Chương 14: Nếu không buông tay
Tạ Kỳ ngồi xe máy điện nhỏ của Phạm Thanh Việt đến bệnh viện. Phạm Thanh Việt đỗ xe xong liền hỏi: "Cậu còn đau lưng không?"
Tạ Kỳ: "Còn, không khỏi nhanh vậy đâu."
Thực ra Tạ Kỳ cũng đành bất lực.
Hồi cấp hai cậu hoạt động thể thao khá nhiều, nhưng từ khi lên cấp ba lại ít thời gian cho vận động. Môn thể dục cấp ba lúc nào cũng bị các môn khác chiếm dụng.
Trước đây, Tạ Kỳ khá nhanh nhẹn, môn thể thao nào cũng dễ dàng nắm bắt. Nhưng từ sau khi cha mẹ ly hôn, cậu chỉ còn thời gian làm việc nhà.
Không còn cách nào khác, Khương Tư Ninh làm việc rất ẩu tả, rửa chén cũng làm vỡ, nên mọi việc đều đến tay Tạ Kỳ. Từ khi tái hôn, công việc nhà được chuyển cho thầy Hầu giúp Tạ Kỳ nhẹ nhàng hơn.
Phạm Thanh Việt đỡ Tạ Kỳ vào bệnh viện, vừa đi vừa nói: "Tớ đi cùng cậu nhân tiện thăm mẹ cậu và thầy Hầu."
Tạ Kỳ thấy mắt đau nhức chớp chớp rồi nói: "Thầy Hầu vẫn chưa tỉnh."
Phạm Thanh Việt ngạc nhiên: "Thế tớ chỉ thăm mẹ cậu và... chồng thực vật của cậu?"
"Thăm mẹ tớ thì được nhưng chồng thì thôi đi."
Tạ Kỳ chạm tay vào túi tìm thuốc nhỏ mắt nhưng đã hết thuốc, cậu nhăn mặt bỏ lại vào túi.
Phạm Thanh Việt hỏi: "Tại sao không cho thăm? Sao lại không được?"
Tạ Kỳ nhắm mắt lại để giảm đau, nghe câu hỏi của Phạm Thanh Việt, liền trả lời: "Không hay lắm, dù gì anh ấy vẫn đang nằm đó."
"Ừm, vậy thôi."
Phạm Thanh Việt ngẫm nghĩ thấy cũng đúng, thăm một người bệnh nặng cũng không phải là phép tắc.
Cậu có cảm giác Tạ Kỳ có vẻ thích người thực vật ấy. Nghĩ cũng phải, ai mà không thích một người chủ trả 200.000 tệ mỗi tháng chứ?
Có Phạm Thanh Việt đi cùng, Tạ Kỳ chưa vào phòng bệnh của Tần Dịch Chi ngay mà tới phòng của Khương Tư Ninh.
Thường vào giờ này, Khương Tư Ninh đã ăn tối. Mẹ của Lý Tư Văn cũng đang ở đây.
Thấy Tạ Kỳ và Phạm Thanh Việt đến, bà cười nói với Khương Tư Ninh: "Con trai chị hiếu thảo thật, học lớp 12 bận vậy mà còn dành thời gian đến thăm chị mỗi ngày."
Khương Tư Ninh cười gượng, trên mặt vẫn còn nét ưu tư. Tạ Kỳ thấy biểu cảm của bà liền biết bà đang nghĩ gì.
Cậu bước đến hỏi: "Hôm nay mẹ cảm thấy thế nào? Y tá có chăm sóc tốt không?"
Khương Tư Ninh hơi thất thần trả lời: "Tốt lắm, mọi thứ đều ổn chỉ không biết khi nào chân mới lành. Còn thầy Hầu vẫn ở ICU, không biết khi nào sẽ tỉnh. Nếu cả hai chúng ta đều thành tàn tật thì sao đây?"
Nghe bà nói, Tạ Kỳ cũng cảm thấy lo lắng nhưng cậu vẫn giữ vẻ bình tĩnh: "Vấn đề này cần suy nghĩ nhưng không phải lúc này. Hiện tại mẹ vẫn nên tập trung dưỡng thương."
"Nhưng làm sao mà không lo lắng được?"
Khương Tư Ninh chạm vào mặt mình, vẫn còn đang được băng bó. #nphuozn
"Mặt đã bị hủy, mắt cũng yếu đi. Nếu chân không lành, mà lại bị què thì làm sao?"
Khương Tư Ninh vốn lạc quan, không quá đau khổ, chỉ là chút lo âu và buồn bã.
Tạ Kỳ an ủi: "Không sao đâu, còn có con ở đây, con sẽ chăm sóc mẹ."
