Trời đông lạnh giá, gạch ngói trên đất phủ đầy sương trắng, xe bò lăn qua nghiền nát thành từng mảnh băng vụn vương vãi khắp nơi.
Gió bấc lạnh buốt thấu xương, Ôn Du tay chân đã sớm tê cóng đến rã rời. Nàng tựa vào lồng giam gỗ lan, mặc cho tóc tai rối bù rũ xuống che khuất hơn nửa khuôn mặt. Cằm nàng run run tựa trên chiếc khăn cũ nát đã sớm bị tuyết phủ lên một lớp mỏng, áo quần rách rưới chẳng che nổi nửa đoạn mắt cá chân trần trụi bên ngoài bám đầy bùn lầy, đông lạnh đến tím tái.
Đôi giày trên chân nàng lết qua lết lại, mép giày rách toạc, lông xù tua rua một mảnh, không còn nhìn ra được hình thêu ban đầu trên mặt giày vốn thế nào.
Nàng co cụm trong góc, tấm lưng mảnh mai dưới lớp áo tang mỏng manh căng lên thành một đường cong, tựa như một thân cây sắp khô héo nhưng vẫn cứng cỏi không chịu khuất phục.
“Dạt ra dạt ra, đừng cản đường ta!”
Chợ ngói ồn ào náo nhiệt, tay buôn người giơ roi quát lớn một tiếng, khiến không ít người dừng chân, chỉ trỏ bàn tán về mấy cô nương trong lồng gỗ trên xe bò.
“Trần Lại Tử lại đưa người tới Túy Hồng Lâu đấy à?”
“Xe này mấy cô nương trông đều xinh xắn quá, tám phần là dân chạy nạn từ Lạc Đô sang đây…”
“Thời thế đổi thay cũng là số mệnh, vị kia từng được xưng là đệ nhất mỹ nhân Đại Lương, làm chủ một vùng Hạm Dương, chỉ cần cha nàng lên ngôi là thành công chúa Đại Lương ngay, vậy mà giờ đây không phải cũng thành món đồ chơi cho các vương hầu tranh giành sao?”
Có kẻ lắc đầu thở dài, có kẻ mắt lộ vẻ thèm thuồng.
Trên xe, các cô nương nghe những lời xì xào ấy, không kìm được mà khẽ nức nở.
Chỉ riêng Ôn Du vẫn tựa vào lồng gỗ không mảy may động đậy. Cả khuôn mặt nàng ẩn trong mớ tóc rối và chiếc khăn nát, che khuất mọi ánh nhìn dò xét từ bên ngoài.
Dưới mái tóc rối, đôi mắt nửa khép của nàng lộ ra vài phần bình thản gần như chết lặng, lạnh lẽo tựa trăng thanh.
Trên đường đào vong, nàng đã nghe quá nhiều lời bàn tán về mình.
Tiên đế băng hà, tiết độ sứ khắp nơi nổi loạn.
Hoàng tộc Ôn thị giờ đây trở thành con mồi cho chư hầu thiên hạ bao vây săn bắt.
Cha mẹ nàng binh bại, bị giam tại cố quận Phụng Dương, giờ đã là cung nỏ hết đà.
Cha nàng sai người thân tín cải trang thành thương đội tránh tai mắt các tiết độ sứ hòng bí mật hộ tống nàng đến Nam Trần, vừa để liên hôn, vừa để mượn binh báo thù.
Chỉ là không ai ngờ giữa đường bị tập kích, thân tín và hôn thư vì vậy lạc mất, khiến nàng rơi vào tay đám buôn người rồi bị đưa tới chốn này.
Gió càng thêm buốt lạnh, Ôn Du chịu đựng cơn ngứa đau xót ngày càng rõ trên mặt, lặng lẽ vùi miệng mũi sâu hơn vào chiếc khăn cũ nát.
Nàng từng mấy phen cố trốn chạy mà không thành, hôm nay có lẽ là cơ hội cuối cùng.
