Edit: Mân Tầm
Bản edit này chỉ được đăng duy nhất tại TYT!

– – – – – 

Đao đã treo ngay trên cổ còn phải tự mình chọn trường đao hay đoản đao, đúng là muốn giết người diệt khẩu mà!

Bùi Dung dứt khoát không để ý tới Lục Cầm, chỉ gục cằm lên gối, vùi đầu thật sâu vào trong đó, giả vờ như không tồn tại.  

.....

Bùi Dung không lên tiếng nhưng không khống chế được mà đổ mồ hôi. Bôi thuốc xong, cậu chui vào chăn, cẩn thận lật người. Nhưng ngay khi vừa xoay qua, cậu phát hiện Lục Cầm đang nhíu mày nhìn chằm chằm vào cậu.  

Ánh mắt này... quen thuộc ghê.

Cậu theo bản năng nhìn thẳng vào mắt Lục Cầm, híp mắt nói: "Tôi đau."

Lục Cầm không đáp, chỉ lặng lẽ kéo ngăn tủ đầu giường, ném toàn bộ thuốc còn dư vào trong. Sau đó, anh thản nhiên nói: "Vậy cậu ngủ một lát i. Tôi gọi điện báo nghỉ với Chu Hàng giúp cậu."

Buổi tối vốn là Bùi Dung còn có công việc, nhưng sếp lớn đã lên tiếng, Chu Hàng có bán thận bồi thường tiền vi phạm hợp đồng cũng phải gật đầu đồng ý.

Bùi Dung lặng lẽ nhìn Lục Cầm thu dọn, kết hợp với những lời vừa rồi, dần nhận ra một chuyện, Lục Cầm hoàn toàn không có ý định để cậu cầm thuốc rời đi.

Lục Cầm đặt thuốc vào một ngăn kéo cực kỳ thuận tay. Ngăn kéo đó vốn để giấy tờ, album linh tinh, giờ đây toàn bộ đều bị Lục Cầm dọn sạch, cứ như là đang dành hẳn một chỗ cố định cho số thuốc kia.

Bùi Dung cụp mắt trầm tư. Không chừng về sau còn phải dùng tiếp.

Lúc này khoảng hai giờ chiều là thời điểm lý tưởng để chợp mắt một giấc. Gần như ngay sau khi Lục Cầm nói xong, Bùi Dung đã nhanh chóng chui vào ổ chăn ấm áp.

"Ôi, cái chăn này thật tuyệt!" Bùi Dung thầm nghĩ. Không hề gây kích ứng da chút nào, mềm mại như đang chìm vào dòng suối ấm áp vậy, dịu dàng và tĩnh lặng, cuốn người ta vào giấc mộng đẹp...

Lục Cầm cầm quần áo của Bùi Dung xuống lầu, đưa cho quản gia: "Giặt sạch rồi mang lên."

Quản gia tiến lên một bước, chuẩn bị nhận lấy, nhưng ngay lúc đó lại nghe Lục Cầm hỏi: "Phòng giặt đồ ở đâu?"

Quản gia hơi sững người - ý anh là muốn tự tay giặt hả? Nhưng với kinh nghiệm lâu năm cùng những bộ phim truyền hình hào môn từng xem, ông nhanh chóng lấy lại tinh thần, đáp: "Phòng giặt ở tầng một ạ. Tôi sẽ chuẩn bị một chiếc thau mới cho cậu chủ."

Lục Cầm với vẻ thâm sâu khó đoán gật đầu một cái, tỏ ý hài lòng.  

Vì Bùi Dung, Lục Cầm đã đổi hết lịch trình công việc trong buổi chiều. Kết quả là Bùi Dung lại đang ngủ trưa, khiến anh có chút bực bội vì quá rảnh rỗi. Nhưng cũng nhờ vậy mà anh có thời gian học một kỹ năng mới - giặt quần áo, hoàn toàn không nhờ đến ai khác.  

Mười phút sau, Lục Cầm xả nước và trải quần áo ra, phát hiện chúng đã bị vò đến biến dạng. Hóa ra giặt quần áo không thể dùng quá nhiều sức sao? Thế thì tại sao lại có bàn giặt đồ?  

Không muốn thừa nhận rằng ngay cả việc giặt quần áo cũng không làm tốt, Lục Cầm gọi cho quản gia: "Giúp tôi mua một cái y hệt."

