Chương 12
Sau khi dọn dẹp quầy hàng, Tạ Kỳ đem toàn bộ số tiền kiếm được chuyển cho Lý Tư Văn. Cô ấy ngượng ngùng, tiến tới chỗ Tạ Kỳ nói
“Vốn dĩ số tiền này do cậu kiếm được, cậu lại đưa cho tớ…”
Tạ Kỳ: “1 tháng 20 vạn”
Lý Tư Văn: “…”
Tạ Kỳ: “Cho nên cậu cứ cầm, tớ có tiền, cậu không cần lo”
Lý Tư Văn: “Thôi được rồi”
Lý Tư Văn nhận tiền, cảm khái nói: “Cậu đột nhiên thành con dâu nhà hào môn, tớ còn chưa kịp thích ứng được… Nhưng mà, vị phú bà kia là nghiêm túc thật sao? Tìm cậu làm con dâu? Con trai bà ấy là người thực vật, vậy cũng kì lạ quá đi? Cậu mới 18 tuổi mà?”
Phạm Thanh Việt khoát tay: “Này có phải giống như là con dâu nuôi từ bé không?”
Tạ Kỳ trầm mặc bởi vì… đúng như lời cậu ta nói, Tạ Kỳ cảm thấy mình giống như con dâu nuôi từ bé vậy!!!
Bất tri bất giác, phảng phất như quay lại thời phong kiến
Nhưng mà, cũng không nhất định phải kết hôn bởi vì Tần Dịch Chi là người thực vật, còn cậu mới 18 tuổi, còn chưa đến tuổi để pháp luật cho phép cậu kết hôn.
Tạ Kỳ nghĩ tới Diêu Văn Châu, nhìn bà có vẻ như là người đơn thuần, trông không phù hợp với độ tuổi của bà nhưng… bà có thể ở sau lưng yên lặng điều tra cậu, thậm chí mọi lúc mọi nơi “bảo vệ” cậu, mà lại không tìm hiểu được bọn họ không thể kết hôn hay sao?
Trong lòng Tạ kỳ mơ hồ, cậu cảm thấy chính mình cũng chưa biết được hết về Diêu Văn Châu.
Tuy nhiên, việc này cậu cũng lười nghĩ, dù sao cậu cũng nhận được tiền, như vậy là được rồi.
Lý Tư Văn và Phạm Thanh Việt chào tạm biệt cậu. Trước khi đi, Phạm Thanh Việt chắp 2 tay trước ngực, vẻ mặt cung kính nói: “Baba đi đường cẩn thận. Có muốn con đưa ngài về không? Con vừa khỏe mạnh vừa thông minh, có thể đưa ba về tận nhà”
Tạ Kỳ: “…”
Cậu xoa xoe eo: “Không cần, cậu cứ về đi”
Phạm Thanh Việt chuyển sang tư thế chào 1 tay: “Yes, sir”
Tạ Kỳ: “…”
Chỉ có thể nói mấy người bọn họ trở thành bạn bè đều có nguyên nhân cả.
Năm lớp 12, 1 tuần học 6 ngày, thậm chí là 6 ngày rưỡi và 1 tháng sẽ có 1 ngày nghỉ phép. Vậy các lớp sẽ luân phiên nhau học 6 ngày và 6 ngày rưỡi.
Tuần này là tuần học 6 ngày và nghỉ vào hôm Chủ nhật.
A, hình như Diêu Văn Châu biết điều này, Tạ Kỳ nhớ tới việc bà nói sẽ tới đây vào ngày kia, chẳng lẽ bà biết cả lịch học của cậu sao?
Tạ Kỳ: “…”
Không, cậu suy nghĩ cái gì chứ, người gả vào gia đình hào môn có mấy ai đơn giản?
Tạ Kỳ thầm nhủ rằng: Đừng xem thường bà ấy!
Hôm sau, sau khi Tạ Kỳ học xong, cậu lấy thuốc nhỏ mắt ra, vì thuốc rất đắt nên cậu chỉ nhỏ 1 giọt thuốc vào mỗi mắt, mỗi lần như vậy, cậu đều bóp sống mũi giữa hai mắt 1 chút để làm ẩm mắt. Bởi vì lúc đó, bỗng nhiên Diêu Văn Châu kêu to, làm cậu run tay đổ hơn nửa lọ, tiếc đứt ruột. May mắn là cậu vẫn còn tiền để tiếp tục đi mua.
Cho dù Diêu Văn Châu đưa cậu mỗi tháng 20 vạn nhưng cậu cũng không dám lãng phí, vẫn chi tiêu tiết kiệm như cũ. #nphuozn
Sau khi nhỏ thuốc xong, Tạ Kỳ cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Không có gì lạ khi việc học của cậu luôn bị cản trở và điều đó ảnh hưởng đến hiệu suất làm bài của cậu – cậu thường trả lời chậm hơn nhiều so với những người khác.
