Thiếu niên kia bị đám đông vây quanh, vẫn chưa mở miệng, thậm chí ngay cả mí mắt cũng chẳng buồn nhấc lên. Sự trầm ổn này không hề thua kém Tống Lận chút nào.

Nhưng đúng lúc này, hắn lại bất ngờ ngẩng đầu khi nghe thấy giọng của Tô Hằng.

Đôi mắt trong veo như lưu ly dõi theo y, mang theo ba phần cảnh giác, tựa như một con thú nhỏ bị nhốt trong lồng, khiến người ta không khỏi thương tiếc.

Ngay cả trái tim cứng rắn như băng sương của Tô Hằng, cũng bất giác mềm đi đôi chút.

Vậy nên, dù đối phương không đáp lại, y cũng không tức giận, mà kiên nhẫn hỏi thêm một câu:

“Tiểu sư đệ năm nay mới nhập học sao? Ta là Tô Hằng, đến học viện trước ngươi hai năm, ngươi có thể gọi ta một tiếng sư huynh.”

Ánh mắt của thiếu niên kia lóe lên một tia khó đoán, do dự một chút rồi nói:

“Sư huynh, ta là Cung Mặc Ngôn.”

Người bên cạnh liền chen vào nói với Tô Hằng:

“Tô sư huynh, vị tiểu sư đệ này thật không đơn giản đâu. Hắn còn trẻ như vậy mà đã có thể ngưng kết nội đan. Hơn nữa, hắn còn có một linh sủng, tên là Ngân Giao, tuyệt đối không phải vật phàm, trăm năm khó gặp một lần. Hai thứ này cộng lại, thực lực của hắn quả thực như hổ mọc thêm cánh.

Các lão sư trong học viện đều coi Cung sư đệ như bảo vật, nói rằng người có thể đấu ngang tay với hắn, e là chỉ có Tống Lận sư huynh. Hiện tại hắn cũng đang ở chung với Tống Lận sư huynh, nhưng không biết ai mới là người có tu vi cao hơn.”

Cung Mặc Ngôn nghiêm túc nói: “Tống Lận sư huynh tu vi thâm hậu. Nếu có cơ hội, ta cũng muốn thỉnh giáo hắn một phen.”

Tô Hằng nghe xong, như bị sét đánh giữa trời quang.

Y vốn nghĩ rằng lần này trở lại học viện, ngoài Tống Lận ra, sẽ không còn ai có thể uy hiếp mình.

Không ngờ lại đột nhiên xuất hiện một Cung Mặc Ngôn!

Hơn nữa, Cung Mặc Ngôn còn có thể ngưng kết nội đan. Trong học viện, ngoài hắn ra, cũng chỉ có Tống Lận làm được điều đó.

Như vậy, một năm sau, khi Thanh Nguyệt Tông tuyển chọn đệ tử nội môn, chắc chắn sẽ chỉ chọn hai người có thể ngưng kết nội đan. Khi đó, Tô Hằng y còn có phần sao?!

Tuyệt đối không thể được!

Y đã khổ tâm mưu tính suốt mười mấy năm, một lòng một dạ muốn bái nhập Thanh Nguyệt Tông.

Tống Lận thì thôi đi, dù gì sau này y cũng sẽ gả cho hắn, cả hai vinh nhục có nhau.

Nhưng y tuyệt đối không thể để Cung Mặc Ngôn cướp đi cơ duyên của mình!

Cung Mặc Ngôn này, tuyệt đối không thể giữ lại!

Còn về linh sủng, mấy ngày trước y vừa có được một con Xà Tử Dực, vốn còn đắc ý không thôi.

Nhưng Cung Mặc Ngôn lại có được truyền thuyết chi thú – Ngân Giao.

Thế này thì bảo y làm sao nuốt trôi cơn giận đây?

Giờ ngay cả Xà Tử Dực y cũng không muốn mang ra nữa, đợi về rồi sẽ lột da nó nấu canh!

Còn con Ngân Giao của Cung Mặc Ngôn… nếu y có thể đoạt được, chẳng phải là chuyện đáng ăn mừng hay sao?

Trong lòng Tô Hằng xoay chuyển đủ loại toan tính, nhưng trên mặt vẫn mang theo nụ cười ôn hòa.

Y cố ý hạ giọng, tán dương:

“Cung sư đệ quả nhiên là anh tài tuổi trẻ. Nói ra có chút xấu hổ, sư huynh kiến thức nông cạn, trước nay chưa từng thấy linh sủng như Ngân Giao, không biết có thể triệu hồi ra để ta được mở mang tầm mắt hay không?”

