Mỗi người đều có một khu vườn nhỏ độc đáo trong lòng, không cần phải dùng lời để bày tỏ. Tớ tin rằng, khu vườn nhỏ trong tim cậu nhất định sẽ có người nhìn thấy.

Sau khi bữa tiệc kết thúc, Giang Manh mang theo chai trà Long Tỉnh đến lớp học thêm sớm. Buổi chiều là giờ ôn tập tự do và giải đáp thắc mắc, hôm qua nhiều bạn học đã nói rằng hôm nay họ sẽ không đến.

Cô cứ nghĩ bây giờ trong lớp sẽ không có ai, nhưng không ngờ vừa bước vào, cô đã thấy chỗ ngồi của mình bừa bộn lộn xộn.

Ở hàng ghế cuối góc lớp, mấy nam sinh tụ tập với nhau, cười cợt vui vẻ, trong tay cầm mấy tấm thẻ 12 con giáp. Dưới chân họ còn rơi vãi không ít thẻ đã bị xé nát.

Đầu óc Giang Manh trống rỗng, cô lao tới, giật lấy những tấm thẻ trong tay bọn họ.

"Cậu cướp thẻ của bọn tôi làm gì?" Một nam sinh hét lên với cô.

"Thẻ là của tôi." Cô rưng rưng nước mắt, cổ họng nghẹn lại không thể phát ra âm thanh, chỉ có thể cắn chặt môi, chỉ vào chính mình.

“Cậu có chứng cứ gì chứng minh nó là của cậu không?”

"Đúng thế! Rõ ràng là chúng tôi cùng nhau sưu tầm! Dựa vào đâu mà cậu nói nó là của cậu!" Một nam sinh khác tiếp lời.

Giang Manh nước mắt rơi lã chã, chỉ tay về phía chỗ ngồi của mình.

“Chúng tôi đến đã thấy chỗ cậu như vậy rồi! Chúng tôi cũng không biết chuyện gì xảy ra!”

"Đúng thế! Có khi trưa nay ai đó vào lục lọi cũng nên!" Bọn họ kiên quyết không thừa nhận, gân cổ lên nói dối không chớp mắt.

Giang Manh không thể nói chuyện, chỉ có thể dốc hết sức giành lại những tấm thẻ trong tay bọn họ.

“Cậu còn cướp đồ của người khác nữa hả! Tôi nói cho cậu biết, đồ câm điếc này! Nếu cậu còn không buông tay, tôi sẽ không khách sáo đâu!”

Nước mắt nóng hổi lăn dài trên má cô, lòng bàn tay bị cạnh thẻ cứa đỏ ửng, ngón tay cũng đau điếng vì bị họ bẻ mạnh, nhưng cô vẫn không buông tay.

Dù biết rằng, cho dù cô không buông, những tấm thẻ đã bị xé nát cũng đã vô dụng.

Nhưng ít nhất, những tấm thẻ chưa bị xé nát vẫn còn.

Cô không thể để chúng cũng bị cướp đi.

“Cậu có phải đang muốn bị đánh không...”

Nam sinh giằng co với cô tức giận túm lấy vai cô, vung tay lên cao, cô giãy giụa né tránh, bất ngờ bị một lực kéo mạnh về phía sau.

Hứa Trừng Quang chắn trước mặt cô, ghì chặt tay nam sinh, tung một cú đấm thẳng vào mặt hắn. Nam sinh ngã ngửa xuống ghế, mặt đỏ bừng, ôm mặt trừng mắt nhìn anh đầy khó tin.

Hứa Trừng Quang mặt mày trầm xuống, không nói lời nào, chỉ giật lấy toàn bộ số thẻ còn lại trong tay hắn, rồi đá văng bàn của hắn. Sách vở và đồ dùng trong hộc bàn ào ào rơi xuống đất.

“Hứa Trừng Quang, cậu bị điên à! Cút về lớp cậu đi! Xen vào chuyện lớp tôi làm gì!”

