Chương 16: Giây phút Tần Dịch Chi Tỉnh Tại

(Chưa tỉnh hẳn đâu nhen quý zị)

Tạ Kỳ cảm thấy cả trái tim mình bay bổng. Đôi giày nào cũng đã thử qua, đôi nào cũng vừa chân nhìn thật đẹp!!!

Xong xuôi cậu mới đi rửa mặt, trong phòng tắm đã chuẩn bị sẵn đồ dùng cá nhân rồi. Đôi lúc cậu không khỏi cảm thán sự chu đáo, tỉ mỉ của Diêu Văn Châu.

Nghĩ đến chuyện bà ấy nói rằng Tần Dịch Chi không thích bà ấy, Tạ Kỳ thấy thật khó tin. Mọi thứ đều được sắp xếp tỉ mẩn thế này, còn gì không hài lòng nữa chứ? 

Như vậy thì chẳng phải không còn gì vướng bận, có thể tập trung vào công việc sao.

Tạ Kỳ thực sự rất ngưỡng mộ Tần Dịch Chi.

Sau khi tắm xong, Tạ Kỳ mặc bộ đồ ngủ, nhìn thoáng qua những bộ quần áo được treo ngay ngắn trong tủ. 

So với giày cậu không quá để tâm đến quần áo chỉ cần mặc được là đủ. Nhưng giày thì lại thực sự chạm vào trái tim cậu, khiến cậu cảm thấy đầu óc như mất phương hướng.

Vì có chút băn khoăn, sau khi tắm xong, cậu quay lại bên giường Tần Dịch Chi. Thực ra Tạ Kỳ có thể cảm nhận được Diêu Văn Châu rất nóng lòng muốn Tần Dịch Chi tỉnh lại nên có vài việc cậu không thể không làm.

Dù gì cũng đã quyết định nhận mấy đôi giày đó rồi sao có thể không làm gì cơ chứ?

Tạ Kỳ ngồi xuống, đưa tay nắm lấy bàn tay đang tím tái của Tần Dịch Chi. Do dự một lúc rồi cúi xuống, hôn nhẹ lên mặt của anh.

Haizz, thôi thì làm cho xong vậy. Dù cho sau này khi anh ấy tỉnh lại có giận thì cũng có sao đâu?

Thật ra nhà tài trợ của cậu chính là Diêu Văn Châu! Dù gì hai người cũng là nam, làm gì cũng chẳng mất miếng thịt nào!

Tạ Kỳ bây giờ trong lòng cũng khá phức tạp. Một mặt vì sự hào phóng của Diêu Văn Châu nên cậu phải cố gắng hết sức đánh thức Tần Dịch Chi. Nhưng mặt khác, thực lòng cậu cũng không muốn anh ấy tỉnh lại sớm. Vì nếu anh tỉnh lại, cậu không chỉ không lấy được tiền mà còn sẽ phải đối mặt với một tình huống vô cùng khó xử.

Nếu Tạ Kỳ gặp chuyện rồi trở thành người thực vật, trong tình huống không hay biết gì bị một người đồng tính vừa hôn vừa chạm, cậu cũng sẽ rất tức giận...

Cậu tin rằng Tần Dịch Chi cũng sẽ vậy. Thế nên thật lòng cậu không mong anh tỉnh lại.

Tạ Kỳ thầm cầu nguyện trong lòng, mong anh ấy ngủ thêm một chút, thêm chút nữa, đợi khi cậu kiếm đủ tiền để rút lui, lúc đó anh ấy tỉnh lại là vừa đẹp.

Nhưng dù có mong muốn thì cậu cũng không thể vì tư lợi của mình mà không làm gì. 

Tạ Kỳ nghĩ vậy rồi lại cúi xuống hôn nhẹ lên mặt Tần Dịch Chi, thì thầm, "Ông xã, mau tỉnh dậy đi."