Những người xung quanh nghe vậy, lập tức phụ họa, đều hô to muốn nhìn Ngân Giao một lần.

Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Cung Mặc Ngôn hiện lên chút khó xử:

“Không phải ta không muốn, chỉ là Ngân Giao tính tình hung bạo, một khi triệu hồi e là khó tránh khỏi việc thấy máu. Ta sợ bản thân không khống chế được cục diện, nếu lỡ làm sư huynh bị thương thì không hay.”

Tô Hằng cũng không làm khó hắn, chỉ cười nói:

“Vậy sau này có cơ hội rồi hãy nói. Cung sư đệ, ta vừa gặp ngươi đã thấy hợp ý, vô cùng yêu thích. Trùng hợp là bên ta có mấy quyển trục, ta chưa thể ngộ được, nhưng sư đệ thiên tư hơn người, hẳn là có thể lĩnh hội một hai. Không biết có muốn cùng ta về viện xem thử không? Nếu ngươi thấy thích, ta cũng không ngại tặng vài quyển.”

Quả nhiên, Cung Mặc Ngôn động tâm.

Có người bên cạnh cười trêu ghẹo:

“Tô sư huynh hôm nay thật hào phóng. Cung sư đệ, ngươi may mắn lắm đấy, đồ của Tô gia, đều là bảo vật hiếm có khó tìm.”

Tô Hằng chỉ mỉm cười.

Đợi đến khi Cung Mặc Ngôn gật đầu đồng ý, Tô Hằng liền dẫn hắn về viện của mình.

Nhân lúc hắn không chú ý, y kéo Tô Thịnh lại, thấp giọng dặn bên tai hắn:

“Lát nữa tìm cơ hội thăm dò thực lực của hắn, xem tu vi hắn sâu cạn thế nào, hiểu chưa?”

Hơi thở của y phả vào vành tai Tô Thịnh, làn da nơi đó lập tức nóng bừng lên.

Thậm chí, hắn còn có thể mơ hồ ngửi thấy một mùi hương thanh nhã phảng phất quanh y.

Tâm trí hắn bỗng chốc hoảng hốt, chỉ cảm thấy Tô Hằng giống như một yêu tinh trời sinh, từ từng đường nét trên cơ thể đến khí chất đều toát lên một loại dụ hoặc không cách nào diễn tả thành lời.

Tô Hằng thấy hắn không đáp, lập tức cau mày, giọng điệu có chút không kiên nhẫn:

“Nghe thấy không?”

Tô Thịnh khẽ đáp một tiếng trầm thấp.

Đúng lúc này, Cung Mặc Ngôn phía trước chợt quay đầu lại, vừa hay nhìn thấy ánh mắt của Tô Thịnh.

Ánh mắt kia tựa như băng lạnh, nhưng ẩn sâu bên trong lại như có lửa bừng cháy, chằm chằm dõi theo bóng lưng của Tô Hằng, tựa hồ muốn lột da, rút gân y.

Trước kia, Cung Mặc Ngôn không hiểu những ánh mắt thế này có ý nghĩa gì, nhưng khoảnh khắc này, hắn bỗng nhiên nhận ra.

Thân là nam nhân, hắn có thể cảm nhận rõ ràng.

Sâu trong ánh mắt của Tô Thịnh, chính là dục niệm che giấu sau lớp băng sương lạnh lẽo.

Hắn kinh ngạc dừng bước, chần chừ không biết có nên nhắc nhở Tô Hằng hay không.

Chỉ là…

Tô Hằng quả thật quá đẹp.

Đẹp đến mức có thể mê hoặc lòng người.

Ngay cả hắn, khoảnh khắc vừa rồi trong lớp học, khi ngẩng đầu lên bắt gặp gương mặt kia, cũng đã có một thoáng thất thần.

Đang lúc hắn chìm trong suy tư, Tô Hằng đã nở nụ cười bước đến bên cạnh, giọng nói trong trẻo như nước suối róc rách:

“Sao không đi tiếp? Viện của ta ở ngay phía trước.”

Nói rồi, y chợt nhớ ra điều gì, liền hỏi:

“Đúng rồi, hiện tại ngươi đang ở chung với Tống Lận sao?”

Cung Mặc Ngôn đáp: “Hôm qua ta mới chuyển vào.”

