Trước giờ học buổi chiều, quả nhiên Tô Hằng đưa Tô Thịnh đến xin lỗi Cung Mặc Ngôn. Y không nhắc đến lý do tại sao Tô Thịnh lại ra tay với hắn, chỉ nói: “Thật xin lỗi, là do ta quản giáo không nghiêm. Ta đã phạt hắn rồi.”
Cung Mặc Ngôn nhìn Tô Thịnh, cứ ngỡ hắn vì thích Tô Hằng nên mới không chịu nổi cảnh người khác thân thiết với y. Tự nhiên không tiện nói ra lý do ấy, thấy dáng vẻ hoàn toàn không hay biết gì của Tô Hằng, trong lòng có chút khó chịu, nhưng cũng không nói gì thêm. “Không sao, cũng không làm ta bị thương.”
Tô Hằng nói: “Trong lòng ta thật sự áy náy.”
“Không có gì.” Cung Mặc Ngôn lại liếc nhìn Tô Hằng một cái, chỉ một ánh nhìn liền cúi đầu xuống, dường như không dám nhìn thêm nữa.
Tô Hằng hơi lấy làm lạ, tưởng mặt mình dính thứ gì, chưa kịp hỏi thì Cung Mặc Ngôn đã mở miệng: “Tô sư huynh, chuyện đó ta đã hỏi Tống sư huynh rồi, huynh ấy không đồng ý.”
Tô Hằng đã sớm đoán được kết quả, cũng không lấy gì làm thất vọng, chỉ nhàn nhạt ừ một tiếng. Lại cảm thấy làm vậy chẳng khác nào thể hiện y với Tống Lận không hòa thuận, bèn giả vờ ngượng ngùng, dùng giọng điệu ngọt ngào pha chút bất đắc dĩ nói: “Huynh ấy vốn là người như vậy, đối với ai cũng lạnh nhạt. Có lúc ta cũng thấy rất phiền lòng. Hay là, dứt khoát không hỏi ý huynh ấy nữa, ngươi đổi với ta đi. Ta thật sự muốn có thêm thời gian ở bên huynh ấy.”
“Như vậy… không ổn lắm thì phải.” Đôi mắt đẹp như lưu ly của Cung Mặc Ngôn sâu thẳm như hồ nước, ẩn giấu một thứ cảm xúc khó gọi thành tên.
“Có gì mà không ổn?” Tô Hằng dứt khoát đưa tay phủ lên tay Cung Mặc Ngôn đang đặt trên bàn, hơi siết nhẹ, cảm nhận được bàn tay lạnh như ngọc dần nóng lên, liền nở nụ cười càng thêm động lòng: “Sư đệ ngoan, lần này giúp sư huynh đi.”
Cung Mặc Ngôn sớm đã đỏ mặt đến tận vành tai, dáng vẻ như đang rất ngượng ngùng, vậy mà lại không rút tay về.
Tô Hằng thầm nghĩ, Cung Mặc Ngôn thật kỳ lạ, nói với y vài câu mà cũng đỏ mặt? Đúng là kỳ lạ. Bất quá y cũng chẳng để tâm, đã hạ quyết tâm tìm cơ hội trừ khử Cung Mặc Ngôn, thì trong mắt y, đối phương đã là người chết, không đáng để phí tâm tư. Vì vậy nhẫn nại dỗ dành: “Được không? Sư đệ, ngươi đồng ý đi. Chuyện bên Tống Lận ta sẽ đi nói lại lần nữa. Dù sao ta cũng là thê tử của hắn, hắn lẽ nào lại thật sự giận ta? Ngươi đồng ý với sư huynh, sư huynh nhất định sẽ hậu tạ ngươi.”
Tô Hằng thuận miệng nói vậy, ai ngờ Cung Mặc Ngôn lại nghiêm túc hỏi: “Hậu tạ thế nào?”
Tô Hằng bị hắn hỏi đến ngẩn người, “…Ngươi muốn hậu tạ thế nào? Bên ta có nhiều bảo vật, khi nào rảnh thì qua xem, ngươi thích cái gì ta tặng cái đó, thế nào?”
Trong lòng lại thầm nghĩ, quả nhiên không phải công tử danh môn, đúng là nông cạn, chuyện nhỏ xíu mà đã nghĩ đến đòi bảo vật.
