Chương 15: Anh ấy là chồng của tớ
Tạ Kỳ giải quyết xong chuyện cần giải quyết nhưng không lập tức ra ngoài. Đầu óc cậu có chút hỗn loạn.
Nếu nói trước đây có thể là trùng hợp, tuy nhiên lần này… rõ ràng là Tần Dịch Chi có thể nghe thấy cậu nói!
Anh ấy có ý thức?
Tạ Kỳ đột nhiên cảm thấy sợ hãi nếu Tần Dịch Chi luôn có ý thức thì chắc chắn anh ấy biết cậu đã làm gì và nói gì với anh ấy phải không?
Tạ Kỳ mím môi, trong lòng cảm thấy tội lỗi, cậu cũng chỉ là không còn cách nào khác mới phải nói theo lời Diêu Văn Châu. Không sao cả, đã nửa năm không tỉnh sao có thể Tần Dịch Chi tỉnh lại ngay sau khi cậu đến?
Ít nhất phải kiên trì thêm năm tháng nữa! Khi kỳ nghỉ hè kết thúc, Tạ Kỳ sẽ đi học đại học. Sau khi hoàn thành việc tự trấn an mình, cậu mới dám ra ngoài.
Dưới ánh đèn, Tần Dịch Chi đang ngủ say như thể mọi hành động vừa rồi chỉ là một giấc mơ của Tạ Kỳ.
Cậu đi đến bên giường, do dự một chút nhưng cuối cùng không thể kiềm chế được. Tạ Kỳ đã kéo mí mắt của Tần Dịch Chi ra cố gắng quan sát con ngươi của anh ấy. Thậm chí, cậu còn lấy điện thoại ra bật đèn pin chiếu vào mắt Tần Dịch Chi và thấy đồng tử của anh không co lại như bình thường mà từ từ thu hẹp lại.
Tạ Kỳ: "…"
Tạ Kỳ không hiểu biết về y học, nhưng cậu biết phản ứng của đồng tử không thể lừa dối. Vậy nên Tần Dịch Chi thật sự là thực vật, điều này không cần nghi ngờ nữa. Liệu anh ấy có ý thức không?
Tạ Kỳ rất khó tưởng tượng người thực vật lại có ý thức. Thôi thì ngày mai có thời gian sẽ hỏi bác sĩ cũng được. Lúc này cánh cửa phòng bệnh bị đẩy ra, một y tá đẩy xe vào.
Cô ấy thấy Tạ Kỳ thì hơi ngạc nhiên,"Sao cậu còn chưa đi?"
Tạ Kỳ hỏi: "Không thể không đi sao? Bệnh viện hình như không có quy định này mà?"
Y tá đáp: "Ôi, đừng hiểu lầm, tôi chỉ hơi ngạc nhiên một chút."
Cô vừa nói vừa đẩy xe đến bên giường, thay nước dinh dưỡng cho Tần Dịch Chi.
Tạ Kỳ không đi mà bắt đầu trò chuyện với cô ấy: "Xin hỏi, người thực vật thì có ý thức không?"
"Thông thường là không nhưng cũng có một số trường hợp khác: có một số người thực vật có thể lật mình, có thể phản ứng với lời nói của người khác nhưng những trường hợp này khá hiếm."
"Anh ấy luôn như vậy sao? Không hề cử động phải không?"
"Không, tình trạng của cậu ấy rất nghiêm trọng, lúc đó suýt chút nữa thì chết khó khăn lắm mới sống sót, trở thành thực vật có lẽ phải mất một - hai năm mới có thể tỉnh lại."
Y tá đang bận rộn, Tạ Kỳ không biết nên nhìn đâu đành chuyển ánh mắt về phía bức tranh phong cảnh treo trên tường. Trong lòng cậu vẫn không khỏi nghĩ làm người thực vật thật sự không có chút danh dự nào.
Tại sao cậu lại nghi ngờ rằng Tần Dịch Chi giả vờ làm thực vật? Dù sao thì việc giả vờ làm thực vật chẳng có lợi ích gì cả.
Sau khi y tá làm xong đã trôi qua khoảng mười phút.
