Edit: Mân Tầm
Bản edit này chỉ được đăng duy nhất tại TYT!
Lục Cầm không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra với mình. Lúc rời khỏi buổi tiệc, rõ ràng anh vẫn còn có thể kiềm chế, dù cơ thể có chút khác thường nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo. Dược hiệu càng mạnh, anh càng phải giữ vững sự bình tĩnh. Nếu ngay cả loại thuốc tạp nham này mà cũng không chống lại được, bị dục vọng chi phối, thì anh đâu còn tư cách ngồi ở vị trí ngày hôm nay.
Nhưng mà…
Chỉ mới nói với Bùi Dung hai câu, dược tính trong ly champagne kia bỗng chốc như hóa thành ngọn lửa địa ngục thiêu đốt anh.
Chết tiệt!
Lý trí bảo anh phải lập tức hất văng Bùi Dung ra. Nhưng bàn tay anh lại cứ siết chặt, thậm chí còn xé rách áo sơ mi của người ta mà không chịu buông.
Không thể buông.
Bùi Dung quá lẳng lơ, nếu anh thả ra, chắc chắn đối phương sẽ nhân cơ hội này mà cởi sạch đồ luôn.
Đúng, chắc chắn là như vậy.
Vậy nên… không thể buông.
Mu bàn tay Lục Cầm vô tình lướt qua làn da Bùi Dung.
“……”
Anh lập tức siết chặt nắm tay.
Chiếc áo sơ mi lụa mỏng rơi xuống như tuyết.
Hơi lạnh lướt qua da, Bùi Dung khẽ rên lên một tiếng. Khóe mắt thoáng thấy con số trên bảng điều khiển thang máy đang nhảy lên, có vẻ có người đang lên tầng 17.
Cậu nghĩ, vừa nãy Lục Cầm định rời đi, rất có thể cũng nhận ra thân thể có vấn đề, khả năng cao là đã gọi thư ký hoặc trợ lý lên.
Bùi Dung không ngu. Cậu chắc chắn rằng ly champagne kia là cậu ngẫu nhiên chọn, vậy mà cả cậu và Lục Cầm đều trúng thuốc. Điều này chứng tỏ lượng thuốc trong tháp champagne cực cao, có khi cả một đám người dưới kia đã bị hạ chiêu rồi cũng nên.
Nếu đây không phải là do Chu Hàng giở trò, vậy thì có kẻ đang nhằm vào Giải Trí Giang Lục. Ngày mai, tiêu đề “Bữa tiệc từ thiện biến thành dạ tiệc truỵ lạc” sẽ leo thẳng lên hot search cho xem.
Bùi Dung lo lắng cho cái danh tiếng già cả của mình. Nếu để lộ dáng vẻ này mà bị chụp lại rồi tung lên mạng, còn mong gì một màn giải nghệ vẻ vang nữa?
Tóm lại, Lục Cầm chán ghét đám hoa hoa công tử trong giới giải trí, vậy ở lại bên anh ta có khi lại là an toàn nhất. Không cần suy nghĩ nhiều, Bùi Dung cắn răng dồn chút sức lực cuối cùng, chống tay vào tường, lách qua Lục Cầm, bước vào phòng tổng thống phía sau.
Bùi Dung chỉ định tạm thời trốn đi, mặc kệ bên dưới kia xảy ra tình huống thế nào, cậu tuyệt đối không thể lộ diện. Hơn nữa, áo sơ mi của cậu cũng đã rách, mà trong phòng này chắc chắn có áo của Lục Cầm. Cứ tìm một cái mặc trước rồi tính sau, mọi chuyện chờ đầu óc tỉnh táo lại rồi nói.
"Mượn một chút..."
Cậu vừa nói vừa lách vào trong, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của Lục Cầm.
Lục Cầm trơ mắt nhìn Bùi Dung bước vào phòng mình - nơi mà chưa từng có ai tùy tiện đặt chân vào.
Tên này không những dám vào, mà còn đường hoàng đi hẳn vào giữa phòng, bình tĩnh đánh giá xung quanh, thậm chí còn vịn cửa nhìn anh, giống như đang… câu dẫn anh vậy.
Một tư thái gần như mời gọi.
