Mọi chuyện đều đã rõ ràng.
Dì Đồng vội gọi Hoắc Cẩm Tây ngồi xuống: “Cậu chủ, vừa rồi chưa ăn uống đàng hoàng gì cả. Bây giờ hiểu lầm cũng giải quyết rồi, cậu ngồi xuống dùng bữa với bà chủ đi, bà ấy đau đầu mà vẫn cố đến đấy.”
Hoắc Cẩm Tây ngồi uống, bát canh trong tay đã nguội, dì Đồng vội múc một bát canh nóng khác cho anh, rồi tò mò hỏi: “Vừa rồi cậu nói gọi cho anh em Giang Hoài Bính là sao? Cậu ấy cũng biết cô Mạnh là người cứu cậu à?”
Quan Mục Anh dỏng tai lên nghe. Hồi ấy đưa hai anh em kia về, Hoắc Cẩm Tây chỉ bảo là nhặt được ở chỗ chạy trốn, rồi chẳng nói gì thêm.
“Có thể nói họ là người cùng quê. Năm đó Nam Chi cứu tôi ra khỏi núi, dẫn tôi đến làng Dương Sơn, lúc ấy Hoài Bính đang ăn xin gần đó.”
Chú Cát vừa bước vào cửa, khóe miệng giật giật.
Thằng nhóc học trò của ông từng là ăn xin?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT