tại TYT!

– – – – – 

Cuối cùng Bùi Dung vẫn nhận lấy chiếc đồng hồ đó, vì rõ ràng giáo sư không phải người quyết định chuyện này.

Cảm giác cùng một vị tổng tài giằng co vì một chiếc đồng hồ thật sự rất kỳ quặc. Dù món đồ này có giá trị đến đâu, với Lục Cầm cũng chỉ là thứ tiện tay đưa đi mà thôi. Hơn nữa, vật chất vốn là một phần không thể thiếu của ngành giải trí—nếu không, tại sao các minh tinh lại phải chạy đua khoác lên mình những bộ lễ phục phiên bản giới hạn mới nhất? Dùng tiền tài để tô điểm thêm khí chất quý tộc, nếu không làm tốt, rời khỏi giới rồi cũng phải trả lại. Cứ đẩy qua đẩy lại ngược lại còn có vẻ tự mình đa tình.

Đến lúc giải nghệ thì không mang theo là được.

Ngày hôm sau khi tham gia sự kiện quảng bá cho bộ phim quay từ năm trước, Bùi Dung đã đeo chiếc đồng hồ này.

Dựa theo hình tượng mới của cậu, lần này không còn kiểu sơ mi với hai cúc áo mở lơi lỏng mà đổi sang một bộ vest đen chỉn chu. Cổ tay trắng nõn đeo đồng hồ xa xỉ, cả người toát lên vẻ tinh anh đầy phong thái.

Sau khi sự kiện kết thúc, Bùi Dung ngồi trong xe bảo mẫu chơi điện thoại. Các fan tinh mắt từ lâu đã nhận ra hôm nay phong cách của cậu khác hẳn mọi khi. Khi ảnh trên các trang tin tức được đăng lên, dân mạng nhanh chóng quét qua toàn bộ nhãn hiệu trên người cậu, không quên nhấn mạnh rằng dù có đổi phong cách cậu vẫn là phong hoa tuyệt đại. Chiếc đồng hồ cũng rất hợp với cậu!

"Chiếc đồng hồ này thực sự quá đẹp! Ở trong nước rất hiếm thấy, lần trước tôi thấy nó là trên tay ông chủ lớn của chúng tôi!"

Bùi Dung, người từ trước đến nay nghe giảng tai này lọt tai kia, không biết chiếc đồng hồ này có số lượng bao nhiêu. Nhưng sau khi đọc được bình luận này, cậu lập tức tháo đồng hồ ra từ đó không bao giờ đeo lại.

Lịch học mà Thư ký Cao sắp xếp quả thật rất chu đáo—một ngày lên lớp, một ngày thực hành, rồi lại một ngày lên lớp, cứ thế luân phiên…

Bùi Dung nghiêm túc làm việc suốt một ngày, đến hôm sau đi học thì hoàn toàn cạn kiệt tinh lực. Cả buổi hoặc là làm việc riêng, hoặc là chuẩn bị làm việc riêng.

Không giống học sinh trung học lén chơi điện thoại dưới bàn, Bùi Dung thậm chí còn chẳng thèm đụng vào điện thoại. Cậu ngồi ngay ngắn, thần sắc bình tĩnh, nhưng chỉ cần liếc mắt một cái là biết ngay cậu không hề nghe giảng.

Sau khi suy nghĩ kỹ, Bùi Dung nhận ra Thư ký Cao dường như bê nguyên chương trình học của "Lớp bồi dưỡng phu nhân hào môn" vào đây, điều này chẳng liên quan mấy đến con đường phát triển sự nghiệp của cậu. Vậy thì không nghe cũng chẳng sao.

Giống như những lớp bồi dưỡng vô nghĩa hay các buổi toạ đàm hình thức trong môi trường công sở, sự tồn tại của chúng chủ yếu để làm hài lòng cấp trên.

Thư ký Cao phải có trách nhiệm với ông chủ. Làm thế nào để ông chủ hài lòng, Bùi Dung hoàn toàn có thể hiểu.

Lần thứ hai đi học, chỗ ngồi của cậu đã được đổi thành một chiếc ghế sofa êm ái. Đến lần thứ ba, độ cong của sofa lại càng lý tưởng để... nằm ngủ.