Bùi Dung thực ra chỉ muốn xác nhận xem Lục Cầm có định rời đi không, cậu muốn khóa cửa.
Nhưng trong khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm nhau, cậu đột nhiên có cảm giác mình vừa vô tình đối diện với ánh mắt của một con mãnh thú.
Một dấu hiệu của kẻ đi săn thực thụ.
Bùi Dung dồn hết sức lực giữ cửa lại, muốn nhanh chóng đóng sầm cửa lại, nhưng ngay giây tiếp theo, một bàn tay mạnh mẽ đã dễ dàng chặn lấy.
Phanh!
Cánh cửa cuối cùng vẫn bị đóng lại, nhưng đó là do một lực lượng mạnh mẽ hơn cậu rất nhiều đóng vào.
Không khí trong phòng giống như bị phong tỏa.
Lục Cầm nhìn cậu chằm chằm, ánh mắt sắc bén như chim ưng, từng chữ vang lên như đinh đóng cột: “Tôi cho ngươi một cơ hội cuối cùng - ra ngoài."
Bùi Dung nhìn cánh cửa đã đóng chặt, trong lòng nhanh chóng đưa ra kết luận - không, cậu không ra ngoài. Ở đây an toàn hơn.
Lục Cầm: “……” Tốt lắm.
Bùi Dung nhìn vào ánh mắt tối tăm khó đoán của Lục Cầm, da đầu tê rần, linh cảm thấy tình huống sắp sửa mất khống chế.
Khoan đã, không phải lúc tiệc tối anh ta còn ghét bỏ đến mức không thèm liếc mình thêm một cái sao?
A này…
Bùi Dung nhìn một màn trước mắt, trong đầu vang lên một hồi cảnh báo đỏ chói - nhưng, rất nhanh lại bị chính cậu ép xuống.
Dù sao...
Không bằng... giúp đỡ lẫn nhau một chút.
Cậu cân nhắc lại tình huống hiện tại, so sánh giữa các lựa chọn. Ở bên ngoài, cậu có khả năng bị đẩy vào một vở kịch tai tiếng, hoặc thậm chí là bị lợi dụng. Nhưng ở đây... Lục Cầm lạnh nhạt, anh tuấn, không phải kiểu người dây dưa không thôi. Hơn nữa, với tính cách của đối phương, ngay cả yêu đương còn lười nói, lại càng không có khả năng biến chuyện này thành một cái gì phức tạp.
Lợi ích nhiều hơn rủi ro.
Vậy... cứ vậy đi?
Phải không?
Ngay khi cậu còn đang tự thuyết phục bản thân, Lục Cầm đã bắt đầu cởi cúc áo sơ mi.
Từng đường nét săn chắc lộ ra dưới ánh đèn, cơ bụng rõ ràng, tuyến nhân ngư kéo dài xuống dưới...
Bùi Dung bỗng dưng cảm thấy không ổn.
Khoan đã!
Cậu hiện tại chỉ mới rách quần áo... Nhưng nhìn theo tiến độ này, cậu hoài nghi sắp tới chính mình cũng sẽ rách tung tóe.
Nhưng—
Một tia dao động yếu ớt trong lòng vừa mới nổi lên, đã bị cuốn phăng đi bởi một cơn bão tuyết dữ dội.
...
Một giờ sau.
Bùi Dung trầm mặc.
Cậu sai rồi.
Cậu không nên đánh giá thấp cái gọi là "tác dụng chậm nhưng bùng nổ mạnh" của Lục Cầm.
Cậu cũng không nên tin rằng Lục Cầm sẽ là một người tự giác, khi mà rõ ràng hiện tại, đối phương không có dấu hiệu gì là muốn dừng lại.
Bùi Dung thử lại lần nữa, giọng nói mang theo một chút thương lượng:
"Lục tổng, thật sự, thuốc đã hết tác dụng rồi."
Lục Cầm nhàn nhạt đáp lại hai chữ:
"Chưa hết."
Bùi Dung: "?"
Cậu sai ngay từ lúc đầu, sai ngay từ khi nghĩ rằng giúp đỡ lẫn nhau là một quyết định hợp lý.
Cậu nên chạy ngay từ đầu.
Nhưng giờ?
Chạy không thoát...
