Chương 17: Người thực vật làm sao có thể mở mắt
Thực ra Tạ Kỳ lúc này cũng không hiểu nổi tư duy của Diêu Văn Châu. Bảo bà ngây thơ khờ dại thì bà lại có thể sai người điều tra cậu. Nhưng bảo bà thông minh thì sao lại dễ dàng đồng ý để cậu và Tần Dịch Chi ở bên nhau?
Xét cho cùng, gia đình giàu có chẳng phải rất coi trọng xuất thân của nửa kia hay sao? Dường như Diêu Văn Châu dường như hoàn toàn không để tâm đến điều này. Rốt cuộc là tại sao vậy?
Nhưng thôi có tiền là được rồi.
Diêu Văn Châu dẫn cậu vào bệnh viện. Khi đứng trong thang máy thấy xung quanh không có ai, bà liền kéo nhẹ vạt áo cậu
“Mau thay bộ này ra, mặc đồ mẹ mua cho. Dáng con đẹp lại cao ráo, mặc vào nhất định rất hợp.”
Tạ Kỳ khẽ “Vâng” một tiếng.
Thang máy đến nơi Diêu Văn Châu bỗng nhớ ra điều gì mỉm cười nói với Tạ Kỳ
“Kỳ Kỳ à, mẹ con cũng ở bệnh viện này phải không? Mẹ có thể đến thăm bà ấy không?”
“...Mẹ con vẫn chưa khỏe, e là không tiện lắm.” Sắc mặt Tạ Kỳ không thay đổi nhưng ngón tay lại siết chặt thành nắm đấm
“Vậy sao? Thôi được rồi. Khi nào mẹ con khỏe hơn mẹ sẽ đến thăm. Thế còn cha dượng của con?”
“Ông ấy vẫn chưa tỉnh, nghe bác sĩ nói có lẽ còn phải vài ngày nữa.”
“Vậy khi nào họ đều khỏe mẹ sẽ đến thăm. Mà này số tiền mẹ cho con, con chẳng dùng vào bản thân mình gì cả.”
Tạ Kỳ thật sự thấy không thoải mái khi nói chuyện này với bà.
Thực ra Tạ Kỳ không muốn Khương Tư Ninh biết về sự tồn tại của Diêu Văn Châu. Cậu còn đang tính sau này sẽ bỏ trốn nữa kìa. Không trốn không được. Nếu Tần Dịch Chi tỉnh lại biết mẹ mình đã tranh thủ lúc mình nằm viện để tìm vợ cho mình, có khi sẽ tức đến mức xử lý cậu mất.
Tạ Kỳ nhìn gương mặt lạnh lùng của Tần Dịch Chi cảm thấy người này có lẽ là người lãnh đạm, không thích thể hiện cảm xúc. Những người như vậy thường có cảm xúc rất ổn định, ít khi nổi giận. Nhưng khi nổi giận… có lẽ sẽ rất đáng sợ.
Diêu Văn Châu là mẹ ruột của Tần Dịch Chi nên anh ấy sẽ không làm gì bà. Nhưng đối với cậu – người tranh thủ lúc anh đang là người thực vật mà lại thân mật thì khó mà nói trước được.
Kết quả là Diêu Văn Châu lại còn định đến thăm ba mẹ cậu…
Dù là yêu đương bình thường, nếu chưa bàn đến chuyện kết hôn thì cũng không dẫn về ra mắt ba mẹ chẳng may không muốn tiếp tục nữa thì chia tay cũng dễ dàng hơn. Nếu đối phương không vui, đòi theo đến tận nhà gây rối thì sẽ khó xử hơn. Mặc dù Diêu Văn Châu rất giàu có thể điều tra nơi ở của cậu cũng không phải là khó. Nhưng bà ấy nói muốn đến thăm không khỏi khiến cậu cảm thấy lo lắng.
Tạ Kỳ cụp mắt xuống, đáp lại lời Diêu Văn Châu, “...Con không có gì cần dùng tiền cả.”
“Vậy sao? Thế máy chơi game mẹ mua cho con có thích không? Mấy cái đó chắc các con trai sẽ thích nhỉ?”
“...Con không chơi game, cũng không biết chơi.”
