Vừa dứt lời, từ một góc không xa có một người bước ra, chính là tiểu nhị của quán canh mà Giang Mạch đã va phải trước đó.

Gã ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Giang Mạch rồi lên tiếng: "Giang gia tiểu công tử, trông không giống lắm với lời đồn."

"Ngươi cũng đã nói là lời đồn, tất nhiên không thể tin."

Giang Mạch đứng dựa vào bức tường cao, dáng người thẳng tắp như cây ngọc. Hắn nhìn nam tử áo xám đang đứng ở chỗ rẽ, giọng chắc nịch: "Vừa rồi ở Phẩm Hương Cư, ngươi cố ý va vào ta, đúng không?"

"Không sai."

Nam tử áo xám từ chỗ rẽ bước ra, tiến lại gần hơn. Lúc này, Giang Mạch mới nhận ra trên mặt gã có một vết sẹo kéo dài gần như che phủ toàn bộ khuôn mặt. Vết sẹo đã mờ đi nhiều, nếu không phải vì sau khi cải tạo thân thể, thị lực của hắn trở nên tốt hơn, có lẽ hắn đã không phát hiện ra.

Giữ khoảng cách hơn ba bước với Giang Mạch, nam tử áo xám dừng chân. Gã nhìn chằm chằm vào mặt Giang Mạch, như thể đang tìm kiếm điều gì đó. Một lúc lâu sau, gã mới chậm rãi lên tiếng: "Giang tiểu công tử có muốn đoán thử xem, tại sao ta lại theo dõi ngươi không?"

"Nếu ta nói ta không muốn đoán thì sao?"

"Ngươi chẳng lẽ không hiếu kỳ à? Ta đến từ Tây Bắc, hơn nữa thời điểm ta ở Tây Bắc lại trùng khớp với thời gian lệnh tôn qua đời. Ngươi không muốn biết phụ thân ngươi rốt cuộc đã chết vì điều gì sao? Rõ ràng trước đó vẫn bình an vô sự, cớ sao lần này lại đột nhiên mất mạng?"

Càng nói, giọng nam tử áo xám càng kích động. Nhưng đáng tiếc, gã phải thất vọng rồi—vì Giang Mạch không hề dao động trước những lời này. Vẻ mặt hắn vẫn bình tĩnh, thản nhiên nói: "Nếu ngươi không muốn nói lý do theo dõi ta, vậy ngươi có thể rời đi."

"Ngươi..."

"Ta cái gì?" Giang Mạch mất kiên nhẫn, ngắt lời đối phương. "Ta đâu phải trẻ con ba tuổi, ngươi nói gì ta phải tin cái đó sao? Chuyện phụ thân ta mất có phải ngoài ý muốn hay không, trong lòng ta hiểu rõ."

"Hiểu rõ?" Nam tử áo xám cười lạnh. "Ngươi hiểu rõ là cứ để mặc Giang Kính, Giang Hàm Dư ngang nhiên chiếm đoạt sản nghiệp mà phụ thân ngươi cực khổ gây dựng sao?"

Lời này khiến gã phẫn nộ, sát khí dâng trào. Gã từng bước tiến về phía Giang Mạch, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ.

Giang Mạch vẫn đứng yên, ánh mắt sắc bén quan sát đối phương... Người này…

Nhưng trước khi hắn kịp hành động, bên ngoài con hẻm chợt vang lên tiếng quát lớn: "Dừng tay! Ngươi muốn làm gì?"

Giang Mạch nghiêng đầu nhìn ra ngoài, người đến không ai khác chính là Cố Tranh—Tam hoàng tử mà hắn mới gặp cách đây không lâu.

Cố Tranh bước nhanh vào hẻm, tóm lấy vai nam tử áo xám rồi quật mạnh gã xuống đất, giận dữ quát: "Ngươi là ai? Ngươi định làm gì hắn?"

Y không ngờ rằng, chỉ vì chậm một bước mà đã chứng kiến cảnh tượng này: thiếu niên bị một kẻ thô bạo ép vào góc tường. Dù không nhìn rõ vẻ mặt thiếu niên, nhưng bị một người hung ác như vậy áp bức, chắc chắn trong lòng hắn phải rất sợ hãi.

