Cũng chúc anh kỳ nghỉ vui vẻ, Quang Quang ca ca.

Gia sư sắp kết thúc, Giang Manh phát hiện gần đây trong lớp có rất nhiều bạn mua cùng một loại bánh mì.

Thường thì mấy người sẽ ôm cả đống bánh mì tụ tập lại, lần lượt xé từng gói ra. Mãi đến lúc ấy, cô mới hiểu ra rằng bọn họ đang sưu tập thẻ mười hai con giáp được tặng kèm trong bánh.

Mỗi túi bánh mì đều có một tấm thẻ. Nghe nói để thúc đẩy doanh số, ông chủ siêu thị đã tổ chức một sự kiện "Sưu tập thẻ đổi quà". Quà tặng có nhiều loại, nhưng phần thưởng lớn nhất là một vé máy bay đường dài hoặc một bộ trang bị game. Để giành được giải thưởng này, cần phải thu thập đủ bộ mười hai con giáp.

Ngoài ra còn có nhiều phần thưởng khác, chẳng hạn như một món đồ chơi nhồi bông, một móc khóa, một túi đồ ăn vặt tổng hợp, v.v…

Sau giờ tan học, trên hành lang, Giang Manh tình cờ thấy Hứa Trừng Quang cũng đang xé một gói bánh mì giống vậy.

Nhưng khác với những người khác—mọi người đều muốn thẻ bài, còn anh ấy chỉ cần bánh mì.

“Cho cậu này, con thỏ đấy.”

“Thỏ á? Tuyệt quá! Mình đang thiếu con thỏ! A a a yêu cậu chết mất, Tiểu Quang Quang!”

Nam sinh nhận lấy thẻ bài anh đưa, kích động hét lên. Rõ ràng là Hứa Trừng Quang bị câu tỏ tình bất thình lình và biệt danh yêu thương kia làm cho ghê tởm, anh ghét bỏ né tránh cái ôm lao tới của đối phương, cắn miếng bánh mì rồi chạy biến.

Giang Manh cúi mắt, khóe môi vô thức cong lên.

Cô cũng không biết vì sao, nhưng nhiều lúc, biểu cảm và hành động của Hứa Trừng Quang lại khiến cô đặc biệt muốn bật cười.

Cô tin rằng có một số người sinh ra đã có khiếu hài hước bẩm sinh.

Ví dụ như Hứa Trừng Quang.

“Mày cười cái gì thế?”

Phù Hân Nhã từ phía sau bước đến hỏi.

Cô ngẩn người, lắc đầu, thu lại ý cười.

“À đúng rồi, hôm qua tao nghe được một bí mật, có liên quan đến mày đấy.”

“Mày nhắn tin cho dì hai, chẳng phải bà ấy vẫn luôn không trả lời mày sao?”

“Mẹ tao bảo là vì bà ấy bận quá. Trước đây tao cũng nghĩ vậy, cho đến hôm qua, tao nghe bà ấy gọi điện cho mẹ tao, nói rằng bà ấy không định quay về nữa.”

Phù Hân Nhã ghé sát vào tai cô, cố tình khiêu khích, chậm rãi nói từng chữ:

“Tao nghe bà ấy nói—bà ấy quyết định ở lại N thị rồi. Bà ấy không cần mày nữa.”

Bước chân Giang Manh khựng lại, tim bỗng chốc run lên.

Qua những lời đột ngột của Phù Hân Nhã, cô chợt nhớ lại những hành động bất thường của mẹ trước chuyến công tác.

Ví dụ như bắt đầu dạy cô nấu ăn, dạy cô cách dùng máy giặt, dạy cô khâu vá quần áo.

Ví dụ như nhét đầy tiền mặt vào ví của cô, rồi lại đến siêu thị mua cho cô rất nhiều món đồ ăn vặt cô thích nhưng trước đây hiếm khi được phép mua.