Quản gia cân nhắc rồi nói: "Nếu là cho Bùi tiên sinh mặc, trong phòng để quần áo vẫn còn một chiếc. Nó được mua cùng lúc với cái ở khách sạn, có thể đảm bảo giống hệt nhau."  

Lục Cầm: "Đây là quần áo của tôi?"  

Quản gia: "Đúng vậy, áo sơ mi đặt làm riêng, trên thị trường không có."  

Lục Cầm đoán rằng Bùi Dung mặc đồ khách sạn vì đã quen với nơi này, nhưng không ngờ lại là cái này.  

Bùi Dung từng thay một chiếc áo len cổ cao để tham gia sự kiện thương mại, Lục Cầm hoàn toàn không nghĩ rằng sau khi sự kiện kết thúc, cậu ta vẫn sẽ mặc lại chiếc áo sơ mi này.  

Áo sơ mi không vừa người như vậy mà vẫn mặc sao?  

Quản gia: "Cái này có cần sấy khô không ạ?"

Lục Cầm: "Không cần, cứ treo lên cho khô đi."  

Lần đầu tiên được ngủ trưa mà không ai đánh thức, Bùi Dung vô thức ngủ đến khi mặt trời lặn mới tỉnh dậy. Trên tủ đầu giường bộ quần áo đã được giặt sạch đang đặt ngay ngắn, cầu cầm lên mặc vào.  

Quản gia dưới lầu trông có vẻ rất có kinh nghiệm, quần áo giặt xong trông chẳng khác gì mới.  

Khi đi làm, luôn có truyền thông và người hâm mộ dõi theo nhất cử nhất động nên lúc ở nhà Bùi Dung thích làm một "con cá mặn" vô lo vô nghĩ. Cậu không muốn có mấy quản gia hay người giúp việc làm ảnh hưởng đến cảm giác tự do tự tại của mình, mà tự do và phục vụ tận nơi vốn đã mâu thuẫn từ trong bản chất.  

Cốc cốc.

Hai tiếng gõ cửa vang lên, Lục Cầm nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào. Thấy cậu đã tỉnh, anh hỏi: "Cần tôi mang cơm tối lên cho cậu không?"

Căn nhà này chỉ xây hai tầng, không có thang máy, muốn lên xuống lầu phải đi bằng cầu thang.  

Bùi Dung suýt chút nữa bị sự phục vụ tận nơi làm dao động, nhưng vẫn từ chối: "Tôi khá hơn nhiều rồi, cảm ơn Lục tổng đã giúp tôi bôi thuốc. Tôi sẽ gọi Tiểu Lưu đến đón."  

Lục Cầm: "Tôi khuyên cậu nên dưỡng thương cho tốt rồi hẵng đi, như vậy tôi cũng sẽ không cảm thấy áy náy."  

Bùi Dung mặt không đổi sắc: "Không đâu, không đâu, anh không nợ tôi gì cả. Chỉ là tôi ngại chiếm phòng của Lục tổng, không phải giường nhà mình ngủ không quen."  

Miệng thì nói ời khách sáo nhưng nội tâm cả hai thì đang nghĩ xấu cho đối phương.

Lục Cầm: Chẳng phải buổi chiều cậu còn ngủ say như heo sao?!

Bùi Dung: Dưỡng thương xong ai chắc sẽ không bị hành thêm trận nữa chứ?

Hai người đối diện một lúc, không ai vạch trần lời nói dối của đối phương—giữa những người trưởng thành, thể diện vẫn là quan trọng.  

Lục Cầm nhượng bộ, hoặc có thể nói rằng, anh không học được cách hạ mình để giữ ai đó lại. Hơn nữa, ngay cả chính anh cũng chưa suy nghĩ rõ ràng, sau khi cả hai không còn nợ nhau gì nữa, giữa họ còn lại điều gì? Họ không có vòng giao thiệp chung, công việc không liên quan, tính cách và trải nghiệm cá nhân cũng hoàn toàn khác biệt. Vậy thì còn có thể thế nào? Còn có thể viện cớ gì để tiếp tục giữ mối liên hệ này?  

