Edit: Mân Tầm
Bản edit này chỉ được đăng duy nhất tại TYT!
Trong mắt công chúng, Bùi Dung có vô số tin đồn phong lưu trong giới giải trí, nhìn kiểu gì cũng thấy có “gian tình” với ai đó. Nhưng kỳ lạ thay, chưa ai từng tóm được bất kỳ chứng cứ xác thực nào về chuyện này. Ấy thế mà hôm nay, suýt chút nữa thanh danh của cậu đã bị Lục Cầm làm hỏng.
Càng đến gần ngày lui khỏi giới, cậu càng cần phải giữ vững hình tượng. Bùi Dung quyết định sau này, ngoài công việc ra thì không ra ngoài, mà nếu ra thì nhất định phải có ba trợ lý đi cùng.
Cậu lười biếng nằm dài trong xe bảo mẫu, tóc mái trước trán theo nhịp xe xóc nảy mà lắc qua lắc lại.
Trước đây sao không phát hiện Tiểu Lưu lái xe kém như vậy nhỉ?
Bùi Dung kéo tấm chăn đắp xuống người, vừa mới đeo bịt mắt lên, điện thoại đã reo lên.
Cậu lười không muốn bắt máy, nhưng đối phương lại kiên trì gọi lần thứ hai. Bùi Dung định cúp luôn, nhưng nhìn thấy tên Chu Hàng, nghĩ đến buổi họp báo giải nghệ của mình, đành cố gắng nghe máy.
Chu Hàng vừa mới gặp chuyện xui trong buổi họp thường niên, nhắm trúng nghệ sĩ nào cũng không thể nâng đỡ nổi, ngay cả tổng bộ cũng không giúp được gì. Sáng sớm nay, hắn còn đang bực bội ngồi trong văn phòng, thì đột nhiên nhận được email từ thư ký của Lục Cầm.
Email thông báo rằng Lục tổng đang có ý định mở rộng sang lĩnh vực giải trí, yêu cầu khảo sát kỹ hơn về Giải Trí Giang Lục, bao gồm năng lực quản lý cấp cao và tiềm năng phát triển của dàn nghệ sĩ dưới trướng. Về phần quản lý, tổng bộ yêu cầu Chu Hàng đến báo cáo trực tiếp. Còn về nghệ sĩ, Lục tổng sẽ đích thân gặp mặt một số người quan trọng.
Ý tứ trong câu chữ rất rõ ràng: Nếu Giải Trí Giang Lục không đạt yêu cầu, tổng bộ thà tự xây dựng một công ty mới còn hơn.
Cơ hội thì đi kèm thách thức, Chu Hàng từ lâu đã muốn làm một phen lớn, nên lập tức lao vào chuẩn bị để thuyết phục tổng bộ. Đồng thời, hắn cũng ra lệnh cho các nghệ sĩ dưới trướng phải giữ vững trạng thái sẵn sàng, không được để lộ bất kỳ sơ hở nào.
Nhưng nghĩ đến Bùi Dung, hắn lại thấy đau đầu. Để đảm bảo mọi thứ suôn sẻ, Chu Hàng đích thân gọi điện dặn dò: "Trước khi khoản đầu tư được chốt, tuyệt đối không được để lộ chuyện muốn giải nghệ! Đợi tôi trở về từ tổng bộ, ổn định vị trí, những gì đã hứa chắc chắn sẽ thực hiện."
Bùi Dung ngáp một cái: "Ờ."
Chu Hàng lạnh cả sống lưng: "Ờ cái gì mà ờ! Cậu còn chưa giải nghệ đâu đấy!"
Bùi Dung chẳng buồn đôi co, chỉ nhàn nhạt đáp: "Những gì cần làm, tôi chắc chắn sẽ làm tốt."
Chu Hàng: "Nếu Lục tổng bên kia có liên hệ với cậu—"
Bùi Dung nhíu mày: "Còn liên hệ nữa à?"
