Lâm Tỉ hất tay người đàn ông ra, sải bước đi xuống lầu chẳng buồn quay đầu lại. Bộ dạng ấy thoạt nhìn như có quỷ dữ rượt theo sau. Chưa kịp bước xuống bậc thang cuối cùng, điện thoại trong túi đã khẽ rung. Lâm Tỉ chửi thầm một tiếng, lấy điện thoại mở tin nhắn mới xem thử.

- Chờ ngoài cửa quán bar.

Lâm Tỉ thầm hừ một tiếng, đoạn cất điện thoại, bước ra cửa quán bar bèn túm lấy nhân viên trông cửa ban nãy đã đỗ xe giúp cậu, căn dặn: - Đưa chìa khóa xe cho tôi, mau lên.

Nhân viên trông cửa tỏ vẻ do dự, tuy nhiên vẫn đứng im không nhúc nhích.

Mặt mày Lâm Tỉ lạnh đi: - Tôi nói chuyện với anh đó anh không nghe à?

Lúc này, nhân viên trông cửa mới ngẩng đầu lên trông thật tội nghiệp, ấp úng giải thích: - Giám đốc dặn tôi, không được đưa chìa khóa xe cho cậu.

Lâm Tỉ: “...”

Cậu đen mặt chửi một câu, quay đầu rảo bước thật nhanh đến chỗ con hẻm nhỏ bên cạnh. Chưa đi được hai bước đã bị ai đó túm lại từ đằng sau, Lâm Tỉ hít sâu một hơi quay lại nhìn, bèn thấy khuôn mặt Lục Lánh Tinh. Lặng lẽ thở phào một hơi, Lâm Tỉ thờ ơ cười giả lả: - Sao đó? Anh cũng chuẩn bị đi à?

Lục Lánh Tinh lắc đầu, tỏ vẻ thương nhưng chẳng giúp được gì, giơ cánh tay khác chỉ ra đằng sau. Người đàn ông cao hơn Lục Lánh Tinh một khúc đang đứng cách đó mấy bước nhìn cậu, anh ôm áo khoác vest trong khủy tay, dáng dấp thẳng tắp, khuôn mặt không rõ cảm xúc, không biết là đang vui hay giận.

Lâm Tỉ: “...”

Nhân viên trông cửa lái chiếc xe hơi màu đen của Đoạn Thâm ra khỏi bãi đỗ xe ngầm, ánh mắt Đoạn Thâm lướt qua khuôn mặt Lâm Tỉ: - Lên xe.

Lâm Tỉ không nói lời nào, mở cửa ghế sau bước vào, ngẩng đầu thì thấy Lục Lánh Tinh chui vào từ cửa xe bên kia, tâm trạng có vẻ tốt mà ngâm nga, giải thích: - Chẳng phải tụi mình ở chung à? Anh nhờ anh Thâm cho anh quá giang một đoạn.

Lâm Tỉ bực bội trong người, lạnh mặt không nói gì.

Đoạn Thâm lái xe đưa Lục Lánh Tinh đến cổng khu biệt thự trên núi ở ngoại ô, lúc xuống xe thấy Lâm Tỉ vẫn ngồi im không nhúc nhích, Lục Lánh Tinh ngạc nhiên nhướng mày: - Còn ngồi đó làm gì? Mau đi xuống.

- bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t

Lâm Tỉ ngước mắt liếc anh ta một cái, không nói gì, ngược lại là Đoạn Thâm ngồi trên ghế lái lên tiếng nói: - Em ấy không xuống xe, cậu đi trước đi.

Lục Lánh Tinh sửng sốt chừng một giây, đè nén cảm giác là lạ trong lòng, đóng cửa xe rồi quay người đi vào khu biệt thự. Đi chừng hơn 10 mét thì quay đầu lại nhìn thử, xe Đoạn Thâm vẫn đỗ ngay chỗ cũ trông hết sức im ắng.

Sau khi bóng dáng Lục Lánh Tinh đi vào cổng lớn, Đoạn Thâm nhìn người trong kính chiếu hậu: - Ngồi phía trước đi.

Lâm Tỉ cúi đầu chơi điện thoại, chẳng buồn nhúc nhích.

Đoạn Thâm nhíu mày: - Cùng một câu, đừng để anh nói lần thứ hai.

Lúc bấy giờ, Lâm Tỉ mới chậm rãi tụt xuống ghế sau, kéo cửa ghế phụ bước vào, hai tay đút trong túi áo hoodie, ngay cả khuôn mặt cũng giấu trong mũ áo hoodie.

Đoạn Thâm vươn tay ném cho cậu chiếc áo khoác vest đã được gấp gọn: - Cầm lấy.

Lâm Tỉ cố tình giũ chiếc áo vest cao cấp kia ra khoác lên đùi.

Đoạn Thâm không tỏ thái độ gì mà chỉ thoáng nhìn cậu: - Kéo mũ xuống.

Lâm Tỉ nhanh miệng trả lời: - Không kéo.

- Lâm Tỉ. - Người đàn ông hơi gằn gọng: - Kéo xuống.