Ví dụ như trước khi đưa cô đến nhà dì cả, bà đã che mặt khóc, nghẹn ngào gọi tên cô, nói với cô rằng:

“Xin lỗi con.”

Nhưng rõ ràng mẹ đã nói rằng—bà sẽ quay về đón cô.

Họ còn phải cùng nhau trở về nhà nữa mà.

Nếu mẹ thực sự không cần cô nữa…vậy thì…cô phải làm sao đây?

Chỉ trong thoáng chốc, chua xót dâng đầy trong khoang mũi, trước mắt cô phủ một màn sương mờ, nhịp tim cũng rối loạn theo.

Cô đột nhiên rất nhớ mẹ.

Cô muốn đi tìm mẹ.

Nếu cô bay đến N thị rồi nói với mẹ rằng mình đã đến tìm bà, thì mẹ chắc chắn sẽ không tiếp tục phớt lờ tin nhắn của cô nữa, đúng không?

Cô quyết định ngay sau khi lớp học thêm kết thúc, cô sẽ lập tức đi làm chuyện này—để mẹ đưa cô về nhà.

Vậy là cô gia nhập vào “đội quân bánh mì” xung quanh, trở thành một trong số họ.

Mỗi sáng, trên đường đến lớp học thêm, cô đều dùng tiền tiêu vặt mua hai ổ bánh mì từ siêu thị—một cái để làm bữa sáng, cái còn lại làm bữa trưa hoặc bữa tối.

Không biết có phải ông trời đã nghe thấy nguyện vọng của cô không, nhưng vận may của cô lại tốt đến kỳ lạ. Ngoại trừ đôi lúc ba, bốn ngày mới lấy được thẻ trùng, thì chỉ chưa đầy hai tuần, cô đã sưu tập đủ bộ mười hai tấm thẻ mang hình ảnh hoạt hình của tất cả con giáp.

Những tấm thẻ này có thể đưa cô đến N thị tìm mẹ.

Cô áp chặt xấp thẻ vào ngực, cảm nhận nhịp tim mình đập dồn dập và mạnh mẽ trong lồng ngực. Đôi mắt cô một lần nữa hơi nhòe đi, nhưng cô biết đó là những giọt nước mắt của sự phấn khích và hạnh phúc.

Cô tuyệt đối không tin những lời nói dối mà Phù Hân Nhã cố tình dùng để chọc tức cô.

Cô cẩn thận đặt xấp thẻ vào một chiếc hộp nhựa nhỏ, kéo khóa cặp ra, rồi nhét chiếc hộp vào ngăn trong cùng của cặp sách.

Suốt cả buổi sáng, cô không biết đã bao nhiêu lần đưa tay vào hộc bàn, cách lớp vải cặp để chạm vào hình dáng của chiếc hộp nhỏ. Đột nhiên, cô cảm thấy thời gian trên lớp hôm nay trôi qua chậm đến đáng sợ.

Còn bao lâu nữa mới được tan học đây?

Cô nóng lòng mong đến buổi chiều. Chỉ cần chuông tan học vừa vang lên, cô sẽ lập tức chạy đến siêu thị đổi vé máy bay, hệt như đám con trai háo hức về nhà chơi game vậy.

 

Tiết học cuối cùng của buổi sáng kết thúc, Giang Manh đứng dậy chuẩn bị đi ăn trưa thì thấy bóng dáng dì cả xuất hiện trước cửa lớp học thêm.

“Trưa nay đồng nghiệp của dượng tổ chức sinh nhật, chúng ta đến khách sạn ăn bữa cơm.” Dì cả nói.

“Chị họ cũng đi ạ?” Cô hỏi.

“Nó bảo có hẹn với bạn, thế nào cũng không chịu đi. Kệ nó, con đi với dì.”

Giang Manh gật đầu.

Dì cả đưa cô đến sảnh khách sạn, vừa trông thấy lãnh đạo của dượng xuống xe liền vội vàng chạy ra chào đón.

