Lâm Tỉ phóng xe như bay đến trước cửa Tửu Trì Nhục Lâm, xuống xe bèn ném chìa khóa vào người nhân viên trông cửa, sải đôi chân dài, bước nhanh như gió đi vào quán bar.

Dưới ánh đèn mờ ảo mộng mị, luôn có những người phụ nữ quyến rũ gợi cảm cố ý sà vào lòng cậu, Lâm Tỉ lười biếng giơ một ngón tay đẩy nhẹ họ ra, sau đó nhấc chân bước lên phòng VIP ở lầu hai.

Nhân viên phục vụ bên ngoài phòng VIP mở cửa giúp cậu, Lâm Tỉ chậm rãi bước vào. Trong phòng là đám bạn bè đàng điếm lâu ngày không gặp đều đồng loạt đưa mắt nhìn sang, Lục Lánh Tinh đẩy cậu trai trong lòng ra, huýt sáo đầy tò mò: - Đây là ai vậy? Chẳng phải là cậu hai Lâm nhà chúng ta ở nơi khuê phòng đã lâu đó sao?

- Chó má. 

Lâm Tỉ kéo cậu trai ra rồi ngồi xuống bên cạnh Lục Lánh Tinh: - Cái gì mà ở nơi khuê phòng đã lâu? Lục Lánh Tinh anh lại ngứa đòn à?

Lục Lánh Tinh duỗi tay đưa cậu một ly rượu vang đỏ, giọng điệu ngứa đòn: - Gần đây bọn anh rủ cậu ra chơi nhưng không lần nào cậu ra, chẳng lẽ không phải bị anh cậu nhốt trong nhà thêu thùa sao?

- Mắc cười, có bao giờ anh tôi quản nổi tôi đâu? Anh tôi cưng tôi còn không hết. 

Lâm Tỉ buông ly rượu vang đỏ xuống, lấy viên kẹo bạc trong túi bóc ra rồi cho vào miệng, giọng điệu cà lơ phất phơ: - Gần đây  tôi bận ít việc.

- Cậu thì bận chuyện gì được chứ? - Anh họ của Lục Lánh Tinh là Lục Tây Gia bước tới từ quầy pha chế, lấy vỏ kẹo trong tay cậu rồi trêu chọc: - Ngay cả rượu cũng không dám uống, là chuyện trọng đại kết hôn hay chuyện trọng đại nối dõi tông đường cho nhà họ Lâm mấy cậu?

- Thiếu gia đây còn lâu mới kết hôn. - Lâm Tỉ cười khẩy, chẳng buồn quay đầu lại mà đáp trả ngay: - Dù sao cũng không phải chuyện lén hú hí với người mẫu nam trong biệt thự, nửa đêm bị anh trai tôi đi công tác về bắt ngay tại trận, bị túm về nhà ăn đòn.

Lục Tây Gia nghẹn họng, hồi lâu mới lạnh lùng nhắc nhở cậu: - Lâm Tỉ, cậu bớt bớt lại đi. Đoạn Thâm đang ngồi trong phòng VIP bên cạnh đấy.

Lâm Tỉ mặt không đổi sắc, tim không loạn: - Đoạn Thâm thì sao? Anh tôi còn chẳng nỡ mắng tôi, lẽ nào Đoạn Thâm đánh được tôi chắc? - Nói xong, dường như nghĩ đến chuyện gì bực mình, bèn vươn tay lấy ly rượu vang đỏ bên cạnh dốc vào miệng. 

- bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t

Lục Lánh Tinh không tiếp tục trêu chọc cậu nữa, quay đầu lặng lẽ ra hiệu cho đám cậu ấm kia: - Chắc là gần đây cậu hai Lâm bị anh mình dạy dỗ cấm ra ngoài rồi, mấy người giúp cậu ấy giấu kỹ chút, đừng để cậu cả nhà họ Đoạn thấy cậu ấy ở đây.

Những người khác tỏ vẻ đã hiểu.

Trong phòng VIP có mấy cậu trai trẻ dáng vẻ trong sáng gọn gàng đang nhảy múa, cậu trai lúc nãy ngồi trong lòng Lục Lánh Tinh đã đi vệ sinh một lúc lâu mà vẫn chưa quay lại.

Một lúc sau, có người tới truyền lời, nói rằng đã gây họa và bị giữ lại ở phòng VIP bên cạnh, kêu bọn họ qua đó dẫn về. Những người ngồi trong phòng VIP bên cạnh là người như thế nào, đám cậu ấm này đều hiểu rõ trong lòng, chắc chắn không phải loại người mà đám cậu ấm dựa vào gia thế nhà mình để hoành hành như bọn họ chọc được.

Lục Lánh Tinh chửi thầm một tiếng xui xẻo, dẫn theo đám công tử bột sang phòng VIP bên cạnh để kính rượu và xin lỗi các bậc anh trai, chú bác của bọn họ. Lâm Tỉ chán chường ngồi chơi điện thoại trong phòng VIP, không thấy ai quay về, bèn nhắn tin cho Lục Lánh Tinh, khi đứng dậy mở cửa thì do dự chừng một giây, cuối cùng vẫn kéo mũ áo hoodie lên, đút hai tay vào túi áo, cúi đầu lặng lẽ bước qua cửa phòng VIP bên cạnh. ( truyện trên app T•Y•T )

Đúng lúc gặp phải có người bước ra từ phòng VIP, Lâm Tỉ không thấy đường nên đạp trúng giày da của đối phương. Người đàn ông mặc đồ vest phẳng phiu gần như lập tức nổi bão: - Có mắt không đó?

Lâm Tỉ thờ ơ ngẩng đầu nhìn gã.

Người đàn ông thấy rõ mặt cậu, cơn giận bỗng chốc bay biến, kéo tay cậu, nói bằng giọng thân thiết: - Chẳng phải đây là em trai cưng của cậu cả Lâm à?

Lâm Tỉ mất kiên nhẫn nhíu mày, vùng khỏi tay đối phương. Thoáng liếc mắt thấy không biết từ bao giờ mà cánh cửa phòng VIP đằng sau người đàn ông đã mở toang, Đoạn Thâm ngồi trên sô pha đối diện cánh cửa phòng VIP, nhìn cậu bằng đôi mắt đen kịt nặng nề.

Lâm Tỉ mặt không biến sắc, tim không loạn nhịp, vẫn giữ tư thế khẽ nhếch cằm, bắp chân lại không khỏi mềm nhũn.

Anh cậu không nỡ đánh cậu, nhưng Đoạn Thâm sẽ đánh cậu thật đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play