Mặc dù anh không biết điều ước của em là gì, nhưng chúc em biến ước mơ thành hiện thực.

 

“Bà ngoại, sao bà lại đến đây?”

Giang Manh vừa bước vào nhà dì đã thấy bà ngoại đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách.

“Bà đến đón con về nhà.” Bà ngoại nói.

“Mẹ con đâu rồi ạ?” Cô hỏi.

“Lại đây, Tiểu Tịch.” Bà ngoại đứng dậy, nắm tay cô dắt vào phòng sách.

Trong phòng sách, bà ngoại ngồi xuống bên cạnh cô, ánh mắt đầy yêu thương, đưa tay nhẹ nhàng vén lọn tóc lòa xòa bên trán cô.

“Hôm nay tóc con tết đẹp quá.” Bà ngoại mỉm cười hỏi, “Ai tết cho con thế? Dì à?”

Giang Manh lắc đầu, theo bản năng chạm vào mái tóc buông sau gáy, hai má bất giác ửng hồng.

Cô ngại nói cho bà ngoại biết rằng, đó là một nam sinh đã tết tóc cho cô.

Một người con trai…đối xử với cô rất tốt.

“Bạn cùng lớp tết cho con ạ.” Cô đáp.

“Bạn con khéo tay thật đấy.” Bà ngoại cười hiền.

Giang Manh nhớ lại cảnh Từ Thừa Quang tua đi tua lại video hướng dẫn tết tóc, khóe môi bất giác cong lên, đôi mắt cong cong, gật đầu một cái.

“Tiểu Tịch, bà ngoại muốn nói với con một chuyện.”

“Bây giờ mẹ con đang làm việc ở miền Nam, có lẽ tạm thời chưa thể thay đổi gì được. Lãnh đạo chỗ đó thấy mẹ làm việc tốt, nhất quyết không cho mẹ quay về, nên mẹ có thể sẽ phải ở lại đó một thời gian nữa.”

“Ở đó có một chú, hiện tại đang chăm sóc mẹ con.”

“Chú ấy là bạn của mẹ con, vẫn chưa lập gia đình, và luôn đối xử rất tốt với mẹ con.”

“Con cũng biết rồi đấy, nhà mình ở đây chật hẹp, từ sau khi bố con xảy ra chuyện, hàng xóm láng giềng không ngừng bàn tán. Mẹ con chịu nhiều ấm ức nhưng chẳng thể tâm sự với ai, chỉ biết trốn trong chăn khóc vào mỗi đêm. Vài ngày trước bà gọi điện, thấy tâm trạng mẹ con tốt hơn trước rất nhiều.”

“Vì vậy…” Bà ngoại siết chặt tay cô, không nói tiếp nữa, chỉ bình tĩnh nhìn cô, giọng nói mang theo sự thăm dò, “Con hiểu những gì bà nói chứ?”

Giang Manh cố nén cảm giác cay cay nơi sống mũi, ngước nhìn bà ngoại, mỉm cười gật đầu.

“Con hiểu mà, bà ngoại.” Cô cười, dùng thủ ngữ nói với bà, “Con hy vọng mẹ sẽ hạnh phúc.”

“Con sẽ không làm phiền mẹ đâu.”

“Con sẽ về nhà với bà ngay.”

Vừa dứt lời, cô đã thấy những giọt nước mắt từ khóe mắt bà ngoại trào ra, từng giọt lăn dài trên khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn.

Cô vội vàng lau nước mắt cho bà, nhưng bà ngoại lại nắm chặt tay cô, nghẹn ngào nói:

“Tiểu Tịch ngoan quá, sao số con lại khổ thế này…”

Giọng bà run rẩy:

“Đều do bà ngoại…chẳng thể cho mẹ con và con được gì cả…”

“Đều là lỗi của bà ngoại…”

Giang Manh lắc đầu, siết chặt tay bà ngoại, dùng ánh mắt nói với bà: “Không phải lỗi của bà.”

Cô chưa bao giờ trách ai cả.

Đã từng có lúc, cô thầm oán trách số phận bất công, nhưng cũng hiểu rằng những khổ đau giáng xuống đời người vốn chỉ là sự ngẫu nhiên. Không ngừng chất vấn ông trời rằng tại sao lại chọn cô để chịu đựng những bất hạnh ấy, chẳng bao giờ có ý nghĩa gì cả.