Chu Hàng thấy cậu phản ứng mạnh như vậy, hơi không hiểu lý do: "Cậu đừng có bày cái bộ dạng như tôi đang dắt mối cho cậu. Trời đất chứng giám, cậu ở công ty này 5 năm, từ trên xuống dưới đều tận tâm tận lực nâng cậu lên như tổ tông. Tài nguyên gì cũng dồn cho cậu, hơn nữa, có lần nào công ty không trực tiếp đặt hợp đồng trước mặt cậu? Cậu có từng phải đi bất kì loại tiệc xã giao đó bao giờ chưa?"
Bùi Dung: "Đây chẳng phải là điều kiện khi tôi bước vào giới giải trí sao?"
Chu Hàng nghẹn lời, cố gắng trấn an: "Biết là vậy, nhưng nếu ở công ty khác, người ta đã sớm đóng băng cậu rồi. Nếu không nhờ mọi người cùng nhau nỗ lực, cậu có thể còn trẻ thế này mà đã ôm bạc triệu để giải nghệ sao?"
Bùi Dung bị nói trúng tim đen, giọng điệu cũng mềm đi một chút: "Là vậy sao."
Chu Hàng tiếp tục cố gắng thuyết phục: "Tôi đoán Lục tổng có thể sẽ trao đổi với cậu về tương lai phát triển của công ty, nên cậu cần thể hiện thật tự tin, chứng minh bản thân có tiền đồ rộng mở."
Hắn nhấn mạnh vài câu về tinh thần công ty, vẫn như mọi lần bảo đảm: "Tất cả đều là công việc, tuyệt đối không có chuyện gì liên quan đến giao dịch đổi sắc lấy tiền."
Nghĩ đến lần này đối phương là Lục Cầm, Chu Hàng lại càng chắc chắn hơn: "Nghe nói Lục tổng khi bàn chuyện hợp tác, dù có ngồi ở bar, cũng không để ai ngồi gần trong phạm vi hai mét."
Trước đây, Chu Hàng chỉ có thể bảo đảm công ty sẽ bảo vệ Bùi Dung không bị chiếm tiện nghi. Nhưng lần này khác, từ gốc rễ đã không tồn tại mối lo đó. Tác phong của Lục tổng? Vô cùng đáng tin cậy.
Bùi Dung: "……"
Tác phong? Tác phong gì cơ? Càng làm càng điên thì có!
Cậu im lặng không đáp lời, hai mắt nhắm lại, trong đầu thì nghĩ về tối hôm qua, nghĩ mãi cũng không hiểu nổi.
Rõ ràng lúc cởi quần áo trông còn rất kiềm chế và bình tĩnh, bình thường chẳng phải người ta càng hăng hái thì càng nhanh cạn kiệt sao? Sao trên đời lại có người càng làm lại càng điên cuồng thế này?
Cậu đã chuẩn bị tâm lý để sẵn sàng gặp mặt lần nữa, nhưng giữa đường lại bị một vệ sĩ áo đen chặn lại. Vệ sĩ cung kính mời cậu sang một chiếc xe khác, Bùi Dung chỉ hơi nhướng mày.
Trong xe là một không gian kín đáo và bí ẩn.
Phải công nhận rằng, tài xế riêng của ông chủ lớn lái xe ổn định hơn hẳn Tiểu Lưu.
Bùi Dung cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Không khí trong xe an tĩnh đến mức có thể nghe rõ tiếng hít thở nhẹ của cả hai. Bùi Dung chỉ lẳng lặng ngồi đó, không có ý định mở miệng trước, hoàn toàn giống như đang tham gia một cuộc họp thường kỳ của công ty, nín thở chờ đợi sếp lớn lên tiếng.
Từ một người giỏi giao thiệp trong giới giải trí, Bùi Dung bỗng hóa thành một chàng trai ngoan hiền, khí chất khác hẳn, cứ như biến thành người thành thật chỉ sau một đêm.