Khương Tư Ninh im lặng, rõ ràng lời an ủi không đủ xoa dịu bà.
Mắt bà hiện đang phủ một lớp màng trắng mờ, thị lực bị ảnh hưởng điều này Tạ Kỳ cũng không thể giúp gì, vì giác mạc đâu phải muốn có là có ngay. Việc này cũng cần thời gian.
Lúc này mẹ của Lý Tư Văn bất ngờ hỏi: "Tạ Kỳ, lưng con sao vậy? Sao cứ xoa lưng mãi thế? Đừng nói là bị thoát vị đĩa đệm nhé?"
"Không sao đâu," Tạ Kỳ nhẹ nhàng đáp, "Chỉ trật lưng thôi, rất nhanh sẽ khỏi."
Khương Tư Ninh lúc này mới để ý thấy cậu liên tục ôm lưng, lo lắng hỏi: "Con trật lưng sao? Có bôi thuốc chưa?"
"Không sao, con đã bôi thuốc rồi mẹ yên tâm." Tạ Kỳ đáp.
Nhìn đồng hồ thấy cũng muộn, cậu liền chào từ biệt Khương Tư Ninh và định rời đi.
Khương Tư Ninh gọi cậu lại, "Ngày mai con nghỉ phải không? Ở lại bệnh viện với mẹ đi, tối nay đừng về nhà."
Tạ Kỳ do dự nói: "Con mới nhận việc làm thêm chăm sóc bệnh nhân, tối nay con phải đi làm. Mai con sẽ dành thời gian đến thăm mẹ."
Khương Tư Ninh thất vọng: "Ừ, vậy con đi đi."
Tạ Kỳ an ủi: "Rảnh là con sẽ đến."
Tạ Kỳ rời phòng bệnh của Khương Tư Ninh, cảm giác lòng dạ bớt bức bối phần nào. Cậu nhận ra dù ban đầu vì tiền viện phí mà chấp nhận, giờ đây cũng thực sự cần phải tính toán cho tương lai.
Muốn mắt Khương Tư Ninh phục hồi cũng cần tiền và để chân không để lại di chứng thì cần có chuyên gia phục hồi chức năng hướng dẫn đúng cách.
Còn thầy Hầu...
Lông mày Tạ Kỳ nhíu lại, mắt vì đau nhức mà đỏ lên. Phạm Thanh Việt cảm thán bên cạnh: "Gia đình cậu gánh nặng thật lớn."
Tạ Kỳ mở mắt nhìn cậu: "Cậu về nhà đi, tớ có thể tự lo."
Phạm Thanh Việt hỏi chắc chắn: "Cậu thật sự ổn chứ?"
Tạ Kỳ đáp: "Ổn mà, cậu cứ về đi."
Phạm Thanh Việt gãi đầu: "Vậy tớ về đây, cậu cẩn thận nhé, đừng để lại đau lưng nữa."
Tạ Kỳ: "Ừm."
Sau khi Phạm Thanh Việt đi Tạ Kỳ liền lặng lẽ đến phòng ICU.
Thật ra, phòng bệnh của Tần Dịch Chi trông cũng không khác các phòng bệnh khác nhưng bên trong lại có nhiều trang bị hơn và nằm gần khu chăm sóc, tiện cho y tá kiểm tra.
Tạ Kỳ vào phòng thấy tay phải của Tần Dịch Chi bị y tá giữ lại gắn ống truyền dinh dưỡng. Nếu vậy, Tạ Kỳ muốn đề nghị y tá buộc luôn tay phải để tránh anh ấy động đậy, làm máu chảy ngược.
Nhưng đó chỉ là suy nghĩ thôi vì Tần Dịch Chi có lẽ không động đậy trước mặt y tá, nếu không bà Diêu Văn Châu đã chẳng kích động khi thấy Tần Dịch Chi nắm tay Tạ Kỳ.
Tạ Kỳ ngồi bên trái, cúi đầu thấy tay trái Tần Dịch Chi cắm đầy lỗ kim bầm tím làm da anh ấy càng tái nhợt.
Thực ra anh cũng khá thảm.
Tạ Kỳ nghĩ thoáng qua nhưng lại mong anh ấy cứ ngủ thêm, tốt nhất là ngủ một, hai năm nữa.
Tạ Kỳ lặng lẽ nhìn Tần Dịch Chi, mắt càng nhức nhối cơn buồn ngủ kéo đến làm cậu không giữ nổi đầu đổ xuống giường của anh ấy, thiếp đi lúc nào không hay.
Giấc ngủ này thật sâu, thật ngon. Khi tỉnh lại, Tạ Kỳ cảm giác cơ thể thoải mái dễ chịu.