Một đêm ngoài ý muốn, giống như nhịp tim trên điện tâm đồ đột nhiên nhảy vọt lên cao, nhưng cuối cùng rồi cũng phải trở về trạng thái bình thường. Nếu không, kéo dài quá lâu sẽ phải vào bệnh viện mất.

Lục Cầm không tiễn cậu.

Bùi Dung một mình đứng trước cổng lớn chờ Tiểu Lưu. Đầu xuân, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày và đêm khá lớn, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi căn bản không đủ ấm.  

Cậu đang cân nhắc có nên cắn răng chạy một đoạn để làm nóng người hay không thì bỗng cảm giác vai hơi trĩu xuống - một chiếc áo khoác tây trang được khoác lên người.  

Lục Cầm: "Cái này mang theo đi."  

Bùi Dung cúi mắt nhìn xuống, ngoài áo khoác còn có một túi đựng chai lọ linh tinh và một hộp cơm.  

Cậu đưa tay nhận lấy, chân thành nói: "Cảm ơn."  

Vì cách họ quen biết quá mức hỗn loạn, Bùi Dung chưa từng có cơ hội nghiêm túc quan sát Lục Cầm.  

Có lẽ ban đêm càng khiến một người đàn ông trở nên phong độ hơn. Giờ phút này, Lục Cầm đứng bên cạnh cậu, không hề có chút gì là áp bức, mà toát ra khí chất tự tin, điềm đạm, mang theo nét kiêu ngạo thấm sâu trong cốt cách.

Bùi Dung khẽ nhoẽn miệng cười, nhưng ngay sau đó anh nghe thấy Lục Cầm dùng giọng điệu nghiêm túc như đang công bố báo cáo tài chính cuối năm: "Hộp thuốc màu trắng, uống ba lần một ngày, mỗi lần hai viên. Thể trạng cậu không tệ, uống thêm một ngày là đủ. Nhũ cao có thể dùng thêm vài ngày nữa. Loại màu xanh lục kia không chỉ giúp hạ nhiệt mà còn có lợi cho cơ thể, mỗi lần bôi sâu một chút——"  

Gió đêm thổi qua, mang theo giọng nói trầm ổn của Lục Cầm. Bùi Dung liếc nhìn xung quanh, hơi lo lắng có người nghe thấy.  

Cậu làm ra vẻ trấn định, gật đầu: "Ừ, nhớ rồi."  

Về đến nhà, Bùi Dung trước tiên ăn hết hộp cháo củ mài hầm xương heo. Buổi trưa trợ lý mang đồ ăn quá nhiều dầu mỡ, anh không ăn được bao nhiêu. Ngủ trưa dậy liền đói bụng, thế nên bây giờ ăn hết cả hộp cháo một cách ngon lành.

Cậu xoa xoa bụng nhỏ hơi căng, có chút chột dạ vì ăn hơi nhiều , nhưng ngay sau đó lại nhớ đến việc Lục tổng đã đồng ý đầu tư vào Giải Trí Giang Lục nên Chu Hàng đang bận rộn mở rộng nghiệp vụ, La Quần chắc chắn cũng muốn lăng xê tân binh, có lẽ cũng không còn tâm trí để để ý đến cậu nữa.

Dù sao cũng sắp rút khỏi giới rồi, mấy cân mỡ bụng thì có gì đáng bận tâm chứ.

Tắm xong, Bùi Dung lấy túi đồ Lục Cầm đưa, đổ ra mấy chai lọ nhỏ.

Cậu cầm lên một tuýp màu xanh lục, cảm giác dường như lúc trưa nó không có ý vị như bây giờ.

Lật qua lật lại một hồi, anh cầm lọ lớn nhất lên xem hướng dẫn sử dụng, phát hiện đó là sữa dưỡng thể—một thương hiệu anh chưa từng thấy qua.

"Cái gì đây…"

Bùi Dung lầm bầm một câu, rồi đột nhiên nhớ ra những dấu vết trên người mình, lập tức hiểu ra.

Lục tổng đã đưa thì chắc chắn là đồ tốt. Bùi Dung vui vẻ sử dụng, chưa đến hai ngày, những vệt đỏ trên người đã biến mất sạch sẽ.

Gần đến ngày rút khỏi giới, công việc càng thêm bận rộn. Chuyện của cậu với Lục tổng cũng chỉ như đoạn nhạc đệm ngắn ngủi, nhanh chóng bị cậu vứt ra sau đầu.