Nhưng Cung Mặc Ngôn lại không tỏ vẻ vui mừng, ngược lại còn cau mày: “Ta không cần mấy thứ đó.”
Tô Hằng thầm rủa, tên tiểu tử thối này thật cuồng ngạo, đến bảo vật nhà họ Tô cũng không thèm để mắt tới! Y liền rút tay về, giọng cũng dần trở nên lạnh nhạt: “Vậy ngươi muốn gì?”
“Nếu Tô sư huynh nguyện ý…”
Cung Mặc Ngôn cuối cùng lấy hết can đảm định nói tiếp, thì Tô Thịnh đột nhiên gọi một câu khiến Tô Hằng quay sang. Tô Hằng nghe xong lời Tô Thịnh nói, sắc mặt hiếm khi trở nên nặng nề, thậm chí còn không kịp ứng phó Cung Mặc Ngôn, hạ giọng hỏi: “Ngươi nói thật sao?”
“Thật đấy. Nếu muốn trong thời gian ngắn tăng nhanh tu vi, thì phương pháp này đúng là lựa chọn tốt nhất. Ai ai cũng biết đây là cấm thuật, nên ta cũng không rõ được tường tận. Gần đây mới dò la được rằng, phương pháp này cần song tu, là hấp thụ linh lực của người song tu cùng ngươi. Trừ phi ngươi dừng lại, bằng không đối phương sẽ linh lực cạn kiệt mà chết, nguy hiểm cực kỳ. Hơn nữa, công tử còn phải… phải ở phía dưới. Ta không khuyên công tử tự hạ thấp mình như vậy, an tâm tu hành, sớm muộn gì cũng đắc đạo.”
“Ta không đợi được lâu như vậy.” Vẻ mặt Tô Hằng lạnh lùng, “Chỉ là tạm thời chịu ở dưới người khác một chút, ta không để tâm. Nhưng phương pháp ngươi nói… thật sự hữu hiệu không?”
Tô Thịnh chậm rãi đáp: “Chưa từng thử. Không rõ.”
Dưới ánh sáng mập mờ, đường nét gương mặt Tô Thịnh hiện lên rõ ràng, tuấn mỹ đến cực điểm, khiến lòng Tô Hằng khẽ động. Y bỗng nhìn hắn, hỏi: “Ta nhớ ngươi từng nói, ngươi luôn trung thành với ta?”
Tô Thịnh liếc nhìn y một cái, không trả lời.
Tô Hằng mỉm cười, khóe mắt lông mày ẩn hiện vài phần quyến rũ, như đóa mạn đà la nở rộ trong đêm tối kiều diễm mê người, mà lại chứa độc. Y liếc Tô Thịnh đầy hàm ý, khẽ thở ra một hơi như hương ngọc lan thoang thoảng: “Tối nay chúng ta thử xem. Ngươi có bằng lòng không?”
Yết hầu Tô Thịnh khẽ giật, rõ ràng đang cố nén nhịn, nhưng gương mặt vẫn lạnh nhạt xa cách. Hắn nhìn Tô Hằng thật sâu, giọng nói lại dịu đến bất thường: “Bằng lòng.” Nhưng mà, đừng dụ dỗ ta ở đây. Nếu không, ta sẽ không nhịn được mà làm ra những chuyện chẳng nên làm trước mặt bao nhiêu người đâu.
Nghe hắn nói bằng lòng, Tô Hằng thờ ơ hừ một tiếng, lúc này mới nhớ ra ban nãy y đang bàn chuyện đổi chỗ ở với Cung Mặc Ngôn. Khi đó y nói đến đâu rồi nhỉ? Tô Hằng quay đầu lại, chỉ thấy Cung Mặc Ngôn đang nhìn y bằng ánh mắt phức tạp, không rõ đã nhìn bao lâu.
Tô Hằng chẳng để tâm, khẽ mỉm cười: “Sư đệ, vừa nãy ngươi nói gì? Ta không nghe rõ. Ngươi nói muốn ta cái gì cơ?”
Ánh mắt Cung Mặc Ngôn trong suốt như nước: “Ta muốn được huynh cho phép gọi huynh là ca ca, có được không?”