Những người bị số phận thử thách, chỉ có thể tìm cách sinh tồn giữa khổ đau.

Thật lòng mà nói, cô không trách mẹ vì đã chọn ra đi.

Cô mong mẹ có thể hạnh phúc, đó là lời thật lòng.

Nếu sau thảm kịch năm đó, số phận vẫn chịu buông tha, cho phép hai mẹ con họ – những người còn lại – có một người được tiếp tục theo đuổi hạnh phúc, thì…

Cô hy vọng, người có cơ hội ấy là mẹ mình.

 

Cô trở về nhà bà ngoại, chẳng bao lâu sau, năm học mới cũng bắt đầu.

Trước khi vào lớp Sáu, bà ngoại bảo muốn đổi tên cho cô.

Cô thích biển, nhưng bà ngoại lại không thích, cũng chẳng thích chữ "汐" (Tịch) trong cái tên mà bố cô đã đặt. Có lẽ, đó là vì bố mẹ cô từng nên duyên bên bờ biển, nhưng cuối cùng, đoạn tình cảm ấy lại chẳng có được một cái kết đẹp.

Bà ngoại đặt cho cô một cái tên mới – "萌" (Manh).

"百草萌动" – vạn vật hồi sinh, tràn trề sức sống.

"Tái sinh" là một từ thiêng liêng biết bao.

 

Trong màn sương mờ dưới ánh nắng sớm, lễ khai giảng diễn ra trên sân vận động.

Thầy hiệu trưởng đứng trên bục cầm micro, dành tặng những lời chúc gửi đến học sinh mới:

“Các em học sinh khối Sáu thân mến, bước vào một giai đoạn mới của cuộc đời, thầy hy vọng các em có thể giữ một tâm thế mới mẻ, một tinh thần tràn đầy nhiệt huyết để hòa mình vào ba năm học tập và sinh hoạt sắp tới!”

“Thầy biết em tạm thời không thể nói chuyện được vì bệnh.”

“Nhưng thầy nghĩ điều đó không quan trọng, nó không thể ngăn cản em trở thành một người mạnh mẽ và dũng cảm.”

“Mỗi người đều có một khu vườn bí mật trong lòng mình, chẳng cần dùng lời nói để thể hiện ra.”

“Thầy tin rằng, luôn có ai đó có thể nhìn thấy khu vườn ấy trong em!”

 

Dưới bầu trời nắng gắt nơi ngôi trường xa lạ, cô nheo mắt lại, ngẩng đầu lên, dõi theo sắc xanh thăm thẳm nơi chân trời. Trong khoảnh khắc ấy, cô như được trở về những ngày hè vừa qua.

Lắng nghe bài phát biểu hùng hồn từ thầy hiệu trưởng trên bục, cô lặng lẽ đưa ra một quyết định quan trọng.

Từ hôm nay, cô sẽ nỗ lực trở thành một người mạnh mẽ và dũng cảm.

Và…

Dùng cái tên "Giang Manh" này để xây dựng nên khu vườn độc nhất trong tim mình trong ba năm tiếp theo.

 

Giang Manh không ngờ rằng, ngay trong đêm đầu tiên nhập học, cô lại nhận được bức thư đầu tiên trong đời.

Lá thư ấy được đựng trong một phong bì chuyển phát nhanh, do dì gửi lại từ nhà.

Trên phong bì, địa chỉ ban đầu là nhà dì, còn tên người nhận vẫn ghi "Giang Tịch".

Bên trong túi đựng có một tấm thiệp con giáp hình chú chó hoạt hình và một mảnh giấy viết thư.

Trên mảnh giấy ấy, có mấy dòng chữ nắn nót:

"Tiểu Tịch:

Cuối cùng anh cũng tìm được tấm thẻ cuối cùng rồi!

Vui quá vui quá!

Tuy anh không biết điều ước của em là gì, nhưng anh vẫn chúc em biến ước mơ thành hiện thực."

— Hứa Trừng Quang

Giang Manh ngây người nhìn những nét chữ bay bổng trên giấy, đầu ngón tay chầm chậm siết chặt mép thư, đôi mắt dần đỏ hoe, phủ lên một màn hơi nước mỏng manh.

