Giang Mạch vốn định lợi dụng khoảng thời gian giả bệnh nằm trên giường để che giấu tung tích rồi bí mật rời khỏi kinh thành. Không ngờ, rất nhanh đã có cơ hội tự dâng đến tận cửa.
Chiều nay, mấy vị quản sự dẫn theo những người được chọn làm tân quản sự đến, mọi người bàn bạc suốt cả buổi trưa mới quyết định được ai sẽ tiếp nhận vị trí của Hồ quản sự. Tiễn xong mấy vị quản sự, trời đã khuya, Giang Mạch dự định tắm một trận thật sảng khoái để thư giãn.
Lần này hắn không ra suối nước lạnh mà sai người đun nước nóng, định ngâm mình trong phòng bằng nước ấm.
Sau khi mọi thứ được chuẩn bị xong, nhóm nha hoàn và gia đinh lần lượt lui ra ngoài. Bọn họ biết Giang Mạch không thích có người hầu hạ, nên sau khi chuẩn bị xong xuôi liền lặng lẽ rời đi.
Nước ấm vừa đủ, Giang Mạch ngâm cả người vào trong, thoải mái thở dài một hơi. Quả nhiên, cá thì nên ở trong nước.
“Ai ở đó!”
Ngâm chưa được nửa khắc, Giang Mạch đã cảm nhận được một luồng hơi thở xa lạ lẻn vào phòng. Hắn lập tức đứng dậy, tùy tiện vớ lấy một bộ y phục khoác lên người.
Người kia toàn thân áo đen, tốc độ cực nhanh. Vừa nghe tiếng Giang Mạch quát, gã ta đã lao đến với con dao găm sắc bén, mục tiêu nhắm thẳng vào cổ họng Giang Mạch.
Giang Mạch nghiêng người tránh đi, trở tay bắt lấy cổ tay đối phương, dùng lực siết mạnh. Chỉ nghe “Keng” một tiếng, dao găm rơi xuống nền phát ra âm thanh va chạm chói tai.
Người áo đen ra tay thất bại, lập tức đổi chiến thuật, bàn tay còn lại cong thành trảo nhắm thẳng vào mặt Giang Mạch. Nhưng lần này, Giang Mạch không né tránh, hắn đạp mạnh một cước vào đối phương, khiến tên đó ngã nhào xuống đất.
Người đứng sau màn không hề hay biết rằng Giang Mạch đã không còn là "Giang Mạch" trước kia nữa, xem nhẹ khả năng chiến đấu của hắn. Nghĩ rằng chỉ cần phái một sát thủ đến là có thể dễ dàng lấy mạng hắn, nhưng không ngờ lại tự dâng cho Giang Mạch một cơ hội quá tốt như vậy.
“Công tử, có chuyện gì vậy?”
Tiếng va chạm lớn khiến gia đinh ngoài cửa cất tiếng hỏi.
Giang Mạch sợ tên kia sẽ tự sát, liền tháo khớp hàm của gã, tìm dây thừng trói chặt lại rồi ném sang một bên. Sau đó mới lên tiếng:
“Không có gì, chỉ là có một tên trộm lẻn vào, ngươi vào xử lý đi.”
Gia đinh ngoài cửa nghe lệnh liền bước vào. Người này là Phong Đình, do Cố Tranh phái tới. Cậu ít nói, nhưng làm việc rất gọn gàng, bất kể Giang Mạch ra lệnh gì cũng đều lặng lẽ chấp hành.
Giang Mạch chỉ vào tên sát thủ áo đen đã bị trói chặt, nói:
“Đêm nay phòng ta có trộm, ta bị hắn làm bị thương. Mau xử lý đi.”
“Vâng.”
Thế là sáng hôm sau, tin đồn nhanh chóng lan truyền rằng Tiểu công tử nhà họ Giang bị kẻ trộm đột nhập gây thương tích, hiện đã nằm liệt giường không dậy nổi.