Cô đứng ở giữa sảnh, nhìn xung quanh, thấy các cô chú xa lạ đứng tụm năm tụm ba trò chuyện, khiến cô có chút lạc lõng.

Đang đảo mắt quan sát, cô chợt nghe thấy một giọng nam gần đó gọi to:

“Quang Quang! Mau lại đây!”

Không có bất cứ dấu hiệu báo trước, cô nhìn thấy Hứa Trừng Quang cũng xuất hiện trong sảnh khách sạn.

Anh vẫn mặc chiếc áo phông trắng yêu thích như mọi khi, trời giữa trưa nóng nực, hai ống tay áo ngắn bị cậu theo thói quen kéo lên tận vai, rồi lại bị chú ấy nhăn mày kéo xuống vuốt phẳng.

Cô vô tình nhìn thấy động tác nhỏ giữa hai người, lần đầu tiên trông thấy dáng vẻ bị người lớn quản thúc của Hứa Trừng Quang, cô bất giác mím môi.

“Đây là cháu trai tôi, Quang Quang.” Cô nghe thấy người đàn ông kia giới thiệu với một cô chú bên cạnh.

“Ôi chao! Tiểu bảo bối lớn lên đẹp trai quá!” Cô chú đó cười híp mắt, nựng mặt cậu và nói bằng giọng điệu đầy khoa trương.

Tiểu bảo bối.

Đây là lần đầu tiên Giang Manh nghe thấy người lớn gọi cậu như vậy. Nhìn thấy sắc mặt anh hơi thay đổi, cô cố nén lại ý cười.

Nhưng cô nhanh chóng cười không nổi nữa—bởi vì cô chú đó lại đột ngột đi về phía cô.

“Cháu là Tiểu Nhã đúng không? Xinh quá đi mất!” Cô chú vừa nói vừa định kéo cô đi. “Bên kia có mấy cô chú đang tìm cháu đấy, nói lâu rồi không gặp, muốn xem cháu lớn thế nào rồi!”

Cô hoảng hốt lắc đầu, đang định giải thích thì bỗng thấy Hứa Trừng Quang chạy nhanh tới.

“Em ấy không phải Phù Hân Nhã!” Anh gạt tay cô chú khỏi tay cô, đứng chắn trước cô, nghiêm túc nói, “Em ấy là Giang Tịch, em họ của Phù Hân Nhã.”

Giang Manh sững người.

Cô không ngờ rằng anh lại biết tên cô, thậm chí còn biết cả quan hệ giữa cô và Phù Hân Nhã.

Cô cứ nghĩ rằng cậu chưa từng để ý đến mình.

Nhưng nghĩ lại thì, anh và Phù Hân Nhã thân nhau như vậy, chắc chắn cô ấy đã từng nhắc đến cô với anh.

Dì cả chào đón xong lãnh đạo, quay đầu lại thì trông thấy bọn họ, liền vội vàng bước đến. Bà chỉ vào Hứa Trừng Quang rồi giới thiệu với cô:

“Tiểu Tịch, đây là anh Quang Quang của con đấy!”

Giang Manh mỉm cười lễ phép, vẫy tay chào anh.

Anh cũng vẫy tay chào cô, trong mắt ngập tràn ý cười rạng rỡ, mang theo một cảm giác thân thiện bẩm sinh.

Giống như ánh mặt trời—chói chang đến mức không thể nhìn thẳng, nhưng lại ấm áp đến mức không thể kháng cự.

Ở phía xa, một cô chú đứng trước quầy bar gọi anh đến giúp thống kê số người. Anh đáp một tiếng rồi quay người chạy đi thật nhanh.

Giang Manh nhìn theo bóng lưng anh rời đi, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác rất kỳ lạ.

Tại sao cứ mỗi lần đối diện với anh, cô lại cảm thấy căng thẳng như vậy?

