Chương 13: Đau!!

Chuyện gì đang xảy ra đây?

Phạm Thanh Việt vội vàng đỡ cậu dậy, cô giáo dạy toán cũng nghi ngờ nhìn Triệu Nghệ và những người còn lại, "Các em đánh nhau à? Nội quy nhà trường đã nói rõ nếu đánh nhau sẽ bị ghi sổ đấy."

Triệu Nghệ chưa kịp nói gì thì Tạ Kỳ đã mở lời trước: “Thưa cô, chúng em không có đánh nhau đâu ạ.”

Giáo viên toán nhìn cậu với ánh mắt nghi hoặc, “Thật sự không đánh à?”

Tạ Kỳ đáp: “Thật sự không có đánh nhau đâu cô, chỉ là em bị đau lưng, họ đang định đưa em tới phòng y tế. Nhưng em muốn quay lại học.”

Giáo viên toán nhìn kỹ mặt Tạ Kỳ, thấy quả thực không có vết thương nào, liền tạm gác lại nghi ngờ mà nói với cậu: “Em nên đi phòng y tế kiểm tra đã, còn trẻ mà sao lại đau lưng vậy chứ? Tốt nhất là nên đến bệnh viện xem có vấn đề về xương khớp không.” #nphuozn

Tạ Kỳ ngập ngừng rồi gật đầu đồng ý. 

Giáo viên toán bảo Phạm Thanh Việt: “Em đưa bạn ấy tới phòng y tế nhé.”

Phạm Thanh Việt nói nhỏ: “Dạ được ạ…” 

Rồi ngập ngừng nói thêm: “Thưa cô, lúc nãy em cũng chỉ là muốn giúp bạn, chắc sẽ không bị kỷ luật chứ?”

Giáo viên toán cười nhẹ, “Bây giờ mới biết sợ à, lần này cô bỏ qua, coi như không thấy gì. Lần sau có hiểu lầm gì thì ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng, đừng cãi nhau nữa.”

Triệu Nghệ liếc nhìn Tạ Kỳ, dù không vui nhưng cũng nén giọng nói: “Khi nào cậu quay lại chúng ta sẽ nói chuyện tiếp.” 

Nói xong, cậu ta cùng hai bạn nam kia lên lầu.

Sau khi họ rời đi, giáo viên toán xác nhận lại với Tạ Kỳ: “Thật sự không có đánh nhau chứ?”

Tạ Kỳ khẳng định: “Thật sự không có đánh đâu cô. Em không nói dối đâu, xin cô tin em.”

Giáo viên toán hỏi tiếp: “Thế họ không bắt nạt em chứ? Trường mình nghiêm cấm bạo lực học đường đấy.”

Tạ Kỳ tỏ vẻ bối rối, muốn nói lại thôi. 

Nhìn thấy biểu hiện của cậu, giáo viên toán vội hỏi: “Có chuyện gì thì em cứ nói với cô, cô sẽ đứng ra bảo vệ em. Em biết đấy, giai đoạn này rất quan trọng, không thể để chuyện khác làm ảnh hưởng đến việc học.”

Tạ Kỳ khẽ mấp máy môi rồi nuốt lời định nói xuống, “Không có chuyện gì đâu cô, cô vào lớp dạy đi ạ.”

Giáo viên toán: “…”

Ban đầu cô chỉ tò mò và lo lắng, nhưng giờ thì thật sự bồn chồn. 

Tạ Kỳ có chuyện gì mà không dám nói? Chẳng lẽ người giáo viên như mình không đủ mang lại cảm giác an toàn cho cậu?

Cô còn muốn hỏi thêm nhưng Tạ Kỳ “a” một tiếng, tỏ vẻ đau đớn, “Đau lưng quá, em đi phòng y tế đây.”

Phạm Thanh Việt cũng đáp nhỏ: “À, để mình đưa cậu đi.”

Giáo viên toán ôm ngực, cuối cùng không nói gì thêm.

Trước khi rời đi, Tạ Kỳ tranh thủ lúc giáo viên toán không để ý, nháy mắt ra hiệu cho Lý Tư Văn.

Lý Tư Văn ngơ ngác, “Tạ Kỳ, mắt cậu…?”#nphuozn

Cô còn chưa nói hết, Tạ Kỳ đã cau mày nói: “Cậu mau về lớp đi.”