Lục Cầm ban đầu vẫn chăm chú nhìn vào chiếc notebook, dù Bùi Dung bước vào cũng không hề ngẩng đầu. Nhưng chỉ 30 giây sau, anh đóng notebook lại, nhận ra sự thay đổi vi diệu của cậu. Trong lòng không khỏi nảy sinh những liên tưởng thú vị.
Anh cố gắng kiềm chế, ép bản thân dẹp bỏ suy nghĩ đó. Dù sao, khả năng lớn nhất cũng chỉ là đối phương muốn khoe mẽ sau một đêm lên giường, chờ cơ hội giành lấy tài nguyên mà thôi.
Lục Cầm mở lời: “Sáu tháng cuối năm này, cậu không có kế hoạch gì sao?”
Tới rồi.
Trước khi đầu tư vào một doanh nghiệp, các nhà đầu tư luôn tiến hành đánh giá kỹ lưỡng. Những ông chủ có kinh nghiệm thậm chí còn gặp gỡ từng nhân sự chủ chốt.
Bùi Dung khẽ động mí mắt, nhớ lại lời đã hứa với Chu Hàng. Không thể để lộ sơ hở, nhất định phải làm được trọn vẹn 100%.
Cậu khéo léo đáp: “Công ty và cả cá nhân tôi đều đang trong giai đoạn chuyển đổi hình tượng. Hiện tại, tôi muốn xác định lại mọi thứ và chờ đợi cơ hội để đột phá khỏi giới hạn hiện tại.”
Và cơ hội đó chính là ngài - Chu Hàng đã mong chờ hơn nửa năm rồi.
Lục Cầm nghe ra ẩn ý trong lời nói. Quả nhiên, ai đứng trước mặt anh, nói ba câu cũng chẳng thể rời khỏi chuyện lôi kéo đầu tư.
Thực ra, anh không hề hứng thú với việc đầu tư vào giới giải trí. Nhưng Bùi Dung như thế này… Ừm, nếu xong việc chẳng cho cậu ta được gì, chẳng phải trông mình quá mức keo kiệt sao?
Chi bằng cho cậu ta một chút tài nguyên, ai cũng không nợ ai. Nhưng chung quy cũng không thể cho quá nhiều, tránh để cậu được đà lấn tới.
Lục Cầm bình thản nói: “Tôi định đầu tư vào Giải Trí Giang Lục.”**
Ánh mắt Bùi Dung sáng lên, nhìn anh ta chằm chằm: “Tôi đảm bảo với anh, đây sẽ là quyết định mà anh không bao giờ hối hận.”
Dáng vẻ này… chẳng khác nào thương nhân đang tính toán xem Chu Hàng có thể cho cậu thêm một trăm triệu tiền hưu không?!
Lục Cầm cảm thấy ánh mắt cậu sáng rực đến mức khó hiểu, liền giả vờ bình tĩnh mà dời ánh nhìn đi nơi khác.
"Sáng nay tôi đi giải quyết sự cố ngoài ý muốn ở tiệc rượu."
Bùi Dung chớp chớp mắt - đây là lời giải thích cho việc sáng dậy không thấy bóng dáng anh ta sao?
Lục Cầm vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh: "Tôi sẽ khởi tố phó giám đốc kia với tội danh lạm quyền, bỏ thuốc và tống tiền."
Vì nợ nần cờ bạc, gã phó giám đốc đã biển thủ công quỹ của khách sạn, không thể thoát tội. Nhưng thêm hai tội danh này vào, vẫn còn quá nhẹ tay với hắn.
Bùi Dung từ lúc tỉnh dậy đến giờ chưa từng bận tâm đến chuyện này, vì cậu biết chắc Lục Cầm sẽ không dễ dàng tha cho đối phương. Nghe xong, cậu liền nịnh nọt kêu lên một tiếng “Oa~”, tỏ vẻ bội phục.
Lục Cầm trầm mắt nhìn chằm chằm vào cậu: "Dám tính kế tôi, cậu nghĩ chỉ vậy là đủ sao?"
