Lần này kết hôn là chuyện ngoài ý muốn.

Hai tuần trước, ông nội Lâm Tỉ đột ngột bị xuất huyết não nên phải nhập viện, điều duy nhất khiến ông không yên lòng đó là đứa cháu trai Lâm Tỉ này, từ khi sinh ra đã không có ba mẹ. Nếu để cậu ấm hư hỏng như Lâm Tỉ cưới một người phụ nữ, e rằng sẽ càng ngang ngược hơn thôi, chỉ khi cưới một người có thể trị được cậu, ông cụ Lâm mới yên tâm.

Anh trai Lâm Tỉ là Lâm Hạc đứng ra làm trung gian, nhờ Đoạn Thâm ký kết hôn ước với Lâm Tỉ. Đợi đến ngày ông cụ Lâm nhắm mắt, hai người sẽ ly hôn. Khi Lâm Tỉ hay tin, cậu lập tức bật dậy khỏi ghế sô pha trong quán bar, men rượu trong đầu bị dọa bay biến, tỉnh táo hơn phân nửa.

Lâm Hạc ở đầu dây bên kia thì thầm: - Lạ thật, hồi nhỏ suốt ngày chạy theo sau Đoạn Thâm, thân thiết hơn cả mình. Lớn lên không biết uống nhầm thuốc gì mà lại sợ cậu ta đến vậy.

Hiển nhiên là chống cự vô ích, Lâm Tỉ đã chuẩn bị dọn đồ bỏ nhà đi bụi, nhưng giữa đường bị Đoạn Thâm chặn lại, túm thẳng vào cục dân chính, khi bước ra khỏi cục dân chính. Hai người chính thức trở thành quan hệ chung giường chung gối hợp pháp.

Quan hệ của hai người không hề công khai với bên ngoài, ngoài ra, Lâm Tỉ còn bị ép ký một bản hợp đồng đầy rẫy những điều khoản ràng buộc.

Chẳng hạn như, sau khi kết hôn không được lêu lổng ở quán bar.

Lâm Tỉ bò dậy từ dưới đất, quay đầu trông thấy chiếc dây nịch cởi ra một nửa trên thắt lưng Đoạn Thâm, vẻ mặt như nhìn thấy quỷ. Đoạn Thâm dừng động tác, vươn một tay đặt lên gáy cậu, ánh mắt sâu thẳm, cúi người tiến lại gần mặt cậu.

Mặt Lâm Tỉ căng chặt tột độ, trong ánh mắt vẫn còn vương chút không cam lòng, nhưng cơ thể lại cứng đờ không nhúc nhích, bàn tay để trên thảm hơi co lại. Đoạn Thâm dừng ngay trước mặt cậu, ánh mắt lướt nhẹ qua môi cậu. Ngay sau đó buông tay, lùi lại, nói bằng giọng điệu không cho phép phản kháng: - Uống rượu, phạt thêm.

Lâm Tỉ hoàn hồn, nổi giận đùng đùng bật dậy, vọt thằng vào phòng ngủ phụ, đóng sầm cửa lại.

Chạng vạng tối, Lâm Tỉ đang vùi mặt trong chăn ngủ mơ màng thì nghe có người gõ cửa bên ngoài và nói: - Mở cửa, ra ăn cơm.

Lâm Tỉ tự dưng hết buồn ngủ, nhưng vẫn nhắm mắt lười nhúc nhích.

Cách cửa phòng ngủ, Đoạn Thâm kêu tên cậu: - Lâm Tỉ, em ra đây. Anh không đánh em.

Lâm Tỉ trở mình ôm chăn, buông tiếng cười lạnh, nhưng sau đó nghe tiếng chìa khóa cắm vào ổ khóa rất khẽ. Cậu cuống quít xoay người ngồi dậy, Đoạn Thâm đứng trước cửa phòng ngủ mở toang, nhìn xuống cậu từ trên cao: - Ra đây.

Lâm Tỉ bực bội vò mái tóc ngắn rối tung, để chân trần xuống giường đi ra ngoài.

Đoạn Thâm lia mắt nhìn chiếc giường bị cậu lăn lộn bừa bộn, hơi trầm giọng nói: - Xếp chăn đàng hoàng.

Lâm Tỉ đứng nửa ngày cạnh mép giường, im lặng quay trở về xếp chăn ngay ngắn, chuẩn bị đi ra phòng khách thì Đoạn Thâm vươn tay cản cậu lại: - Mang dép vào.

Lâm Tỉ trả lời theo bản năng: - Trải thảm rồi còn bắt tôi mang dép gì nữa?

Cậu ngước cằm đối diện với người đàn ông, vẻ mặt không chút nhượng bộ, nhưng trong lòng thì lại chột dạ dè dặt.

Đoạn Thâm đi vòng qua cậu cầm đôi dép dưới gầm giường, sau đó ngồi xuống trước mặt cậu: - Vươn chân ra.

Lâm Tỉ sửng sờ, vươn chân trái một cách cứng ngắc. Bàn tay Đoạn Thâm nắm mắt cá chân cậu, một tay khác thì mang dép vào chân trái cho cậu. Sau đó nhỏ giọng bảo: - Chân phải.

Lâm Tỉ mím môi giơ chân phải lên, chân trái lại đạp xuống đất, năm đầu ngón chân trắng nõn vô thức co lại trong dép. Hai tay nắm thành quyền giấu sau lưng, móng tay gần như cắm sâu vào da thịt lòng bàn tay.

- bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t

Sau khi cơm nước xong, Lâm Tỉ bị kêu vào phòng làm việc của Đoạn Thâm. Người đàn ông rút một quyển sách dày cộp từ trên giá sách, ném vào lòng cậu, sau đó nói bằng giọng công tư phân minh: - Lâm Tỉ, hôm nay còn chưa tính sổ với em xong đâu. ( truyện trên app T•Y•T )

Lâm Tỉ trừng mắt nói: - Anh đã nói là không đánh tôi rồi.

- Không đánh em cũng được. - Đoạn Thâm thoáng dừng lại, bâng quơ nhìn cậu một cái: - Nhưng phạt thì vẫn phải phạt. Cho em một tuần, chép cuốn sách này năm lần rồi nộp cho anh.

- Tôi không chép. - Lâm Tỉ quay mặt đi, tuy nhỏ giọng nhưng lại nói cực nhanh: - Dựa vào đâu mà tôi phải chép sách? Mẹ nó tôi chỉ đi quán bar có hai tiếng, không đụng vào phụ nữ, cũng chẳng ôm đàn ông, chỉ uống có một ly rượu vang đỏ, mà còn chẳng xài tiền của anh nữa. Dựa vào đâu mà tôi ——

Đoạn Thâm cắt ngang cậu bằng giọng điệu nghiêm khắc: - Lâm Tỉ, ngoan nào.

Lâm Tỉ khựng lại tại chỗ, một lúc lâu sau mới nặn ra một tiếng “Ờ” từ trong cổ họng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play