Tô Hằng không ngờ hắn lại đưa ra một yêu cầu như vậy, thầm nghĩ: ngươi dù sao cũng sắp chết rồi, ta đồng ý thì đã sao? Bèn dịu dàng nói: “Tất nhiên là được. Ta vẫn luôn xem ngươi là đệ đệ mà.”
Cung Mặc Ngôn vui vẻ đáp lời. Tô Hằng nhớ tới kế hoạch buổi tối của mình, bèn nói: “Đêm nay còn cần thu dọn một chút, ngày mai chúng ta đổi đi.”
Cung Mặc Ngôn tự nhiên đồng ý.
Lúc này, thầy giáo đã đi đến gần bọn họ, từng người chỉ điểm đệ tử nắm vững yếu lĩnh kết đan, Tô Hằng không dám lơ là, bắt đầu nghiêm túc tu luyện. Tô Thịnh ở bên cạnh hắn lại luôn âm thầm đánh giá y, ánh mắt lộ liễu nóng rực khiến y không thể làm ngơ, làm cho tâm thần Tô Hằng bất an. Nếu không phải có nhiều người ở đây như vậy, Tô Hằng nhất định đã cho hắn một cái tát rồi. Y tức giận trừng mắt nhìn Tô Thịnh, cảnh cáo hắn thu liễm một chút.
Khốn kiếp, thật là một tên háo sắc.
…
Đêm xuống, trên trời sao sáng rực rỡ, ánh trăng trong trẻo.
Trong viện yên tĩnh vô cùng, chỉ có tiếng gió đêm thổi qua khe khẽ, chợt từ trong phòng truyền ra một tiếng rên rỉ.
Trong màn đỏ buông xuống, hai bóng người quấn lấy nhau, ánh nến mập mờ, chỉ có thể thấy hai chân người nằm trên quấn quanh eo người kia, thon dài trắng nõn, như đồ sứ thượng hạng, làm nổi bật tấm chăn đỏ, mê hoặc lòng người đến cực điểm, khơi gợi tâm can. Lưng người trên khẽ nhấp nhô, trên người một lớp mồ hôi mỏng, ánh lên vẻ ướt át. Chẳng bao lâu, hai chân quấn quanh eo người kia rũ xuống vô lực, bị tình dục hun đốt, ngón chân nhỏ nhắn như nụ hoa hồng cũng khó nhịn mà co rút lại, theo thân thể lay động khẽ run rẩy từng hồi.
Tô Hằng bị Tô Thịnh đè dưới thân, nơi khó mở miệng kia bị vật của Tô Thịnh hết lần này đến lần khác xâm nhập, đau đớn và khoái cảm cùng ập đến, thần trí y mơ hồ muốn không rõ. Cố gắng hồi lâu, muốn dùng thử phương pháp mà Tô Thịnh dạy, vừa tụ được chút linh lực đã bị động tác kịch liệt của hắn làm cho tan rã, trong lòng Tô Hằng nổi giận, gắng sức giơ tay tát hắn một cái, động tác lại rất yếu ớt, nói là vuốt ve cũng không quá đáng.
Tô Thịnh không hề để ý đến cái tát của y, ngược lại nắm lấy tay y, nhẹ nhàng hôn lên đốt ngón tay tinh xảo của y, động tác dịu dàng đến cực điểm. Hắn nghiêng mặt hôn trông quá mức động lòng người, khuôn mặt thanh tuấn lạnh lùng cũng mơ hồ nhu hòa đi vài phần, đẹp đến mức câu hồn đoạt phách.
“...Cẩu nô tài, dừng lại! Ưm... nhanh... nhanh dừng lại...”
Nghe thấy lời Tô Hằng, Tô Thịnh nghiến răng, cảm nhận nơi kia của Tô Hằng vừa chặt chẽ vừa ấm nóng, khoái cảm mãnh liệt theo cột sống lan lên, cho đến tận trong đầu cũng trống rỗng, dường như có thứ gì đó rực rỡ không ngừng nở rộ, lúc này sao có thể dừng lại được?
Nhưng Tô Thịnh vẫn dùng nghị lực kinh người kiềm chế bản thân, thật sự dừng động tác lại, chỉ cúi người xuống muốn hôn lên đôi môi mềm mại của Tô Hằng.
Tô Hằng ghét bỏ nghiêng đầu, tránh đi môi hắn: “Cút.”