Tô Hằng gật đầu, nói với vẻ thản nhiên:

“Là thế này, có lẽ ngươi chưa biết, ta là vị hôn thê chưa cưới của Tống Lận. Trước đây tuy chưa từng ở chung với hắn, nhưng năm nay trong nhà có dặn dò, bảo ta và hắn không nên quá xa cách.

Vốn dĩ ta cũng tính năm nay sẽ dọn sang, nhưng không ngờ học viện đã sắp xếp chỗ ở khác cho hắn trước rồi.

Không biết ngươi có bằng lòng đổi chỗ với ta không?”

Cung Mặc Ngôn trầm ngâm một lát, rồi nói:

“Ta muốn bàn bạc với Tống Lận sư huynh trước, sau đó sẽ trả lời Tô sư huynh, có được không?”

Tô Hằng thầm nghĩ, thằng nhóc này còn chưa cai sữa sao? Chuyện này có gì đáng để do dự chứ?

Viện của y là viện độc lập, môi trường tốt hơn rất nhiều so với khu phòng được học viện phân phát như của Tống Lận, chỉ có kẻ ngốc mới không chịu đổi.

Nhưng ngoài miệng y vẫn giữ vẻ thấu hiểu, nói:

“Đương nhiên rồi. Nếu Cung sư đệ đồng ý đổi, ta sẽ vô cùng cảm kích.”

Bước vào viện, Tô Thịnh pha trà cho Tô Hằng.

Tô Hằng thấy hắn không pha cho Cung Mặc Ngôn, trong lòng lập tức dâng lên một cơn tức giận.

Chỉ là trước mặt Cung Mặc Ngôn, y không tiện phát tác, đành phải đem chén trà của mình đưa qua, cười nói:

“Sư đệ dùng trà đi, ta không khát, không cần phiền phức pha thêm.”

Nói xong, y hung hăng trừng mắt liếc Tô Thịnh một cái.

Nhưng trong mắt Tô Thịnh, ngay cả khi trừng người khác, khóe mắt Tô Hằng vẫn phảng phất nét yêu mị trời sinh, thần thái quyến rũ vô cùng, khiến lòng hắn càng thêm rạo rực.

Cung Mặc Ngôn cảm thấy bầu không khí có chút quái lạ, hắn chớp chớp đôi mắt trong suốt như lưu ly, nhận lấy chén trà, rồi chuyển chủ đề:

“Tô sư huynh, những quyển trục mà huynh nói đâu?”

Tô Hằng ho nhẹ một tiếng, đích thân đứng dậy đi vào thư phòng chọn vài quyển trục.

Tô Thịnh cũng lặng lẽ theo sau.

Tô Hằng thấy vậy, liền khẽ rũ mắt xuống, giọng điệu hờ hững:

“Đi làm chuyện ta vừa dặn, đừng đi theo ta.”

Tô Thịnh nhận lệnh, lập tức lui xuống.

Chốc lát sau, bên ngoài truyền đến vài tiếng động lạ.

Tô Hằng làm như không nghe thấy, thản nhiên chọn thêm mấy quyển trục, sau đó mới thong thả bước ra ngoài.

Quả nhiên, y nhìn thấy Tô Thịnh và Cung Mặc Ngôn đang giao đấu.

Hai người đều không dùng vũ khí, nhưng rõ ràng Cung Mặc Ngôn đang rơi vào thế yếu.

Tô Hằng ra vẻ kinh ngạc, lớn tiếng quát:

“Dừng tay!”

Tô Thịnh lập tức thu chiêu.

Cung Mặc Ngôn dù không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng cũng dừng lại, hướng về phía Tô Hằng phàn nàn:

“Tô sư huynh, vừa rồi huynh vào trong lấy quyển trục, người này đột nhiên ra tay với ta.”

Tô Hằng liếc nhìn Tô Thịnh, đáy mắt thoáng qua một tia sắc lạnh, trầm giọng quát:

“Quỳ xuống.”

Tô Thịnh không nói một lời, lặng lẽ quỳ xuống trước mặt y.

Tô Hằng đưa mấy quyển trục cho Cung Mặc Ngôn, dịu dàng nói:

“Cung sư đệ, trước tiên ngươi cứ về đi. Ta nhất định sẽ tra rõ chuyện này, trước giờ học chiều nay sẽ cho ngươi một lời giải thích. Ngươi chịu ấm ức rồi.”

Cung Mặc Ngôn cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng khi nhìn vào đôi mắt đẹp đẽ của Tô Hằng, hắn lại vô thức quên hết tất cả, ngây ngốc gật đầu, rồi thất thần rời đi.