Xe bò chậm rãi đi qua chợ ngói, rẽ thêm hai khúc quanh liền đến phố hoa.
Tay buôn người dừng xe trước Túy Hồng Lâu, gọi với về phía mụ tử đang quét nhà ngoài cửa: “Mau gọi Ngô mụ mụ các ngươi ra đây!”
Chốc lát, một tú bà đầu cài bông hoa đỏ to, bước đi uốn éo như con rắn nước từ trong lầu đi ra, ngáp dài nói: “Sáng sớm tinh mơ, làm ầm làm ĩ cái gì?”
Hai gã tay vệ sĩ cao lớn vạm vỡ theo sau lưng mụ người đầy khí thế, trông không dễ trêu chọc.
Tay buôn người lập tức cười nịnh: “Đương nhiên là mang cây hái ra tiền đến cho Ngô mụ mụ ngài đây!”
Tú bà liếc tay buôn người một cái, “Miệng lớn lối thế sao?”
Tay buôn người vỗ vỗ lồng gỗ trên xe bò, nhe hàm răng vàng khè: “Ngài tự mình xem đi!”
Ánh mắt tú bà quét về phía lồng sắt. Mụ ta buôn người đã bao năm nay, mắt sắc như dao, dù không thấy mặt, chỉ nhìn dáng người thôi cũng đủ phân loại đám cô nương này thành ba bảy hạng. Nhác thấy bóng người uyển chuyển co ro trong góc, mụ lập tức cười toe toét không khép miệng được: “Con bé trong cùng kia dáng người đúng là tuyệt hảo, đúng là mầm non hoa khôi! Mau lôi ra đây cho ta xem kỹ nào!”
Tay buôn người cười nịnh nọt: “Mắt ngài đúng là chuẩn thật!”
Hắn tháo xích trên lồng xe, lôi kéo túm Ôn Du xuống xe bò: “Con nhỏ này kiêu ngạo lắm, mấy lần định trốn rồi, ta sợ làm hỏng cây hái tiền của ngài, nên không dám dạy dỗ, chỉ phạt nó nhịn đói hai bữa thôi.”
Tú bà hiểu ý tay buôn người nói vậy là gì, giơ tay bóp cằm Ôn Du xem mặt nàng: “Được rồi, nếu mặt mũi cũng thuộc hàng thượng phẩm thì giá cả gì cũng dễ nói.”
Tay buôn người lập tức tiếp lời: “Ta, Trần Lão Lục, làm nghề này bao năm nay, chưa từng thấy đứa nào có dung mạo xinh đẹp hơn con nhỏ này. Bảo đảm ngài xem xong cũng không thể dối lòng mà nói nó sinh ra không đẹp…”
Lời còn chưa dứt, tú bà đột nhiên thét lên chói tai, như vừa gặp phải mãnh thú hồng thủy, lùi liền mấy bước, chỉ vào tay buôn người chửi bới: “Muốn chết hả, Trần Lại Tử? Ngươi lôi cái đồ bệnh tật này tới định bán cho ai?”
Tú bà sợ đến nỗi mỡ trên mặt cũng run run, mụ ta cầm khăn lụa lau lia lịa bàn tay vừa bóp cằm Ôn Du.
Tay buôn người bị mắng đến ngơ ngác, tiến tới đẩy mớ tóc rối trước mặt Ôn Du ra, vừa trông cũng bị giật mình không nhẹ.
Trước khi ra cửa còn là khuôn mặt hoa nhường nguyệt thắm, giờ đây lại chi chít đầy mẩn đỏ và sưng tấy!
Nhìn thôi đã thấy rợn người.
Chắc do gió lạnh thổi tới, nàng ấy còn ôm ngực ho sù sụ đến xé lòng, trông rõ là dáng vẻ mắc bệnh nặng quấn thân.
Tay buôn người tròn mắt: “Sao… sao lại thế này? Trước khi đến còn tốt lắm mà!”