Tại Nhị phòng Giang gia…
Giang Kính nghe được tin đồn bên ngoài, tức giận suýt chút nữa ném vỡ chén trà. Ông ta đi qua đi lại trong đại sảnh, càng nghĩ càng giận.
Dư thị nhấp một ngụm trà, giọng điệu bình thản nói:
"Bây giờ ông tức giận thì có ích lợi gì? Chẳng phải tất cả đều do Giang Hàm Dư gây ra sao?"
"Bà đừng có hơi một chút lại nhắc đến Hàm Dư! Bà có nghe bên ngoài đang nói gì không? Chúng nói tôi, Giang Kính, tham lam tài sản của cháu trai, thậm chí còn ra tay tàn độc với cốt nhục chí thân!" Giang Kính tức giận đến khó thở. Những gì bên ngoài đồn đại còn quá đáng hơn lời này gấp nhiều lần.
Thế nhân luôn thích hóng chuyện riêng tư của nhà quyền quý, lần này lại không biết từ đâu rộ lên những lời đồn này. Mới chỉ một buổi sáng, chuyện đã lan truyền khắp nơi. Nếu nói không có kẻ đứng sau giật dây, Giang Kính tuyệt đối không tin.
"Những kẻ đó nói có sai sao?" Dư thị cười lạnh. "Ông chẳng phải vẫn luôn dòm ngó những thứ của cháu trai ông sao? Cũng chẳng phải là vì muốn dọn đường cho đứa con trai tốt của ông hay sao?"
Giang Kính không ngờ Dư thị lại nói ra những lời như vậy, kinh ngạc thốt lên:
"Bà... Sao bà có thể nói như vậy?"
"Tại sao tôi không thể nói? Giang Hàm Dư vốn không phải con tôi!"
Giang Kính chán nản:
"Sao bà lại không có chút lòng bao dung nào như vậy?"
"Bao dung?" Dư thị bật cười, đứng lên, gằn từng chữ:
"Giang Kính, ông muốn giao toàn bộ Giang gia cho con trai của tiện nhân kia, tôi tuyệt đối không đồng ý! Năm đó tôi vốn không nên buông tha cho bọn chúng!"
Giang Kính bừng tỉnh:
"Hóa ra năm đó là bà..."
"Đúng vậy." Dư thị vừa nhìn móng tay vừa thản nhiên nói: "Năm đó tôi không nên mềm lòng."
Nếu không, con trai út của bà lúc này chắc chắn vẫn còn sống, vẫn sẽ khóc, sẽ cười, sẽ gọi bà một tiếng "Nương", chứ không phải hóa thành một cái xác lạnh lẽo, nằm bất động dưới lòng đất.
Con trai út của Dư thị, một năm trước rơi xuống nước mà chết. Khi đó, nó chưa đầy mười ba tuổi.
"Ngươi đang nói rằng con trai út của Dư thị... là do Giang Hàm Dư hại chết sao?"
Giang Mạch không ngờ rằng chỉ nhờ Phong Đình lan truyền một vài tin đồn bất lợi cho Giang Kính, mà lại có thể thu được một tin tức chấn động như vậy.
Hắn khẽ vuốt cằm, xem ra Dư thị hận Giang Hàm Dư đến tận xương tủy.
Dư thị có hai con trai, một con gái. Con gái đã xuất giá, con trai lớn năm nay mười chín tuổi, nửa năm trước bị đưa về Dư gia học tập. Có vẻ như ngay khi tra ra nguyên nhân cái chết của con trai út, bà đã sợ con trai lớn cũng sẽ rơi vào tay Giang Hàm Dư nên mới vội vã đưa đi.
Còn bây giờ bà lại bùng nổ như vậy, chắc hẳn là vì đã biết Giang Kính có ý định giao Giang gia cho Giang Hàm Dư.
Một người mẹ tuyệt đối sẽ không để kẻ thù giết con mình nhởn nhơ ngay trước mắt. Huống chi, kẻ đó còn định giẫm lên con trai còn lại của bà để lên làm gia chủ.