“Đúng đấy! Chuyện này liên quan gì đến cậu hả, Hứa Trừng Quang!”

Anh chẳng thèm để ý đến họ, nắm lấy tay cô kéo đi khỏi lớp. Trước khi rời đi, chỉ để lại một câu.

Anh nói: “Giang Tịch là em gái tôi.”

Giang Manh bị Hứa Trừng Quang kéo đi một mạch ra khỏi lớp học thêm. Ánh nắng đầu giờ chiều tỏa ra thứ ánh sáng vàng rực rỡ, lòng bàn tay cô ướt đẫm, cả người bị ánh nắng thiêu đốt đến nóng bừng.

Cô phát hiện anh đưa cô đến siêu thị tổ chức sự kiện sưu tầm thẻ đổi quà. Sau đó, cô thấy cậu lấy xuống một đống bánh mì từ kệ, ôm chúng đến quầy thu ngân tính tiền.

“Nào, còn thiếu tám tấm nữa! Chứng kiến khoảnh khắc kỳ tích nào!”

“Sao lại toàn là thỏ vậy?!”

“Vẫn là thỏ?!”

Trên băng ghế dài đối diện siêu thị, Hứa Trừng Quang tự tin bóc từng gói bánh mì, nhưng biểu cảm trên mặt anh càng lúc càng sụp đổ khi lần lượt toàn là thẻ hình con thỏ.

Anh bật dậy, bước nhanh về phía cửa siêu thị, nhưng bị Giang Manh kéo lại.

Cô lắc đầu với anh.

"Không được, lúc đầu anh thấy trò sưu tầm thẻ này rất vô vị, nhưng bây giờ, nó thực sự đã kích thích ý chí chiến thắng của anh rồi!" Anh nói.

Giang Manh có chút bất đắc dĩ.

Cuối cùng, Hứa Trừng Quang mua sạch những gói bánh mì còn lại trên kệ, nhưng vẫn thiếu một tấm thẻ có hình con chó.

"Em muốn đổi phần thưởng nào? Vé máy bay hay đạo cụ trong game? Hay để anh trực tiếp mua luôn cho em nhé?" Anh thở dài hỏi.

Cô chỉ lắc đầu, ra hiệu rằng không sao.

Hứa Trừng Quang nhăn nhó cắn một miếng bánh mì, Giang Manh viết một dòng lên tờ giấy, đưa cho anh: “Cảm ơn anh.”

"Không cần cảm ơn, anh còn chưa giúp em gom đủ thẻ nữa mà." Anh ủ rũ đáp.

“Không sao đâu, anh đã...”

Anh đã đối xử với em rất, rất tốt rồi.

Cô muốn nói câu này với anh, nhưng còn chưa kịp viết xuống, đã bất giác nhận ra anh nghiêng đầu, chăm chú nhìn mình.

Ánh mắt của Hứa Trừng Quang khiến Giang Manh ngây ra, mặt bỗng nhiên nóng bừng.

"Tóc của em…là tự em tết sao? Em biết tết tóc à?" Anh hỏi.

Một câu hỏi kỳ lạ.

Chẳng lẽ Hứa Trừng Quang đột nhiên muốn học tết tóc sao?

Cô thấy khó hiểu, thành thật lắc đầu. Tóc cô là lúc trưa, trước khi đến khách sạn, dì cô đi làm tóc ở tiệm, tiện thể nhờ chị thợ làm tóc tết giúp.

Giang Manh đưa tay sờ lên đầu, phát hiện bím tóc đã bung gần hết, có lẽ bây giờ tóc cô trông rất rối.

“Em chờ anh một chút.”

Nói xong, anh lấy điện thoại từ túi quần ra.

Anh lại dám lén mang điện thoại đến lớp học thêm!

Giang Manh ngạc nhiên nhìn anh bấm số gọi điện.

“Cậu biết tết tóc không?”