Trong lòng thầm than, giờ mà gọi "ông xã" còn có thể nói dễ dàng, đúng là sức mạnh của đồng tiền.

Nhưng cứ hôn mãi, Tạ Kỳ lại có chút cảm giác tội lỗi. Vì giờ cậu đang hôn một người thực vật không biết gì mà trước đó hai người thậm chí còn chưa quen biết nhau.

Diêu Văn Châu có thể không biết nhưng cậu thì biết rõ.#nphuozn

Vì cảm giác tội lỗi và xấu hổ lạ lùng đó, giọng Tạ Kỳ mỗi lúc càng khàn và run rẩy

"… Đừng trách tôi nhé, mẹ anh nghĩ rằng như vậy có thể khiến anh tỉnh lại, tôi cũng không còn cách nào, nhận tiền thì phải làm việc phải không? Không thể không làm gì mà nhận 20 vạn mỗi tháng được, mẹ anh mới là nhà tài trợ của tôi, tôi nghe lời bà ấy."

Nhìn như đang nói chuyện với Tần Dịch Chi để mong anh ấy đừng trách nhưng thực ra lại giống như đang tự thuyết phục bản thân.

Nói xong, Tạ Kỳ lại hôn lên má Tần Dịch Chi một cái nữa, hành động rất nhẹ nhàng. Chẳng bằng nói là hôn giống như chỉ là chạm nhẹ rồi rời đi.

Nhưng vì đôi môi của Tạ Kỳ đầy đặn, mềm mại, dù chỉ là tiếp xúc nhẹ như vậy cũng mang đến cảm giác kỳ lạ. Tạ Kỳ không nhận ra rằng mí mắt Tần Dịch Chi khẽ rung lên, hàng lông mi dài cũng khẽ run rẩy.

Sự thay đổi nhỏ này quá nhanh khiến Tạ Kỳ khó có thể chú ý đến.

Do môi là nơi nhạy cảm bẩm sinh, khi hôn Tần Dịch Chi, tự nhiên cậu sẽ cảm thấy xấu hổ. Nhưng không đến nỗi phải tiếc nuối gì, dù nói gì thì nụ hôn đầu tiên của cậu thực ra cũng không phải với Tần Dịch Chi mà là với một chú mèo.

Hồi nhỏ Tạ Kỳ chẳng biết đã hôn mèo bao nhiêu lần rồi, từ lâu đã chẳng còn cảm giác gì nữa!

Còn Tần Dịch Chi thì không chắc. Đã lớn tuổi như vậy, Tạ Kỳ không tin là anh ấy chưa từng có bạn gái - còn bạn trai thì không thể nào trùng hợp mà lại là người đồng tính phải không?

Nên thực sự mà nói, hai người họ chẳng ai mất mát gì.

Với lại cả hai đều là con trai mà, cũng chẳng mất miếng thịt nào đâu. Dù đang làm những việc như vậy nhưng ánh mắt của Tạ Kỳ vẫn vững vàng, không hề có ý mạo phạm, nên cậu tự thấy miễn cưỡng có thể chấp nhận được.

Hay là thử hôn môi một cái nhỉ?

Nhưng liệu có cần thiết đến mức đó không?

Có cần đấy, dù gì cũng đã nhận tiền rồi...

Đó là 24 đôi giày thể thao tuyệt đẹp!!!

Tạ Kỳ nghĩ vậy rồi hạ giọng, khẽ nói: "Nếu anh không phản đối thì tôi sẽ hôn môi anh nhé?"

Cậu đã làm đến mức này nếu Tần Dịch Chi vẫn không tỉnh thì cậu cũng chẳng còn cách nào. Dù sao cũng đã cố hết sức, lòng không hối hận.

"Thật sự hôn đó nha." 

Tạ Kỳ cúi người xuống, mũi cậu chạm vào sống mũi cao của Tần Dịch Chi rồi lại ngập ngừng. Không có Diêu Văn Châu thúc giục bên tai, tự mình cậu làm việc này quả là hơi khó khăn.