Lý Tư Văn nghe lời, quay người lên lầu, giáo viên toán liền nói: “Các em mau đi đi.” rồi cũng quay lên lớp.

Giáo viên rời đi, Phạm Thanh Việt mới có cơ hội hỏi Tạ Kỳ: “Có chuyện gì thế? Thật sự không có đánh nhau à?”

Tạ Kỳ nghiêm túc đáp: “Làm sao mà đánh nhau được chứ? Tớ đâu có đánh lại họ. Tớ chỉ nói với Triệu Nghệ là tìm chỗ nào để đấu thử. Ai quật ngã đối phương trước thì người đó thắng. Tớ thắng rồi cậu ta phải nói cho tớ biết ai là người đã tung tin đồn.” #nphuozn

Phạm Thanh Việt hỏi: “Cậu thắng thật à?”

Nghĩ lại thì cũng thấy không thể lắm, Tạ Kỳ gầy như vậy, làm sao mà thắng được?

Không ngờ, Tạ Kỳ bình thản trả lời: “Thắng rồi chứ, một phát quật ngã cậu ta luôn, chỉ là lúc đó thì bị đau lưng thôi.”

Thời điểm đó, để phòng ngừa Triệu Nghệ chơi xấu, sau khi quật cậu ta xuống đất, Tạ Kỳ còn giữ thế nửa phút để ép cậu ta khai ra. Triệu Nghệ rất không cam tâm, muốn đấu lại lần nữa nhưng bị Tạ Kỳ nói vài câu làm cứng họng, đành uất ức quay lưng bỏ đi.

Còn Tạ Kỳ vì lưng đau chịu không nổi nên đành phải dựa vào tường để nghỉ một chút. Ai ngờ, một trong những bạn nam khác lại vỗ vai cậu một cái mạnh, “Được đấy…” 

Chưa nói hết, Tạ Kỳ đau quá ngồi thụp xuống.

Rồi mới có màn mà Phạm Thanh Việt thấy lúc sau.

Tạ Kỳ nói: “Chủ yếu là có chút chấn thương cũ, tớ tưởng đã khỏi rồi, nhưng quả là thương tổn xương khớp cần thời gian dài mới hồi phục.”

Phạm Thanh Việt khó hiểu: “Vậy làm sao mà cậu làm được vậy? Trước đây đấu tay đôi cậu còn chẳng thắng nổi tôi cơ mà!”

Tạ Kỳ nói: “Trước đây từng học judo hai năm, giờ suốt ngày ngồi trong lớp thì cũng phế dần.”

Phạm Thanh Việt nhỏ giọng: “Ừ thì, gia đình sa sút rồi mà.”

Khi đến phòng y tế, sau khi nói rõ tình hình, bác sĩ dùng rượu thuốc xoa bóp cho Tạ Kỳ. 

Phạm Thanh Việt lúc đó mới nhớ ra điều gì đó, hỏi: “Ai là người tung tin đồn thế?”

Tạ Kỳ nói: “Lý Tử Nghị ấy, chẳng phải tớ đã nói với cậu rồi sao?”

Phạm Thanh Việt “à” lên, “Cậu chưa nói với tớ. Cậu ta là trùm trường phải không? Thành tích học tập cũng không ra gì, nghe nói gia đình có tiền, tốn mấy trăm triệu để vào trường. Cậu gây thù gì với cậu ta vậy?”

Tạ Kỳ chưa kịp trả lời thì đã “a” lên một tiếng cúi xuống nhìn, thấy bác sĩ đang xoa bóp mạnh vào lưng mình. 

Giọng cậu yếu đi vài phần: “Nhẹ… nhẹ thôi được không ạ.”

Bác sĩ nói: “Phải xoa cho rượu thuốc thấm vào, chịu khó một chút, nam nhi mà sợ đau sao được?”

Tạ Kỳ: “…”

Ahhhh! Đau!! Muốn đấm tường rồi.

Sau khi xoa xong, bác sĩ còn dán miếng cao dán lên bảo cậu nằm nghỉ một lát nhưng Tạ Kỳ từ chối, muốn về lớp học tiếp.

Phạm Thanh Việt hỏi: “Đã xin phép cho cậu nghỉ rồi sao không nghỉ ngơi một tiết rồi hẵng đi?”

Tạ Kỳ nói: “Không sao đâu, cũng không đau lắm.”