Nhưng khi tỉnh táo hơn Tạ Kỳ nhận ra một điều: tay mình đang ôm cái gì đó ấm áp...
Cậu giật mình ngồi bật dậy, nhờ ánh sáng yếu ớt ngoài cửa sổ nhìn rõ cái tay dưới đầu mình... là tay của Tần Dịch Chi.
Tạ Kỳ: "..."
Cậu vội mở đèn, khi ánh sáng tràn ngập căn phòng, Tạ Kỳ khó mà không thấy được chút sáng lấp lánh trên mu bàn tay của Tần Dịch Chi.
Tạ Kỳ lau miệng bình tĩnh nghĩ: nằm ngủ đúng là dễ xảy ra chuyện này, không sao cả.
Cậu rút vài tờ giấy lau sạch vết nước trên mu bàn tay bầm tím của Tần Dịch Chi, hạ thấp giọng nói một câu: “Xin lỗi.”
Tần Dịch Chi đương nhiên không thể nghe thấy, Tạ Kỳ liền nắm chặt mu bàn tay của anh ấy nhìn kỹ, lầm bầm: “Không ngờ miệng lại có mùi i-ốt và cao dán.”
Mu bàn tay của Tần Dịch Chi đã bị châm kim, vì da rất nhợt nhạt nên những vết tích đó nhìn thật rõ ràng. Tạ Kỳ buông tay Tần Dịch Chi, lấy điện thoại ra, mới phát hiện trong điện thoại có không ít cuộc gọi nhỡ và tin nhắn.
Số lượng cuộc gọi và tin nhắn nhỡ khá nhiều, nhìn qua là biết chắc là do Diêu Văn Châu gửi đến.
Tạ Kỳ mở điện thoại, đầu tiên xem tin nhắn và nhận ra không chỉ có Diêu Văn Châu mà còn có chú Vương.
Cậu do dự một chút rồi cũng mở tin nhắn của chú Vương, chỉ thấy nội dung như sau: "Tiểu Kỳ, khi nào con định trở về? Nếu tiện thì xin hãy hồi âm lại."
Tạ Kỳ không trả lời ngay tin nhắn này, tiếp theo cậu mở tin nhắn của Diêu Văn Châu: "Bảo bối, chồng của con hôm nay có phản ứng gì không? Nụ hôn chân thành còn tác dụng không?"
Tạ Kỳ: "……"
Hôm nay cậu thật sự chẳng làm gì cả.
Hơn nữa, bàn tay của Tần Dịch Chi dùng làm gối cũng khá thoải mái.
Tạ Kỳ trong lòng chợt cảm thấy bất an, một lúc không biết phải trả lời như thế nào, cậu nhẹ nhàng nói với Tần Dịch Chi: "Mẹ anh thật sự rất quan tâm đến anh, đôi khi tôi khá ghen tị với anh đấy."
Vừa nói ra câu này, Tạ Kỳ cũng cảm thấy bất ngờ.
Suy nghĩ một chút, cậu thật sự ghen tị với Tần Dịch Chi. Bởi vì Diêu Văn Châu gần như mỗi ngày đều đến bên cạnh Tần Dịch Chi và rất quan tâm đến anh, dù anh đã nằm trên giường trở thành thực vật nửa năm.
Nói thật, Khương Tư Ninh thực sự không quan tâm nhiều đến cậu, Tạ Kỳ cũng có thể hiểu. Vì bà luôn rất tin tưởng cậu nên sự quan tâm đôi khi không cần thiết, vì vậy cũng đã bị giảm bớt.
Hơn nữa, Khương Tư Ninh không chỉ là mẹ của cậu mà còn là một người phụ nữ yêu cái đẹp và thích tận hưởng cuộc sống. Bà sống tốt cho bản thân cũng là điều đương nhiên.
Tạ Kỳ không nghĩ rằng bà ấy phải trở thành một người mẹ hoàn hảo và trong nhiều trường hợp, bà đã đủ mạnh mẽ. Tuy nhiên, cậu vẫn hơi ghen tị với sự quan tâm tỉ mỉ mà Diêu Văn Châu dành cho con cái.
Tất nhiên, mẹ cậu cũng rất tốt.
Tạ Kỳ trước tiên đã trả lời tin nhắn của Diêu Văn Châu: "Xin lỗi, anh ấy ngủ mất rồi, giờ con có thể làm, làm xong con sẽ báo cáo lại mẹ ạ."
Tạ Kỳ trả lời xong tin nhắn, cậu cẩn thận nhìn gương mặt của Tần Dịch Chi. Cậu cũng chỉ là một chàng trai sao có thể hôn một người thực vật cơ chứ?