"Ta đã hiểu chuyện này rồi."
Thấy Phong Đình đứng bên cạnh muốn nói lại thôi, Giang Mạch hỏi:
"Ngươi có chuyện gì muốn nói sao?"
Lúc này, Phong Đình mới đáp:
**"Là Cố công tử, y nói muốn đến gặp ngài."**
"Vậy thì bảo y vào đi."
Từ sau lần đầu gặp mặt, hai người đã bí mật gặp nhau rất nhiều lần. Mỗi lần đều là do Cố Tranh chủ động mời, nếu Giang Mạch không có việc quan trọng, hắn đều đồng ý.
Lần này Giang Mạch giả bệnh, bên ngoài tuyên bố cần tĩnh dưỡng, không tiếp khách. Cố Tranh có chút lo lắng, nhưng vì sắp phải rời khỏi Giang Châu, y mới sai Phong Đình đến hỏi thăm một chút.
Không lâu sau khi Giang Mạch đồng ý, Cố Tranh đã tới.
"Ngươi có khỏe không? Có chỗ nào khó chịu không?"
Cố Tranh nhìn thiếu niên sắc mặt tái nhợt đang tựa vào giường, trong mắt tràn đầy đau lòng. Lần trước gặp mặt, Giang Mạch vẫn còn tinh thần sáng láng, vậy mà chỉ mới mấy ngày không gặp, hắn đã thành ra thế này.
"Ta không sao, huynh đừng lo lắng." Giang Mạch lắc đầu, nhưng khi nhìn thấy sự lo lắng trong mắt đối phương, đột nhiên lại không biết nên nói gì.
Ngay từ lần đầu gặp mặt, Cố Tranh đã thể hiện rõ sự thiện cảm dành cho hắn. Có lẽ ngay cả chính Cố Tranh cũng chưa nhận ra bản thân đối với Giang Mạch đặc biệt đến mức nào. Số lần hai người gặp nhau không nhiều, nhưng mỗi lần như vậy, Giang Mạch đều cảm nhận được sự chân thành từ đối phương.
Cố Tranh không ở lại lâu. Y biết người bệnh cần được nghỉ ngơi, thấy Giang Mạch vẫn ổn thì mới an tâm.
Trước khi rời đi, Cố Tranh nói với Giang Mạch rằng y sắp rời khỏi Giang Châu, sau này nếu có cơ hội, y sẽ quay lại thăm. Nếu Giang Mạch có hứng thú, cũng có thể đi tìm y. Y sẽ nhờ người liên hệ với Phong Đình để báo vị trí.
Thực ra, Cố Tranh từng nghĩ đến việc mời Giang Mạch cùng đến kinh thành, nhưng lần này trở về, tình thế ở đó sẽ vô cùng nguy hiểm. Nếu Giang Mạch đi cùng y, chắc chắn sẽ không an toàn. Cố Tranh không muốn Giang Mạch bị cuốn vào nguy hiểm vì mình.
Sau khi Cố Tranh rời đi, Giang Mạch trầm mặc hồi lâu.
Hắn viết một bức thư nhờ Phong Đình chuyển cho Từ quản sự, đồng thời dặn dò Phong Đình một số việc. Đến đêm hôm sau, hắn lại một lần nữa đến bên suối nước lạnh.
Đã rất lâu rồi hắn không quay lại đây. Một phần là vì sau khi cơ thể cải tạo xong, hắn không còn khát khao được ngâm nước như trước. Mặt khác, lý do quan trọng hơn là Cố Tranh thường xuyên đến suối nước lạnh tìm hắn.
Khoảng thời gian đó, hắn đã dùng thân phận "Giang Mạch" để tiếp xúc với Cố Tranh. Đối phương lại đặc biệt chú ý đến hắn, nếu bị nhận ra sự khác biệt, e rằng sẽ gây thêm nhiều phiền phức. Vì thế, hắn không muốn dùng hình thái nhân ngư để gặp Cố Tranh nữa.