Diêu Văn Châu có vẻ hơi tiếc nuối, “Thế à? Dịch Chi thích chơi lắm. Nếu con cũng biết chơi thì khi nó tỉnh lại, hai đứa có thể cùng chơi rồi.”
“…”
“Vậy để con học thử xem sao?”
Diêu Văn Châu vui vẻ, “Thật không? Tốt quá!”
“Mẹ thực sự không hiểu gì về mấy trò đó, không chơi được với Dịch Chi, mẹ buồn lắm. Nếu con học được thì có thể chơi cùng nó rồi!”
Bà lại nhắc nhở Tạ Kỳ, “Nếu Dịch Chi tỉnh lại, con cũng phải dành nhiều thời gian với nó nhé. Nó không thích gặp mẹ. Nhưng nếu nó thích con mà mẹ lại đồng ý để hai đứa bên nhau, có lẽ nó sẽ thay đổi chút nào đó về mẹ.”
Câu cuối bà nói với vẻ buồn bã, đôi mắt sáng trở nên tối đi.
Tạ Kỳ nhìn bà, thấy hơi động lòng, nhỏ giọng, “Mẹ con với nhau, nếu có khoảng cách thì có thể ngồi xuống nói chuyện rõ ràng. Dù sao cũng là máu mủ ruột thịt.”
“Ôi, không có tác dụng đâu.” Diêu Văn Châu nói rồi lại cười lên “Không sao, giờ chẳng phải có con rồi sao? Con là con dâu của mẹ, cũng là con trai của mẹ, mẹ coi con như con ruột. Sau này cũng không để Dịch Chi bắt nạt con đâu!”
Tạ Kỳ: “…”
Cậu xúc động thật lòng, thấy Diêu Văn Châu là người rất tốt, mặc dù nhà giàu có nhưng lại rất gần gũi. #nphuozn
Tần Dịch Chi vì sao lại không thích bà chứ?
Trên đời này làm gì có đứa con nào không thích mẹ mình? Là con trai, cậu không biết rõ mẹ phải chịu đau đớn đến thế nào khi sinh con,. Nhưng từ một số tài liệu khoa học, cậu cũng biết người mẹ phải chịu đựng đau khổ như thế nào khi sinh ra con.
Hầu hết các bà mẹ đều có tình thương tự nhiên với con cái. Diêu Văn Châu cũng là như thế. Nhưng sao lại có khoảng cách giữa bà và con trai?
Hay là Tần Dịch Chi bẩm sinh đã lạnh lùng?
Cậu không biết nhiều về Tần Dịch Chi cũng không rõ anh ta tại sao lại như vậy.
Diêu Văn Châu đi thăm Tần Dịch Chi. Tạ Kỳ kiếm cớ đứng ngoài không vào. Cậu đã mua thuốc nhỏ mắt mới, trên đường về đã dùng một lần. Khi quay lại trò chuyện với Diêu Văn Châu, mắt đau cũng không kịp lấy thuốc nhỏ mắt ra dùng.#nphuozn
Đợi khi bà đã vào trong, Tạ Kỳ mới dám lấy thuốc nhỏ mắt ra. Dựa vào tường, mở to mí mắt nhỏ vài giọt vào mắt, cảm giác mắt mát lạnh rất dễ chịu. Cậu nhỏ tiếp một bên mắt còn lại, làm xong thấy cả người đều sảng khoái.
Đôi mắt vàng sáng rực rỡ như hổ phách của cậu dường như lớn hơn người khác một chút, thêm nữa sắc tố mắt ít. Hai yếu tố này khiến cậu dễ bị chói. Độ sáng mà người khác cảm thấy hơi tối thì với cậu lại vừa đủ; còn độ sáng mà người khác thấy vừa hoặc khá sáng thì với cậu lại quá chói, sẽ làm mắt cậu nhức mỏi.
Vì thế, ánh sáng trong mỗi phòng ở nhà anh đều được để ở mức công suất thấp, nhưng ra ngoài…
Tóm lại, mùa hè là mùa cậu không thích vì ánh sáng mặt trời luôn quá chói chang. Nhỏ mắt xong đang định đi thăm thầy Hầu, Diêu Văn Châu thò đầu ra, gọi Tạ Kỳ
“Kỳ Kỳ, con vào đây, nói chuyện với Dịch Chi đi.”