Phạm Thanh Việt không hiểu, đỡ cậu quay lại lớp, báo cáo với giáo viên xong định vào lớp, nhưng chưa kịp vào thì bên ngoài có tiếng gọi: “Này, Tạ Kỳ, qua đây một chút.”

Tạ Kỳ dừng lại, khẽ cười rồi lại trở về vẻ mặt không cảm xúc.

Đúng lúc đó, giáo viên toán đến dạy tiết này. 

Cô giáo tên Dụ Dao, mới tốt nghiệp cao học không lâu và về dạy tại trường nhất trung. Quan trọng là chú của cô cũng là giáo viên tại trường, làm ở phòng giáo dục.

Tạ Kỳ thầm thở dài, thực ra năm lớp 10 cũng có vài nam sinh cố ý gây sự với cậu chỉ vì khuôn mặt của cậu, bảo cậu là “ẻo lả”.

Thậm chí khi đi ngang qua cậu, họ còn cố tình va vai mạnh vào người cậu, hoặc bỏ rắn và ếch vào bàn học của cậu…

Cuối cùng, mấy nam sinh ấy bị phạt nặng, phải đứng dưới cờ đọc bản kiểm điểm, từ đó không còn dám trêu chọc cậu nữa — có oan ức cũng không thể nói với giáo viên hay phụ huynh bởi vì họ bị bắt quả tang, đến lúc đó cũng không thể biện minh được.

Lên lớp 11 chia lớp, cậu không còn gặp mấy người đó nữa — nếu có chạm mặt trên đường họ chỉ dám lườm cậu chứ không dám làm gì thêm.

Phạm Thanh Việt đỡ cậu đi tới văn phòng bên trong có Triệu Nghệ và mấy người kia. 

Thấy cậu bước vào họ liền vội nói: “Tạ Kỳ, cậu biết đó, bọn tớ không có ý bắt nạt cậu đâu! Chúng tớ chỉ dựa vào chứng cứ mới nói mấy lời đó thôi.”

Giáo viên toán Dụ Dao bức xúc nói: “Quá đáng thật, đều là bạn học với nhau sao lại có thể làm mấy chuyện như thế này được? Tạ Kỳ, em yên tâm, các thầy cô sẽ đứng ra bảo vệ em.”

Tạ Kỳ quay đi, mím môi không nói gì.

Cậu trông rất đẹp, nhưng mắt lại có vấn đề - chuyện này các giáo viên trong văn phòng đều biết, bởi lẽ Tạ Kỳ thực sự khá nổi bật trong số các học sinh muốn không chú ý cũng khó. 

Cũng chính vì căn bệnh này mà đôi mắt cậu càng trở nên cuốn hút hơn, chỉ cần nhìn vào một lúc là ai cũng mềm lòng - khi đồng tử của cậu dao động, ánh sáng trong mắt cậu cũng lay động, giống như mặt hồ dập dềnh ánh sáng lấp lánh dưới ánh nắng khi gió thổi qua.

Cậu không nói gì đôi mắt hơi cụp xuống khiến Dụ Dao thấy xót xa, cô vỗ nhẹ lên lưng cậu an ủi. Các giáo viên khác cũng đến trấn an cậu, cam đoan sẽ đứng ra bảo vệ cậu. 

Một lúc sau, Tạ Kỳ mới khó khăn mở lời: “Trước đây thầy Hầu và mẹ em đều nhập viện, quả thật em rất thiếu tiền. Khi đó, Lý Tử Nghị tìm đến em, bảo em đi cùng cậu ta…” 

Đến đây, trên gương mặt Tạ Kỳ hiện lên vẻ khó nói, cậu lướt qua nhẹ nhàng

“Em từ chối, cậu ta liền chạm vào người em khiến em thấy ghê tởm, nên em mắng cậu ta vài câu. Không ngờ cậu ta lại làm ra chuyện như thế.”

Dụ Dao ngạc nhiên và các giáo viên khác cũng vậy, vừa kinh ngạc vừa bàng hoàng - mới là học sinh trung học thôi mà đã nghĩ đến mấy chuyện này. Quan trọng hơn là gia đình Tạ Kỳ vừa gặp tai nạn, vậy mà Lý Tử Nghị lại nhân cơ hội bắt nạt cậu, không được thì dùng ảnh photoshop để vu khống.

Thật đáng khinh! 