Có vẻ như những người phụ trách giảng dạy đều đã nhận được chỉ thị từ trước. Bất kể Bùi Dung có lười biếng thế nào, cũng không ai lên tiếng nhắc nhở. Điều duy nhất không thay đổi chính là: trước khi kết thúc buổi học, sẽ luôn có một câu hỏi ngớ ngẩn nào đó, trả lời đúng thì được nhận quà.

Bùi Dung đối phó lấy lệ, trả lời linh tinh, kiểu như "Một cộng một bằng ba", vậy mà vẫn khiến cả đám người phải gật gù khen ngợi cậu thông minh.

Cậu thực sự rất thích những tiết học như thế này—một tiết học mà một nửa là nghỉ ngơi, nửa còn lại thì như đang hưởng chế độ hưu trí sớm. Nghĩ theo cách này, cũng xem như một hình thức "nghỉ hưu biến tướng".

Cứ như vậy trôi qua hai tuần, bỗng nhiên một tin sét đánh giữa trời quang truyền đến—lớp học lý thuyết đã kết thúc, tiếp theo là khóa thực hành!

Bùi Dung nhìn chằm chằm vào gương, ngơ ngẩn mất mấy giây. Dạo gần đây không có lịch trình cần làm tóc hay tạo hình, nên mái tóc xoăn nhẹ nửa đầu tháng trước của cậu giờ đã dài ra, bồng bềnh hơi rối, phần đuôi còn lẫn chút ánh vàng nhạt do nhuộm điểm xuyết.

Cậu kéo vạt áo ngủ, cau mày. Thực hành? Thực hành cái gì?

Thư ký Cao có phải thấy hai tuần học lý thuyết của cậu toàn là nằm dài trên sofa, nên bây giờ muốn tăng cường vận động không?

Đáng giận, đúng là lũ tư bản quỷ kế đa đoan!

Ngoại ô vào mùa xuân cỏ xanh mơn mởn, những bông hoa dại màu tím nhạt, vàng nhạt lặng lẽ nở rộ giữa bụi cỏ. Những con bướm trắng nhỏ thỉnh thoảng bay là là, lúc ẩn lúc hiện trong không trung.

Hôm nay, Bùi Dung quay một quảng cáo game võ hiệp phong cách cổ trang. Cậu vào vai chưởng môn kiếm tông, khoác lên mình bộ bạch y, từ vóc dáng đến nhan sắc đều đè bẹp hoàn toàn nhân vật trong game.

Cả buổi quay, cậu gần như luôn cầm theo một thanh trường kiếm nặng nề, bay tới bay lui trong không trung với khí thế áp đảo. Dù công việc vất vả, cậu vẫn luôn nghiêm túc hết mức có thể, không vì muốn lui khỏi giới mà làm cho có lệ. Đạo diễn chỉ ra động tác nào chưa hoàn hảo, cậu lập tức phối hợp quay lại.

Nói nhiều như vậy, trọng tâm vấn đề chính là—Bùi Dung không muốn học cưỡi ngựa hôm nay, muốn giả bệnh để trốn.

Cậu liên hệ với Thư ký Cao: “Hôm nay tôi hình như sốt 38 độ, có lẽ không thích hợp đi học.”

Thư ký Cao không trả lời.

Nửa tiếng sau, anh ta mang theo bác sĩ riêng đến ngay dưới lầu nhà Bùi Dung.

Bùi Dung: “… Tôi khỏe, không sao cả.”

Thư ký Cao tỏ ra vô cùng lo lắng: “Vẫn nên để bác sĩ kiểm tra một chút—nhiệt độ cơ thể, nhịp tim, huyết áp. Nếu không thì lấy một ống máu đi xét nghiệm cũng được?”

Bác sĩ riêng mang theo cả một cái hộp y tế to đùng, trông như thể có thể xử lý mọi loại bệnh từ cảm cúm đến… đại phẫu.

Bùi Dung: “Tôi cảm thấy bây giờ mình có thể thuần phục một con ngựa hoang cứng đầu nhất. Đi thôi.”

Đến trường đua, Bùi Dung cố tình kéo dài thời gian khi thay đồ. Cậu đã từng cưỡi ngựa trong phim cổ trang, nhưng chưa bao giờ mặc trang phục kỵ sĩ hiện đại.

Xuất thân của cậu vốn rất bình thường, thành tích học tập không tệ, nhưng cũng chẳng có điều kiện tham gia mấy lớp học nghệ thuật xa xỉ. Sau khi vào giới giải trí, cậu đi theo hình tượng do công ty xây dựng, kiếm được tiền nhưng chẳng có thời gian tiêu. Nếu không phải vì ánh đèn sân khấu ép buộc, nếu không phải vì sợ bị chụp ảnh rồi bị châm chọc cả trăm năm, cậu thà mua một chiếc áo thun cotton giá 30 tệ để mặc còn hơn.