Bùi Dung: Hả?
Lục Cầm cười nhạt: “Một kẻ sắp ngồi tù, đến một xu tiền đánh bạc cũng không có, bị ném vào tay đám cho vay nặng lãi… cảnh tượng đó chắc chắn rất thú vị.”
Anh cố tình nói mấy câu mang tính răn đe với Bùi Dung, để tránh việc sau này cậu ta được nước làm tới, nếm mùi lợi lộc rồi lại học theo kẻ khác tính kế anh.
Sẽ không có lần sau.
Nói xong, Lục Cầm quan sát biểu cảm của Bùi Dung. Người ở vị trí cao luôn biết cách không cho đối phương thời gian phản ứng. Chỉ trong chớp mắt, anh đã thản nhiên kết thúc câu chuyện: “Giữa chúng ta… xóa sạch mọi thứ.”
Bùi Dung trong lòng vỗ đùi một cái đét - Lục tổng thật là hào sảng! Cậu thích nhất kiểu người trưởng thành giải quyết mọi chuyện dứt khoát như vậy!
Cậu ngoan ngoãn gật đầu: “Được.”
Bùi Dung liếc qua cửa sổ xe, kiểm tra xem Tiểu Lưu có lái xe bảo mẫu tiếp tục theo sau không. Chuyện cần nói cũng đã nói xong, đến lúc xuống xe rồi. Dù sao, Lục tổng ngồi đây thoải mái là chuyện của anh ta, còn Bùi Dung thì không thể mặt dày ngồi lâu được.
Lục Cầm hơi bất mãn hỏi: “Cậu đang nhìn gì vậy?”
Bùi Dung đáp: “Tôi xem Tiểu Lưu đang ở đâu. Phiền Lục tổng nếu dừng xe thì tìm chỗ nào ít người một chút.”
Lục Cầm mở hộp giữ lạnh trong xe, lấy ra một túi thuốc. Bên trong có thuốc giảm đau, thuốc pha nước uống, thậm chí còn có hai miếng cao dán. Anh thản nhiên hỏi: “Cậu đã bôi thuốc chưa?”
Sáng nay, khi tỉnh dậy trước, để tránh đánh thức Bùi Dung, anh dứt khoát đi lên sân thượng gọi điện thoại. Một là để xử lý tên phó giám đốc, hai là để sai người chuẩn bị thuốc cho Bùi Dung.
Trên sân thượng, gió thổi mát lạnh khiến Lục Cầm cảm thấy tinh thần cực kì sảng khoái. Bước chân anh trầm ổn trở về phòng, nhưng vừa vào liền phát hiện Bùi Dung đã biến mất. Cùng biến mất với cậu, còn có tấm danh thiếp mà Lục Cầm “vô tình” đặt trên tủ đầu giường.
Bùi Dung lấy danh thiếp đi nhưng lại không liên lạc. Xem ra vẫn rất kiên nhẫn.
Lục Cầm đành phải chủ động tìm cậu. Dù sao, thuốc đã mua rồi, cũng không thể lãng phí.
Bùi Dung nhận túi thuốc bằng hai tay, trên mặt đầy vẻ cảm kích: “Cảm ơn Lục…”
Chưa kịp nói hết câu, Lục Cầm đã rút tay về, thu luôn cả túi thuốc, không để Bùi Dung lấy được.
“Hửm?” Bùi Dung ngơ ngác.
Lục Cầm nghiêm túc nói: “Tôi giúp cậu bôi.”
Bùi Dung khựng lại, trong đầu như còn văng vẳng câu “Chúng ta xóa bỏ toàn bộ” mà Lục Cầm vừa nói khi nãy. Trong chớp mắt, biểu cảm của cậu có chút ngẩn ngơ.
… Nhưng rồi, mông bắt đầu đau.
Lục Cầm nhíu mày: “Cậu có thể tự bôi phía sau được không? Hay là muốn để trợ lý giúp?”