Hơn nữa, mỗi lần anh xuất hiện, ánh mắt của cô dường như bị hút chặt lấy wnh, không thể nhìn thấy bất kỳ ai khác.

Dòng suy nghĩ của cô như lạc vào một con đường nhỏ chưa từng khám phá. Nhưng lý trí đã kịp kéo cô lại, đặt một tấm biển cấm đi vào ngay lối vào.

"Thằng bé Quang Quang này, tính cách đúng là dễ khiến người ta quý mến!" Dì cả cười tủm tỉm, cũng đang nhìn theo bóng lưng Hứa Trừng Quang.

"Đúng vậy! Lúc nãy tôi nhận nhầm Tiểu Tịch thành Tiểu Nhã, thằng bé còn chạy đến sửa lại cho tôi nữa!" Cô chú ban nãy cũng bật cười nói.

Giang Manh khẽ thở phào nhẹ nhõm, khóe môi cong lên một cách vô thức.

Thì ra cảm giác này là bình thường, người khác cũng sẽ có cảm giác giống cô.

Vì tính cách của anh ấy…khá là “thu hút” mà thôi.

"Hóa ra là Tiểu Tịch à…Ôi chao, đáng thương quá!" Cô chú bỗng nhớ ra điều gì đó, nụ cười trên mặt phai đi, ánh mắt dần nhuốm màu đồng cảm và thương hại. Hạ thấp giọng, cô ấy ghé sát vào dì cả hỏi: “Con bé vẫn đang ở nhà chị sao? Mẹ nó nói thế nào rồi? Bao giờ về đón nó?”

Dì cả không trả lời, chỉ lặng lẽ lắc đầu.

Tim Giang Manh bỗng chốc treo lơ lửng. Cô muốn nghe tiếp, nhưng hai người lại đột ngột đổi chủ đề, bắt đầu tám chuyện về những lời đồn nơi công sở và mấy chuyện vặt trong gia đình, biểu cảm trên mặt cũng theo đó mà thay đổi.

Khi ấy cô vẫn còn nhỏ, chưa hiểu rằng người lớn luôn có một sự tò mò tự nhiên đối với chuyện nhà người khác.

Cũng chưa hiểu rằng, trong những cuộc xã giao, chỉ cần một ánh mắt trao đổi là đã có thể ngầm đưa ra câu trả lời cho một vấn đề.

Cô chẳng thể hiểu được gì cả.

Nhưng không sao, dù sao thì cô cũng đã sưu tập đủ tất cả các tấm thẻ.

Rất nhanh thôi, cô có thể tự mình đi máy bay đến tìm mẹ.

 

Giang Manh cùng một nhóm cô chú xa lạ ngồi trong một căn phòng riêng.

Dì cả vẫn đứng ở cửa phòng lo liệu chuyện gọi món. Khi món ăn được mang lên, bà liền cầm ly rượu rời đi để đến các phòng khác mời rượu.

Những người ngồi cùng bàn đều là người cô chưa từng gặp qua. Họ vừa uống rượu vừa trò chuyện, trên mặt đều mang cùng một kiểu nụ cười. Trên bàn xoay ngoài mấy chai rượu trắng, chỉ còn lại một chai nước ép đào lớn của Huiyuan*.

(*Huiyuan (汇源) Juice là một thương hiệu nước ép trái cây nổi tiếng của Trung Quốc, thuộc công ty Huiyuan Group. Đây là một trong những nhà sản xuất nước ép lớn nhất ở Trung Quốc, chuyên cung cấp các sản phẩm nước ép nguyên chất, nước ép pha loãng và đồ uống trái cây.)

Cô cắm cúi ăn, đến khi cảm thấy khát nước thì lại không vươn tay lấy chai nước ép ấy.

Cô bị dị ứng với nước ép đào.

Vì vậy, cô đứng dậy rời khỏi phòng. Trong sảnh khách sạn, mấy chị nhân viên phục vụ đang tất bật qua lại.

