“Cuộc đời tôi luôn là mùa đông, còn anh ấy là mùa hè – mùa hè duy nhất tôi từng thấy trong đời.”
— Nhật ký của Giang Manh
---
“Cảm hứng để tôi viết kịch bản này đến từ một người bạn thân, cô ấy từng kể với tôi về câu chuyện thầm mến trong quá khứ của mình.”
“Ngoài ra, trong kịch bản này cũng có một phần trải nghiệm và cảm xúc thật sự của tôi.”
Tại trường quay của Đài truyền hình thành phố L, trong buổi phỏng vấn đặc biệt về bộ phim chủ đề thanh xuân thầm mến 《Thanh Thanh》, biên kịch Giang Manh đang đối diện với ống kính, trả lời câu hỏi của MC về nguồn cảm hứng sáng tác.
“Những trải nghiệm và cảm xúc của bản thân…Vậy nghĩa là, Manh Mạnh cũng từng thầm mến một người sao?” MC tò mò hỏi.
“Ừm.” Giang Manh khẽ gật đầu.
“Có thể chia sẻ một chút không? Ví dụ như…người đó là một người thế nào?” MC tiếp tục dò hỏi, bỗng nhiên nảy ra một ý tưởng, “Hay thế này đi, chúng ta sẽ ra một câu hỏi nhỏ cho Manh Manh nhé.”
“Nếu chỉ dùng một từ để miêu tả mối tình thầm mến ấy, hoặc để miêu tả người mà cô từng thầm mến, cô sẽ chọn từ nào?”
Giang Manh không cần suy nghĩ, lập tức trả lời: “Mùa hè.”
“Mùa hè? Vì sao lại là mùa hè?”
“Khi còn thầm mến anh ấy, tôi đã từng viết một câu trong nhật ký—”
“Cuộc đời tôi luôn là mùa đông, còn anh ấy là mùa hè – mùa hè duy nhất tôi từng thấy trong đời.”
“Lúc còn nhỏ, tôi từng gặp một tai nạn khiến tôi mắc chứng rối loạn căng thẳng hậu chấn thương, dẫn đến mất khả năng nói. Từ đó, những ánh nhìn và lời nhận xét của mọi người xung quanh khiến tôi ngày càng tự ti. Tai nạn đó cũng khiến tôi mất đi một gia đình trọn vẹn, khiến tôi cảm thấy bản thân không có tư cách để yêu và được yêu.”
“Nhưng rồi, tôi tình cờ gặp được anh ấy.”
“Anh ấy rất khác biệt.” Giang Manh khẽ mỉm cười, suy nghĩ một lúc rồi nói tiếp, “Anh ấy…rất đặc biệt.”
“Chính anh ấy đã mở ra trước mắt tôi một thế giới mới thật đẹp, cũng chính anh ấy đã dẫn dắt tôi bước vào thế giới ấy, khiến cuộc đời tôi bừng sáng theo một cách hoàn toàn khác.”
“Vậy nên, với tôi, mối tình thầm mến này có một ý nghĩa vô cùng đặc biệt.”
“Gặp được anh ấy, giống như mùa đông chạm vào mùa hè vậy.”
“Wow…” MC không khỏi xúc động, “Nghe mà cảm thấy thật rung động.”
“Vậy bây giờ hai người…có ở bên nhau không?”
Giang Manh hơi dừng lại, rồi nhẹ nhàng lắc đầu.
“Không sao cả.” MC an ủi, “Dù kết quả có ra sao, thì những trải nghiệm mà tình cảm này mang lại, cùng những thay đổi và trưởng thành mà nó đem đến, đều vô cùng ý nghĩa.”
“Hơn nữa, qua lời kể của cô, tôi thực sự cảm nhận được rằng, Manh Manh, bản thân cô cũng là một cô gái vô cùng dũng cảm và mạnh mẽ.”
“Cảm ơn.”
“Cuối cùng, chúng ta hãy cùng mong chờ ngày bộ phim 《Thanh Thanh》được công chiếu, và chúc cho tất cả những mối tình thầm mến trên thế gian này đều có một kết cục tốt đẹp.”