Tạ Kỳ cất lọ thuốc nhỏ mắt, định nằm úp mặt xuống bàn để nghỉ ngơi thì tiếng trò chuyện cười đùa truyền tới tai cậu, câu ngoảnh lại nhìn thì thấy có mấy nam sinh đang nói chuyện, nhìn về phía cậu cười cười, nhưng vì thấy ánh mắt của cậu nên mấy người đó dừng cười và quay đi chỗ khác.
Tạ Kỳ cảm thấy kì lạ, liền tiến đến hỏi thử: “Vừa nãy mấy cậu nhắc đến tên tôi, có chuyện gì sao?”
Một trong những người đó lúng túng nói: “Không có, cậu nghe nhầm rồi”
2 chữ “Tạ Kỳ” khi phát âm ra sẽ khá mơ hồ, nhưng khi cậu ta vừa nói tên cậu, xung quanh nhất thời im lặng.
Quả nhiên là vậy mà
Nhưng nếu cậu ta nói không phải thì Tạ Kỳ cũng không thể làm gì được. Cậu ta thậm chí còn không quan tâm đến lời cậu nói
Tạ Kỳ trở về chỗ ngồi, định tiếp tục nghỉ ngơi, nhưng đột nhiên có người tiến tới gần chỗ cậu, đó là ban cán sự môn tiếng Anh – Trương Tinh Tinh là người có mối quan hệ khá tốt với cậu. Trương Tinh Tinh vẻ mặt muốn nói lại thôi.
Tạ Kỳ: “Cậu có chuyện gì muốn nói với tôi sao?”
Trương Tinh Tinh: “Bây giờ đang có tin đồn cậu được một phú bà nào đó bao nuôi, cậu không biết à?”
Tạ Kỳ: “…”
Trương Tinh Tinh nhìn vẻ mặt của cậu, sửng sốt nói: “Là sự thật à? Vậy mà tôi còn tưởng tin đồn? Cậu… Trời ơi”
Tạ Kỳ mím môi, tức giận: “Nói nhỏ một chút”
Trương Tinh Tinh dùng hai tay bụm miệng, lẩm bẩm: “Vậy có phải thật không”
“Là giả”
Tạ Kỳ mặt mày nghiêm túc hỏi: “Cậu nghe được từ đâu?”
Trương Tinh Tinh gãi đầu: “Không biết nữa, tôi nghe bọn họ nói vậy”
Vừa nói, cậu ta hơi đỏ mặt, thì thầm nói với Tạ Kỳ
“Nếu là thật, cậu có thể hỏi giúp tớ xem cô ấy còn có chị gái hay em gái hay không? Giới thiệu cho tớ với!!! 2000 tệ một tháng cũng được, tớ sẵn sàng chi tiền ăn”
“Hơn nữa, tớ cũng có cơ bụng đấy nhé” Vẻ mặt Trương Tinh Tinh đắc ý
Tạ Kỳ: “…”
Ai bảo học sinh giá rẻ bèo bọt?
Nếu không phải còn đang là học sinh cuối cấp, Tạ Kỳ bỏ ra 2000 tệ lừa cậu ta trở thành điều dưỡng chăm sóc thầy Hầu là cả một chuyện lớn rồi
Tạ kỳ chuyển chủ đề: “Cậu nghe được tin đồn này từ ai?”
Trương Tinh Tinh chỉ tay về phía đám người lúc nãy và nói: “Bọn bọ”
Tạ Kỳ đứng dậy, đi về phía đó, hỏi: “Các cậu nghe được thông tin ở đâu?”
Bị chủ nhân của tin đồn phát hiện, cậu chàng lúc này cũng không cần giả vờ nữa: “Lời đồn gì mà lời đồn? Có vẻ chuẩn rồi đấy. Nghe nói cậu còn đi đến quán bar, bán thân lấy tiền. Giá bao nhiêu một đêm vậy?”
Tạ Kỳ: “…”
Cậu bối rối, sao còn phóng đại hơn những gì Trương tinh Tinh nói với cậu vậy?
Nghĩ đến đây, Tạ Kỳ nghiêm túc nói: “Cậu có bằng chứng không? Nếu không có thì chính là bịa đặt, tôi có thể tố cáo cậu tôi vu khống”
Cậu ta không vui: “ Cậu hù dọa ai? Mọi người đều biết chuyện này. Có bản lĩnh thì tố cáo đi. Những gì tôi vừa nói là nể mặt cậu lắm rồi, lại còn không biết điều à?”