Tạ Kỳ: “!”
Cậu giật thót bởi hôm qua cậu đã thân mật với Tần Dịch Chi như thế, mà anh ta chẳng có động tĩnh gì. Nếu hôm nay vẫn không có phản ứng, liệu Diêu Văn Châu còn có thể đối xử với cậu như thế không?
Trong lòng tạ Kỳ lo lắng nhưng ngoài mặt không thể hiện gì, nhấc chân theo Diêu Văn Châu vào trong.
Tạ Kỳ cao ráo, Diêu Văn Châu là người có vẻ đẹp điển hình của phụ nữ Giang Nam, vóc dáng nhỏ nhắn mảnh mai, da mịn màng, mặt tựa ánh trăng, chiều cao tầm 1m65 nhưng mang đôi giày cao gót nửa đế gần 1m7, chỉ thấp hơn cậu khoảng nửa cái đầu nhưng khí thế thực ra còn mạnh hơn cậu.
Dù sao bà cũng là người trưởng thành? Tạ Kỳ hơi lơ đãng nghĩ.
Diêu Văn Châu ngồi xuống, nắm tay Tần Dịch Chi, thở dài, “Trước mặt mẹ, Dịch Chi không hề động đậy. Nhưng trước mặt con lại luôn có phản ứng. Con nói xem, nó có không thích con không?”
Tạ Kỳ: “…”
Cậu làm sao mà biết được cơ chứ?
Còn chưa từng thấy mặt, thì làm sao mà có thể thích cho được? Nhưng ngoài mặt cậu vẫn nói, “Con nghĩ có lẽ chỉ là ngẫu nhiên thôi ạ.”
Diêu Văn Châu ngắm nhìn Tần Dịch Chi, lơ đãng, “Thật ra nó không giống cha nó lắm, cũng không giống mẹ mà lại giống cậu nó. Hồi nhỏ, nó với cha nó thân thiết như anh em, tính cách cũng khá giống nhau dù cách nhau nhiều tuổi vẫn chơi chung được. Nhưng giờ lớn lên lại càng giống cậu nó hơn. Đôi khi mẹ còn nghi ngờ nó thật sự không phải là con mẹ.”
“Làm sao có thể không phải là con của mẹ được chứ? Cha có thể không biết con có phải của mình không, nhưng mẹ là người rõ ràng nhất mà.”
Diêu Văn Châu cười nhạt, “Mẹ biết chứ. Nhưng nó không giống mẹ, mẹ cứ ngờ ngợ rằng nó là con của chồng mẹ và em trai mẹ vậy.”
Tạ Kỳ: "..."
Không phải chứ, suy đoán này quá sức tưởng tượng rồi đấy? Đàn ông thì sinh con kiểu gì chứ, dùng bộ phận nào mà sinh được? Nghĩ đến thôi cũng đáng sợ rồi.
Diêu Văn Châu trầm ngâm một lúc, đột nhiên nói, “Nói đến chuyện kết hôn của hai đứa, chắc mẹ cũng phải chuẩn bị sính lễ nhỉ? Nếu có thể mẹ muốn bàn với mẹ con về việc này.”
“A... không cần đâu ạ.”
Không phải chứ, sao bà ấy gấp gáp thế nhỉ?
Mình mới có 18 tuổi thôi mà.
Tạ Kỳ bắt đầu suy nghĩ lung tung, đồng thời cũng cảm thấy có chút bất thường.
Mới 18 tuổi, vậy mà thái độ của Diêu Văn Châu cứ như sợ mình chạy mất, thật sự khiến người ta không thể hiểu nổi. Lẽ nào Tần Dịch Chi còn có bệnh tật nào khác, ví dụ như vấn đề ở thận, cần ghép thận của mình chăng?
Tạ Kỳ nhìn lên gương mặt xinh đẹp dịu dàng của Diêu Văn Châu thầm nghĩ, chắc không đến mức đó đâu... Bây giờ là xã hội pháp trị rồi đâu thể nào tùy tiện lấy nội tạng của người khác mà không có sự đồng ý của họ chứ?