Cố Tranh cúi xuống, nhìn Giang Mạch, lo lắng hỏi: "Ngươi không sao chứ?"

Sau khi chế phục nam tử áo xám, Cố Tranh bước đến bên cạnh Giang Mạch, dịu giọng an ủi:

"Đừng sợ, có ta ở đây, gã không dám làm gì ngươi đâu!"

Giang Mạch: "Ta…" không hề sợ hãi.

Nhưng Cố Tranh ra tay quá nhanh, Giang Mạch còn chưa kịp nói hết câu đã phải trơ mắt nhìn ám vệ dưới mệnh lệnh của Cố Tranh trói gô nam tử áo xám lại.

Nam tử áo xám: …Ta không có! Ta bị oan! Các ngươi đừng có vu oan cho ta!

Nhìn gã bị trói chặt, Giang Mạch hiếm khi im lặng, nhưng trong lòng lại có chút buồn cười.

Hắn đẩy Cố Tranh—người đang chắn trước mặt mình—ra phía sau một chút. Cố Tranh quay đầu lại nhìn, Giang Mạch vươn tay chỉ về phía nam tử áo xám đang bị ám vệ khống chế, thản nhiên nói:

"Thả gã ra đi, gã không làm gì ta cả."

Trên mặt Cố Tranh hiện rõ vẻ không vui, nhưng Giang Mạch cố nhịn cười, nghiêm túc nói:

"Gã cũng không định làm hại ta, đây chỉ là hiểu lầm thôi."

"Gã thực sự không làm gì ngươi?"

Thấy Giang Mạch gật đầu, Cố Tranh mới miễn cưỡng ra lệnh cho ám vệ thả người.

Vừa được cởi trói, nam tử áo xám ném một khối mộc bài về phía Giang Mạch, lạnh nhạt nói:

"Nếu ngươi muốn biết sự thật, hãy mang thứ này đi tìm Dương quản sự."

Giang Mạch giơ tay đón lấy mộc bài. Đó chỉ là một tấm gỗ bình thường, nhưng ở giữa lại khắc một loài hoa cỏ mà hắn không nhận ra.

Vuốt ve mộc bài trong tay, Giang Mạch suy tư. Lại thêm một thứ hắn không biết… Xem ra thân phận của phụ thân nguyên chủ không hề đơn giản như vẻ bề ngoài.

Nam tử áo xám nhìn hắn bằng ánh mắt phức tạp, sau đó xoay người rời khỏi con hẻm.

Chờ gã đi rồi, hai ám vệ cũng lập tức biến mất. Hẻm nhỏ giờ đây chỉ còn lại hai người Giang Mạch và Cố Tranh.

Giang Mạch ngước nhìn Cố Tranh—người cao hơn hắn gần nửa cái đầu. Để nhìn thẳng vào mắt đối phương, hắn buộc phải ngửa đầu, mà hắn lại không thích cảm giác đó. Thế nên, hắn lùi về sau một chút để kéo giãn khoảng cách giữa hai người.

Cố Tranh đang mải suy nghĩ gì đó nên không chú ý đến động tác nhỏ này của hắn.

"Ngươi sao lại ở đây?" Giang Mạch nghi hoặc hỏi. Không phải đang ở cùng Giang Hàm Dư à? Sao lại xuất hiện ở đây?

"Ta…"

Cố Tranh cũng không biết tại sao bản thân lại lặng lẽ đi tìm Giang Mạch sau khi hắn rời đi. Có lẽ là vì bóng dáng quen thuộc kia?

Y tiếp cận Giang Hàm Dư chỉ để tìm hiểu về nhân ngư, nhưng sau nhiều lần thử thăm dò, y phát hiện Giang Hàm Dư hoàn toàn không biết đến sự tồn tại của nhân ngư. Vì vậy, y mới có ý định danh chính ngôn thuận đến Giang gia để điều tra.

Không biết phải trả lời thế nào, nhưng may mắn là Giang Mạch cũng không quá để tâm. Hắn chỉ thuận miệng hỏi một câu, rồi nhanh chóng đổi sang chủ đề khác.