Rào cản tâm lý không dễ vượt qua, Tạ Kỳ nghĩ đầy ưu tư: hôn không nổi.

Giá mà Tần Dịch Chi là một chú mèo con, cậu sẽ chẳng có trở ngại gì khi hôn. Ngay cả chú mèo khó tính nhất cũng sẽ bị cậu hôn cho ngã vào lòng. Nhưng giờ trước mặt câu lại là một người đàn ông, đường nét khuôn mặt mạnh mẽ càng làm nổi bật vẻ nam tính.

Không thể không hôn nên Tạ Kỳ đành lách luật mà hôn vào khóe môi Tần Dịch Chi, cổ họng khô khan khiến giọng cậu có chút khàn khàn.

“Ông xã, mau tỉnh lại đi, nằm mãi thế này da sẽ bị tôi hôn cho nhăn nheo hết đấy, anh cũng không muốn biến thành đồ chơi của tôi đâu nhỉ?”

Tạ Kỳ tự khiến mình bật cười 

“Ông xã người thực vật không mau tỉnh lại chỉ có thể làm món đồ chơi cho mẹ chọn vợ.”

Cậu đang nói gì thế này!!

Tạ Kỳ tự làm mình buồn cười, cậu rời ra, nói: “Xem như nhiệm vụ hôm nay đã hoàn thành. Ông xã ngủ ngon, ngủ sớm nhé.”

Cậu gọi “ông xã” mà chẳng có chút cảm giác thân mật làm nũng nào ngược lại vì sự bình tĩnh thoải mái giống như đang gọi thầy giáo. Cậu gần như chẳng có cảm giác gì và cũng khó mà tưởng tượng người đàn ông được cậu gọi sẽ có cảm giác thế nào.

Tạ Kỳ đứng dậy buông tay Tần Dịch Chi ra. Thế mà đã lâu như vậy rồi mà Tần Dịch Chi vẫn chẳng có chút phản ứng nào. Đúng là hiếm thấy.

Tạ Kỳ bâng quơ nghĩ, nếu Diêu Văn Châu biết cậu vừa cố gắng lâu như vậy, Tần Dịch Chi lại chẳng có phản ứng gì có lẽ cũng sẽ thất vọng với cậu, rồi dần dần cũng chẳng còn hy vọng vào cậu nữa. Mà khoản 20 vạn mỗi tháng cũng sẽ đổ sông đổ bể.

Có lẽ cả những điều tốt đẹp mà Diêu Văn Châu dành cho cậu cũng sẽ bị thu hồi lại hết. Nhưng vừa rồi, phản ứng của Tần Dịch Chi như vậy, cậu vẫn còn có thể lấy được tiền sao?

Số tiền này thực sự không dễ kiếm.

Nghĩ vậy, Tạ Kỳ quay trở lại phòng mình. Cậu ngồi lên giường và ngạc nhiên phát hiện ra chiếc giường này thật êm ái. Khi lật chăn lên, cậu thấy đệm đã được thay bằng một loại đệm mềm mại và trắng tinh.

Tạ Kỳ: "..."

Cậu nghĩ Tần Dịch Chi là bệnh nhân nằm trên chiếc giường bệnh chật hẹp. Còn chiếc giường lớn này lại thuộc về cậu - người ở lại trông nom.

Nghĩ cũng đúng vì là bệnh nhân nên Tần Dịch Chi phải nằm giường bệnh để y tá chăm sóc dễ dàng hơn. Chiếc giường mềm mại làm Tạ Kỳ thấy cơn buồn ngủ ập đến và cậu thiếp đi. 

Điều mà Tạ Kỳ không biết là bên phía giường bệnh cách đó một bức tường. 