Trong quá trình này, Tạ Kỳ không nhìn nhưng vẫn hỏi: "Nếu anh ấy có thể nắm tay có phải chứng tỏ anh ấy sắp tỉnh lại không?"
Y tá do dự một chút: "Không chắc, điều này chỉ có thể chứng tỏ bệnh nhân đã phục hồi một số chức năng cơ thể về mức bình thường, sẽ có những phản xạ thần kinh. Tuy nhiên, điều này không có nghĩa là cậu ấy sắp tỉnh lại. Nếu cậu còn có thắc mắc gì có thể hỏi bác sĩ vào ngày mai, tôi không biết rõ cho lắm."
Cô ấy để lại bình và lọ rồi đẩy xe ra ngoài.
Tạ Kỳ ngồi lại, lấy điện thoại ra và trả lời Diêu Văn Châu #nphuozn
"Mẹ, tay Dịch Chi đã cử động có phải anh ấy sắp tỉnh lại không? Cần bác sĩ kiểm tra cho anh ấy không ạ?"
Diêu Văn Châu nhanh chóng trả lời: "Trước đây đã kiểm tra rồi, bác sĩ nói là tốt hơn trước một chút nhưng việc tỉnh lại vẫn còn chưa xác định được. Nó không phản ứng với mẹ bù lại nó rất thích con."
Tạ Kỳ: "…"
Cậu mím môi gõ chữ trả lời: "Thực ra có thể chỉ là một sự trùng hợp."
"Mẹ biết, nó thật sự không thích mẹ cho lắm."
Tạ Kỳ: “?”
Sao lại có thể như vậy? Phải chăng giữa họ có mâu thuẫn gì? Nhìn có vẻ không giống lắm.
Diêu Văn Châu nói: "Dù sao mẹ với Dịch Chi cũng là gia đình đơn thân. Chồng mất sớm, mẹ quản nó nhiều hơn. Khi Dịch Chi đi nước ngoài học đại học, mẹ cũng là muốn đi theo nhưng nó lại không thích. Vì vậy mối quan hệ giữa hai mẹ con cũng trở nên xa cách. Nên khi mẹ nói chuyện với nó, nó không phản ứng cũng là điều bình thường, nó không thích người mẹ này."
Tạ Kỳ: "……"
Nghĩ cũng thấy rất bình thường vì dù sao Tần Dịch Chi cũng là người thực vật, bà ấy hầu như ngày nào cũng đến thăm.
"Nói thật mẹ thực sự không biết phải làm thế nào. Lúc nhỏ nó khá hoạt bát và hay cười nhưng vì một số chuyện sau đó, nó luôn lạnh lùng không thích nói, lên cấp 2 thì đã rất trưởng thành, có tâm sự cũng không bao giờ nói cho mẹ biết. Mẹ cảm thấy như mình không hiểu con trai mình lắm."
"Anh ấy làm như vậy chắc có lý do riêng, có thể là không muốn mẹ lo lắng."
"Mẹ tưởng mẹ đã chuẩn bị mọi thứ cho Dịch Chi nhưng có lẽ nó cảm thấy mẹ quản nó quá nhiều, dù sao nó cũng không thích ở bên mẹ."
"…Ài, không nói nữa, buồn quá. Tối nay con ngủ ở phòng bên cạnh đi, mẹ đã nhờ người chuẩn bị quần áo cho con. Dù sao con cũng phải ở đây suốt kỳ nghỉ hè đúng không?"
"Được, cảm ơn mẹ."
Đặt điện thoại xuống cậu đi sang phòng bên.
Lúc nãy nhìn thì thấy có vẻ lạnh lẽo, giờ xem lại, cậu nhận ra trên tường đã dán giấy dán tường màu ấm. Sàn nhà cũng được trải thảm dày mềm mại còn được trang bị bàn học và máy tính để bàn cùng với tay cầm chơi game.
Tạ Kỳ có chút ngạc nhiên đưa tay sờ thử. Tất cả đều mới, chúng vừa mới mở hộp còn có mùi nhưng mùi cũng khá dễ chịu.