Bùi Dung chỉ có thể nhắm mắt nhận mệnh.
...
Bùi Dung hoàn toàn từ bỏ phản kháng.
Cậu thậm chí còn lười mở miệng hỏi Lục Cầm xem dược hiệu rốt cuộc kéo dài đến mức nào.
Vì kết quả đã rõ ràng...
Hai người bọn họ không phải cùng loại người.
Dược hiệu trong người cậu đến nhanh, nhưng cũng tan nhanh.
Còn Lục Cầm?
Tác dụng chậm. Nhưng cực kỳ mạnh. Cực kỳ kinh khủng.
Đến lúc này, Bùi Dung mới ý thức được...
Ở lại đây căn bản không an toàn! Không hề an toàn chút nào!
Mẹ nó.
...
Bùi Dung cảm giác như bị tra tấn cả một đêm.
Đến khi tỉnh lại, Lục Cầm đã biến mất không chút dấu vết.
Cậu chớp chớp mắt, ý thức dần khôi phục, kéo theo một cảm giác xấu hổ tràn ngập.
Nhưng ngay sau đó, cậu lại thở phào nhẹ nhõm.
Tình một đêm đủ tư cách, đúng là phải như vậy.
Đơn giản, dứt khoát, không dây dưa.
Bùi Dung tri kỷ mà với tay lấy danh thiếp Lục tổng đánh rơi trên tủ đầu giường, cũng không buồn nhìn, thản nhiên xé nát, vứt thẳng vào bồn cầu.
Đường đường là Lục tổng, nếu để số điện thoại tư nhân bị lộ ra ngoài, nhiều chuyện phiền toái lắm.
Cậu nhìn vào gương, đôi mắt trầm mặc. Một giây sau, nhịn không được mà hít sâu một hơi.
Tàn tạ. Rách nát.
Ngay cả chính cậu nhìn còn muốn lắc đầu.
Trước đây chưa từng có trải nghiệm tương tự, Bùi Dung cũng là lần đầu tiên biết... Thân thể mình dễ lưu dấu vết đến thế.
Mà mỗi lần Lục Cầm siết chặt sau cổ cậu…
Đều khiến Bùi Dung có cảm giác bị mãnh thú đè chặt, tước đoạt từng hơi thở.
Lực đạo nặng đến mức ngay cả đầu lưỡi cũng như mang theo gai ngược.
La Quần vẫn cảm thấy có gì đó không đúng. Hôm nay trạng thái của Bùi Dung có vẻ bất thường. Bình thường, dù bị cảm hay sốt, cậu cũng chưa bao giờ cài quá hai cúc áo sơ mi—chỉ để giữ hình tượng yêu nghiệt chuyên nghiệp của mình.
Bùi Dung thản nhiên nói: “Cảm lạnh làm chậm tiến độ công việc, nếu ảnh hưởng đến kế hoạch rút khỏi giới giải trí của tôi thì sao?”
La Quần: “……”
Vẫn là cái tên Bùi Dung mà nàng quen biết.
Cậu thậm chí còn từng nhờ thầy phong thủy chọn ngày đẹp để giải nghệ, một ngày cũng không chịu trì hoãn.
Chiếc áo len cổ cao cậu đang mặc có thêu hoa văn, tuy đẹp nhưng hơi khó chịu. Vì dáng áo ôm sát, vải lại không quá mềm mại, nên làn da vốn mỏng manh của cậu bị cọ đến khó chịu.
Lúc này, Bùi Dung bắt đầu hoài niệm chiếc áo sơ mi rộng rãi vừa cởi ra.
Rộng rãi, thoải mái… đúng là không gì sánh bằng.
Chiếc áo len này không nhìn ra nhãn hiệu, nhưng ít nhất cũng bền hơn nhiều so với đống áo sơ mi hàng hiệu rác rưởi của cậu—mới xé một cái đã rách.
Buổi cắt băng khai trương diễn ra suôn sẻ. Bùi Dung vẫn mỉm cười tương tác với fan nhưng không nói quá nhiều.
Trước khi kết thúc, còn có một phần phỏng vấn truyền thông. Các phóng viên ùn ùn chen lên phía trước, ai cũng muốn hỏi về vấn đề họ quan tâm nhất - trước đây là chuyện Bùi Dung có phẫu thuật thẩm mỹ hay không, còn hôm nay thì đổi thành cậu có trang điểm hay không.