Người đàn ông đang nằm đã bắt đầu cử động, đôi tay nắm chặt ga giường. Cơ bắp trên cánh tay lộ ra khỏi ống tay áo hơi căng lên. Ga giường bị các ngón tay anh ta bóp chặt tạo thành các vết lõm, khớp ngón tay trở nên trắng bệch. Rõ ràng là đang dùng sức, trên mu bàn tay phải - do có kim tiêm cắm vào, dòng máu đỏ thẫm tràn vào ống truyền.

Đôi mắt vốn nhắm chặt của Tần Dịch Chi hơi run rẩy mở ra một chút rồi lại mệt mỏi khép xuống lặp lại vài lần. Cuối cùng rơi vào trạng thái yên bình, tay anh dần buông lỏng hơi thở cũng trở lại đều đặn.

Anh vẫn là một người thực vật vô tri.

Tạ Kỳ ngủ rất say. Chỉ có điều chiếc giường mềm quá làm cơ thể đã quen nằm trên giường cứng của cậu cảm thấy có chút không thoải mái.

Sau khi tỉnh dậy, rửa mặt xong nhìn đồng hồ mới thấy là sáu rưỡi. Cậu đã quen với việc dậy sớm nên khó mà ngủ lại, thế là cậu quyết định thức luôn.

Chỉ có điều Tạ Kỳ không mặc quần áo và giày dép mà Diêu Văn Châu chuẩn bị cho mà lấy tạm quần áo cũ của mình.

Mẹ cậu, Khương Tư Ninh, có đôi mắt sắc bén làm việc ở một công ty chuyên thẩm định hàng xa xỉ. Bà ấy từng là một bà vợ nhà giàu nhiều năm. Chỉ cần nhìn qua là biết ngay món đồ nào là hàng thật hay giả. Đó là một khả năng không phải ai cũng có được.

Đây là lý do vì sao bà ấy có mức lương cao lại nhàn nhã - khoảng mười hai đến mười ba nghìn một tháng. Thời gian làm việc chỉ khoảng hai đến ba ngày mỗi tuần và thưởng hàng năm cũng khoảng một đến hai vạn. Thực sự là một công việc rất tốt.

Trước đây, Tạ Kỳ học ở một trường tư thục rất tốt với đội ngũ giáo viên và các điều kiện khác nên học phí rất đắt đỏ. Cộng thêm nhiều loại chi phí học thêm, phí lớp Olympic, tài liệu bổ trợ và tiền ăn uống. 

Vì Khương Tư Ninh không hài lòng với nhà ăn trường học có thức ăn để qua đêm nên bà ấy còn thuê nhà gần trường để tiện chăm sóc, tiền thuê nhà cũng rất cao nên lúc đó không tiết kiệm được đồng nào.

Sau khi lên trung học phổ thông mọi thứ nhẹ nhàng hơn chút. Là trường công nên học phí không cao, nhưng đồ ăn vẫn dở nên bà ấy vẫn thuê nhà gần trường cho tiện. 

Lúc này, thầy Hầu đã hỗ trợ tiền học phí và sinh hoạt phí giúp Khương Tư Ninh nhẹ nhõm hơn. Những năm qua bà ấy thực sự không để dành được đồng nào.

Nói tóm lại, Tạ Kỳ không thể mặc những bộ quần áo này để gặp Khương Tư Ninh. Bà ấy sẽ nhìn ra ngay giá trị của chúng. Vậy nên, thay đồ cũ vẫn là an toàn nhất.

Xong xuôi, Tạ Kỳ chuẩn bị ra ngoài thì một người đàn ông đẩy cửa bước vào suýt chút nữa va vào cậu.

Người đó giật mình lùi lại vài bước, ra hiệu cho Tạ Kỳ đi trước.

Tạ Kỳ không đi mà hỏi, "Anh là hộ lý?" 

Người đó gật đầu, rồi chỉ vào miệng mình, "Anh không thể nói chuyện?" 

Người đàn ông gật đầu, mỉm cười với cậu. Tay kia giơ hộp dụng cụ lên tỏ ý anh ta đến để chăm sóc cho Tần Dịch Chi.