Giang Mạch đưa mộc bài trong tay cho Cố Tranh:

"Ngươi nhận ra thứ này không?"

Cố Tranh ngạc nhiên cầm lấy mộc bài, quan sát một lúc rồi lắc đầu:

"Chưa từng thấy qua."

Y trả lại mộc bài cho Giang Mạch, trầm giọng nói:

"Đừng nghĩ nhiều, ta sẽ cho người đi điều tra giúp ngươi."

Ngay cả Cố Tranh cũng không biết… Giang Mạch hơi nhướng mày. Dương quản sự đang xử lý chi nhánh ở kinh thành, tạm thời chưa trở về… Có vẻ, đã đến lúc hắn phải đích thân đến kinh thành một chuyến.

Cố Tranh nhìn hắn, đột nhiên nói:

"Ta đưa ngươi về."

Giang gia cách đây không xa, hai người bỏ qua cỗ kiệu, cùng nhau đi bộ trở về.

Đứng trước cổng Giang gia, Giang Mạch mỉm cười nhìn Cố Tranh, nói:

"Ngươi còn chưa nói cho ta biết tên của ngươi đâu. Chính thức làm quen một chút, ta tên là Giang Mạch."

Cố Tranh nhìn thiếu niên trước mặt đang cười rạng rỡ, trong lòng bất giác mềm đi:

"Ta là Cố Tranh."

"Ừm, Cố Tranh, hẹn gặp lại sau nhé!"

"Hẹn gặp lại."

Cố Tranh nhìn bóng lưng thiếu niên khuất dần, không nhận ra rằng trên mặt mình đang nở một nụ cười.

Trong bóng tối—

Ám Thất chọc chọc Ám Ngũ bên cạnh:

"Ngươi nhìn kìa, chủ tử cười kìa."

Cố Tranh không phải chưa từng cười, nhưng hiếm khi y cười một cách tự nhiên và thật lòng như vậy.

Ám Ngũ gật gù:

"Kể từ khi Hoàng hậu nương nương qua đời, chủ tử đã rất lâu rồi không vui vẻ thế này."

"Không ngờ Giang gia tiểu công tử lại hợp mắt chủ tử đến vậy."
 
Sau khi trở về Giang gia, Giang Mạch càng đẩy nhanh tốc độ tiếp quản sản nghiệp gia tộc. Sau khi biết phụ thân nguyên chủ có thân phận không đơn giản, hắn quyết định che giấu tung tích, bí mật lên đường đến kinh thành.

Ban đầu, hắn cho rằng cái chết của phụ thân chỉ liên quan đến Giang Kính, nhưng bây giờ xem ra, sau lưng còn có một bàn tay vô hình đang thao túng tất cả. Người đứng sau chuyện này… địa vị tuyệt đối không nhỏ.

Là ai đây?
 
"Giang Mạch, ta đi theo phụ thân ngươi nhiều năm, sao ngươi có thể đối xử với ta như vậy!"

Hồ quản sự quỳ trên mặt đất, giọng đầy oán trách. Đến bây giờ, ông ta vẫn ỷ vào việc từng hầu hạ lão gia mà không phục Giang Mạch.

Ngồi trên ghế chủ vị, Giang Mạch nhấp một ngụm trà, không nói gì.

Cả đại sảnh im lặng như tờ. Không ai ngờ rằng chỉ trong vòng một tháng, Giang Mạch đã hạ bệ một vị quản sự. Hơn nữa, người này không phải do Giang Hàm Dư đề bạt lên mà thậm chí còn là kẻ đối đầu với phe Giang Hàm Dư.

"Tại sao ta không thể đối xử với ngươi như vậy?"

Giang Mạch đặt chén trà xuống, từ từ bước xuống từ ghế chủ vị. Hắn đi rất chậm, nhưng mỗi bước đều như giẫm lên dây thần kinh của mọi người, khiến ai nấy đều căng thẳng.

Hắn cầm lấy một xấp hồ sơ trên bàn, ném xuống trước mặt Hồ quản sự:

"Ngươi tự xem đi, rồi hãy nói ta có nên đối xử với ngươi như vậy hay không."

