Chạng vạng buông xuống, sắc trời dần sụp tối, Lâm Tỉ thoáng nhìn thời gian trên điện thoại, chuẩn bị dọn dẹp đồ đạc quay về. Lục Lánh Tinh dựa vào quầy bar phía sau pha chế cocktail, cúi người đến gần nói: - Cậu Lâm, không uống một ly rồi hẵng đi?

- Uống cái đầu anh, không uống. - Lâm Tỉ cau mày giơ tay đẩy anh ta ra ngoài: - Tránh xa tôi ra, đừng ám mùi rượu cho tôi.

Lục Lánh Tinh lấy làm lạ, nhướng mày nói: - Cậu Lâm, gần đây anh cậu đổi tính à, trông chừng cậu kỹ quá nhỉ.

Lâm Tỉ liếc anh ta một cái, ngập ngừng muốn nói, nhưng sau đó nghe ngoài cửa quán bar truyền đến tiếng la lối um sùm. Mặt mày cậu Trương bí xị, dẫn hai ba người bước vào, khi thấy mấy người Lâm Tỉ thì chậc một tiếng không to mà cũng không nhỏ: - Lúc đó tôi nghĩ, là ai mới sáng sớm đã bao trọn chỗ này, thì ra là cậu.

Đám cậu ấm ăn chơi đàng điếm cũng chơi theo nhóm riêng, từ trước đến giờ, đám Lâm Tỉ vốn không ưa đám Trương Dã. Lâm Tỉ cười lạnh, cất cao giọng: - Chỗ của tôi từ khi nào lại mở cửa cho chó.

Trương Dã lạnh lùng đi thẳng vào quán bar, khi đi ngang qua Lâm Tỉ, gã đụng vai cậu đầy khiêu khích. Lâm Tỉ bị đụng nghiêng người, có thứ gì đó rớt ra khỏi túi áo. Trước hết Lâm Tỉ cúi đầu nhìn xuống, thấy chiếc cà vạt của Đoạn Thâm bị cậu lén nhét vào túi.

Cậu cúi người vươn tay nhặt lên, Trương Dã lại thình lình nhấc chân đạp lên chiếc cà vạt kia, chậm rãi dùng đế giày nghiền qua nghiền lại mấy cái, sau đó mới dịch chân, nhẹ nhàng nói: - Ngại quá cậu hai Lâm, mắt tôi kém quá nên không thấy.

Lửa giận trong người Lâm Tỉ nhất thời phừng lên, ngay cả bản thân cũng không rõ vì sao lại tức giận như thế. Cậu nhặt cà vạt lên, phủi sạch bụi rồi cất vào túi, mặt mày tức giận ngẩng đầu gằn từng chữ một: - Mắt kém hửm?

Trương Dã khoanh tay cười nhạo một tiếng: - Cậu hai Lâm, không ngờ mắt tôi đã kém rồi, mà tai cậu cũng kém nốt nữa.

Nắm tay Lâm Tỉ xé gió đấm thẳng hốc mắt Trương Dã, mặt mày lạnh tanh đè gã xuống đất: - Mẹ nó vậy hôm nay tao đánh đến khi mày sáng mắt thì thôi!

Sau khi Đoạn Thâm xuống máy bay và khởi động điện thoại, một loạt tin nhắn và thông báo cuộc gọi nhỡ liên tục hiện ra. Anh lướt qua danh sách cuộc gọi nhỡ, gọi lại cho Lâm Hạc. Sau khi cúp máy thì bảo tài xế quay xe chạy tới Tửu Trì Nhục Lâm. ( truyện trên app T•Y•T )

Lục Lánh Tinh trông chừng đám người trước cửa quán bar, khi thấy người xuống xe là Đoạn Thâm mà không phải Lâm Hạc, vẻ mặt anh ta ngạc nhiên trông rõ. Đoạn Thâm thoáng nhìn anh ta rồi giải thích ngắn gọn: - Lâm Hạc hiện đang không ở trong nước, đã gọi điện thoại cho tôi.

Lúc này Lục Lánh Tinh mới cất đi vẻ ngạc nhiên, dẫn Đoạn Thâm đi lên phòng VIP trên lầu. Khi nhân viên phục vụ trông cửa mở cửa ra, Lâm Tỉ đang ngồi trên sô pha trong phòng VIP, mặt mày bực bội, cả người tản ra hơi thở người sống chớ gần.

- bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t

Đoạn Thâm đứng cạnh cửa bình tĩnh hỏi người bên cạnh: - Đã xảy ra chuyện gì?

Khi lên tiếng, Lục Lánh Tinh cũng buồn bực lắm: - Trương Dã đạp dơ chiếc cà vạt của cậu ấy, không biết sao lại tự nhiên nổi giận nữa. Bình thường có thấy cậu ấy thắt cà vạt đâu.

Nói xong, anh ta nương theo ánh đèn hành lang lặng lẽ quay đầu nhìn Đoạn Thâm, nhưng phát hiện, người đàn ông bên cạnh vốn đã có sẵn khí thế, trên mặt lại có vẻ hơi giật mình. Lục Lánh Tinh ngờ ngợ chớp mắt, nhìn kỹ lại lần nữa, khuôn mặt đối phương đã trở về vẻ không chút cảm xúc.

Đoạn Thâm đi từng bước vững vàng đến trước mặt Lâm Tỉ, lạnh giọng kêu tên cậu: - Lâm Tỉ, đêm qua anh đã nói gì?

Lâm Tỉ rũ đầu vùi vào sô pha không trả lời, vẻ mặt giấu trong bóng tối nên không thấy rõ.

Giọng Đoạn Thâm lại càng sắc bén hơn: - Nói chuyện.

Ngón tay Lâm Tỉ chậm rãi moi móc da sô pha, nuốt sự ấm ức và không cam lòng xuống cổ họng, mới nhỏ giọng cãi lại: - Là nó chọc tôi trước.

- Vậy à? - Ngữ điệu Đoạn Thâm bình tĩnh không chút lên xuống: - Cậu ta chọc gì em?

Trong đầu hiện ra chiếc cà vạt của Đoạn Thâm, lòng cậu cuồn cuộn cảm xúc có phần khó nói. Lâm Tỉ căng chặt hàm dưới không trả lời. Đuôi mắt lại thoáng nhìn cánh tay phải Đoạn Thâm nâng lên, trên đầu xuất hiện cái bóng nhỏ. Nghĩ có lẽ đối phương đợi cậu trả lời đã mất hết kiên nhẫn, Lâm Tỉ nghiêng mặt, cắn chặt răng không nhúc nhích.

Giây tiếp theo, ngón tay thon dài của người đàn ông lại chạm vào cằm cậu, nhiệt độ nơi lòng bàn tay thấm vào da cậu từng chút một. Đoạn Thâm giữ cằm cậu, làm cậu ngước mặt lên trong ánh đèn tối tăm, Lâm Tỉ bất đắc dĩ ngước mắt, trông thấy ánh mắt đen kịt vô cảm sâu không thấy đáy quan sát khuôn mặt cậu một lúc, sau đó chậm rãi mở miệng hỏi: - Có bị thương không?

Lâm Tỉ ngơ ngác, tiếng tim đập vững vàng mạnh mẽ trong lồng ngực vang lên bên tai, gần như muốn che giấu giọng nói hơi căng thẳng của cậu: - … Không có.

Đoạn Thâm buông ngón tay giữ cằm cậu ra, lùi về sau một bước: - Không có thì đứng dậy, đi theo anh đến bệnh viện một chuyến.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play