Cô hít một hơi thật sâu, kiềm chế những giọt nước mắt sắp rơi.

Dù hôm chia tay, anh đã hứa sẽ giúp cô thu thập đủ bộ thẻ, nhưng cô vẫn vô thức cho rằng anh chắc chắn sẽ quên mất lời hứa đó.

Dù sao thì năm học mới đã bắt đầu, có quá nhiều việc phải bận rộn, mà hai người họ chẳng qua cũng chỉ là bèo nước gặp nhau, có lẽ sau này sẽ khó mà có cơ hội tái ngộ.

Cô không ngờ, anh lại thực sự luôn ghi nhớ.

 

Giang Manh cẩn thận gấp tờ thư lại, lấy ra cuốn sổ có khóa mật mã mới mua, kẹp lá thư vào bên trong.

Sau đó, cô viết một dòng chữ trên trang đầu tiên của cuốn sổ:

“Quang Quang ca ca.”

Bút dừng lại thoáng chốc, cô hơi chần chừ.

Dù cuốn sổ có mật khẩu bảo vệ, nhưng cô vẫn lo rằng nội dung mình viết bên trong sẽ vô tình bị ai đó phát hiện.

Sau một hồi đắn đo, cô mạnh tay gạch bốn chữ ấy đi, thay vào đó là một chữ cái đại diện cho tên anh.

"X".

Cô nhìn chằm chằm vào chữ "X" ấy, khóe môi bất giác nhếch lên, rồi tiếp tục viết xuống:

 

To X:

Thực ra, bây giờ em không còn cần tấm thẻ này nữa. Nhưng dù sao đi nữa, cảm ơn anh.

— Giang Tịch

 

Đây là lần đầu tiên, cô thử viết nhật ký dưới dạng thư.

Cũng là lần đầu tiên, cô chọn một cuốn sổ đẹp nhất để viết về một người.

Một người mà không biết đến khi nào cô mới có thể gặp lại, nhưng lại khiến cô bất giác muốn viết về cậu trong cuốn nhật ký này.

 

Viết xong, cô đặt bút xuống, nhẹ nhàng khép sổ lại.

Lắng nghe nhịp tim đập hơi nhanh, cô cẩn thận đặt cuốn sổ vào ngăn kéo sâu nhất của bàn học.

 

Nhiều năm sau, khi những ký ức tuổi thơ đã phủ bụi như những món đồ cũ, vẫn có vài khoảnh khắc không hề bị lãng quên.

Những khoảnh khắc đó, không nhiễm chút bụi mờ, vẫn hiện ra rõ nét như cũ.

Dưới ánh mặt trời, chúng tỏa ra thứ ánh sáng ấm áp và rực rỡ nhất.

Ví dụ như chiếc bàn trong lớp học thêm bị Hứa Trừng Quang đá lật.

Ví dụ như chai trà Long Tỉnh trong tay cô, từng chạm nhẹ vào chai của anh.

Ví dụ như ngày hôm đó, anh nắm tay cô, cùng vào siêu thị mua một đống bánh mì để giúp cô tích lũy thẻ bài, cuối cùng ngồi thẫn thờ trên băng ghế ven đường, nhìn chỗ bánh mì ăn không hết mà tuyệt vọng bần thần…

Lại ví dụ như, một tháng sau khi trở về nhà, cô nhận được bức thư anh gửi đến, bất chợt nghĩ không biết anh đã phải ăn bao nhiêu cái bánh mì mới thu thập được tấm thẻ cuối cùng này…

Mỗi lần nhớ lại, cô vừa muốn khóc vừa muốn cười.

Tuổi thơ đầy chua xót và tổn thương, nhưng giữa vị đắng ấy vẫn hòa lẫn một chút ngọt ngào, khiến cô cảm nhận được rằng, cuộc sống này thật đẹp đẽ và quý giá biết bao.

Cũng như câu nói mà Hứa Trừng Quang luôn treo trên miệng—

“Người hay cười, vận may sẽ tốt.”

Câu nói ấy đã giúp cô—một người không thể cất lời—học cách dùng nụ cười để đáp lại mọi sự giúp đỡ chân thành lẫn những lời chế giễu cay nghiệt.

 

Nhịp sống trung học chậm rãi trôi qua như một con suối nhỏ, đều đặn và có quy củ.