Hồ quản sự cố gắng giữ bình tĩnh cầm lấy tập hồ sơ. Nhưng vừa mở ra xem, mồ hôi lạnh lập tức túa ra.

Bên trong ghi chép toàn bộ tội trạng của ông ta từ trước đến nay, không thiếu một chi tiết nào.

"Ngươi còn gì để nói không?"

"Ta… nhận tội."

Khí thế của Hồ quản sự biến mất trong nháy mắt. Ông ta run rẩy nhìn Giang Mạch, trong mắt chỉ còn lại nỗi sợ hãi.

Đáng sợ…

Giống như có một đôi mắt vô hình đang dõi theo ông ta từ lâu. Dù ông ta làm gì, đối phương đều biết rõ từng đường đi nước bước.

"Tốt."

Giang Mạch quay lại ghế chủ vị, ánh mắt lạnh lùng quét qua mọi người:

"Hôm nay đúng một tháng kể từ khi ta tiếp quản. Bây giờ, các ngươi có ý kiến gì không?"



Trong phòng, Giang Kính và Giang Hàm Dư không có mặt. Giang Hàm Dư đã lên đường đến kinh thành, còn Giang Kính thì bị phu nhân quấn lấy, không thể đến được.

Các quản sự nhìn nhau nhưng không ai dám lên tiếng.

Giang Mạch chờ một lúc, thấy không ai phản đối, liền lạnh nhạt nói:

"Nếu không có ý kiến, vậy từ hôm nay, sản nghiệp của phụ thân ta sẽ chính thức do ta tiếp quản."

Mấy vị quản sự chắp tay nói:

"Chúng tôi không có ý kiến."

"Vậy thì tốt." Giang Mạch chậm rãi lên tiếng, ánh mắt quét qua từng người. "Ta có vài yêu cầu:

Thứ nhất, ta sẽ không can thiệp quá nhiều vào việc kinh doanh của các ngươi. Cứ làm theo cách các ngươi vẫn làm.

Thứ hai, ta không quan tâm các ngươi do ai đề bạt lên, nhưng nếu làm việc dưới trướng ta, tuyệt đối không được hai lòng. Chuyện trước kia ta sẽ không truy cứu.

Thứ ba, không được làm chuyện thất đức. Nếu ai vi phạm, kết cục của Hồ quản sự chắc các ngươi đều thấy rồi."

Giang Mạch dừng một chút, rồi tiếp tục:

"Ai sẽ thay thế Hồ quản sự quản lý sản nghiệp? Các ngươi có đề cử ai không?"

"Tôi Cảm thấy Trần Tư Văn cũng không tồi."

"Mai Lâm cũng có thể, người này cẩn trọng nhưng gan dạ, có tinh thần khai phá."

...

Mấy vị quản sự tranh luận sôi nổi, ai cũng có ý kiến riêng. Giang Mạch nghe một lúc lâu vẫn không thấy họ đi đến kết luận, bèn khoát tay ra hiệu cho họ dừng lại.

"Các ngươi về suy nghĩ thêm đi. Hai ngày sau, dẫn người các ngươi đề cử đến gặp ta."

"Rõ, chúng tôi cáo lui."
 
Bên ngoài đại sảnh—

Một quản sự lắc đầu cảm thán:

"Trước đây không nhìn ra, vị Giang tiểu công tử này không hề đơn giản."

"Đúng vậy! Đúng là hổ phụ sinh hổ tử!"

Có người không nói gì, nhưng trong lòng đều đồng ý. Một chiêu liền đẩy Hồ quản sự vào công đường, chuyện này không phải ai cũng làm được. Phải biết rằng, ngay cả Giang Hạc trước kia cũng không thể nắm được nhược điểm của Hồ quản sự.

Sau khi mọi người rời đi, Giang Mạch đứng trước cửa sổ, nhìn ra bên ngoài. Mọi vật đều đang hồi sinh, tràn đầy sức sống.

Khóe môi hắn khẽ cong lên.

Hắn thích thế giới này.

Chuyện của Giang gia xem như đã hạ màn. Tiếp theo, đã đến lúc hắn lên đường đến kinh thành.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play