Tô Thịnh không ép buộc y, cúi xuống hôn lên chiếc cổ thon dài tuyệt đẹp của y, nhìn thấy mạch máu xanh biếc ẩn hiện dưới làn da trắng nõn quá mức, theo nhịp thở nóng rực của hai người khẽ phập phồng. Tô Thịnh cảm thấy khô khốc cả người, như thể thiếu nước, rồi đầu lưỡi hắn tiếp tục trượt xuống, hôn và liếm mút ngực y, để lại một vệt nước quanh co mờ ám, tôn lên làn da mịn màng như lụa của Tô Hằng, càng thêm vẻ tươi đẹp quyến rũ, khiến người ta không thể rời mắt.
Tô Hằng mặc kệ những động tác nhỏ của Tô Thịnh, bởi vì lúc này y đang tập trung tinh thần vận hành linh lực, thử vài lần, quả nhiên cảm thấy khả thi. Y thăm dò dùng một chút linh lực nhỏ bé xâm nhập vào cơ thể Tô Thịnh, Tô Thịnh không hề đề phòng mà chấp nhận, mặc cho dòng linh lực dịu dàng chảy qua từng kinh mạch trên khắp cơ thể hắn. Ngay sau đó, Tô Hằng liền cảm thấy một luồng linh lực liên miên không dứt rót vào cơ thể mình, quả thực giống như hồng thủy vỡ đê, cơ thể y gần như không thể chứa đựng nổi nhiều linh lực như vậy, y vội vàng dừng lại, nhưng luồng linh lực cuồn cuộn vẫn va chạm trong cơ thể y.
Tô Hằng nhẫn nhịn cơn đau dữ dội do linh lực va chạm kinh mạch, trong lòng lại vô cùng mừng rỡ, thật sự thành công rồi, nếu phương pháp này hiệu quả, y chỉ trong một đêm có thể có được linh lực mà người khác phải tu luyện mấy chục năm. Như vậy, còn lo gì mình bị người khác vượt qua? Ai còn có bản lĩnh cản đường y? Từ nay về sau, Tô Hằng y sẽ không bao giờ phải nhìn sắc mặt người khác mà sống nữa!
Tô Thịnh bị y hút đi linh lực, cũng không phản kháng, chỉ là nhẫn nhịn đến mức quá đau khổ, liền tự mình động tác, va chạm dữ dội vào giữa hai chân Tô Hằng, tiếng nước nhớp nháp vang lên thật xấu hổ, khoái cảm quá mức đáng yêu., Tô Hằng cũng không khỏi nhắm mắt lại. Tô Thịnh vừa ra sức làm y, vừa giúp y điều hòa linh lực, sự thoải mái về thể xác và sự dễ chịu khi linh lực vận chuyển chồng chất lên nhau, khiến Tô Hằng không kìm được mà khẽ rên rỉ.
Tô Thịnh chỉ cảm thấy giọng nói của Tô Hằng là thứ xuân dược mạnh nhất trên đời, lúc này hắn hận không thể chết trên người Tô Hằng, không quản không hỏi gì nữa.
Tô Hằng thoải mái đến cực điểm, gắt gao bám chặt vai Tô Thịnh, móng tay cào ra mấy vệt máu trên lưng Tô Thịnh. Cơn đau nhỏ bé truyền đến, dưới sự tôn lên của khoái cảm kịch liệt dưới thân, quả thực ngứa ngáy khó nhịn, khiến lòng người ngứa ran. Môi Tô Thịnh dán vào tai y, lạnh nhạt mà ôn nhu nói: “Ngươi là con mèo hoang nhỏ sao?”
Bình thường hắn không dám táo bạo như vậy, hắn luôn ít nói đến cực điểm. Tô Hằng cũng đoán không ra hắn đang nghĩ gì, ngay cả lai lịch của hắn cũng không rõ. Nay nghe hắn nói một câu tán tỉnh mờ ám như vậy, Tô Hằng ngược lại thấy ngạc nhiên nhiều hơn là xấu hổ phẫn nộ, chỉ mang theo vẻ khinh thị và khinh miệt nhàn nhạt, mặc hắn thần phục tôn thờ cơ thể mình, khuất phục dưới dục vọng. Hai người cùng nhau say đắm trong mộng ảo triền miên, nhất thời không biết trời đất.