Lúc Lâm Tỉ còn nhỏ, Đoạn Thâm cũng thường nói với cậu, bảo cậu ngoan nào. Chẳng qua lúc ấy, Đoạn Thâm kêu cậu là Tỉ Tỉ.

Ngược lại là anh trai Lâm Tỉ, Lâm Hạc, luôn kêu Lâm Tỉ Lâm Tỉ, sau này mới bắt chước Đoạn Thâm kêu cậu Tỉ Tỉ.

Khoảng thời gian đó, Lâm Hạc luôn xoa cằm nói: - Lạ lùng thật, người anh ruột như tôi còn chẳng kêu thân thiết thế này, cậu cứ kêu nó như vậy làm gì? Con trai con ơ, bị cậu kêu như là bé gái ấy.

Tuy nhiên lúc Lâm Tỉ còn nhỏ, đúng là thích quấn lấy Đoạn Thâm hơn. Khi Đoạn Thâm ngồi trước bàn đọc sách, Lâm Tỉ ôm cổ anh từ đằng sau, vừa bò vừa dựa trên lưng anh, Đoạn Thâm đọc sách nhỏ giọng nói: - Tỉ Tỉ, ngoan nào. Em tự đi chơi đi.

Tối đến, Lâm Tỉ ở lại nhà họ Đoạn, sáng hôm sau ôm chăn ngủ nướng, Đoạn Thâm bèn ngồi bên mép giường vỗ nhẹ mặt cậu: - Tỉ Tỉ, ngoan nào. Mau dậy đi.

Khi ăn sinh nhật,  Lâm Tỉ lấy hết mấy quả anh đào trên bánh kem để vào dĩa của Đoạn Thâm, sau đó quệt kem lên mặt anh. Đoạn Thâm vừa đè cậu ngồi im trên sô pha, vừa cau mày dặn dò: - Tỉ Tỉ, đừng nghịch. - Sau đó đút anh đào trong dĩa mình cho Lâm Tỉ ăn.

Lâm Tỉ cười hì hì ăn hết trái anh đào, nhổ ra cành anh đào để trong lòng bàn tay, đưa đến trước mặt Đoạn Thâm như hiến vật quý, cố ý dựa gần đối phương rồi nói: - Anh xem, em biết dùng lưỡi thắt nút.

Lâm Hạc sốt ruột đưa tay chộp lấy cành anh đào kia, gọi thẳng cả họ lẫn tên: - Lâm Tỉ, em thích anh trai em, hay thích anh Đoạn Thâm?

Lâm Tỉ ôm cánh tay Đoạn Thâm, mặt mày hớn hở: - Em thích Đoạn Thâm.

Chọc Lâm Hạc tức tới nỗi lập tức xoay người bỏ đi.

Năm mười mấy tuổi, đúng là có khoảng thời gian Lâm Tỉ từng thích Đoạn Thâm. Năm cậu chào đời, ba mẹ đã đồng loạt qua đời vì tai nạn máy bay, anh trai và ông bà nội ở nhà đều cưng chiều quá mức. Đến năm mười mấy tuổi thì có phần hư hỏng, trở thành đứa dốt nát kém cỏi trong mắt thầy cô, trở thành cậu ấm ngổ ngược ngang ngạnh trong mắt bạn bè.

Lâm Tỉ không chút để ý, đi học vẫn đến trễ về sớm, thi cử vẫn nộp giấy trắng, thỉnh thoảng còn leo tường với đám bạn trốn ra tiệm net chơi game. Khoảng thời gian còn lại, cậu chỉ mải nghĩ xem làm sao để hôn Đoạn Thâm một cách quanh minh chính đại.

Cậu suy ngĩ rất lâu cuối cùng cũng nghĩ ra một cách hay, nhưng vào buổi chiều trước kỳ nghỉ hàng tháng, cậu đứng ngoài cửa nghe Đoạn Thâm và anh mình nói chuyện trong phòng khách.

- bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t

Giọng điệu Đoạn Thâm lạnh tanh, nói: - Mười mấy tuổi đã đánh nhau trốn học đến quán bar, học thạo hết mấy thói hư của đám cậu ấm kia, đến khi hai mươi mấy tuổi, có lẽ cũng dựa vào gia thế, suốt ngày ăn không ngồi rồi chỉ biết xòe tay xin tiền uống rượu chơi bời. ( app TYT - tytnovel )

Ngoài cửa, Lâm Tỉ ngồi xổm dưới đất, lần lượt đếm những điều mình đã làm, cuối cùng thất vọng nhận ra, có lẽ mình thật sự sẽ trở thành một người chẳng được tích sự gì giống như vậy.

Cậu chống đầu gối tê rần đứng dậy, khi bước về phía trường học, đồng thời trong lòng cũng đã quyết định, cậu không thích Đoạn Thâm nữa. Cậu đã trở thành kiểu người mà Đoạn Thâm ghét nhất, và có lẽ sẽ chẳng bao giờ đợi được đến lúc hôn Đoạn Thâm một cách quang minh chính đại.

Trong kỳ nghỉ tháng ấy, Lâm Tỉ không về nhà, vả lại ngay hôm sau cậu đã quen bạn gái. Đợi đến kỳ nghỉ tháng sau, khi cậu hẹn hò với bạn gái trên phố đi bộ thì bị Đoạn Thâm bắt gặp, anh đã xa cách đến mức gọi cả tên lẫn họ là Lâm Tỉ, trong ánh mắt sâu thẳm đẹp đẽ đầy lạnh lùng và xa lạ mà Lâm Tỉ ở tuổi 17 không muốn thừa nhận.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play