“Buổi phỏng vấn hôm nay xin được kết thúc tại đây, cảm ơn mọi người!”
Khi MC kết thúc chương trình, Giang Manh đứng dậy, chào tạm biệt ekip rồi rời khỏi tòa nhà đài truyền hình.
Lần nữa quay trở lại thành phố L sau một năm rưỡi, cô nhìn thấy trên phố những tòa nhà mới xây, những cửa hàng mới khai trương…
Thành phố đổi thay, nhưng chỉ có những dải biển kia vẫn vẹn nguyên như cũ.
Và cả làn gió biển mà cô có thể cảm nhận ngay khi vừa đặt chân vào thành phố này—
Dù đang đứng trong ga tàu điện ngầm, hơi thở mằn mặn, lành lạnh ấy vẫn không ngừng len lỏi vào khứu giác, tựa như một chiếc máy hát cũ đang ngân nga khúc nhạc hoài niệm của bộ phim xưa, khe khẽ hát về những ký ức đã qua, đưa những hình ảnh cũ kỹ, mờ nhạt trong tâm trí cô từng chút từng chút hiện ra rõ ràng hơn, sống động hơn giữa giai điệu quen thuộc.
Biển trao cho mỗi thành phố ven biển một sức sống độc nhất.
Vậy nên, mọi thứ liên quan đến biển, trong ký ức, đều trở nên có hồn.
Vừa bước ra khỏi ga tàu điện, Giang Manh lập tức đi thẳng đến bờ biển trong khu du lịch.
Biển về đêm mang một phong thái rất khác so với ban ngày.
Biển ban ngày mênh mông cuộn trào, từng đợt sóng trắng xô vào vách đá, bọt nước bắn tung, dưới ánh mặt trời chói chang mà phô bày một sức sống mãnh liệt vô tận. Biển về đêm lại tĩnh lặng và sâu thẳm, những ánh đèn rực rỡ trên cây cầu vượt biển soi bóng xuống mặt nước, trông như một chuỗi đá quý lấp lánh trải dài trên tấm lụa nhung đen, vừa huyền bí vừa hoa lệ.
Có lẽ vì biển đêm quá mức tĩnh lặng và trầm lắng, khu du lịch đã cố ý thắp lên đủ loại đèn màu, tổ chức nhạc nước để thu hút du khách. Tiếng người cười nói huyên náo không ngừng, du khách kéo đến tấp nập, bờ biển chìm trong ánh đèn rực rỡ và nhịp sống sôi động.
Thế nhưng, trong lòng Giang Manh luôn cảm thấy—dù nhạc nước và những ánh đèn màu ở đây có huy hoàng, lộng lẫy đến đâu, cũng chẳng thể sánh bằng một cảnh biển đêm khác, cảnh biển mà cô vẫn luôn khắc sâu trong ký ức.
Đêm ấy là sinh nhật của anh. Bạn bè đã đốt pháo hoa trên biển để mừng sinh nhật anh.
Giữa những tiếng vỗ tay rộn rã và những lời chúc phúc vang dội, anh nghiêng đầu, lặng lẽ hỏi cô: “Trước đây em đón sinh nhật thế nào?”
Cô thoáng sững lại, không biết nên trả lời ra sao.
Sinh nhật cô chỉ cách sinh nhật chị họ một ngày, nên từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng có một sinh nhật thật sự của riêng mình. Nó luôn bị gộp chung vào buổi tiệc xa hoa của chị họ.
Dần dần, chẳng còn ai nhớ đến ngày sinh thật sự của cô nữa.
Khách mời trong buổi tiệc đều là bạn của chị họ. Cô không có bạn bè, nên cũng chẳng có ai mừng sinh nhật cho mình.
Mỗi năm vào ngày sinh nhật, cô chỉ lặng lẽ hòa vào đám đông ồn ã, theo bản năng vỗ tay giữ nhịp, lắng nghe họ hợp xướng bài "Chúc mừng sinh nhật" dành cho chị họ.
"Ước nguyện, ăn bánh kem." Cô thu lại dòng suy nghĩ, trả lời rất ngắn gọn.
"Còn gì nữa không?" Anh hỏi.
Cô lắc đầu.