"Cậu bị điên à, Hứa Trừng Quang? Tôi tết tóc kiểu gì được?" Đầu dây bên kia tức giận hét lên, “Sao cậu không hỏi Thẩm Băng Thanh mà lại hỏi tôi?”

"Tôi biết chắc chắn là cô ấy không biết, nên mới hỏi cậu đấy." Hứa Trừng Quang bĩu môi, “Thôi bỏ đi, cúp máy đây.”

Anh liếc nhìn Giang Manh, mắt lóe lên, rồi nói: “Em chờ anh thêm chút nữa.”

Cô thấy anh mở một ứng dụng video ngắn trên màn hình điện thoại, nhập vào thanh tìm kiếm dòng chữ “Cách tết tóc cho con gái”. Chẳng mấy chốc, hàng loạt video hướng dẫn hiện ra.

“Em...quay người lại trước được không?”

Giang Manh chưa kịp phản ứng, theo bản năng quay lưng lại. Ngay sau đó, cô cảm nhận được bím tóc lỏng lẻo của mình được một đôi tay nhẹ nhàng tháo ra.

Động tác của anh rất nhẹ và chậm, thỉnh thoảng, kèm theo tiếng lẩm bẩm nghi hoặc, anh lại tạm dừng một chút, sau đó, cô nghe thấy tiếng video hướng dẫn được tua lại từ đầu.

Thì ra cũng có những việc khiến anh cảm thấy khó khăn.

Thì ra anh cũng không phải lúc nào cũng giỏi giang, xuất sắc.

Khóe môi cô nhẹ nhàng cong lên, từng động tác vụng về và chậm chạp của anh như đang rót mật vào lòng cô, khiến trái tim nặng trĩu của cô dần dần trở nên ấm áp.

“Tết xong rồi!”

"Anh thấy cũng không tệ đâu!" Anh thở phào nhẹ nhõm, hưng phấn nói, “Để anh chụp cho em xem!”

Anh giơ điện thoại chụp phía sau cô, rồi đưa ảnh ra trước mặt cô, mong đợi hỏi: “Có đẹp không?”

Giang Manh bật cười, gật đầu thật mạnh.

Anh cất điện thoại vào túi, bỗng thấp giọng nói: “Thật ra anh cũng có một ước mơ.”

“Nhưng ước mơ của anh không thể thực hiện bằng cách sưu tầm thẻ 12 con giáp, chỉ có thể dựa vào chính mình để đạt được.”

Ánh nắng chiếu lên bờ vai chàng trai, cậu ngẩng đầu nhìn về phía xa, ánh mắt sâu thẳm và kiên định. Đó là dáng vẻ mà cô chưa từng thấy ở anh.

“Ba mẹ anh ly hôn từ khi anh còn rất nhỏ. Trước đây, bố anh là bác sĩ, nhưng do một sự cố y tế nghiêm trọng nên ông ấy bị đình chỉ công tác. Khoảng thời gian đó, bố mẹ anh ngày nào cũng cãi nhau, rồi bố anh bỏ đi, chuyển đến thành phố khác.”

“Từ nhỏ anh đã muốn học y, nhưng mẹ anh không cho phép. Năm ngoái, bà ấy nhận được một công việc ở Mỹ, muốn đưa anh ra nước ngoài, nhưng anh không chịu. Bà ấy cảnh cáo rằng nếu anh không đi, bà ấy sẽ cắt tiền tiêu vặt, không chu cấp sinh hoạt phí cho anh.”

“Anh bảo bà ấy rằng không cần thì thôi, dù thế nào anh cũng sẽ không đi. Anh muốn ở lại thành phố Y, anh muốn học y, anh muốn trở thành một bác sĩ giỏi hơn bố anh, anh không sợ đối mặt với rủi ro.”

“Sau đó bà ấy đi thật, bỏ anh lại cho cậu anh. Không cho tiền tiêu vặt, qnh tự nghĩ cách kiếm tiền. Gần đây, cuối cùng bà ấy cũng nhượng bộ, nói rằng nếu anh đậu Thanh Hoa hoặc Bắc Đại, bà ấy sẽ đồng ý cho anh học y.”