Có lẽ do giáo viên chủ nhiệm nghiêm khắc, lớp học thường rất yên tĩnh, những kẻ gây ồn ào chỉ có đám con trai ngồi cuối lớp thích trêu đùa và cãi nhau.

Nhưng ngay cả họ cũng tự giác thu mình hơn khi vào tiết học—hoặc ngủ gật, hoặc thì thầm nói chuyện, chẳng dám ngang nhiên quậy phá trước mặt các thầy cô.

Trong lớp, người có thành tích xuất sắc nhất là lớp trưởng Tạ Trạch Dương. Tính cách cậu ta khá trầm lặng, ngoài việc trả lời câu hỏi trên lớp, gần như không bao giờ lên tiếng, hoàn toàn trái ngược với một người nào đó mà cô từng biết.

Nghĩ đến đây, Giang Manh mới giật mình nhận ra—

Từ sau lớp học thêm vào mùa hè năm lớp Sáu, cô chưa từng gặp lại ai giống như anh ấy nữa.

Không ai thích bám lấy giáo viên để hỏi đủ loại vấn đề như anh.

Không ai có thể nhanh chóng trả lời mọi câu hỏi của thầy cô với tốc độ thần sầu như anh.

Không ai sống trong một thế giới đơn thuần và kiên định đến mức, mọi thứ dường như chỉ xoay quanh việc lên lớp và làm bài tập…

Cũng chẳng có ai, vì một người bạn xa lạ bị bắt nạt mà lật tung cả chiếc bàn của kẻ đó.

Không có ai, sẵn sàng giúp một người bạn xa lạ thực hiện ước mơ mà chấp nhận ăn hết đống bánh mì khổng lồ.

Lại càng không có ai, sau khi chia xa một người bạn xa lạ, vẫn nhớ lời hứa từng nói, rồi thật sự tìm đủ bộ thẻ và gửi đến tận tay cô…

Cũng chẳng có ai, sẽ bắt chước một người bạn xa lạ, giơ ngón cái lên trước mặt cô, cười rực rỡ như ánh mặt trời và nghiêm túc nói—

“Em cũng là cái này!”

Cô…cũng là "cái này" sao?

Cô cũng có thể xuất sắc như anh ấy sao?

Cô cũng có thể giống anh ấy, có đủ tự tin để biến ước mơ viển vông của mình thành hiện thực sao?

Bước vào cuộc sống trung học mới, cố gắng trở thành một người mạnh mẽ và dũng cảm…Liệu cô thực sự có thể làm được không? Cô nên bắt đầu từ đâu?

Giang Manh không tìm ra câu trả lời.

Nhưng theo bản năng, cô bắt đầu học theo anh.

Học cách sử dụng phương pháp của cậu để đối mặt với mỗi ngày trong học tập và cuộc sống.

Nhờ vậy, những ngày tháng tẻ nhạt bỗng trở nên rực rỡ, khiến cô cảm thấy mình đã tìm thấy một ý nghĩa hoàn toàn mới cho cuộc sống này.

Dựa vào sức mạnh của anh, con người nhút nhát, bi quan trước đây của cô đang dần rời khỏi bản thân.

Thay vào đó, một Giang Manh lạc quan, kiên định, một Giang Manh mà cô thực sự muốn trở thành, đang dần xuất hiện.

 

Kỳ nghỉ Quốc Khánh, Phù Hân Nhã đến nhà bà ngoại chơi, ở lại phòng cô vài ngày.

Khi hai người cùng nhau làm bài tập, Phù Hân Nhã liên tục quay sang nhìn cô với vẻ mặt ngạc nhiên.

Cuối cùng, cô ấy không nhịn được mà hỏi:

“Sao mày thay đổi nhiều thế? Trước đây mày đâu có hay cười như vậy, lúc nào cũng mặt mày ủ rũ như thể cả thế giới nợ tiền mày ấy. Trước đây mày cũng đâu có chăm học như bây giờ…Mày mua nhiều sách bài tập thế này mà còn làm được cả đống, mày làm lúc nào vậy? Mỗi tối đã có bao nhiêu bài tập trên lớp rồi, làm gì có thời gian làm thêm bài ngoài?”