Nói cho cùng bản thân cậu cũng chẳng có quan hệ gì với anh. Như vậy vi phạm ý muốn của Tần Dịch Chi mà hôn cậu thì không phải là quấy rối tình dục sao?
Nhưng cậu cũng không thể hoàn toàn không làm gì vì Diêu Văn Châu hiểu lầm rằng họ có quan hệ mờ ám rằng: Tần Dịch Chi thích cậu và đã thích suốt bốn năm.
Vì vậy sẽ không có chuyện Tần Dịch Chi từ chối hôn cậu vì thế Tạ Kỳ cũng rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Chỉ có thể chơi chữ mà thôi.
Tạ Kỳ chân thành nói với Tần Dịch Chi: "Xin lỗi, tôi cũng không còn cách nào. Anh yên tâm tôi sẽ không hôn môi anh đâu."
Nói xong, cậu cầm lấy bàn tay xanh tím của Tần Dịch Chi, cúi đầu nhẹ nhàng thổi thổi. Mặc dù biết rằng Tần Dịch Chi không nghe thấy nhưng để hoàn thành “nhiệm vụ” của mình, Tạ Kỳ vẫn cố gắng nói ra những gì mình nghĩ
"Bàn tay anh sưng lên rồi, để tôi thổi cho anh, chắc bằng cả trăm… nụ hôn chân thành ấy. Thực ra tôi không muốn hôn anh vì tôi không thích…"
Đột nhiên, mắt Tạ Kỳ mở to, không thể tin nổi khi nhìn vào cổ tay gần trong gang tấc của Tần Dịch Chi. Đầu lưỡi và môi cậu bị cọ vào, ngón trỏ của Tần Dịch Chi đâm vào lưỡi Tạ Kỳ, trong khi những ngón tay khác thì nắm chặt gương mặt mềm mại của cậu.
Tạ Kỳ lập tức nôn khan một tiếng. Chưa kịp rút ngón tay của Tần Dịch Chi ra thì anh ấy đã tự mình rút ngón tay ra, còn đưa ngón tay dính nước bọt của Tạ Kỳ lên mặt Tạ Kỳ như thể đang chê nước bọt của cậu, dùng mặt cậu làm khăn lau tay.
Tạ Kỳ: "……"
Cái quái gì vậy!
Hắn thật sự là thực vật sao??
Tạ Kỳ đột ngột đứng dậy, nắm chặt ngón tay của Tần Dịch Chi
"Anh đang giả vờ sao???"
Bàn tay của Tần Dịch Chi nắm chặt lấy tay Tạ Kỳ, Tạ Kỳ theo bản năng giằng ra một chút, phát hiện anh nắm rất chặt. Vì bàn tay lớn nên nắm tay cậu thật kín.
Tạ Kỳ: "!!!"
Đúng lúc cậu buồn đi vệ sinh. Mặt Tạ Kỳ đỏ bừng, cậu mím môi cố gắng giữ bình tĩnh để gỡ ngón tay của Tần Dịch Chi ra. Nhưng phát hiện ngón tay của Tần Dịch Chi nắm chặt quá mức đến mức các khớp ngón tay đã tái xanh.
Dù thế, anh vẫn không chịu buông tay như thể đang ganh đua với cậu.
Tạ Kỳ cũng là con trai, sức lực cũng lớn nhưng mà mãi không thể gỡ ngón tay của Tần Dịch Chi ra.
Vùng bụng dưới căng lên như thể có cái gì đó đang nhảy nhót bên trong khiến Tạ Kỳ không khỏi ngượng ngùng mà kẹp chặt chân, càng cố gắng để gỡ ngón tay của Tần Dịch Chi.
Âm thanh đáng lẽ phải trong trẻo lại mang theo một chút cầu xin do đó có vẻ hơi yếu ớt, "Buông tay đi, nhanh lên…!"
Tần Dịch Chi không có phản ứng vẫn nắm chặt tay Tạ Kỳ.
Cơn buồn tiểu đã đến giới hạn, Tạ Kỳ cuối cùng không thể kiềm chế được, nghiến răng nói, "Nếu anh không buông tay, tôi… tôi sẽ…"
Dù biết rằng Tần Dịch Chi có thể không phải là thực vật nhưng giờ đây cậu không quan tâm nữa. Sắc hồng từ gương mặt trắng trẻo của cậu đã lan tới vành tai cả người giống như tôm luộc, thấp giọng đe dọa
"Tôi sẽ tiểu lên tay anh đó!"
Bàn tay của Tần Dịch Chi ngay lập tức buông lỏng rút lại nắm thành nắm đấm.
Tạ Kỳ: "……"
Đây vẫn là thực vật sao!????