“Đinh Tuấn Minh...chính là người vừa gọi điện cho anh, là anh em thân thiết của anh. Cậu ấy nói điều kiện mẹ anh đưa ra quá vô lý, cố tình làm khó anh, nhưng anh không nghĩ vậy.”

“Anh tin là mình có thể đậu, bởi vì anh không chỉ thông minh, mà còn nỗ lực hơn những người thông minh khác.”

Giang Manh lặng lẽ lắng nghe, trong lòng không kìm được mà xót xa, nhưng vẫn bị câu tự khen cuối cùng của anh làm cho bật cười.

Cô phát hiện Hứa Trừng Quang đang nhìn mình, vội vàng thu lại nụ cười.

Cô suy nghĩ một lát, giơ tay phải lên, giơ ngón cái, sau đó dùng tay trái chỉ vào anh, rồi chỉ vào ngón cái.

Một động tác đơn giản, không thể coi là ngôn ngữ ký hiệu, nhưng cô nghĩ, anh sẽ hiểu điều cô muốn nói.

“Quang Quang ca, anh thực sự rất tuyệt.”

“Và, em tin anh, nhất định anh sẽ đạt được ước mơ của mình.”

Thiếu nữ nhìn anh, khẽ mỉm cười, đôi mắt cong cong, rạng rỡ và dịu dàng.

Hứa Trừng Quang nhìn chằm chằm vào động tác của cô, thoáng ngẩn người, rồi mỉm cười, khẽ gật đầu.

Bỗng nhiên, anh giơ tay, bắt chước cô, cũng giơ ngón cái, ra sức lắc lư trước mặt cô.

"Em cũng vậy!" Anh nói, giọng điệu nghiêm túc, nụ cười chói lóa rực rỡ.

Giang Manh sững sờ, mắt bỗng nhiên cay cay, tầm nhìn trở nên nhòe đi.

"Anh biết em là vì bệnh nên mới tạm thời không thể nói chuyện." Anh tiếp tục nói.

"Tôi biết cậu không thể nói chuyện", rất nhiều người đã nói với cô như vậy. Nhưng anh là người đầu tiên thêm hai chữ "tạm thời" trước đó.

“Nhưng anh nghĩ điều đó không quan trọng, nó không ngăn cản em trở thành một người mạnh mẽ và dũng cảm.”

“Hơn nữa, thầy dạy Văn của chúng ta nói rằng, thể hiện bản thân không nhất thiết phải bằng lời nói. Biểu cảm, cử chỉ, chữ viết... tất cả đều có thể dùng để bày tỏ suy nghĩ.”

“Ví dụ như cười, cũng có thể thể hiện cảm xúc.”

“Mặc dù mẹ qnh cứ bảo anh lúc nào cũng cười đùa chẳng ra dáng gì cả, nhưng tôi thấy cười nhiều cũng không có gì xấu. Người ta vẫn nói đấy thôi, người hay cười thì may mắn! Anh cảm thấy vận may thi cử của anh lúc nào cũng không tệ!”

“Trong lòng mỗi người đều có một khu vườn nhỏ độc nhất, không cần dùng lời nói để thể hiện.”

“Anh tin rằng, khu vườn nhỏ trong lòng em nhất định sẽ có người nhìn thấy!”

“Cảm ơn anh, Quang Quang.” Cô bé ánh mắt lấp lánh lệ, mím môi nở nụ cười, lại viết thêm một tờ giấy nhỏ đưa cho anh.

Cô và Hứa Trừng Quang sóng vai đi trên đường về lớp học thêm, từ xa trông thấy dì đang vội vàng dắt theo Phù Hân Nhã đi tới.

“Sao vậy, Tiểu Tịch? Sao lại trốn học chạy ra đây?”

“Quang Quang? Sao con cũng không đi học?”