Sau một hồi đắn đo, Tạ Kỳ không nhịn được mà hỏi thẳng
“Sao con lại cảm thấy mẹ gấp gáp vậy ạ? Có lý do gì đặc biệt sao?”
Diêu Văn Châu trả lời một cách tự nhiên, “Dĩ nhiên là gấp rồi! Con mới 18 tuổi thôi còn trẻ, rất dễ thay lòng đổi dạ lắm! Mẹ muốn nhanh chóng ổn định mối quan hệ này đến bước gặp mặt cha mẹ, trao sính lễ. Vậy thì con sẽ chính thức là con dâu của mẹ rồi đó!”
Đôi mắt Tạ Kỳ lóe sáng, “Vậy ạ.”
“Thật ra cũng không cần phải vội như vậy... thời gian còn nhiều mà. Khi nào Tần Dịch Chi tỉnh lại, chúng ta sẽ cùng nhau bàn. Như vậy có lẽ sẽ tốt hơn.”
Nếu Tần Dịch Chi thật sự tỉnh lại, việc anh có đồng ý cưới mình hay không vẫn là một ẩn số. Nghĩ đến điều đó, Tạ Kỳ cảm thấy có lẽ bản thân sẽ có thể rút lui. Chỉ là bà ấy có vẻ nôn nóng như thế này...
Ừm, lẽ nào bà đã phát hiện ra ý định chạy trốn của mình?
Không thể nào, ít nhất ở giai đoạn này, cậu vẫn chưa muốn chạy đâu.
Diêu Văn Châu nói, “Cũng được, sau này còn nhiều thời gian. Dù sao bây giờ con vẫn còn nhỏ mà.”
Nói xong, bà ngừng lại câu chuyện. Tạ Kỳ thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng lúc này, trong lòng cậu thực sự đã dấy lên chút nghi ngờ. Không hiểu sao Diêu Văn Châu lại sốt sắng như vậy, còn muốn gặp cha mẹ cậu để nhanh chóng quyết định mối quan hệ giữa cậu và Tần Dịch Chi.
Điều này quá vội vàng, thậm chí có phần sốt sắng quá mức. Nghĩ kỹ lại thì bà ấy có thể dễ dàng chi ra 200.000 tệ mỗi tháng cho anh, chứng tỏ gia đình rất giàu có. Nghe những lời trước đây bà ấy nói dường như đây còn là một gia tộc kinh doanh lớn. Như vậy có thể coi là gia tộc hào môn rồi, nhưng sao lại có tình huống một phu nhân hào môn lại khẩn thiết muốn con trai kết hôn với một chàng trai trẻ 18 tuổi không có gia thế, không có xuất thân gì như mình?
Đương nhiên, Tạ Kỳ có thể hiểu nếu bà ấy đang gặp khó khăn gì đó, nhưng sự quyết đoán này vẫn hơi quá mức rồi. Bà ấy có thể nói rằng hai người tiếp tục hẹn hò và nói rằng bà ấy rất hài lòng và coi cậu là con dâu lý tưởng, vẽ ra một bức tranh đẹp đẽ thì cậu cũng không phàn nàn gì vì dẫu sao bà ấy giàu mà. Nhưng bà ấy lại nói muốn kết hôn.
Tất nhiên, tư duy của Diêu Văn Châu có phần khác biệt, có thể đối với bà ấy đây là chuyện bình thường. Có lẽ cậu đang suy bụng ta ra bụng người mà thôi.
Nhưng việc Diêu Văn Châu sốt ruột thế này khiến Tạ Kỳ có chút phản cảm khiến cho số tiền 200.000 tệ mỗi tháng kia cũng không còn ngọt ngào như trước nữa.
Bỗng nhiên, cậu cảm thấy số tiền đó bắt đầu trở thành củ khoai nóng bỏng tay!!!!
Không biết có phải Diêu Văn Châu đã nhận ra suy nghĩ của Tạ Kỳ hay không mà bà bất ngờ nói: “Vậy thì tháng sau, số tiền tiêu vặt của con tăng lên thành 400.000 tệ nhé?”
Tạ Kỳ: “...”
Dù đã quen với những điều bất ngờ, cậu vẫn bị con số này làm choáng ngợp: “4… 400.000 tệ? Mẹ chắc chứ ạ?”