Tạ Kỳ không đi, chăm chú nhìn, "Anh vào đi, tôi xem anh làm thế nào." 

Người đàn ông nhìn cậu một cách đầy nghi hoặc nhưng không đắn đo, bước vào đến bên giường, mở hộp dụng cụ và lấy ra vài món đồ. 

Tạ Kỳ đến gần nhìn là dao cạo râu, nước dưỡng da sau cạo râu cùng kem đánh răng, bàn chải đánh răng đặc biệt. Tạ Kỳ nghĩ thầm, quả là kỹ lưỡng. Người thực vật mà cũng được đánh răng.

Nghĩ vậy cậu nhớ lại mùi bạc hà nhè nhẹ trên người Tần Dịch Chi hôm qua. Thực sự rất thơm.

Tạ Kỳ lặng lẽ ra khỏi phòng đến nhà ăn bệnh viện mua sáu chiếc bánh bao nóng hổi và hai ly sữa đậu nành, mang đến phòng bệnh của Khương Tư Ninh.

Khương Tư Ninh lúc này vẫn chưa dậy. 

Tạ Kỳ ngồi xuống ghế ăn ba cái bánh bao, để lại ba cái cho bà. Sợ bánh bao bị nguội nên cậu đặt trong áo mình để giữ ấm.

Chỉ là ăn xong rồi mà Khương Tư Ninh vẫn tỉnh. Bánh bao và sữa đậu nành mà nguội thì sẽ không ngon, Tạ Kỳ đứng dậy, đi đến bên giường gọi bà

"Mẹ, dậy ăn sáng rồi ngủ tiếp. Lát nữa bánh bao nguội đấy."

Khương Tư Ninh dụi mắt ngái ngủ, tỉnh dậy.

Tạ Kỳ đặt bánh bao và sữa đậu nành lên bàn. Cậu đi lấy chậu nước, khăn mặt, kem đánh răng, bàn chải và cốc đánh răng. 

Những thứ này từ hôm xảy ra chuyện cậu đã được mang đến bệnh viện đầy đủ bao gồm cả đồ dùng cá nhân và quần áo của thầy Hầu. Dù tiếc là giờ vẫn chưa cần dùng đến.

Sau khi giúp Khương Tư Ninh rửa mặt xong, Tạ Kỳ đưa bánh bao và sữa đậu nành cho bà.

Lúc này đầu óc của Khương Tư Ninh đã tỉnh táo hơn, bà hỏi cậu, "Sao hôm nay con đến sớm vậy? Sao không thay đồ? Con không tắm à?"

"Con có tắm, nhưng đồ chưa khô nên con mặc tạm bộ này."

"Không ngon." Bà ăn một miếng bánh bao

"Mẹ chịu khó chút nhé, mới sáng sớm ngoài kia hàng ăn còn chưa mở cửa, chỉ có nhà ăn bệnh viện mở sớm thôi."

Khương Tư Ninh không nói gì, cúi đầu ăn xong rồi uống gần hết ly sữa đậu nành, mới nói, "Mẹ mượn bạn đồng nghiệp năm vạn, lát nữa sẽ chuyển cho con..."

Bà hơi miễn cưỡng, "Đầu tiên trả lại cho Tạ Đới."

Tạ Kỳ: "..."

Có vẻ như bà nghĩ từ sâu thẳm trong lòng rằng số tiền mà cậu có được là nhờ đi tìm Tạ Đới. Cậu quả thực đã tìm và lấy được mười vạn... Nhưng giờ đã quyết định không quay về thì số tiền mười vạn này cũng nên trả lại thôi.

"Được, mẹ chuyển con, con sẽ đi trả lại." Tạ Kỳ đáp thẳng thắn

"Quả nhiên, trước đây con còn lừa mẹ."