Chờ Cung Mặc Ngôn đi rồi, Tô Hằng lập tức đóng cửa, trở lại ghế ngồi.

Y cầm lấy chén trà trên bàn, vừa định đưa lên miệng, bỗng nhớ ra đây là chén trà Cung Mặc Ngôn vừa uống, liền chần chừ một lát, rồi không khỏi mất hứng đặt xuống.

Tô Thịnh nhìn thấy, liền bước lên, lặng lẽ pha cho y một chén trà mới.

Tô Hằng dựa lưng vào ghế, hờ hững hỏi:

“Vừa rồi ngươi giao thủ với hắn, cảm thấy tu vi hắn thế nào?”

Tô Thịnh cân nhắc một chút, rồi nói:

“Với độ tuổi này, tu vi của hắn có thể xem là cực kỳ cao thâm. Nếu lúc nãy hắn triệu hồi Ngân Giao, ta cũng không dám chắc có thể hoàn toàn áp chế hắn.”

Tô Hằng hỏi: “So với ta thì thế nào?”

Tô Thịnh không trả lời.

Tô Hằng ép hỏi: “Nói thật.”

“… Công tử không bằng hắn.”

Chén trà trong tay Tô Hằng lập tức bị y ném xuống đất, vỡ tan tành.

Một lúc sau, y triệu hồi linh sủng của mình Xà Tử Dực.

Mặc cho con rắn quấn quanh ngón tay y, tỏ vẻ lấy lòng, y lại đầy chán ghét ném nó cho Tô Thịnh, cất giọng lạnh lùng:

“Giết con súc sinh này cho ta!”

Cung Mặc Ngôn rời khỏi viện của Tô Hằng, trong lòng lại dâng lên một cảm giác mất mát khó hiểu.

Hắn cứ thế một đường trở về phòng, trong đầu vẫn vương vấn khuôn mặt yêu diễm đến cực hạn của Tô Hằng.

Chính vì tâm trí hỗn loạn, lúc bước vào cửa, hắn không cẩn thận bị vấp phải bậc cửa, suýt nữa ngã nhào.

Hắn vội vàng vịn lấy khung cửa để đứng vững.

Một giọng nói lạnh lùng vang lên:

“Ngươi vừa từ chỗ Tô Hằng trở về?”

Cung Mặc Ngôn nhìn thấy đó là Tống Lận, trong lòng bỗng dưng lóe lên một ý nghĩ.

Tống sư huynh… đang ghen sao?

Hắn không vui vì mình đến gặp Tô Hằng?

Cũng đúng, Tô sư huynh vừa xinh đẹp lại ôn hòa như thế, nếu là phu thê của hắn, hắn cũng sẽ muốn cất giấu thật kỹ, không để người ngoài nhìn thấy.

Bỗng dưng trong lòng hắn dâng lên một chút chua xót khó tả.

Nhưng hắn vẫn ngoan ngoãn đáp: “Phải.”

Tống Lận hỏi: “Hắn nói gì với ngươi?”

Cung Mặc Ngôn khựng lại, rồi lắc đầu: “Không nói gì cả.”

Tống Lận không hỏi thêm nữa.

Cung Mặc Ngôn vốn nghĩ hắn sẽ nói điều gì đó như “tránh xa y ra” để tuyên bố chủ quyền, nhưng lại không ngờ rằng hắn chẳng hề mở miệng.

Ngược lại, chính Cung Mặc Ngôn lại có chút không nhịn được, liền hỏi:

“Tô sư huynh là vị hôn thê chưa cưới của Tống sư huynh sao? Tống sư huynh thật có phúc, Tô sư huynh đẹp đến vậy…”

Tống Lận trầm mặc hồi lâu, rồi mới lạnh nhạt nói:

“Đẹp thì có ích gì.”

Nhưng hắn cũng không phủ nhận chuyện Tô Hằng là vị hôn thê của mình.

Cung Mặc Ngôn chợt nhớ tới chuyện Tô Hằng muốn đổi chỗ ở, trong lòng có chút không cam tâm, nhưng cuối cùng vẫn hỏi:

“Tô sư huynh muốn đổi phòng với ta, ta thì không sao cả. Nhưng không biết ý Tống sư huynh thế nào?”

Tống Lận thoáng ngẩn ra.

Hắn im lặng rất lâu, lâu đến mức Cung Mặc Ngôn nghĩ rằng hắn sẽ không trả lời nữa, thì đột nhiên nghe thấy hai chữ nhẹ tênh từ miệng hắn:

“Không muốn.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play