“Hai người này chắc chắn thông đồng trốn học rồi.” Phù Hân Nhã lẩm bẩm, “Chiều nay thầy cô cũng chẳng giảng bài gì, sớm biết thế mình cũng chẳng thèm đến.”

Hứa Trừng Quang gãi đầu cười, nói với dì: “Dì ơi, vậy con về trước đây ạ!”

“Về đi!” Dì quay sang nhìn cô và Phù Hân Nhã, “Hai đứa, mau chào tạm biệt anh Quang Quang đi!”

“Anh Quang Quang?” Phù Hân Nhã nhăn mặt khó hiểu, cau mày nói, “Mẹ bị sao vậy? Cậu ấy chỉ hơn con có mấy tháng mà còn bắt con gọi là anh…”

Cô nàng không chịu nhượng bộ, bị dì trừng mắt lườm một cái.

Giang Manh không nhịn được bật cười, ngoan ngoãn giơ tay vẫy anh.

“Tạm biệt nhé!” Hứa Trừng Quang cũng vẫy tay chào cô, đi được mấy bước bỗng dưng dừng lại, ngoảnh đầu gọi tên cô:

“Tiểu Tịch!”

Giang Manh ngẩn người ngước lên.

“Em vẫn còn thiếu một tấm thẻ con chó, anh nhớ rõ mà!” Anh khẽ nhếch cằm, lại giơ ngón tay cái lên lắc lư hai bên, nở nụ cười rạng rỡ ấm áp, “Anh nhất định sẽ giúp em tìm được!”

Giang Manh cong môi mỉm cười, nhìn chăm chú vào chàng trai đối diện, đôi mắt nóng rực, sống mũi bỗng cay xè.

“Thẻ con chó gì vậy?”

Sau khi Hứa Trừng Quang rời đi, Phù Hân Nhã chợt lên tiếng hỏi cô.

“Chuyện gì cũng muốn tò mò!” Dì trách khẽ, “Vừa rồi bảo con gọi một tiếng anh còn không chịu, không nể mặt mẹ chút nào!”

“Con chỉ công nhận mỗi anh Lượng Vũ là anh trai thôi.” Phù Hân Nhã nghịch nghịch bím tóc nói.

“Hết ngày này qua ngày khác, cứ Lượng Vũ ca, Lượng Vũ ca…” Dì lẩm bẩm, “Mai mẹ phải hỏi mẹ của Lượng Vũ xem, rốt cuộc nuôi dạy kiểu gì mà sinh ra một đứa con xuất sắc đến mức con gái nhà mình suốt ngày nhắc đến…”

“Mẹ! Mẹ phiền quá đi!”

“Nếu mẹ dám nói bậy, con sẽ thật sự giận mẹ đấy, không thèm để ý mẹ nữa đâu!”

Phù Hân Nhã cúi đầu, mũi giày đá nhẹ viên sỏi trên mặt đất, lông mày hơi nhíu lại, hai gò má cũng dần dần ửng đỏ.

Đây là lần đầu tiên Giang Manh nhìn thấy dáng vẻ này của chị họ, trong lòng chợt rung lên một nhịp.

Dường như cô đã nhận ra bí mật của chị ấy—một bí mật không thể nói ra, một bí mật khó có thể giãi bày ở lứa tuổi của họ.

Một bí mật mà cô không hề có.

Thật sự không có sao?

Trước đây, cô có thể quả quyết đưa ra câu trả lời cho câu hỏi này. Nhưng giờ đây, cô vô thức liếc nhìn xấp thẻ dày cộm trong tay mình, bắt đầu do dự khi đưa ra câu trả lời.

Bởi vì trong đầu cô đã xuất hiện hình bóng của một người.

Người đó chẳng biết từ lúc nào đã len lỏi vào tim cô, bằng từng hành động, từng nét mặt, lặng lẽ làm thay đổi câu trả lời của cô về chữ “bí mật” này.

Người đó có một cái tên mà cô không thể nào quên được.

Anh ấy tên là Hứa Trừng Quang.

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play