Đêm trước khi rời khỏi Giang Châu, Cố Tranh lại đến sau núi Giang gia.
Y đã tới đây rất nhiều lần, nhưng chưa lần nào nhìn thấy nhân ngư kia. Lần này cũng vậy, y vốn đã chuẩn bị tinh thần sẽ lại ra về tay không.
Không ngờ rằng, ngay khi y vừa tới bên suối, liền có một cái đầu từ trong nước nhô lên. Chính là nhân ngư mà y ngày đêm mong nhớ.
"Ta... Ta đã đến tìm em rất nhiều lần, nhưng lần nào cũng không gặp. Em vẫn luôn ở đây sao?"
"Ta thấy nơi này không lớn lắm, em sống ở đây có thoải mái không?"
"Người trong Giang gia có biết đến sự tồn tại của em không? Em ở đây có nguy hiểm không?"
"..."
Giang Mạch vốn định chỉ chào hỏi một câu, không ngờ đối phương vừa thấy hắn đã bắn ra cả loạt câu hỏi dồn dập.
Hắn bơi đến tảng đá lớn bên bờ, ngồi xuống, cười cắt ngang lời Cố Tranh:
"Huynh hỏi một lúc nhiều như vậy, ta biết trả lời từ đâu đây?"
Cố Tranh không ngờ trước khi rời đi còn có thể gặp lại đối phương. Y quá mức bất ngờ, đến giờ vẫn cảm thấy như không chân thực. Nếu không phải Giang Mạch lên tiếng ngắt lời, có khi y vẫn còn tiếp tục hỏi mãi không dứt.
"Ta thật sự không ngờ sẽ gặp lại em." Cố Tranh đi đến ngồi xuống đối diện Giang Mạch, cách hắn không xa.
"Ta sắp rời khỏi Giang Châu, có lẽ trong một thời gian ngắn sẽ không quay lại. Trước khi đi, ta muốn gặp em một lần, cũng muốn nói lời cảm tạ."
"Còn một chuyện nữa..." Y nhìn thẳng vào Giang Mạch, ánh mắt nghiêm túc.
"Em có nguyện ý cùng ta rời đi không?"
Đuôi cá vẫy nhẹ trên mặt nước, tạo thành từng chuỗi bọt nước nhỏ. Giang Mạch hỏi:
"Rời đi? Huynh định đi đâu?"
Dưới ánh trăng, chiếc đuôi cá màu bạc ánh lên một lớp sáng dịu nhẹ. Ánh mắt Cố Tranh lập tức bị thu hút, không kìm chế được mà đưa tay ra, muốn chạm vào cái đuôi ngay trước mắt.
Lạnh.
Lúc này, Cố Tranh mới nhận ra mình đã chạm vào đuôi của đối phương. Có lẽ vì y không dùng lực nên Giang Mạch cũng không phát hiện ra hành động này.
Thấy Cố Tranh lại ngẩn người, Giang Mạch có chút nghi hoặc. Hắn đâu có dùng pháp thuật mê hoặc gì đâu!
Bất đắc dĩ, Giang Mạch đành phải mở miệng lần nữa:
"Huynh sắp rời đi sao? Ta cảm thấy nơi này hơi nhỏ, huynh có biết nơi nào có cái hồ lớn hơn không?"
"Em muốn rời khỏi đây?" Cố Tranh hoàn hồn, hỏi lại.
"Đúng vậy, nơi này quá nhỏ, ta bơi không được bao xa."
Cố Tranh cố kiềm chế sự mong chờ trong lòng, lên tiếng:
"Gần đây ta không rõ, nhưng nhà ta có một cái hồ rất lớn. Em yên tâm, ở đó không có ai nhìn thấy em đâu. Chỉ là hơi xa một chút… em có nguyện ý đi cùng ta không?"
Phủ đệ của y ở kinh thành quả thực có một cái hồ rất rộng. Nếu thiếu niên đồng ý, y có thể cho người xây riêng một khu vực bên hồ để đối phương ở.
"Được thôi!"