Nói xong trên gương mặt Tạ Kỳ thoáng hiện vẻ lo lắng.

Dụ Dao vội an ủi “Đừng lo cô nhất định sẽ đứng ra bảo vệ em. Giáo viên chủ nhiệm không giải quyết thì để cô lo!”

Giáo viên chủ nhiệm của Tạ Kỳ là một người đàn ông trung niên lúc nào cũng tỏ ra mệt mỏi khi lên lớp dạy văn, vừa hết giờ đã vội vã rời đi - ông còn phải về nhà nấu cơm cho vợ, nhiều việc ông không muốn quản.

Tạ Kỳ bước ra khỏi văn phòng, rất hài lòng với tinh thần hành động của Dụ Dao. Cô xử lý mọi việc giúp cậu một cách nhanh gọn, thật tuyệt. 

Trường học thật sự cần những giáo viên trẻ đầy nhiệt huyết với công việc như vậy.

Triệu Nghệ cũng đi ra theo, không vui hạ giọng nói với Tạ Kỳ: “Chỉ vì chút chuyện vớ vẩn của cậu mà lãng phí một tiết học của tôi. Nếu tôi không đậu đại học, cậu phải chịu trách nhiệm đấy.”

Tạ Kỳ chẳng buồn để ý đến cậu ta, Phạm Thanh Việt dìu cậu trở lại lớp. 

Triệu Nghệ bực bội nói với nam sinh bên cạnh: “Chưa chắc đó là tin đồn, cậu ta còn…”

Nam sinh kia lập tức bịt miệng cậu: “Đừng nói nữa, đừng nói nữa! Thầy cô đều bảo đó là ảnh photoshop rồi, chúng ta cũng đừng lan truyền tin đồn nữa. Thực ra, nhìn kỹ cũng thấy giống ảnh ghép mà Tạ Kỳ cũng đâu có lực lưỡng đến vậy, eo cậu ấy còn mảnh như thế cơ mà.”

Chuyện này coi như đã giải quyết xong, Tạ Kỳ cũng không buồn để tâm đến Lý Tử Nghị. Tối đó tan học, cậu định đến bệnh viện.

Thầy Hầu đã phẫu thuật xong và vẫn đang trong ICU để theo dõi nhưng vẫn chưa tỉnh lại dù đã gần trôi qua một tuần rồi. Trái tim Tạ Kỳ vốn đã yên ổn nay lại lo lắng rằng thầy sẽ gặp chuyện.

Chỉ là do chấn thương ở eo nền việc đạp xe công cộng cũng khó khăn, Phạm Thanh Việt liền tình nguyện đưa cậu đi.

Tạ Kỳ cũng không từ chối, đôi khi bạn bè là để giúp đỡ nhau mà đúng không?

------------------------------------

Ở một nơi khác, Diêu Văn Châu đang trong phòng bệnh của Tần Dịch Chi. 

Bà nói chuyện với anh, nhưng anh vẫn hoàn toàn không có phản ứng.

Người trợ lý sinh hoạt bước vào đưa cho bà một tập tài liệu. Diêu Văn Châu cầm lên xem, sững người: “Dịch Chi, người vợ bé nhỏ của con đúng là có chút thông minh đấy. Chờ con tỉnh lại mẹ sẽ đưa cho con xem tài liệu của cậu ấy, thông minh thật.”

Vừa dứt lời bà thấy ngón tay của Tần Dịch Chi khẽ động, bà vừa mừng vừa chua xót: “Con đúng là có vợ rồi quên mẹ luôn. Sao lại chỉ phản ứng khi mẹ nhắc đến vợ của con thôi vậy? Con quá đáng lắm, mẹ nhớ con lắm, Dịch Chi à, tỉnh dậy đi được không? Mẹ sắp bị đám em của con làm cho tức chết rồi, nhanh tỉnh lại giúp mẹ xả giận đi!”

Nói xong, Tần Dịch Chi lại không có phản ứng, Diêu Văn Châu thấy đau lòng, “Con mà không tỉnh mẹ sẽ cho tụi con cưới ngay trong phòng bệnh này luôn đấy!”

Nói xong, bà ngập ngừng hỏi người trợ lý sinh hoạt: “Người thực vật có chức năng… cương cứng không?”

Người trợ lý: “… Không rõ nữa ạ.”

Chơi lớn vậy sao?

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play