Những ngày gần đây, mấy khóa học lý thuyết dường như chỉ dạy cậu cách tiêu tiền, làm cậu cực khổ kiếm được từng đồng dưỡng lão rồi lại bị giới tư bản thu hoạch ngược trở về.

Bùi Dung vẫn giữ vững sơ tâm, không dao động.

Trang phục cưỡi ngựa bao gồm mũ bảo hộ, quần bò, giáp lưng,... Vì cậu là người mới, nên tấm giáp bảo hộ lưng rất quan trọng, phòng khi ngã xuống còn bảo vệ được cột sống.

Quần bò là loại vải co giãn, ôm sát từng đường nét cơ thể, phần đùi trong được thiết kế thêm lớp chống ma sát, bắp chân bọc một lớp da để tránh trầy xước vì mồ hôi ngựa. Cuối cùng là một đôi ủng cưỡi ngựa. Vốn dĩ đôi chân cậu đã thẳng dài, nay lại càng thêm phần nổi bật.

Phía trên là một chiếc áo sơ mi trắng cổ tay bó sát kết hợp với giáp bảo hộ màu đen. Khi mặc vào cả người cậu  toát ra khí chất bất phàm, vừa thanh tao như trúc, vừa mang theo vài phần hoang dã.

Bùi Dung liếc nhìn đồng hồ, bây giờ mới 9:30 sáng. Chỉ cần kéo dài thời gian đến 10 giờ mới ra chuồng ngựa, giao lưu với chúng nửa tiếng, sau đó mất thêm nửa tiếng để làm quen với yên cương, đến 11 giờ là có thể kêu đói bụng rồi rút lui.

Sao tự nhiên bây giờ cảm giác đói bụng thật rồi nhỉ?

Tâm trạng cậu rất tốt, vừa huýt sáo vừa thong thả cột mái tóc xoăn mềm ra sau bằng một sợi dây da, miễn cưỡng buộc thành một búi nhỏ lỏng lẻo, rồi đội mũ bảo hộ lên.

Nhân viên dắt đến cho hắn một con ngựa ôn huyết tính tình hiền hòa, nhìn qua đã thấy rất ngoan ngoãn và thông minh. Khi cậu đưa tay kéo dây cương, con ngựa còn cúi đầu cọ cọ vào lòng bàn tay, thân thiện vô cùng.

Ngựa có rồi, nhưng… chẳng ai dạy cả.

Bùi Dung vỗ nhẹ lên lưng ngựa, đoán rằng có lẽ Thư ký Cao biết cậu đã từng cưỡi ngựa trong phim cổ trang, nên mới để cậu tự luyện tập.

Lên ngựa thì không thành vấn đề.

Cậu đặt một chân lên bàn đạp, chuẩn bị dồn sức nhảy lên yên. Đúng lúc này, một bàn tay bất ngờ đặt lên cánh tay cậu từ phía sau, nhẹ nhàng dùng lực đỡ cậu lên, như thể một dụng cụ hỗ trợ đặc biệt.

Bùi Dung lên ngựa thất bại, suýt chút nữa còn ngã lăn xuống đất.

Cậu không cần quay đầu cũng biết là ai.

Cảm thấy có hơi bất ngờ, nhưng theo lý mà nói cũng chẳng lạ gì.

Đôi tay này… Cậu đoán trong thời gian ngắn mình khó mà quên được lực đạo khi bị kiềm chế trong hoàn cảnh kia.

Bùi Dung đè xuống cơn rùng mình không rõ nguyên do, bình tĩnh hỏi han: “Lục tổng sao lại ở đây?”

Lục Cầm thản nhiên đáp: “Nghe nói có người không chịu học hành tử tế, dùng biện pháp khen thưởng cũng không hiệu quả, nên tôi đến xem thử.”

Biện pháp khen thưởng? Lần trước học một tiết liền được tặng đồng hồ, lần nữa thì cho xe? Cứ như nhà trẻ phát phần thưởng cho trẻ ngoan vậy…

Bùi Dung đi học ngủ gà ngủ gật chẳng thấy ngại, nhưng bị Lục Cầm nói một câu như vậy liền có chút chột dạ. Dù sao những gia sư này cũng là do Lục tổng bỏ tiền mời về.