“Tất nhiên là nghiêm túc rồi! Chủ yếu là vì thấy con vừa nhận được tiền đã đưa cho cha dượng để thanh toán viện phí. Mẹ cảm thấy con có lòng chân thành, là một đứa trẻ rất tốt. Nhưng mà nghĩ lại, đứa trẻ được Dịch Chi nhìn trúng sao có thể không tốt được chứ? Nhất định là đứa trẻ tốt nhất trên thế gian này.”
Tạ Kỳ: “…”
Không phải chứ, cậu bắt đầu cảm thấy tội lỗi rồi.
Trong lòng Tạ Kỳ dao động mãnh liệt, hoàn cảnh của cậu thật sự khó khăn, nhưng cũng không cần phải lừa bà ấy đến mức này chứ?
Diêu Văn Châu đối với cậu rất tốt, luôn chu đáo cẩn thận. Nếu nói đến chuyện tiền nong thì cậu lấy tiền của Tạ Đới mà không hề có áp lực. Dù sao từ khi ly hôn, Tạ Đới không đưa một đồng trợ cấp nuôi dưỡng nào. Lúc đó cậu mới có mười một tuổi, lấy tiền của ông ta tất nhiên sẽ không thấy có tội lỗi gì.
Bà ấy tốt tính như vậy cậu có thể mượn tiền mà, sau này đi làm có tiền rồi sẽ trả lại.
Nghĩ vậy, Tạ Kỳ không nhịn được, thử nói thật, “Thật ra con không phải là…”
Lời còn chưa nói hết, ngón tay của Tần Dịch Chi đã động đậy, năm ngón tay trắng nhợt thon dài của anh mở ra, nắm lấy một đoạn ga giường trắng tinh.
Diêu Văn Châu vui sướng kêu lên, “A!!!”
“Tay nó động rồi!! Lần này là động trước mặt mẹ!!”
Bà vui mừng suýt nhảy cẫng lên, vội vàng nắm lấy tay Tần Dịch Chi, nước mắt xúc động trào ra
“Con trai, là mẹ đây, con có nghe thấy lời mẹ nói không? Con trai? Dịch Chi!”
Nhưng bàn tay bị cô nắm rất nhanh đã yên lặng trở lại, không còn động đậy nữa.
Vẻ mặt vui mừng của Diêu Văn Châu dần dần đông cứng lại. Bà lau nước mắt nhìn chằm chằm vào gương mặt của Tần Dịch Chi, má hơi ửng đỏ dường như có sự dao động cảm xúc mạnh mẽ. Nhưng rất nhanh bà đã nén cảm xúc xuống.
Bà quay đầu, cười nói với Tạ Kỳ, “Kỳ Kỳ, con lại đây.”
Tạ Kỳ bị ngắt lời lúc này cũng không còn cơ hội để nói tiếp, đành đi đến bên cạnh Diêu Văn Châu.
Diêu Văn Châu nắm lấy tay cậu, đặt tay cậu vào lòng bàn tay của Tần Dịch Chi. Điều bất ngờ là bàn tay vốn dĩ không động đậy lúc này lại từ từ cử động. Ngón tay khép lại, nắm chặt lấy ngón tay mảnh khảnh của Tạ Kỳ.
Tạ Kỳ: “……”
Bàvui vẻ cười, “Chỉ cần là con, nó sẽ cử động. Kỳ Kỳ, quả nhiên nó yêu con rất nhiều.”
Tạ Kỳ: “……”
Không phải chứ, anh có vấn đề gì không, mẹ anh ở ngay bên cạnh đấy, anh nắm tay mẹ anh không được sao?
Tần Dịch Chi lần này làm cậu nuốt lại hết những lời định thú nhận vào trong bụng. Nhưng không thể phủ nhận, trong lòng cậu có một chút nhẹ nhõm dù sao nếu mất đi thân phận này, liệu Diêu Văn Châu có dễ nói chuyện nữa hay không vẫn còn là một điều chưa biết.
Khi trước Diêu Văn Châu đối với hộ lý cũng không nương tay.