Lâm Tỉ bĩu môi, kéo mũ trên đầu xuống.

Chiếc xe hơi màu đen chạy xuống núi theo con đường quanh núi, đến chân núi thì quay xe chạy theo hướng khác, cuối cùng dừng lại trong bãi đậu xe ngầm của khu chung cư cao cấp ở trung tâm thành phố. Hai người lần lượt bước vào thang máy, rồi lại lần lượt bước ra thang máy.

Đoạn Thâm vươn tay mở khóa cửa căn chung cư bằng dấu vân tay, sau đó xoay người nhường chỗ: - Vào đi.

Một tay Lâm Tỉ cầm chiếc áo khoác vest đã bị vò thành một đống nhăn nhúm, theo thói quen đá đôi giày thể thao trên chân mình để trước cửa ra vào, thay bằng dép mang trong nhà rồi bước vào. Chưa đi được hai bước thì sực nhớ đây không phải là căn biệt thự cũ nơi mình đã ở 20 năm, bèn hơi bực dọc xoay người lại, đúng lúc thấy Đoạn Thâm khom lưng cầm đôi giày thể thao bị cậu đá lung tung, đặt ngay ngắn lên giá giày. ( truyện trên app t.y.t )

Lâm Tỉ im lặng mím môi, rẽ vào phòng khách, lén lút giơ chiếc áo vest trong tay lên vỗ vỗ mấy nếp gấp trên đó. Giọng nói trầm ổn của Đoạn Thâm vang lên từ trên đỉnh đầu cậu: - Không cần để ý, dì giúp việc sẽ lo liệu.

Lâm Tỉ như có tật giật mình, ném áo vest lên sô pha, rũ mắt cứng miệng nói: - Tôi có để ý đâu.

Cậu cụp mắt nhìn sang, chỉ thấy đôi chân dài thẳng tắp của người đàn ông được bọc trong chiếc quần tây. Giây tiếp theo, một chiếc cà vạt màu xám đập vào mắt cậu, cây thước dạy học bị ném lên ghế sô pha.

Lâm Tỉ tỏ vẻ cảnh giác ngẩng đầu lên: - Anh định làm gì?

- Không làm gì cả. - Đoạn Thâm bình tĩnh trả lời: - Chỉ tính sổ chuyện chiều nay em đến quán bar.

Lâm Tỉ lặng lẽ liếc cây thước dạy học lóe ánh sáng lạnh nằm trên sô pha, khó tin hỏi: - Không lẽ anh định đánh tôi?

- Giấy trắng mực đen viết rành rành ra đấy, thoắt cái đã quên sạch rồi? Anh vừa đi, em đã lén lút chuồn ra ngoài. - Đoạn Thâm chậm rãi xắn hai bên tay áo sơ mi lên, để lộ hai cánh tay săn chắc: - Chẳng lẽ, không đáng đánh à?

Lâm Tỉ căng mặt trừng mắt tức giận nhìn anh: - Anh tôi còn không nỡ đánh tôi, anh đánh tôi thử xem?

Đoạn Thâm xoay người cầm cây thước dạy học, giọng điệu lạnh đi đôi chút: -Vì anh em không nỡ đánh em nên mới để anh dạy dỗ em.

Lâm Tỉ canh chuẩn thời cơ, bật khỏi ghế sô pha, nhấc chân định chạy thẳng vào phòng làm việc ở đối diện. Đoạn Thâm trở tay túm mũ áo hoodie của cậu, kéo ngược lại rồi giữ chặt. Lâm Tỉ nhất thời hoảng hốt, giãy giụa dữ dội: - Đệt! Mẹ nó anh buông tôi ra!

Đoạn Thâm kiềm tay cậu lại, giơ tay kéo áo hoodie của cậu lên, lòng bàn tay lành lạnh chạm vào eo cậu, Lâm Tỉ giãy giụa dữ dội hơn nữa, thậm chí bắt đầu nói năng không lựa lời: - Đoạn Thâm ****! Anh buông tôi  ra!

Người đàn ông đang giữ chặt cậu lạnh mặt thờ ơ.

Gần như đã cảm nhận được cây thước lạnh lẽo áp vào eo mình, Lâm Tỉ bỗng thấy ấm ức dâng trào, vừa buồn vừa bực, gân cổ hét toáng lên: - Đoạn Thâm, mẹ nó anh lấy quyền gì mà đánh tôi! Anh đâu phải ba tôi! Mẹ bà tôi lấy chồng chứ đâu phải tìm thêm một người ba!

Đoạn Thâm khựng tay: - Vậy à?

Lâm Tỉ nghiến răng nghiến lợi trả lời: - Chẳng lẽ không phải ư!

- Nếu em nghĩ vậy. - Đoạn Thâm vứt cây thước nặng trịch đang cầm, vươn tay cởi dây nịch bằng kim loại trên thắt lăng: - Vậy thì, anh sẽ dạy dỗ em với tư cách là người đàn ông của em.

Lâm Tỉ nằm cứng đơ trên thảm chẳng khác gì con cá chết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play