Giải Trí Giang Lục có ký túc xá dành cho nghệ sĩ. Khi mới debut Bùi Dung cũng từng ở đó, nhưng về sau cậu dọn ra ở riêng cũng rất ít khi ghé lại. Gần đây, thỉnh thoảng cậu có về công ty để ký hợp đồng giải ước với các nhãn hàng mới phát hiện trong công ty xuất hiện rất nhiều gương mặt mới.

Dưới trướng La Quần không chỉ có hai tân binh được tuyển chọn qua show sống còn, mà Chu Hàng còn thành công lôi kéo được một gương mặt đang nổi từ công ty đối thủ—Tưởng Thiên.

Tưởng Thiên có cả tài năng ca hát lẫn vũ đạo, nhan sắc có thể chưa bằng Bùi Dung nhưng cũng không hề kém cạnh. Cậu ta gần như là người được chọn để thay thế vị trí mà Bùi Dung để lại.

Giải Trí Giang Lục có sự hậu thuẫn từ công ty mẹ mà Tưởng Thiên lại là nghệ sĩ trọng điểm được bồi dưỡng. Có thể nói, dù là một tên đầu heo, chỉ cần được lăng xê đúng cách cũng có thể nổi tiếng.

Chu Hàng đang chuẩn bị thành lập công ty độc lập và đã sắp xếp cho Tưởng Thiên làm nam chính trong bộ phim đầu tiên. Hơn nữa, anh ta còn chi số tiền lớn để mời ba giáo viên biểu diễn riêng cho Tưởng Thiên, mỗi ngày đều mở lớp dạy kèm tại công ty.

Khi đi ngang qua phòng huấn luyện, Bùi Dung tình cờ nghe thấy Tưởng Thiên đang than phiền rằng từ ký túc xá của mình không thể nhìn thấy hoa ngọc lan nở dưới lầu. Mà vị trí đẹp nhất để ngắm toàn bộ vườn ngọc lan lại là căn phòng của Bùi Dung tiếc là chẳng có ai ở.

Bùi Dung khẽ cười, sau đó trở về ký túc xá thu dọn một số đồ dùng cá nhân. Cậu chắc chắn sẽ dọn ra khỏi ký túc xá nhưng Tưởng Thiên thì phải chờ đến sang năm mới có thể ngắm trọn cảnh xuân ấy.

"Bùi Dung! Cậu còn chưa đi à? Tốt quá, chúng ta bàn chút chuyện về show giải trí đi." La Quần đi giày cao gót, vội vàng chạy tới, đưa cho anh một xấp tài liệu"Đây là danh sách một vài chương trình tạp kỹ mời cậu làm khách mời. Cậu xem cái nào phù hợp?"

Bùi Dung liếc qua danh sách, công ty muốn cậu và Tưởng Thiên tham gia show giải trí với tư cách "sư huynh - sư đệ" để tăng độ nhận diện. Dù sao cậu cũng sắp lui vòng, chắc chắn phải phát huy chút sức nóng còn lại để giúp đàn em.

Cậu thản nhiên nói: "Cái nào cũng được, càng sớm càng tốt."

La Quần gật đầu: "Được, vậy tôi chọn giúp cậu. À đúng rồi, cậu đã gặp Tưởng Thiên chưa? Cậu ấy là fan của cậu đấy, vẫn luôn mong được gặp thần tượng."

"Bùi ca!"

Tưởng Thiên từ hành lang chạy tới, dừng lại cách Bùi Dung một mét rồi cúi người chào thật sâu.

"Xin Bùi ca chỉ giáo nhiều hơn!"

Bùi Dung hờ hững đáp: "Ừ."

La Quần cười nói: "Hai người xem như đã làm quen rồi. Sắp tới sẽ cùng nhau tham gia show, dù Bùi Dung là tiền bối, nhưng Tiểu Thiên, cậu cũng phải chăm sóc anh ấy nhiều hơn trong chương trình đấy."

La Quần nghĩ ngợi một lúc, rồi rút ra một tờ giấy: "Chọn show ẩm thực này đi. Đây là kỳ đầu tiên, không cần chuẩn bị gì nhiều, cuối tuần sau chỉ cần đến quay là được."

Bùi Dung gật đầu: "Được."