Cô muốn hỏi xem có nước lọc không, nhưng chẳng ai rảnh để để ý đến cô.

Một chị nhân viên bị cô kéo lại hỏi thăm cũng chỉ nói cô đợi một lát.

Trong góc tường có một chiếc tủ lạnh, bên trong chất đầy các loại nước uống ướp lạnh. Nhưng hôm nay cô không mang theo tiền.

Bữa tiệc này không phải do nhà cô tổ chức, cô không muốn vì cơn khát của mình mà làm phát sinh thêm chi phí cho một chai nước.

“Muốn uống nước không?”

Đúng lúc cô còn đang đứng đó phân vân, tầm nhìn phía trước đột nhiên bị một bóng dáng màu trắng che khuất.

Hương thơm quen thuộc của nước giặt nháy mắt tràn ngập khứu giác cô.

Hứa Trừng Quang ôm hai chai trà xanh Long Tỉnh ướp lạnh xuất hiện trước mặt cô, đưa một chai cho cô.

“Em không thấy hôm nay toàn gọi món cay sao? Bàn của anh còn chẳng có lấy một chai nước khoáng, chỉ có mỗi chai nước ép đào! Mà anh lại không thích uống nước ép đào, cay chết mất, đúng là sụp đổ luôn…!”

Giang Manh ngây người nhìn anh, sau đó cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm vào chai trà xanh Long Tỉnh trong tay rồi bật cười.

Cô khẽ nói lời cảm ơn, chú ý thấy anh ngửa đầu ừng ực uống hết hơn nửa chai trà, liền cũng vặn nắp chai của mình ra.

“Cạn ly!”

Thiếu niên đột nhiên dùng chai nước đã vơi đi quá nửa của mình chạm nhẹ vào chai nước đầy ắp của cô, cười tươi nói:

“Cuối cùng cũng học bù xong rồi, kỳ nghỉ hè thực sự sắp bắt đầu rồi!”

Niềm vui lấp lánh trong mắt cậu:

“Chúc em nghỉ hè vui vẻ, Tiểu Tịch!”

Cô khẽ khựng lại, đầu ngón tay hơi run lên, hai má nóng bừng.

Trong lòng cô lại một lần nữa xuất hiện cái cảm giác kỳ diệu ấy.

Giữa cuộc rượu chè linh đình của người lớn, trong một không gian xa lạ đầy gượng gạo, Hứa Trừng Quang—người vốn không hề thân thiết với cô—lại trở thành người gần gũi và đáng tin cậy nhất ở đây.

Đây đã là lần thứ hai anh như từ trên trời rơi xuống, mang đến cho cô một sự giúp đỡ đúng lúc.

Dù biết rằng tất cả chỉ đơn thuần do tính cách anh như vậy, cô vẫn không nhịn được mà sinh ra một loại ảo giác rằng giữa họ có một sự thấu hiểu ngầm nào đó.

Nhưng dù thật sự có sự thấu hiểu đó đi chăng nữa, liệu có nghĩa là họ có thể trở thành bạn bè không?

Anh luôn chỉ quan tâm đến những bài toán khó, mà những bài toán khiến cậu hứng thú thì cô chẳng hiểu nổi, cũng chẳng nghe lọt tai.

Làm sao có thể dễ dàng trở thành bạn với anh được đây?

Thế nhưng, dù thế nào đi nữa, cô vẫn rất vui vì đã quen biết anh.

Dù sao thì, ngay lúc này, cô thực sự rất cần chai trà xanh Long Tỉnh này.

“Cũng chúc anh kỳ nghỉ vui vẻ, Quang Quang ca ca.”

Cô đoán rằng anh không biết đọc ngôn ngữ ký hiệu, vì vậy đành giấu câu này trong lòng, chỉ có thể dùng một nụ cười chân thành để đáp lại lời chúc của anh, rồi chủ động một lần nữa chạm nhẹ chai nước của mình vào chai của anh.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play