Tạ Kỳ: “ Cậu chưa ăn cơm à? Để tôi cho cậu ít đồ ăn cho chó nhé. Ở đây tôi không cần cậu giáo huấn đâu”
Mặc dù nhiều người nghĩ rằng Tạ Kỳ là người hoạt bát và thích cười nhưng thực ra cậu là kiểu người đương đối điềm tĩnh. Vì vậy, cậu luôn giữ khoảng cách với những người mà cậu không quen. Ngoài bạn bè thân thiết ra, trong lớp chẳng ai biết cậu có tài mắng người như vậy, mọi người im lặng trong giây lát.
Lúc Phạm Thanh Việt và Lý Tư Văn sau khi đi vệ sinh trở về, họ thấy có động tĩnh trong lớp, lập tức chạy tới
“Sao vậy?”
Tạ Kỳ dùng tay day nhẹ sống mũi: “Tớ cùng bọn kia nói chuyện, các cậu tới đây làm gì? Đi đi”
Phạm Thanh Việt vẫn còn chưa hiểu rõ sự tình: “Có chuyện gì vậy? Triệu Nghễ, mày lại nói cái gì?”
“Mày hỏi tao làm gì? Hỏi Tạ Kỳ ấy” Triệu Nghễ âm dương quái khí nói
“Sao tao phải hỏi cậu ấy? Tao đương nhiên phải hỏi mày. Cậu ấy là người thật thà, làm sao chọc tới mày được?”
Triệu Nghễ: “Hai người bọn mày thân nhau từ bé, đương nhiên phải bênh nhau rồi”
hạm Thanh Việt: "?"
Ở phía sau, Lý Tư Văn đã hiểu rõ mọi chuyện từ miệng các bạn học khác, kéo Phạm Thanh Việt qua và giải thích rõ ràng. Phạm Thanh Việt chửi một câu: "Chuyện này là tin đồn nhảm mà, ngày nào tụi mình cũng đi cùng nhau, sao tôi không biết gì cả..."
Lời cậu còn chưa nói xong, tiếng chuông vào lớp đã vang lên, cuộc tranh cãi này đành phải tạm kết thúc.
Tạ Kỳ cũng đành phải quay lại chỗ ngồi.
Đợi tan học, cậu sẽ...
Đánh hắn!
Qua bốn mươi phút dài đằng đẵng, Tạ Kỳ lập tức đứng dậy, đi về phía sau lớp.
Triệu Nghệ thấy cậu đi tới thì liền ra khỏi lớp.
Tạ Kỳ dừng lại, rồi nhanh chóng bước nhanh hơn. Dù cao nhưng vì ngồi phía sau nên những người ngồi sau cậu cũng cao hơn, vóc dáng cũng vạm vỡ hơn. Nếu đánh nhau, chắc chắn cậu sẽ bị thiệt.
Nhưng mà cậu đã từng tập luyện, dù chỉ là lúc nhỏ theo học, hồi đó cậu học gì cũng nhanh, thầy giáo còn khen nếu tiếp tục rèn luyện thì có thể đi thi đấu.
Bây giờ làm sao cậu có thời gian để tập sâu hơn, mẹ cậu, Giang Tư Ninh, chỉ đăng ký cho cậu học Judo để rèn luyện sức khỏe thôi, chẳng có ý định gì khác.
Cậu nhanh chóng đuổi kịp Triệu Nghệ ở ban công ngoài nhà vệ sinh
"Đứng lại cho tôi." Tạ Kỳ nói rồi tóm lấy tay Triệu Nghệ.
Triệu Nghệ hất tay cậu ra, mặt sa sầm nói: "Cậu tìm tôi cũng vô ích, tôi không phải người tạo tin đồn, tôi chỉ truyền tin thôi, truyền tin hiểu không? Học hành giỏi giang nhưng đầu óc thì như heo, tự dưng tôi rảnh rỗi bịa chuyện về cậu sao? Cũng do cậu không đàng hoàng nên mới bị người khác phát hiện, cậu không thấy nhục còn trút giận lên tôi? Đúng là mặt dày."
Tạ Kỳ: "..."
Giọng Tạ Kỳ lạnh lùng: "Ai nói với cậu những chuyện đó?"
Triệu Nghệ hất cằm khinh khỉnh: "Cậu lạy tôi vài cái đi, tôi sẽ nói cho cậu."
Tạ Kỳ bực bội: "Cùng lớp với nhau, bình thường không có hiềm khích gì, cậu còn cố tình gây chuyện với tôi. Được thôi, không nói thì chúng ta cùng đi đến phòng giáo vụ mà nói."
Triệu Nghệ cáu: "Đến đó thì không chừng cậu sẽ bị xui xẻo đấy."