La Quần để Tưởng Thiên đi học diễn xuất, chờ cậu ta rời đi mới hạ giọng dặn dò: "Trong show cậu nhớ giúp đỡ Tưởng Thiên nhiều một chút."

Bùi Dung đáp: "Tôi sẽ làm vậy."

Biết cậu đã nhận lời thì chắc chắn sẽ giữ đúng cam kết, La Quần cũng yên tâm, cười nói: "Tưởng Thiên biết nấu ăn. Chương trình này gồm bốn đội, mỗi đội sẽ cùng nhau đi thu thập nguyên liệu rồi nấu một bữa tối. Cậu không biết nấu ăn thì cứ tranh thủ nghỉ ngơi, mọi việc cứ để Tưởng Thiên làm là được."

Bùi Dung hiểu ý của La Quần, muốn cậu nhường màn ảnh nhiều hơn cho Tưởng Thiên để cậu ta có cơ hội thể hiện. Anh gật đầu đồng ý.

Cuối tuần sau, chương trình Tầm Vị chính thức ghi hình. Theo format của show, ban tổ chức sẽ chuẩn bị sẵn hai món ăn để mọi người nếm thử mà không tiết lộ nguyên liệu hay cách chế biến. Nhiệm vụ của các nghệ sĩ là dựa vào vị giác để suy đoán thành phần, sau đó tự đi tìm nguyên liệu, nấu lại món ăn sao cho giống nhất.

Trong chương trình cũng sẽ có những manh mối ẩn giấu, yêu cầu nghệ sĩ phải giải đố để tìm được nguyên liệu chính xác. Điểm hấp dẫn nhất của show này chính là cảnh các đội làm ra những món ăn chẳng hề liên quan gì đến đề bài gốc.

Địa điểm ghi hình đợt này là một vùng biển. Đội của Bùi Dung nhận được thử thách làm lại món ốc biển xào cay, nhưng chương trình không tiết lộ loại ốc cụ thể, chỉ có thể dựa vào khẩu vị để đoán. Món này cực kỳ cay, mà nguyên liệu thì lại bị giấu tên, nên muốn tìm ra chính xác loại ốc dùng trong món ăn sẽ không hề dễ dàng.

Bùi Dung không ăn cay được, chỉ cần món ăn dính chút ớt, khoang miệng và đầu lưỡi liền tê rần, chỉ còn lại cảm giác bỏng rát mà chẳng nếm ra được vị gì khác.

Vừa mới ăn một miếng, môi anh đã đỏ lên vì cay. Bùi Dung mím môi, cố gắng không để lộ phản ứng quá rõ ràng trên sóng chương trình, chỉ vội vàng cầm nước uống vài ngụm một cách nhã nhặn để xoa dịu.

Vì hình tượng công chúng của anh luôn là người yêu diễm, công ty chưa từng marketing điểm yếu không ăn được cay này. Bùi Dung cố gắng nhịn xuống vị cay xộc lên, nhưng rốt cuộc vừa rồi ăn phải cái gì… thì chịu, anh cũng không nhớ rõ, chỉ cảm thấy nó được hun khói qua.

Tưởng Thiên vò đầu suy nghĩ: “Bùi ca, có khi nào là nội tạng không? Như mề gà hay ruột non gì đó?”

Bùi Dung mơ hồ gật đầu: “Có khả năng.”

Thế là Tưởng Thiên lập tức chạy khắp các quầy hàng rong, càn quét đủ loại nội tạng có thể tìm được, từ mề gà, ruột non cho đến bao tử, mua về hết. Sau đó, cậu hoặc xào hoặc nướng BBQ, thêm vô số ớt cay, rồi bưng tới trước mặt Bùi Dung, ánh mắt sáng rực mong chờ anh nếm thử xem có phải là hương vị đã ăn ban đầu hay không.

Bùi Dung liếc nhìn bàn đồ ăn đầy ớt cay, rất bình tĩnh nói: “Tôi có hơi nếm không ra, cậu cảm thấy thế nào? Nếu giống thì cứ giao cho tổ chương trình, còn nếu sai thì để tôi chịu phạt.”