Tạ Kỳ lại mở tủ quần áo bên trong đã treo đầy những bộ quần áo được bọc trong túi riêng biệt. Cậu lấy ra thử đúng là vừa vặn với kích cỡ của mình.
Thật sự đã chuẩn bị nhiều như vậy cho cậu sao?
Tạ Kỳ: "…"
Quá chu đáo và tỉ mỉ rồi. Tạ Kỳ lại mở ngăn tủ phía dưới thấy bên trong xếp ngay ngắn những hộp giày.
Tạ Kỳ: "…"
Thật ra cậu rất thích giày. Nhưng nhiều đôi mà cậu thích giá lên tới vài nghìn, có đôi còn đắt tới mấy chục triệu. Kể từ khi cha mẹ ly hôn, cậu cũng không có cơ hội để mang giày nữa vì dù sao thì Khương Tư Ninh cũng phải một mình nuôi cậu phải trả học phí cho cậu đã đủ vất vả rồi. Cậu cũng không bao giờ mở miệng về những chuyện này.
Nhưng cũng chính vì thích nên Tạ Kỳ không thể kiềm chế được nên đã lấy ra vài hộp giày mở ra xem. Trái tim cậu đập nhanh như trống.
Đôi giày đầu tiên là giày Lightning, giá thị trường khoảng hơn hai triệu. Đôi thứ hai là phối hợp với KSTWO, thiết kế bằng da lộn kết hợp với lớp mỏng phát sáng, đẹp đến mức không thể tin nổi. Tạ Kỳ đã thấy trên trang web chính thức và biết giá của nó hơn một triệu.
Tạ Kỳ rất thích giày, điều này thật sự là đúng gu của cậu!
Không được… Cậu phải bình tĩnh!
Điều này chưa chắc là dành cho cậu, chỉ là…chỉ là để ở đây thôi.
Trong lòng rõ ràng nghĩ như vậy nhưng Tạ Kỳ vẫn không thể kiềm chế được, cởi giày ra và đi thử
Ôi trời, kích cỡ giày hoàn toàn vừa vặn!
Đây, đây, đây… chính là dành cho cậu mà!!!!
Không được, phải bình tĩnh, phải bình tĩnh, cũng có khả năng là để dành cho Tần Dịch Chi.
Đúng rồi chắc chắn là như vậy, dù sao cũng không thể là dành cho cậu!
Tạ Kỳ nén nỗi đau lòng cởi giày ra.
Không được, quá đẹp!!!
Đôi giày trong mơ của cậu!!!!
Tạ Kỳ không chỉ mang lại mà còn đi thử thêm cả các đôi khác. Vừa vặn trong phòng ngủ còn có một cái gương đứng, Tạ Kỳ quay người trước gương xem, làn da trắng trẻo của cậu đã đỏ lên hoàn toàn, quá đẹp!
Tạ Kỳ che miệng, cảm giác hô hấp cũng trở nên gấp gáp.
Cậu đau lòng nhắm mắt, không thể tin nổi lại có người nắm bắt được điểm yếu của mình!
Bà Diêu, quả nhiên giấu diếm rất sâu.
Tạ Kỳ yêu đôi giày này đến mức không muốn cởi ra. aqNhưng không được, không thể tham lam như vậy. Cậu đã nhận 20 vạn mỗi tháng rồi những thứ này có nghĩa lý gì?
Tạ Kỳ cố gắng kìm nén sự rung động và kích thích trong lòng, cởi đôi giày đẹp đến mức không thể tin được ra.
Để đảm bảo mình không bị hiểu nhầm, cậu còn cầm giày đi sang phòng bệnh của Tần Dịch Chi kéo chăn dưới chân anh ấy lên. Quả nhiên không phải kích cỡ giày của anh ấy.
Tần Dịch Chi cao như vậy, bàn chân tự nhiên cũng lớn. Tạ Kỳ ước lượng có lẽ phải cỡ 44 còn cậu thì cỡ 40 nhìn thế nào cũng không phải là dành cho anh ấy!
Dù Tạ Kỳ thường ngày rất điềm tĩnh nhưng khi gặp phải thứ mình thích thì không thể nào kiềm chế được cảm xúc.