Nếu Lục Cầm không nhìn hắn bằng ánh mắt đó, có khi hắn còn mặt dày mà lười biếng thêm một chút.

Lục Cầm quan sát bộ đồ cưỡi ngựa trên người Bùi Dung, ánh mắt như thể đang cân nhắc xem liệu có nên tìm thêm mấy bộ chế phục khác thay hết lên người cậu hay không.

Lục Cầm: “Tôi mời giáo viên cậu không hài lòng, tôi chỉ có thể đích thân đến dạy.”

Bùi Dung nếu sớm biết không nghiêm túc đi học sẽ triệu hồi ra một Lục Cầm, cậu nhất định sẽ còn chăm chỉ hơn cả thi đại học.

Anh muốn dạy ta cưỡi ngựa?”

Lục Cầm thản nhiên đáp: “Có gì không thể à?”

Bùi Dung lộ ra vẻ mặt nghiêm trọng: “Tôi sợ độ cao, không dám cưỡi.”

Lục Cầm suy nghĩ một chút rồi đề nghị: “Hai người một ngựa? Tôi ở phía sau che chở cậu?”

Bùi Dung không chút do dự: “Tôi nghĩ là mình nên tự khắc phục chứng sợ độ cao.”

Cậu lại nhìn Lục Cầm, nghiêm túc nói: “Lục tổng mặc thế này có vẻ không tiện lắm.”

Hôm nay Lục Cầm không mặc âu phục mà chỉ diện một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản cùng quần jean, ống quần thu vào đôi giày ủng. Anh không nói gì thêm, chỉ tự nhiên tiếp nhận dây cương từ tay Bùi Dung rồi dắt ngựa đi về phía đồng cỏ trung tâm.

“Không đáng ngại.”

Đối với Lục Cầm, cưỡi ngựa là một hình thức vận động thư giãn, chẳng cần phải trang bị chính quy.

Bùi Dung cúi đầu nhìn đôi găng tay da thật trên tay mình, rồi lại nhìn sang Lục Cầm.

Cảm giác… có chút không ổn. Cả người đều bắt đầu thấy đau.

Bùi Dung biết rõ lòng bàn tay Lục Cầm có lớp chai mỏng, mỗi lần chạm vào đều có cảm giác như được cạo gió miễn phí. Mà vấn đề là—mẹ nó, cưỡi ngựa không đeo găng tay sao?

Xuất phát từ nguyên tắc "tốt cho cả người lẫn mình", Bùi Dung không nhịn được mà lên tiếng nhắc nhở: “Vẫn là nên mang bao tay thì hơn.”

Lục Cầm hơi ngẩn ra, dường như nhớ đến chuyện gì đó, khóe miệng khẽ cong lên, ý cười rõ ràng. “Được thôi.”

Bùi Dung mím môi, mặt không hiểu sao đỏ lên một chút.

Haizz, tự dưng lo chuyện bao đồng làm gì!

Cũng may Lục Cầm không kiên trì cái yêu cầu điên rồ kiểu hai người chung một ngựa. Anh chỉ giúp Bùi Dung lên lưng ngựa, rồi tự mình cầm dây cương đi phía trước dẫn đường. So với nhân viên công tác, anh còn nhẫn nại hơn nhiều, chậm rãi dạo một vòng quanh bãi cỏ, thỉnh thoảng còn giảng giải một số kỹ thuật cưỡi ngựa.

Bùi Dung không dám lơ là, vì cậu chắc chắn một điều—Lục Cầm giảng bài nhất định sẽ tính phí. Nếu cậu không học được chút gì thì đúng là lỗ vốn trăm phần trăm!

Được một lúc thì Bùi Dung xuống ngựa, rõ ràng chẳng hề tốn sức, nhưng mặt vẫn cứ đỏ bừng, trên trán còn đổ ít mồ hôi.

Lục Cầm nhìn thấy, ánh mắt lập tức trầm xuống.

Bùi Dung nhanh chóng lảng tránh, vội vàng đi thay quần áo, chưa kịp để Lục Cầm nói gì đã phun ra một câu: “Tôi đói bụng.”

Lục Cầm giọng hơi khàn, nhưng vẫn cố kiềm chế: “Cùng nhau ăn cơm.”

Bùi Dung dùng lễ nghi bàn ăn vừa mới học được, nhai rau salad như nhai sáp, chẳng cảm nhận được mùi vị gì.