Bùi Dung vội vàng lắc đầu như trống bỏi. Nhưng mà… cậu có thể thử tự làm mà, đúng không?
Lục Cầm chạm nhẹ lên trán cậu kiểm tra, ngón tay vừa chạm vào đã thu về ngay, giống như thể cực kỳ kháng cự việc đụng chạm với đám hoa hoa công tử. Giọng điệu nghiêm túc, anh tận tình khuyên bảo: “Nếu cậu không xử lý cẩn thận, rất dễ bị sốt. Mà nếu cậu sốt, nguyên nhân lại do tôi… điều đó khiến tôi bận lòng.”
Bùi Dung: “Tôi có thể đọc hướng dẫn sử dụng.”
Lục Cầm: “Tôi không muốn nợ cậu cái gì. Chẳng lẽ cậu không muốn thanh toán dứt khoát?”
Bùi Dung: “……”
Tôi muốn. Tôi rất muốn!
Cậu liếc ra ngoài cửa sổ, phát hiện tuyến đường đã hoàn toàn lệch khỏi hướng về nhà của mình, mà đang chạy thẳng đến một khu dân cư cao cấp nổi tiếng dành cho giới thượng lưu.
… Tức là, ngay từ đầu đã không định cho cậu xuống xe?
Quả nhiên, những kẻ nắm quyền lực trong tay luôn nói ít làm nhiều.
Có người giúp bôi thuốc cũng không tệ. Dựa trên nguyên tắc có thể lười thì cứ lười, Bùi Dung híp mắt, thoải mái tựa vào ghế. Kỹ thuật lái xe của tài xế quá mức ổn định, khiến cậu mơ màng muốn ngủ.
Thấy Lục Cầm mở notebook nghiêm túc làm việc như thể trong lòng không có bất kỳ tạp niệm nào, Bùi Dung dứt khoát tựa đầu vào gối, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Lục Cầm lúc này đang xem một tài liệu toàn tiếng Anh về… dịch vụ chăm sóc hậu cần.
Căn nhà ở thành phố S vốn chỉ là một nơi tạm nghỉ của anh, rất ít khi ở lại lâu. Mỗi lần công tác đến đây, anh thà ở khách sạn mười bảy tầng vừa tiện lợi, vừa gần trụ sở, không cần phiền phức.
Anh chưa bao giờ đưa ai về nhà, dù cho nó chỉ là một nơi tạm nghỉ. Căn nhà này quanh năm chỉ có quản gia túc trực, chăm nom.
Vậy nên, khi quản gia nhìn thấy Lục Cầm dẫn người về, miệng há hốc đến suýt rơi cả cằm. Nhưng khi thấy rõ người được đưa về là Bùi Dung, ông lại cảm thấy...
À, cũng hợp lý.
Chỉ riêng gương mặt này thôi đã đủ khiến người ta không thể rời mắt.
Trên TV, có thể có người mạnh miệng nói không thích, dù sao thẩm mỹ của mỗi người mỗi khác. Nhưng khi nhìn thấy ngoài đời thật, lại chẳng thể tìm ra bất kì khuyết điểm nào. Ánh mắt rực rỡ, khí chất bức người, khiến đại não không ngừng suy nghĩ.
Quản gia phụ trách mọi sinh hoạt của Lục gia tại thành phố S từ ăn uống, quần áo đến vệ sinh phòng ốc. Dù Lục Cầm có ở đây hay không, ông vẫn duy trì nếp sống hằng ngày, từ giặt giũ quần áo đúng giờ đến đặt mua vật dụng mới, bảo đảm căn nhà lúc nào cũng gọn gàng, sạch sẽ, thoải mái nhất có thể.
Chỉ liếc qua một cái, quản gia liền nhận ra chiếc áo sơ mi đen trên người Bùi Dung chính là của Lục Cầm. Thiếu chút nữa, ông đã lỡ miệng thốt ra một tiếng tổng tài phu nhân.