Thôi được rồi, Tạ Kỳ cúi đầu nghĩ như vậy cũng được. Diêu Văn Châu rút vài tờ giấy để lau nước mắt, bà đầy nỗi lòng cay đắng nhưng lại không biết thổ lộ cùng ai, giọng nói nghẹn ngào
“Mẹ đi nhà vệ sinh một chút.”
Tạ Kỳ ngồi xuống ngón tay vẫn bị Tần Dịch Chi nắm chặt. Cậu luôn nghĩ người thực vật chắc hẳn rất yếu ớt, nhưng Tần Dịch Chi lại giữ được sức lực khá mạnh, nắm ngón tay người khác cứ như muốn bóp nát.
Tạ Kỳ chịu đau kém, muốn rút tay ra nhưng nghĩ lại thì nhịn xuống, hạ giọng nói với Tần Dịch Chi, “Sao anh cứ nắm tay tôi không buông? Chúng ta trước đây quen nhau à?”
Tần Dịch Chi dĩ nhiên không thể trả lời cậu.
Tạ Kỳ cúi đầu, “Anh tốt với mẹ anh một chút, bây giờ bà ấy đang khóc rất nhiều. Lát nữa cũng nắm tay bà ấy một chút để dỗ bà ấy nhé?”
Nhà vệ sinh cách phòng bệnh của Tần Dịch Chi khá xa, cách một hành lang nhỏ. Tạ Kỳ cũng không lo lắng việc nói chuyện với Tần Dịch Chi bị nghe thấy.
Tuy nhiên, phản ứng của Tần Dịch Chi là buông lỏng ngón tay của cậu, ngón tay rơi xuống.
Tạ Kỳ: “…”
Ờm, cậu cảm thấy Tần Dịch Chi nghe hiểu lời cậu nói còn đáp lại một cách rất khinh thường. Trông anh chẳng khác gì một người thực vật có ý thức cả.
Tạ Kỳ thấy khó hiểu, nhưng lúc này Diêu Văn Châu cũng đã trở lại, cậu cũng liền im lặng đứng lên nhường ghế cho bà.
Diêu Văn Châu không ngồi, chỉ nhẹ nhàng vuốt lại mấy sợi tóc lòa xòa bên má, vén ra sau tai, “Kỳ Kỳ, mẹ về trước đây. Mai sẽ đến thăm nó, hôm nay làm phiền con rồi. Hãy ở bên cạnh nó nhiều hơn nhé.”
Tạ Kỳ tất nhiên đồng ý.
Khi Diêu Văn Châu chuẩn bị rời đi, chợt nhớ ra điều gì đó, quay đầu nói với Tạ Kỳ: "Từ tháng sau mỗi tháng 400 ngàn, được chứ?"
Tạ Kỳ: "......"
Vì bà ấy lại nhắc đến việc này, Tạ Kỳ tiếp tục lời vừa rồi, "Con cảm thấy 400 ngàn thật sự quá nhiều, không cần thiết, nên thôi được rồi ạ."
Diêu Văn Châu dứt khoát, "Phải nhận, dù gì con cũng là con dâu nhà họ Tần. Tuy chưa có quan hệ thực sự hay chứng nhận, nhưng mẹ nói là có là có. Số tiền này là bình thường thôi, con không cần từ chối nữa dù gì chồng con là người thực vật, nói ra thì con cũng chịu thiệt thòi rồi."
Tạ Kỳ: "..."
Đây là lần đầu tiên Tạ Kỳ không dám nhận tiền, vì số tiền này càng ngày càng giống như một gánh nặng không dễ mà nhận được.
Cậu thậm chí cảm thấy rằng, càng nhận nhiều, càng khó thoát ra.
Cho dù Tần Dịch Chi tỉnh lại, dù Tần Dịch Chi không đồng ý, không thích cậu, cậu dường như cũng không thể rời đi được. Đây là lần đầu tiên Tạ Kỳ cảm thấy hoang mang.
Nhận được số tiền lớn như vậy, lại còn hào phóng tặng cậu đôi giày hơn 60 ngàn. Mặc dù cậu đùa với bạn bè rằng nếu Tần Dịch Chi tỉnh lại cậu sẵn sàng sinh cho anh ấy một đứa bé mũm mĩm. Nhưng... nói thật, chỉ khi Tần Dịch Chi nằm trên giường bệnh, anh ấy mới là người chồng đáng yêu của cậu. Nếu anh ấy tỉnh lại... không thành kẻ thù… cũng đã là kết quả tốt nhất rồi.