“Vậy để anh dẫn em đến một nơi!”
Sau khi buổi tiệc kết thúc, anh đột nhiên ôm một túi đồ gì đó, vẻ mặt đầy bí ẩn, kéo cô chạy đến một vùng biển hoang vắng không bóng người. Và rồi, cô nhìn thấy một màn pháo hoa rực rỡ được dành riêng cho mình.
Là pháo hoa mà anh đã đốt tặng cô.
Đêm ấy, để cảm ơn những người bạn đã tổ chức sinh nhật cho mình, anh đã lần lượt gửi tặng từng người một điều ước. Nhưng riêng dưới màn pháo hoa ấy, anh đã dành trọn mười bảy điều ước chỉ cho riêng cô.
Món quà sinh nhật cô tặng anh hôm đó là một tập sách tuyển tập văn học—《Tuyển tập mùa hè》, quyển sách mà anh thích nhất.
Thật ra, cô còn chuẩn bị một món quà khác.
Là cuốn nhật ký cô đã viết cho anh từ năm lớp bảy.
Nhưng cuối cùng, cô không đủ dũng khí để tặng anh quyển nhật ký ấy.
Sau đó, họ chia xa.
Suốt một năm dài, cả hai không còn gặp lại.
Năm cuối cấp, những ngày tháng quẩn quanh trong lớp học, xoay vòng giữa đống đề thi và kỳ kiểm tra đã dần xóa nhòa ranh giới bốn mùa. Thời gian như vó ngựa lao nhanh, mùa hè còn chưa kịp đến đã vội vã trôi qua.
Kể từ ngày anh rời đi, cô chưa từng một lần nhìn thấy mùa hè nữa.
Có lẽ vì đêm đó cô quá tham lam, trong lòng lặng lẽ trân quý từng điều ước mà anh đã dành cho mình.
Vậy nên, cuối cùng, khi ngôi sao băng lướt qua bầu trời đêm, điều ước mà cô hướng về nó lại không thể trở thành hiện thực.
Cô đã nói với ngôi sao băng rằng—nếu có thể, cô mong rằng họ có thể mãi mãi đồng hành bên nhau.
Tiếng chuông thông báo từ điện thoại đột ngột vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
Cô mở điện thoại, phát hiện đàn chị cùng khoa đã nhắn tin cho mình.
“Em gái, số mới nhất của trang tư vấn tâm lý trường mình, thầy muốn thêm một chuyên mục giới thiệu danh ngôn truyền cảm hứng. Em có thể ghi âm một câu gửi cho chị không?”
"Được ạ, chị. Em thu âm xong sẽ gửi cho chị." Cô nhắn lại.
Cô mở ứng dụng ghi âm trên điện thoại.
Ánh mắt bất giác bị thu hút bởi ánh đèn trên cây cầu vượt biển đột nhiên đổi màu.
Bầu trời sao lấp lánh như một bức họa, vầng trăng lưỡi liềm vắt ngang màn đêm, tỏa ra những tia sáng mờ ảo. Mặt biển phản chiếu ánh trăng như một dải lụa nhẹ nhàng buông rủ, lấp lánh theo từng nhịp sóng xô bờ.
Trong tiếng sóng dập dìu làm nền, cô nhấn nút ghi âm, đối diện với điện thoại, chậm rãi nói ra câu danh ngôn mà mình yêu thích nhất—
“Trong tôi có một mùa hè bất khả chiến bại.”
Lần đầu tiên cô nhìn thấy câu danh ngôn này là vào năm cô mười lăm tuổi.
Nó xuất hiện trong quyển 《Tuyển tập tác phẩm xuất sắc dành cho học sinh trung học》 mà nhà trường phát hành, được giới thiệu bởi một người.
“Trong tôi có một mùa hè bất khả chiến bại.”
Trích từ: 《Mùa hè》– Albert Camus
Người giới thiệu: Trường THPT số 1 thành phố Y, lớp 9-7, Hứa Trừng Quang.
Năm ấy, là năm thứ ba cô thầm thích Hứa Trừng Quang.
Cũng là năm đầu tiên cô và Hứa Trừng Quang chính thức quen biết nhau.