Một phóng viên lên tiếng: “Giọng cậu hôm nay nghe hơi khàn, có phải bị cảm không? Fan rất lo lắng cho sức khỏe của cậu, bảo cậu đừng làm việc quá sức.”
Bùi Dung khẽ cười: “Sẽ không quá liều mạng đâu. Hôm nay bị cảm nhẹ thôi, thật xin lỗi, trạng thái không được tốt lắm.”
Phía dưới vang lên một tràng cười, đúng là quá "chuyên nghiệp" rồi.
Một phóng viên đùa: “Người khác bị cảm thì mặt mày xám xịt, còn Bùi Dung bị cảm mà vẫn đẹp như vậy, đúng là đáng ghen tị.”
Bùi Dung: “…… Cảm ơn.”
Lúc này, một nam phóng viên dường như muốn chen lên trước, vô tình đẩy một nữ phóng viên bên cạnh. Cô gái lảo đảo, làm rơi bút ghi âm, lăn đúng đến chân Bùi Dung.
Không suy nghĩ nhiều, Bùi Dung cúi xuống nhặt lên. Nhưng vừa cúi người, cậu mới nhớ ra eo mình đang đau gần chết.
Bình tĩnh dừng lại hai giây, sau đó cậu mới mặt không đổi sắc đứng thẳng dậy, giả vờ như không có gì xảy ra.
Đám phóng viên bỗng nhiên xôn xao, giống như vừa ngửi thấy một quả bom tin tức động trời.
“Bùi Dung! Sau cổ của cậu bị sao vậy?”
“Đỏ một mảng lớn! Đây có phải lý do hôm nay cậu mặc áo cổ cao không?”
“Là dị ứng à?”
“Tôi thấy không giống, màu sắc này không phải kiểu vết dị ứng đâu…”
“Oa~ quá dữ!”
Chỉ vì cái cúi đầu trong chớp mắt, Bùi Dung đã bị đám phóng viên mắt tinh tóm được vết đỏ thẫm sau cổ.
Cậu giơ tay sờ nhẹ lên đó, không hề hoảng loạn, thản nhiên nói: “Tối qua nghẹt mũi, nhờ người cạo gió thôi. Ngại quá, để mọi người thấy… một Bùi Dung không được đẹp mắt thế này.”
Câu nói vừa dứt, hiện trường chìm vào một giây yên lặng, rồi ngay lập tức bùng nổ—
“Không không không, không hề khó coi.” Đám phóng viên vội vàng phản bác.
Hơn nữa… hình như còn có chút sắc tình.
Thì ra là cạo gió à? Trợ lý của cậu ra tay mạnh quá rồi. Thật xin lỗi, là bọn họ nghĩ quá nhiều.
Tâm hồn hóng hớt của đám phóng viên lập tức bị dập tắt, chủ đề nhanh chóng chuyển về chuyện cảm mạo.
Bùi Dung mỉm cười: “Tôi thực sự lo rằng lây bệnh cho mọi người, hôm nay không thể phỏng vấn lâu được, xin lỗi nhé.”
Vừa dứt lời, trợ lý lập tức hiểu ý, vừa xin lỗi vừa che chắn đưa cậu ra ngoài. Đến hậu trường, trợ lý lo lắng hỏi: “Có cần mua thuốc cảm không? Hay là đi bệnh viện?”
Thực ra, thứ Bùi Dung cần là thuốc kháng viêm, và bệnh trạng của cậu lại chẳng liên quan gì đến cảm cúm. Cậu quyết định tối về sẽ tự mình gọi người đi mua.
Cổ áo len thêu hoa vẫn làm cậu khó chịu, cuối cùng cậu dứt khoát thay lại chiếc áo sơ mi của Lục Cầm. Rõ ràng là quần áo mới tinh trong tủ, vậy mà mặc lên lại có cảm giác vương vấn hơi thở đáng ghét của Lục Cầm.
Nhân tiện, trong lòng cậu liên tục mắng Lục Cầm một trận.
Cạo gió cái quái gì chứ! Ai mà tin được!