Bùi Dung ngáp một cái dài, đôi mắt còn vương vẻ buồn ngủ, lặng lẽ đi theo Lục Cầm vào cửa. Vừa vào nhà, anh không chút do dự mà bước thẳng lên cầu thang gỗ đỏ đi lên lầu hai.
Bùi Dung vừa mới đặt chân lên bậc thang đầu tiên, đã cảm thấy đùi đau nhói, suýt nữa thì lảo đảo ngã xuống.
Cả ngày hôm nay đi ra ngoài toàn toàn sử dụng thang máy, khiến cậu giờ mới nhớ ra leo cầu thang là một loại tra tấn thể xác.
Lục Cầm như thể có mắt sau gáy, lập tức lùi lại hai bước, nhanh tay đỡ lấy cánh tay Bùi Dung, dìu cậu đi lên. Trong một thoáng, anh thậm chí còn định bế ngang lên cho nhanh, nhưng bị Bùi Dung cự tuyệt.
Quản gia đứng dưới chân cầu thang, nhìn cảnh này mà đột nhiên ngộ ra chân tướng. Tổng tài mặt lạnh nhưng lại dịu dàng đến mức này? Mà điều khiến ông càng kinh ngạc hơn là Lục Cầm đưa thẳng người ta về phòng ngủ chính!
Ông siết chặt điện thoại, nhanh chóng chạy đi báo tin tốt này cho Tưởng nữ sĩ.
Bùi Dung nào quan tâm đây là phòng ai, cậu vừa thấy giường liền quăng mình lên, nằm dang tay dang chân thành hình chữ đại (大), bản thân phóng túng như một con cá mặn mất đi linh hồn.
Cậu làm bộ như chẳng nghe thấy tiếng Lục Cầm đang mở hộp chuẩn bị bôi thuốc.
"Không khẩn trương. Tuyệt đối không khẩn trương.", cậu tự nhủ.
Năm phút sau, cảm giác hơi thở Lục Cầm ngày càng gần, Bùi Dung cuối cùng không nhịn nổi mà lên tiếng: "Anh không mang bao tay hả?"
Lục Cầm thoáng khựng lại: "Hả?"
Bùi Dung nghiêm túc nói: "Ngón tay anh có vết chai."
Cậu thực sự không hiểu nổi, một thiên chi kiêu tử từ nhỏ sống trong nhung lụa vì sao tay lại thô ráp đến vậy? Mỗi lần chạm vào, cảm giác cứ như bị cạo gió, khiến cậu toàn thân không thoải mái.
Bùi Dung cũng không muốn đưa ra yêu cầu kiểu “công chúa hạt đậu” như vậy, nhưng mà...
Ký ức tối qua bỗng chốc rõ ràng làm cậu giật mình bừng tỉnh.
Lục Cầm im lặng vài giây, sau đó đáp: "Không mua."
Bùi Dung còn đang định nói nếu không thì cậu tự bôi cũng được, ngón tay cậu không có vết chai.
Không ngờ Lục Cầm đột nhiên đi tới giữ lấy đầu cậu, rồi bắt cậu quay mặt lại.
Bùi Dung tưởng Lục Cầm từ bỏ chuyện này. Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, một đôi bàn tay xuất hiện ngay trước mắt. Ngón tay thon dài, các khớp xương rõ ràng, nhưng trên đầu ngón lại có vết chai mỏng, khiến cả bàn tay trông càng có lực.
Lục Cầm với phong thái của một tổng tài lạnh lùng giải quyết vấn đề trong cuộc họp cổ đông, trầm ổn mà cơ trí nói: "Cậu chọn một ngón tay đi."
Bùi Dung: ???
Bùi Dung: "...Tôi đã làm sai điều gì mà phải đưa ra lựa chọn loại chuyện này?"
Cậu có thể chọn cái kia... bên dưới không?
Tác giả có lời muốn nói:
Lục tổng sau khi suy nghĩ kỹ càng: "Có thể. Nhưng không có lần sau."
Edit: Thật sự là không có lần sau không cha?! =))))))