Tạ Kỳ: "... Vậy cậu không cần sợ, dù sao bị vạ lây là tôi."
Lời vừa dứt, hai cậu nam sinh đã phẫn nộ bước về phía bọn họ. Tuy đang là giờ giải lao, nhưng vì chương trình ôn thi cuối cấp 3 nặng nề nên mọi người đều tranh thủ thời gian để ngủ trưa, hành lang khá yên tĩnh, nên giọng của họ nghe rất rõ ràng
"Sao? Còn định động thủ hả?"
Hai người bọn họ bước nhanh lại gần, đứng cùng Triệu Nghệ, trừng mắt nhìn Tạ Kỳ.
Tạ Kỳ: "…"
Cậu không kìm được bật cười, môi nhếch lên, có chút giễu cợt lạnh lùng
"Còn gọi cả quân tiếp viện nữa à? Cậu sợ tôi hả?"
Một nam sinh đáp: "Ai sợ cậu chứ, sợ cậu nhào tới đòi tiền chắc?"
Tạ Kỳ nhìn Triệu Nghệ, bình tĩnh nói: "Nếu cậu dám, chúng ta xuống tầng sau đấu tay đôi, cậu thua thì phải nói cho tôi biết nghe mấy tin đồn này từ đâu."
Ngừng lại một chút, cậu nói: "Hay là không dám?"
Với con trai tuổi dậy thì, có lẽ đây là cách kích thích hiệu quả nhất. Triệu Nghệ tất nhiên đáp: "Sao lại không dám, chỉ sợ cậu đến lúc đó lại chạy mất thôi."
Tạ Kỳ: "Vậy thì đi nào."
Bọn họ định xuống lầu, Phạm Thanh Việt và Lý Tư Văn cũng đuổi theo, nói với Tạ Kỳ: "Tạ Kỳ, các cậu đi đâu vậy?"
Tạ Kỳ quay đầu liếc nhìn họ, nói: "Đừng theo, tôi có chuyện cần nói với họ."
Nói xong, cậu không quay đầu lại mà đi xuống cùng đám người kia.
"Không phải chứ," Phạm Thanh Việt nói, "Sắp vào lớp rồi đấy, kiểu này chắc chắn là trễ rồi."
Lý Tư Văn lo lắng nói: "Có nên gọi giáo viên không, Tạ Kỳ bị ba người mang đi, rõ ràng là bị ép buộc mà."
Phạm Thanh Việt nghĩ ngợi một lúc, "Thế phải gọi thật rồi, không thì lát nữa chẳng phải đưa Tạ Kỳ thẳng vào viện à?"
Hai người bàn bạc, thấy không ổn, với sức vóc của Tạ Kỳ, chẳng phải sẽ bị bọn kia đấm một phát là ngã ngay sao?
Họ vội vàng chạy đi tìm giáo viên.
Hấp tấp gọi cô giáo dạy toán vừa tan lớp, lại là một cô gái trẻ trung xinh đẹp, nhưng sức khỏe yếu, gần như bị Phạm Thanh Việt kéo chạy. Phạm Thanh Việt lo lắng lắm, "Cô mau lên! Tạ Kỳ sắp bị đánh chết rồi!"
Cô giáo dạy toán suýt thở không nổi, "Đợi chút, em đừng, đừng kéo cô trên cầu thang, ngã là cô cũng phải vào viện đấy, cô lương thấp, tiền viện phí cũng không có, em trả giúp cô nhé?"
Chuyện này không được, nếu không phải văn phòng không còn giáo viên khác, lại chẳng thấy giáo viên chủ nhiệm… thì cậu cũng không gọi cô đâu!
Ba người vội vàng đi tìm Tạ Kỳ, vừa kịp lúc chuông vào lớp vang lên, mới thấy Tạ Kỳ ở đầu cầu thang.
Tạ Kỳ bị hai trong ba cậu nam sinh kia kẹp đi lên cầu thang, trông như vừa bị tra tấn, mắt còn đỏ hoe.
"Chết tiệt!!" Phạm Thanh Việt tức giận, dù vóc dáng thấp bé nhưng vẫn chạy đà rồi tung cú đá thẳng vào một nam sinh đang kẹp Tạ Kỳ, khiến người kia ngã nhào xuống đất, "Dám bắt nạt Tạ Kỳ, đồ cầm thú!"
Khoảnh khắc này, cậu thật sự như một tia sáng!!
Cha nuôi! Sự an nguy của người sẽ do con bảo vệ!
Tạ Kỳ mất điểm tựa cũng ngã quỳ xuống đất, tay xoay xoay ôm eo, cả người run rẩy nhẹ, giọng khàn khàn thê lương: "Eo của tôi..."
Đau muốn chết!!!