Trong lúc đầu óc Tạ Kỳ còn đang mông lung, Diêu Văn Châu đã quyết định như vậy. Sau khi bà rời đi, đầu óc Tạ Kỳ mới bắt đầu xoay chuyển.
Đây là lần đầu tiên cậu không thấy vui sướng vì giàu lên thậm chí cảm thấy như đang ngồi trên đống lửa.
Số tiền này thật sự có thể nhận được không?
Nhận rồi có thật sự thoát ra được không?
Có khi nào... cậu đang bị lừa không?
Ý nghĩ này đến một cách bất ngờ khiến Tạ Kỳ bỗng ngẩn ra. Nhưng khi nghĩ kỹ lại, cậu cảm thấy suy đoán này không có cơ sở. Cậu có gì để bị lừa chứ? Cậu chẳng còn gì nữa thậm chí đã đứng bên bờ vực phải đi làm trai bao rồi, còn có gì để mà bị lừa?
Đây đã là kết quả rất tốt rồi.
Ngay lúc này, điện thoại của Tạ Kỳ bỗng reo lên, cậu mở điện thoại ra thì thấy thông báo nhận được 200 ngàn từ ngân hàng.
Tạ Kỳ: "......"
Không cần nói gì thêm, tốc độ hành động của bà Diêu quả thực vượt xa quá nhiều người.
Dù sao thì, là con người ai mà không thực tế. Ngay khoảnh khắc nhìn thấy số tiền đó, Tạ Kỳ vẫn không kìm được mà thấy một chút vui sướng và mãn nguyện thậm chí cảm thấy một sự an toàn tràn đầy.
Cậu rất nhanh lấy lại bình tĩnh, đầu óc lại ngập tràn những câu hỏi ban nãy. Nhưng khi ánh mắt một lần nữa dừng lại ở màn hình điện thoại nhìn hàng số không dài dằng dặc kia, khóe môi cậu lại không nhịn được mà cong lên.
Di chuyển ánh mắt đi chỗ khác, cố gắng bình tĩnh lại.
Tạ Kỳ: "..."
Nếu cứ tiếp tục như vậy, cậu e là mình sẽ bị rối loạn tinh thần mất. Nhưng khi nhìn lại hàng số không kia... à, vui quá đi! Cuối cùng cũng có thể trả lại mười ngàn mà Tạ Đới đưa cho một cách bố thí rồi!
Còn về việc có thể thoát thân được hay không, kệ thôi chỉ cần Tần Dịch Chi mãi là người thực vật là tốt rồi! Điều duy nhất cậu lo lắng là Tần Dịch Chi đột nhiên tỉnh lại, rồi bắt cậu ra làm gương cho người khác.
Chỉ cần Tần Dịch Chi không tỉnh lại thì tất cả đều ổn! Ai mà quan tâm sau này có phải gánh danh phận đã kết hôn suốt đời không chứ.
Vui vẻ! Sung sướng!
Khóe môi Tạ Kỳ không nhịn được mà cong lên, chân thành nói với Tần Dịch Chi
"Chồng à, em thật sự yêu anh rất nhiều!"
Chỉ cần anh không tỉnh dậy thì em càng yêu anh nhiều hơn nữa!
Cậu mỉm cười, vừa nói xong, ánh mắt nhìn thẳng vào đôi mắt đen sâu không ánh sáng của Tần Dịch Chi.
Tạ Kỳ: “…”
Tần Dịch Chi: “…”
Ánh mắt anh thâm trầm, mang theo chút trống rỗng, nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào Tạ Kỳ.
Đầu óc Tạ Kỳ mông lung mọi cảm xúc trong nháy mắt tan biến, nụ cười tắt lịm, khuôn mặt trở nên vô cảm. Trong đôi mắt vàng của cậu dường như lộ ra chút hoảng loạn. Cậu lập tức đưa tay, ép mắt Tần Y Chi nhắm lại.
“Chết tiệt, người thực vật sao lại mở mắt được chứ, chắc chắn là mình hoa mắt rồi.”