"Vậy mẹ nói xem nếu con không đi vay ông ấy, con lấy đâu ra tiền để trả viện phí cho hai người? Mẹ đi tìm đại gia cũng phải xem sức khỏe mẹ có chịu được không chứ? Sức khỏe của con thì vẫn còn tốt, thà đến chỗ Tạ Đới mà mất mặt còn hơn là đến mấy chỗ như câu lạc bộ kia để bán thân phải không?" Tạ Kỳ không nhịn được 

“Hơn nữa, ông ấy là cha ruột của con, con đòi tiền ông ấy có gì sai? Ông ta sinh ra con mà không chịu nuôi dưỡng sao? Hai người ly hôn từ trước thì đáng ra phải đòi tiền rồi. Nếu không đòi được tiền thì ít nhất cũng phải đòi được một căn nhà ở thành phố B chứ?”

“Mẹ biết một căn hộ nhỏ 80 mét vuông ở thành phố B giờ đây đắt đến mức nào không? Giá 800 vạn đấy! Mà đó chưa phải là khu trung tâm. Ở trung tâm thì không dưới 16 vạn một mét vuông. Lúc trước mà mẹ yêu cầu một căn nhà hạng sang thì bây giờ bán đi có bao nhiêu tiền rồi? Trả 30 vạn viện phí có phải dễ dàng không?”

Cảm xúc của Tạ Kỳ vốn luôn ổn định nhưng lúc này không giữ nổi bình tĩnh. Nghĩ kỹ lại thì điều này cũng bình thường thôi. Những ngày qua, cậu ngày càng tích tụ trong lòng sự oán hận với việc mẹ cậu ly hôn và ra đi với hai bàn tay trắng dù cậu luôn tự an ủi rằng mẹ mình là người chính trực. 

Nhưng cậu vẫn không thể kìm nén được sự oán giận, vì thế khi Khương Tư Ninh vừa nói cậu không kìm được mà bùng nổ.

Phải biết rằng sau khi cậu và mẹ gặp tai nạn, cậu đã hỏi cần bao nhiêu tiền và lúc đó không hề nghĩ đến ông ta. Trong đầu hoàn toàn trống rỗng, lo lắng đến mức tim nhói lên như bị thiêu đốt trên ngọn lửa. 

Sau khi rời bệnh viện, cậu thực sự đã đi đến một câu lạc bộ, chỉ là không vào mà thôi. Lòng kiêu hãnh không cho phép cậu bước vào một nơi như vậy. Đều là người trưởng thành rồi, cậu không biết chỗ đó bẩn thỉu và ghê tởm thế nào sao?

“Cha con khi ấy đã thế rồi, mẹ làm sao có thể ép buộc thêm? Hơn nữa, ông ấy đã ký hợp đồng hôn nhân, ly hôn rồi thì mẹ không thể lấy tiền của ông ấy được. Sao phải mặt dày như thế?” Giang Tư Ninh khẽ nói

Tạ Kỳ không ngờ còn có chuyện này, kinh ngạc, "Mẹ thậm chí còn ký hợp đồng hôn nhân với ông ấy? Trời ạ, vậy sao mẹ lại kết hôn với ông ấy chứ?" 

“Lúc đó Tạ Đới thực sự rất đẹp trai.”

Tạ Kỳ: "..."

Chuyện yêu thích ngoại hình thật là tai hại.

Cậu cảm thấy mắt mình lại bắt đầu nhức nhối, nước nhỏ mắt đã hết rồi, hôm nay cậu nhất định phải mua thêm. 

“Chỉ cần mẹ muốn thì luôn có cách cả thôi. Đến công ty của ông ấy khóc lóc khiến ông ta mất mặt. Hoặc thuê vài người kéo băng rôn ngay trước công ty của ông ta để mọi người đều biết rằng ổng là một kẻ vứt bỏ vợ con. Ông ấy sĩ diện nhất, muốn mẹ im lặng rời đi thì ông ấy sẽ dùng tiền để bù đắp cho mẹ thôi.” Cậu xoa mắt

"Mẹ không làm được mấy chuyện đó." Giang Tư Ninh quay mặt đi

Tạ Kỳ: "..."