Tưởng Thiên hoảng hốt xua tay: “Không được! Như vậy quá mạo hiểm, sao có thể để Bùi ca chịu phạt được! Nếu có phạt thì cũng là phạt tôi chứ! Nhưng mà…” Cậu ta do dự nhìn đống nội tạng đã chế biến xong, “Lúc tôi xào rau vẫn luôn ngửi thấy mùi thịt, giờ có hơi rối, thôi để tôi thử lại.”

Bùi Dung nghiêm túc nếm một miếng, tay kia siết chặt chai nước khoáng, chuẩn bị sẵn sàng. Hỏi cậu hương vị thế nào thì chỉ có một chữcay. Cay đến mức không thể phân biệt nổi bất cứ mùi vị nào khác. Nhưng giữa cái cay đó, cậu vẫn cẩn thận cảm nhận được một chút... mùi tanh khó ăn.

Màu sắc thì trông rất đẹp mắtớt đỏ, ớt xanh, đậu hủ non, tất cả được xào lẫn vào nhau, nhìn qua đúng chuẩn món ăn ngon. Nhưng sự thật chỉ là một cú lừa.

Nhớ đến việc công ty đang xây dựng hình tượng “tiểu đầu bếp” cho Tưởng Thiên, Bùi Dung cố nuốt xuống, bình tĩnh nói: “Ăn ngon lắm, nhưng có vẻ không giống lắm.”

Tưởng Thiên lập tức phấn khích: “Bùi ca, vậy ngươi ăn thêm một chút đi!”

Thế là cậu ta xào liền mười đĩa, liên tục bưng tới trước mặt Bùi Dung. Mãi đến khi hai người thử hết một vòng mà vẫn không thấy đúng, có người bên tổ tiết mục không nhịn được mới nhắc nhở là ốc biển.

Lúc này Bùi Dung không còn phối hợp với Tưởng Thiên diễn theo kịch bản nữa. Dù gì thì cũng toàn là ốc với các loại hải sản, mà với tay nghề nấu nướng của Tưởng Thiên chưa chắc đã chín kỹ. Cậu kiên quyết từ chối: “Lưỡi tôi tê hết rồi, chẳng nếm ra gì nữa.”

Tưởng Thiên có chút tiếc nuối, thế là cả hai không dựa vào vị giác nữa mà tập trung giải mã manh mối.

Phần lớn manh mối đều ở dạng câu đố, cần phải rất am hiểu các loài ốc biển mới có thể giải được. Tưởng Thiên phát huy tối đa vận may của mình, lần lượt lần ra đáp án.

Bùi Dung cũng dần dần hồi phục vị giác, trong một buổi sáng đã đoán được đáp án.

Nhưng đêm đó bụng cậu vô cùng khó chịu cũng nôn hết một trận.

Nửa tháng sau, chương trình phát sóng.

# Tưởng Thiên đội đại mỹ nhân lên đầu #

Cụm từ này lập tức leo lên hot search.

“Đại mỹ nhân thì phải ăn ớt cay, ớt cay giúp nhan sắc thăng hạng! Tin tưởng!”

“Tưởng Thiên đúng kiểu trung khuyển luôn á, vừa đáng yêu vừa có khí chất bạn trai! Xào rau cũng nhanh nhẹn nữa! Xào tận mười tám bàn mà không than mệt lấy một câu. Thể lực max đỉnh!”

“Nếu tôi là Tưởng Thiên, tôi không chỉ xào mười tám bàn, mà còn có thể kiên trì suốt 18 năm!”

Chị em à, đừng nằm mơ nữa, tỉnh lại đi!

"Tưởng Thiên ngốc quá trời hô hô, hai người này vị giác đều không đáng tin chút nào!"

"Nhìn biểu cảm của Bùi Dung kìa, chắc chắn tay nghề nấu ăn của Tưởng Thiên không tệ đâu."

"Xem hai người này mà tôi cười muốn xỉu! Đại mỹ nhân của chúng ta đã không dính khói bếp thì thôi, còn Tưởng Thiên, cậu lớn lên từ bờ biển hả?"

Bên cạnh đó, cũng có một số ý kiến không mấy hòa nhã:

"Có người dựa vào việc mình là tiền bối mà đến chai dầu đổ cũng không chịu đỡ, ăn sẵn mà còn kén chọn."

"Thương Tưởng Thiên ghê, tiểu sư đệ đáng thương quá, La Quần đúng là không có nhân tính!"

