Buổi tối, Đoạn Thâm họp video trong phòng làm việc, Lâm Tỉ bèn ngoan ngoãn nằm bò trước chiếc bàn nhỏ chép sách. Chưa chép được bao nhiêu thì mặt cậu càng lúc càng cúi thấp xuống, rồi bèn nghe Đoạn Thâm chẳng thèm liếc mắt mà lên tiếng nhắc nhở: - Ngẩng đầu lên, muốn bị cận à?
Lười biếng chống mép bàn ngồi dậy, bèn nghe tiếng mấy người khác truyền ra từ laptop của Đoạn Thâm: - Tổng giám đốc Đoạn, anh trông trẻ làm bài à?
Đoạn Thâm bình tĩnh ừm một tiếng: - Đứa nhỏ ở nhà không ngoan, phạt em ấy chép sách.
Người nói chuyện lập tức giật mình: - Tổng giám đốc Đoạn, anh có con rồi à?
Đoạn Thâm quay đầu thoáng nhìn Lâm Tỉ, giọng điệu thản nhiên: - Có rồi, mấy hôm trước nhặt trên đường.
Lâm Tỉ: “...”
Cậu hừ lạnh một tiếng, dừng động tác xoay bút, khoanh tay ngước cằm ngồi dựa vào ghế, tằng hắng giọng, lớn tiếng kêu: - Ba!
Mấy người khác nghe rõ ràng, giật mình tới nỗi rớt cả cằm. Ánh mắt Đoạn Thâm sâu thẳm, đóng laptop lại, quay sang cậu trầm giọng răn dạy: - Lâm Tỉ, ngứa đòn nữa rồi đúng không?
Lâm Tỉ bĩu môi nhìn sang chỗ khác, khóe miệng mỉm cười vì thực hiện được: - Không phải.
Đoạn Thâm họp xong thì rời khỏi phòng làm việc. Lâm Tỉ lập tức buông cây bút máy đang cầm, bắt chéo chân dựa ghế chơi điện thoại. Chơi được một lúc, không thấy bên ngoài có động tĩnh nào, cậu đứng dậy định chuồn về phòng mình đi ngủ. Lúc đi ngang qua phòng để quần áo, cậu phát hiện cửa đang mở, một chiếc vali thương gia màu đen nằm trên thảm.
Ánh mắt Lâm Tỉ lướt qua hàng áo sơ mi và áo vest bên phải, khi thoáng nhìn thấy màu nâu sẫm lẫn trong hàng áo sơ mi tối màu, bước chân cậu khựng lại, ma xui quỷ khiến bước vào. Căn hộ là của Đoạn Thâm, vậy nên phòng để quần áo cũng là của Đoạn Thâm, trước nay Lâm Tỉ chưa từng bước vào. ( truyện trên app T Y T )
Cậu do dự một giây, vươn tay gạt chiếc áo sơ mi đắt tiền bên cạnh, từ từ kéo chiếc áo hoodie màu nâu sẫm đã cũ ra, cho đến khi nó lộ ra hoàn chỉnh, cuối cùng Lâm Tỉ không dám tin mà chớp mắt.
- bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t
Trước giờ Đoạn Thâm không mặc áo hoodie, đó là áo hoodie của cậu. Cuối mùa thu năm 16 tuổi, cậu đến ở nhờ nhà họ Đoạn, buổi sáng thức dậy bèn lén mặc áo khoác Đoạn Thâm trở về, để áo của mình lại nhà họ Đoạn.
Trong phòng khách có tiếng bước chân đang đến gần, Lâm Tỉ vội vã để chiếc áo hoodie kia lại, trong lúc gấp gáp đã làm rớt cà vạt của Đoạn Thâm, cậu cuống quít ngồi xuống nhặt cà vạt lên cuốn lại rồi nhét vào túi áo, khi đứng dậy, đuôi mắt thoáng thấy bóng người trước cửa, Lâm Tỉ mím môi chột dạ xoay người: - Anh, anh phải ra ngoài à?
- Sáng mai lên máy bay. - Đoạn Thâm nói ngắn gọn.
Lâm Tỉ à một tiếng, đút hai tay vào túi áo, ngẩng đầu ưỡn ngực chậm rãi đi ra ngoài. Chưa đi được hai bước đã bị Đoạn Thâm gọi lại, trong giọng nói pha lẫn chút cảnh cáo: - Đừng hòng đi suốt đêm không về ngủ. 7 giờ tối anh lên máy bay, khi trở về anh muốn thấy em ở nhà.
Lâm Tỉ hơi khựng người, một lúc lâu mới bực bội lẩm bẩm: - Biết rồi.
Sự thật chứng minh, trước nay trong từ điển của Lâm Tỉ không có hai chữ này. Đoạn Thâm vừa xách vali ra ngoài, Lâm Tỉ đã bật dậy khỏi giường, gọi điện thoại bảo đám bạn ăn chơi đàng điếm đang ngủ trong lòng người đẹp dậy, căn dặn: - Cho mấy người nửa tiếng, gặp ở Tửu Trì Nhục Lâm.
Lục Lánh Tinh ngồi dậy, hết sức đau đầu: - Mới sáng sớm mà Lâm thiếu gia cậu phát điên gì đó, Tửu Trì Nhục Lâm chưa mở cửa nữa kìa.
Lâm Tỉ mất kiên nhẫn chậc một tiếng: - Chưa mở cửa thì bây giờ mở liền cho tôi, ông muốn bao hết buổi sáng.
- À đúng rồi. Lâm Tỉ ngâm nga bổ sung: - Nói với giám đốc quán bar, chuẩn bị giấy và bút máy cho tôi.
Cậu cúp máy, ném điện thoại lên giường, mặc quần áo vào phòng tắm đánh răng rửa mặt. Sau đó ngậm miếng bánh mì nướng để trên bàn cơm, mang theo sách của Đoạn Thâm, bắt xe đi thẳng tới Tửu Trì Nhục Lâm. Đám cậu ấm kia mới sáng sớm đã bị Lâm Tỉ kéo dậy khỏi ổ chăn, mặt mày uể oải, còn ngái ngủ mà ngồi trước quầy bar chờ cậu.
Lâm Tỉ ôm sách, đá bắp chân từng người một, đá đến khi bọn họ tỉnh táo. Cuối cùng dằn mạnh quyển sách đang ôm xuống quầy bar: - Mau lên, chép cho tôi.