Thôi vậy, dù sao cũng đã trả viện phí rồi, cậu cũng có thể bình tĩnh lại. 

“Mẹ chuyển tiền cho con đi, nhưng con sẽ chưa trả cho Tạ Đới đâu. Con sẽ dùng để trả lại khoản quyên góp trước.”

“Cũng được.”

“Con trả trước đi, để mẹ tiếp tục đi vay thêm.” 

Khương Tư Ninh lấy điện thoại ra, chuyển tiền vào thẻ ngân hàng của cậu

"Vâng."

Tạ Kỳ ra khỏi cổng bệnh viện thuê một chiếc xe đạp công cộng. 

Đạp xe vài cây số đến một nhà thuốc quen thuộc mua loại thuốc nhỏ mắt chuyên dụng của mình.

Khi bước ra cửa, cậu thấy bóng mình trong kính cửa với mấy sợi tóc lù xù lên bên dưới chiếc mũ bóng chày mới nhận ra mình đã hai tháng rồi không cắt tóc. Cậu rẽ vào tiệm cắt tóc nhờ thầy Tony cắt ngắn lại. 

Sợ thầy cắt hỏng, thỉnh thoảng cậu lại nhắc, “Cắt ngắn thôi là được.” 

Cậu từ chối khéo hết mấy màn mời mọc của thầy Tony, cuối cùng trả 15 tệ để cắt tóc xong. Tạ Kỳ soi gương thấy gọn gàng và mát mẻ hơn. Sau đó mới hài lòng đội lại mũ bóng chày, đạp xe quay lại bệnh viện.

Vừa đỗ xe xong phía sau vang lên giọng nói quen thuộc. Tạ Kỳ quay lại nhìn, là Diêu Văn Châu. 

Bà nhìn cậu, hơi ngạc nhiên, “Con chưa mặc bộ đồ mà mẹ đã mua cho con à?” 

Tạ Kỳ sững sờ, há miệng định nói thì Diêu Văn Châu lại nói tiếp, giọng phức tạp, “Con sao lại khách sáo với mẹ như vậy? Mấy thứ đó mẹ đều mua cho con. Con mặc mẹ mới vui. Như thế này là xa lạ với mẹ rồi.” 

Tạ Kỳ: "..."

“Con không nhìn thấy đôi giày thể thao mà mẹ mua cho con sao? Mẹ nghĩ con ở độ tuổi này sẽ thích lắm. Hồi ba con bằng tuổi con cũng rất thích mấy thứ đó, con không thích sao?” 

Mắt Tạ Kỳ lóe lên, giọng hơi bối rối, "…Con thích chứ." 

Hiển nhiên, Diêu Văn Châu hiểu lầm là cậu từ chối đôi giày đó. Không phải đâu, cậu thích lắm. 

Nhưng giờ mà nói ra lại thấy có chút xấu hổ và ngại ngùng - đôi giày hơn sáu trăm nghìn tệ, quả thật là vượt quá công lao của mình.

“Thích thì con cứ nhận lấy! Nếu không mẹ sẽ không vui đâu, chúng ta đã là người một nhà rồi! Đừng xa cách với mẹ nữa. Có biết không?” Diêu Văn Châu thở phào nhẹ nhõm.

“…”

“Dạ… cảm ơn mẹ.” 

Diêu Văn Châu bước tới vỗ vai cậu, “Kỳ Kỳ à, mẹ rất hài lòng về con. Sau này nếu Dịch Chi tỉnh lại mà thay lòng đổi dạ thì mẹ cũng nhất quyết không đồng ý, bắt nó phải kết hôn với con!” 

Tạ Kỳ: "..."

Cậu không kìm được mà đổ mồ hôi lạnh trong lòng, khoảnh khắc Tần Dịch Chi tỉnh lại cũng là lúc cậu bỏ chạy.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play