Giang Manh ngước lên, khẽ cười, viết một tờ giấy đưa cho cô ấy:

“Buổi tối đúng là không đủ thời gian, phần lớn em làm trong giờ giải lao.”

Phù Hân Nhã đọc xong, khóe miệng co giật, bỗng không biết nên nói gì.

Trong lớp, Hứa Trừng Quang cũng luôn làm bài trong giờ giải lao.

Mỗi lần thấy dáng người anh ấy khom xuống cặm cụi viết bài, cô đều cảm nhận được một áp lực vô hình.

Nhưng bảo cô giống anh ấy, mỗi giờ giải lao đều cắm đầu vào làm bài, không ra hành lang đi dạo hay tám chuyện với bạn bè, cô thật sự không chịu nổi.

Sau một hồi im lặng, cô đè nén sự bức bối trong lòng, bực bội nói:

“Em phát hiện, chị càng ngày càng giống cái người mà em ghét nhất rồi đấy!”

"Mày thay đổi rồi, trông cứ như Hứa Trừng Quang vậy." Phù Hân Nhã bực bội bổ sung.

Giang Manh nở nụ cười càng rạng rỡ hơn, tay vẫn miệt mài làm bài, nhưng mắt đã dâng lên một tầng sương, lòng ngực cũng trở nên nóng bỏng.

"Giang Tịch." Phù Hân Nhã cố chấp gọi cái tên cũ của cô, nghiến răng nói: “Tao nhất định sẽ không để mày vượt qua đâu.”

“Còn cả Hứa Trừng Quang nữa, hai người chúng mày đừng hòng vượt mặt tao trong kỳ thi lên cấp ba.”

Giang Manh vẫn giữ nguyên nụ cười, như thể hoàn toàn không nhận ra sự uy hiếp trong lời nói của cô ta, chỉ sau khi làm xong bài mới chậm rãi đáp lại một câu: “Được, cố lên nhé.”

Phù Hân Nhã hoàn toàn cạn lời.

Sau kỳ nghỉ Quốc khánh, vào một buổi chiều thu, hành lang ngập trong ánh nắng. Các học sinh trực nhật cúi đầu làm việc, ai nấy đều tranh thủ quét dọn thật nhanh để về lớp nghỉ trưa.

Giang Manh đang cầm cây lau nhà, lau đến gần cửa sau lớp thì một nữ sinh lớp bên cũng đang trực nhật bất chợt hét lên: “Cậu dẫm vào khu vực trực nhật của lớp tôi rồi!”

"Tôi vừa mới lau xong đấy! Cậu nhìn xem, bị cậu giẫm bẩn hết cả rồi!" Cô ta vừa nói vừa túm lấy cánh tay Giang Manh.

"Cậu có bị sao không thế? Cãi nhau với một người câm, không thấy phí sức à..." Một nam sinh cầm giẻ lau đi ngang qua liếc nhìn nữ sinh kia, hờ hững nói.

"Câm thì có thể tùy tiện giẫm lên chỗ người khác vừa lau à?" Nữ sinh kia trừng mắt nhìn Giang Manh, giọng điệu gay gắt.

Giang Manh nhìn cô ta, lắc đầu ra hiệu: “Không phải tôi giẫm.”

“Ở đây chỉ có mình cậu lau nhà! Không phải cậu thì là ai?”

“Câm thì có thể tùy tiện nói dối à!?”

Lời vừa dứt, cô ta bỗng hét lên một tiếng kinh hãi, nhảy bật ra sau mấy bước. Một chiếc xô nhựa đỏ bị ai đó "rầm" một tiếng đặt ngay bên chân cô ta, nước trong xô tràn ra ngoài, thấm ướt cả đôi giày trắng tinh.

Giang Manh ngẩng lên, phát hiện người đặt xô xuống chính là bạn cùng lớp - Thẩm Băng Thanh.

"Thẩm Băng Thanh, cậu bị điên à?" Nữ sinh kia trừng mắt nhìn đôi giày bị thấm bẩn của mình, tức giận hét lên.

"Xin lỗi nha, nặng quá, tôi không cầm chắc." Thẩm Băng Thanh nhún vai, giọng điệu nhẹ bẫng, vô tội.

"Cậu rõ ràng là cố ý!" Nữ sinh gào lên, “Chỉ vì muốn bênh vực con nhỏ câm lớp cậu...”