Cậu quay lại phòng mở hết các hộp giày còn lại. Hầu hết các đôi giày cậu đều đã ngắm qua trên trang web, mẫu giày classic BK700, còn có đôi giày phát sáng rất đặc biệt trong đêm, giống như sao băng…
Tạ Kỳ: "……"
Cậu đã mở tổng cộng 24 đôi giày toàn bộ đều là những đôi cậu thích!!! Và chỉ có 24 đôi.
Vẫn là vì tủ không lớn nên đây không phải là giới hạn của Diêu Văn Châu mà là giới hạn của tủ quần áo!
Lần sau gọi mẹ, cậu nhất định sẽ thành tâm hơn…
Không không không, cậu đã nhận 20 vạn rồi, không thể nhận thêm những thứ này!
Cậu ước lượng qua giá cả của những đôi giày này. Đôi rẻ nhất cũng có giá hai nghìn, đôi đắt nhất gần tám triệu. Tổng cộng chắc phải hơn sáu mươi triệu.
Hơn sáu mươi triệu…
Thực ra đã nhận 20 vạn rồi nhận thêm những đôi giày trị giá hơn sáu mươi triệu thì có vấn đề gì?
Không được! Không thể nhận, điều này đã vượt quá phạm vi công sức của cậu rồi.
Nhưng suy nghĩ kỹ chỉ cần ở bên cạnh Tần Dịch Chi và nói chuyện thôi đã có thể nhận 20 vạn. Đều này thật sự có tương xứng với công sức của cậu không?
Hoàn toàn không tương xứng!
Vậy thì việc nhận thêm những đôi giày này có sao đâu?
Tạ Kỳ trong lòng trải qua một cuộc giằng co phức tạp, cuối cùng lý trí chiến thắng cảm xúc—
Phải nhận! Đây là mẹ dành cho cậu, sao cậu có thể không nhận! Tần Dịch Chi chính là chồng của cậu, chồng thật sự!
Chồng ơi, em yêu anh!
Tạ Kỳ đã tự chuẩn bị tâm lý, vui vẻ mang đôi giày K lên. Chụp một bức ảnh gửi vào nhóm chat
"Mẹ chồng mua giày cho tớ, có đẹp không?"
Chiến Thần Tình Ái: "Oa, đẹp quá!"
Mai Môn Vĩnh Tồn: "Ôi??? Đây không phải là đôi giày phối hợp với K đó sao? Chất liệu giày bằng da lộn, giá một triệu hay hai triệu đó??"
Tạ Kỳ phấn khích bay bổng: "Đúng."
Mai Môn Vĩnh Tồn: "Trời ơi! Lần này thật sự phát tài rồi nhưng nếu chồng thực vật của cậu tỉnh lại thì sao?"
Tạ Kỳ đanh giọng nói: "Còn làm gì nữa? Tất nhiên là sống cùng chồng tớ rồi!"
Chiến Thần Tình Ái: "……"
Chiến Thần Tình Ái: "Cậu chơi thật đấy à?"
Tạ Kỳ: "?”
Tạ Kỳ: “Đương nhiên là thật. Trong thế giới này, tớ yêu chồng tớ nhất.”
Chiến Thần Tình Ái: "???"
Chiến Thần Tình Ái: "Chỉ một đôi giày đã mua chuộc cậu rồi?"
Mai Môn Vĩnh Tồn: "Thật ra cũng không tệ lắm, cố gắng tiết kiệm vài năm cũng có thể mua được. Kỳ Tử cậu cũng quá dễ dao động rồi."
Tạ Kỳ: "No. Thực tế là 24 đôi giày, [hình ảnh] [hình ảnh]"
Chiến Thần Tình Ái: "!!!”
Mai Môn Vĩnh Tồn: “???”
Mai Môn Vĩnh Tồn: “Tôi thừa nhận tôi vừa nãy nói quá lớn.”
Tạ Kỳ: "Sau này anh ấy chính là chồng tớ, tỉnh lại tớ nhất định sẽ sinh cho anh ấy một đứa con trai mập mạp. (jpg.cười)"
Chiến Thần Tình Ái: "……"
24 đôi giày khiến cậu ấy điên đảo đến thế sao?