Cậu liếc nhìn Lục Cầmngười đàn ông kia ăn cơm vẫn ung dung tao nhã, quý khí bức người, khiến cậu càng thêm hoang mang.

Nếu Lục Cầm thực sự muốn làm gì cậu, có thể nhanh lên được không?

Làm một con cá mặn, mỗi ngày đều phải lo nghĩ xem ngày mai có thể thấy mặt trời không, có bị đem ra phơi khô hay không, người phơi cá liệu có dùng cách giống lần trước không… Thật sự rất mệt á.

Người giàu có thúvui treo cá mặn treo trên song sắt, ngay dưới cửa sổ còn có một con chó săn hung hãn sẵn sàng nhảy chồm lên. Cá mặn nào mà không sợ hãi chứ?

Không thể cứ mặc kệ tình huống tự sinh tự diệt trong hoang dã được. Phải nhân lúc còn có thể kiểm soát mà dẫn dắt tình huốngđi vào quỹ đạo thế giới văn minh. Trước khi không khí đông cứng thành bão tuyết, phải tìm cách làm tan nó trước. Bùi Dung cũng không ngại giúp Lục tổng thoát khỏi giai đoạn mới mẻ này sớm một chút, đồng thời cũng giúp bản thân nhanh chóng lui vòng.

Nhân lúc Lục Cầm còn chưa suy nghĩ thấu đáo, dục vọng còn chưa đủ rõ ràng, vẫn còn cơ hội cò kè mặc cả. Trước tiên, phải làm rõ ràng chuyện này, giành lấy quyền đàm phán. Ví dụ như—mỗi lần chỉ được một hiệp, mỗi hiệp phải tuân thủ đúng quy phạm kỹ thuật. Hoặc nhân cơ hội này để hủy bỏ luôn cái khoá học đáng ghét kia.

Vất vả một ngày, cá mặn lại giành được thêm một ngày sống sót.

Về cơ bản, đàm phán có vẻ  lĩnh vực chuyên môn của Lục tổng, nhưng thực ra Bùi Dung cũng không phải chịu thiệt thòi. Bởi vì trong các cuộc đàm phán thương nghiệp, Lục Cầm đã quen với việc lý trí, tự phụ, cấm dục, và quan trọng nhất là—anh luôn tuân thủ hợp đồng.

Bùi Dung tự cổ vũ bản thân—bình tĩnh, bình tĩnh nào.

Trước tiên… phải thử suy nghĩ xem mở lời thế nào đã.

Nhưng chỉ cần nghĩ đến khả năng chạm mặt sau này, cậu liền không thể ngồi yên. Dáng vẻ đại mỹ nhân điềm tĩnh trước đó gần như biến mất, rốt cuộc đây là một lĩnh vực mới cần phải cẩn trọng suy xét.

Cậu một tay xoa rau dưa, một tay nghịch điện thoại. Sau một lúc lâu, cậu ngước mắt lên, đột nhiên báo hai mã cổ phiếu, cả hai đều kết thúc bằng 419.

“Lục tổng, gần đây tôi có dư chút tiền không dùng tới muốn đầu tư.” Bùi Dung chống cằm, cười tủm tỉm nhìn Lục Cầm. “Hai mã này có thể giữ trung hạn được không? Khoảng nửa năm đến một năm?”

Lục Cầm nghiêm túc lắng nghe. Nhờ trí nhớ vượt trội, hắn nhanh chóng liên kết mã cổ phiếu với công ty niêm yết tương ứng rồi đưa ra nhận định chuyên nghiệp: “Rủi ro bị thao túng giá trong tương lai khá cao, không thích hợp cho nhà đầu tư nhỏ lẻ. Nếu cậu có tài khoản tín dụng chứng khoán thì—”

“Không có.” Cá mặn chỉ có một khoản tiền muốn đầu tư chứ không muốn suy nghĩ nên đầu tư thế nào được chứ?!

Bùi Dung trầm mặc. Bộ đây là trọng tâm hả?

Ừm… Có lẽ, liệu có khả năng nào…

Rằng thực ra, cả hai bọn họ đều là trai thẳng?

(Ý của trai thẳng ở đây là kiểu đầu gỗ, suy nghĩ đơn giản, thẳng thắn nhé)

-----------

Anh Cầm đúng kiểu khắc chế cứng của em Dung =)))))))))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play