Lời còn chưa dứt, Thẩm Băng Thanh đã bước lên, chộp lấy cổ tay cô ta, ánh mắt lạnh lẽo: “Cậu dám nói lại lần nữa không? Tin hay không tôi đánh cậu ngay bây giờ?”

“Tôi cứ nói đấy, câm, câm! Cô ta vốn dĩ là một con nhỏ câm! Dựa vào đâu mà không cho tôi nói?”

Thẩm Băng Thanh bất thình lình vung tay lên, vòng qua cổ đối phương, kéo cô ta ngã xuống đất.

Giang Manh vội vàng tiến đến ngăn cản, nhưng sức cô quá yếu, hoàn toàn không thể tách hai người ra. May mà lớp trưởng Tạ Trạch Dương kịp thời chạy đến, cùng mấy bạn học khác kéo họ ra, rồi dẫn Thẩm Băng Thanh về lớp.

Sau khi biết chuyện, giáo viên chủ nhiệm nghiêm khắc trách phạt Thẩm Băng Thanh, còn gọi phụ huynh cô đến trường.

 

“Cảm ơn cậu. Còn nữa, xin lỗi nhé.”

Khi Thẩm Băng Thanh từ văn phòng giáo viên trở về, mắt cô hơi hoe đỏ.

Giang Manh cảm thấy áy náy, viết một mảnh giấy nhỏ đặt lên bàn cô.

“Không sao đâu! Là nó quá đáng quá, tớ không kiềm chế được, nhất thời nóng máu ra tay thôi...”

“Chắc chắn cái tên họ Tạ mặt lạnh kia sẽ trừ điểm nhóm mình (╥╯^╰╥)... Xin lỗi cậu nha, nhóm trưởng.”

“Tặng cậu kẹo này! Mau quên chuyện không vui vừa nãy đi!”

“Tớ đã hứa với giáo viên chủ nhiệm rồi, nói sau này tuyệt đối không đánh nhau nữa! Nhưng mà... tớ biết chắc mình không làm được đâu. Sau này nếu ai còn dám nói bậy về cậu, tớ vẫn đánh!”

Giang Manh nhìn những tờ giấy nhỏ chi chít chữ Thẩm Băng Thanh nhét lại, cùng một cây kẹo mút đặt bên trên, lông mi khẽ run, tim cũng dâng lên một tầng ấm áp.

Cô phát hiện Thẩm Băng Thanh là một cô gái đặc biệt chân thành, thẳng thắn, mà cũng rất ấm áp, rất đáng yêu.

 

Trước đó không lâu, vì thành tích học tập tiến bộ vượt bậc, Giang Manh được giáo viên chủ nhiệm bổ nhiệm làm nhóm trưởng của nhóm tám.

Vào ngày chọn thành viên nhóm, cô nghe nói không nhóm trưởng nào chọn Thẩm Băng Thanh, trong lòng không khỏi thắc mắc. Sau đó, một bạn học nhóm một - Tề Huy, chạy đến kể cho cô nghe rằng hồi tiểu học, Thẩm Băng Thanh là một "chị đại" chuyên đánh nhau, thích gây chuyện, còn thường xuyên chống đối giáo viên. Nhóm nào chọn cô ấy thì coi như xong đời, cộng bao nhiêu điểm cũng bị trừ hết sạch.

Nhưng cô lại không để ý đến lời bàn tán, bất chấp sự phản đối của các thành viên trong nhóm, chủ động chọn Thẩm Băng Thanh.

Bởi vì so với lời đồn, cô tin vào cảm nhận thực tế của mình hơn. Dù chưa tiếp xúc nhiều, nhưng cô có linh cảm rằng Thẩm Băng Thanh là một người lương thiện, có phẩm chất tốt.

Và sự thật đã chứng minh, cô không hề nhìn lầm người.

Giang Manh siết chặt cây kẹo trong tay, khẽ cong môi cười, cầm bút viết lại một mảnh giấy nhỏ gửi Thẩm Băng Thanh.

“Tớ sẽ giải thích rõ chuyện hôm nay với các bạn trong nhóm, tin rằng họ sẽ không trách cậu đâu.”

“Điểm cậu bị trừ cũng coi như tớ bị trừ.”

“Cảm ơn cậu, Thanh Thanh.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play