Ngoài ra, có một bình luận khác khá thú vị:

"Mọi người có để ý không? Mỗi lần Bùi Dung xuất hiện từ ngoài ống kính, môi đều ướt át, có phải không ăn được cay nên phải lén uống nước không?"

"Ha! Cái tên họ Tưởng kia, càng nấu càng cho thêm ớt, tôi tức á! Chúng ta không thấy Bùi Dung uống nước, chẳng lẽ Tưởng Thiên ở ngay hiện trường cũng không thấy sao?"

Dù sao đi nữa, Tưởng Thiên đã thành công khiến fan chương trình cười lăn cười bò — nỗ lực theo sai hướng, vô ích nhưng đầy giải trí. Nhờ đó, độ nổi tiếng lại bùng nổ thêm một đợt.

Thấy hiệu ứng tốt, La Quần lập tức gọi điện mời Bùi Dung tham gia thêm một show tạp kỹ mang tính thương mại.

Dạo gần đây, cô ấy bận dìu dắt mấy tân binh, không để ý nhiều đến Bùi Dung. Vì vậy, khi nghe Bùi Dung từ chối, cô sững sờ mất mấy giây.

Bùi Dung rất hiếm khi từ chối công việc.

La Quần: "Vì sao?"

Bùi Dung: "Không có lý do gì cả. Nếu thấy khó chịu thì bảo công ty phong sát tôi đi."

La Quần: “…”

La Quần: "À đúng rồi, cậu còn ở ký túc xá công ty không? Nếu không ở nữa, tôi gọi người giúp cậu chuyển nhà nhé."

Bùi Dung: "Không cần, cứ vứt hết đi."

La Quần chần chừ rồi cúp máy, cảm thấy hôm nay Bùi Dung nói chuyện hơi gắt gỏng, dù vẫn mang theo cái kiểu lười nhác cá mặn quen thuộc.

Gần đây, tính tình của Bùi Dung đúng là không tốt lắm. Với một người lười đến mức chẳng buồn tức giận như cậu, điều này thật sự hiếm thấy.

Nguyên nhân chủ yếu là dạo này cậu ăn uống không ngon miệng. Cứ mỗi lần không muốn ăn, cậu lại nhớ đến mấy món kinh khủng đã nếm ở show ẩm thực kia khiến khẩu vị càng tệ hơn.

Cậu thừa nhận bản thân có hơi giận cá chém thớt, nhưng giờ chỉ cần thấy Tưởng Thiên là lập tức nhớ đến mùi tanh, sau đó muốn nôn ngay tại chỗ.

Lục Cầm lại một lần nữa chú ý đến Bùi Dung là khi đang đi thị sát tại một công ty sản xuất màn hình điện tử. Trên màn hình triển lãm của công ty, một tập của chương trình ẩm thực đang được phát sóng.

Âm thanh trong trẻo, du dương kết hợp với hình ảnh sắc nét khiến món ăn trở nên vô cùng hấp dẫn, như thể có thể đánh thức cả vị giác người xem.

Lục Cầm dừng chân một lát, đôi mày khẽ nhíu lại: "Cái tên tóc vàng đang xào cái quái gì thế?"

Đến chó còn không thèm ăn.

Thư ký biết Lục Cầm có chút quan tâm đến Bùi Dung, liền nói: "Bùi tiên sinh trông có vẻ rất thích."

Lục Cầm lạnh nhạt đáp: "Không, cậu ta chán ghét thì đúng hơn."

Một giờ sau, Chu Hàng, người đang vùi đầu vào công việc, bất ngờ nhận được cuộc gọi từ thư ký của Tổng giám đốc Lục.

"Chu tiên sinh, 3 tỷ bỏ ra là để Bùi tiên sinh ăn cơm heo trên show tạp kỹ sao?" Thư ký lặp lại nguyên văn lời của Lục Cầm.

Chu Hàng ngơ ngác: "Chuyện này... tôi cần tìm hiểu thêm tình hình đã..."

Thư ký: "Tổng bộ đang nghi ngờ năng lực làm việc của anh. Họ quyết định tự mình lập kế hoạch chuyển hướng hình tượng cho Bùi tiên sinh."

----------

Tác giả có lời muốn nói:

Chuyển hướng hình tượng?!

Cảnh báo! Cá mặn sắp rút khỏi giới!

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play