Hắn định nắm tay Ôn Du xem tay nàng có mẩn đỏ không, nhưng khi nàng ho khan giơ tay che miệng, tay áo trượt xuống một đoạn để lộ ra cánh tay tím tái vì lạnh cũng chi chít đỏ chấm.
Tú bà sợ hãi lại lùi thêm mấy bước, lòng còn kinh hoàng mắng lớn: “Đúng là xúi quẩy, Trần Lại Tử! Mau lôi cái xe người này đi ngay cho ta, sớm đã nghe nói dân chạy nạn từ Lạc Đô có kẻ mắc dịch bệnh, nó đã nổi mẩn thế kia rồi, ngươi còn mang đến hại ta, định làm ta xúi quẩy à!”
Tiếng mắng ấy khiến cả phố hoa chú ý, từ các lầu son khác ai nấy đều thò đầu thò cổ ra xem.
Tay buôn người vội nói những cô nương khác trên xe không bệnh, nài nỉ tú bà xem kỹ rồi hẵng nói, nhưng bị tú bà chỉ thẳng mặt hắn mắng té tát thêm một trận.
Mặt trời dần lên cao, sương tuyết đêm qua đọng trên mái nhà tan ra, nước men theo gạch ngói tí tách nhỏ giọt xuống dưới.
Ôn Du thả chậm lại tiếng ho, cúi mắt liếc tay mình bị nổi đầy mẩn đỏ. Ánh nắng chiếu lên mu bàn tay nàng, đôi tay chân tê cóng vì lạnh của nàng cuối cùng cũng dần cảm nhận được chút ấm áp.
Dịch bệnh với dân gian không khác gì mãnh thú hồng thủy, lây một truyền mười, mười truyền trăm, chết cả đống người không phải chuyện hiếm nên ít ai không sợ.
Nàng từ nhỏ đã dị ứng với lông mèo, chỉ cần ngửi phải là cả người nổi mẩn. Sau khi rơi vào tay tay buôn người, trốn mãi không thoát nên để khỏi bị bán vào chốn lầu xanh, nàng đành dùng đến hạ sách này.
Trong tình thế này, dược liệu quý hiếm, tiền mời đại phu cũng không phải con số nhỏ, chắc chắn tay buôn người sẽ tiếc tiền không mời thầy chữa cho nàng. Nếu nàng thật sự bị mắc dịch bệnh, theo luật, đại phu phải báo quan phủ, đám cô nương còn lại trên tay hắn cũng phải bị giam lại. Nếu gây thành đại họa, đại phu không thể thoái thác tội.
Chỉ mong tay buôn người này sợ rắc rối mà bỏ rơi nàng, để nàng tự sinh tự diệt là tốt nhất.
Đang mải suy nghĩ, tay buôn người dây dưa đòi tú bà mua người không thành bị mấy tên to con hộ vệ của lầu hoa quẳng thẳng ra ngoài.
“Cút cút cút! Còn lằng nhằng nữa thì không chỉ đơn giản là quẳng ngươi ra đâu!”
Tay buôn người tức nghẹn một bụng, đợi đám đánh thuê kia vào lầu mới quay lại phỉ nhổ một cái trước cửa Túy Hồng Lâu.
Hắn bò dậy phủi bùn đất trên người, quay đầu thấy Ôn Du, mặt hung dữ như muốn ăn tươi nuốt sống mắng: “Ngươi, cái đồ ôn thần này, lão tử tốn bao tiền mới mua được ngươi từ tay đám buôn người kia, giờ ngươi lại phát bệnh hại ta!”
Hắn giơ tay định tát Ôn Du một cái, nhưng nàng với khuôn mặt đầy mẩn đỏ đột nhiên ho sặc sụa không ngừng. Tay buôn người không chắc mẩn đỏ trên người nàng có phải dịch bệnh thật không, cũng sợ bị lây nên cái tát kia đành hậm hực thu lại.
Ôn Du thấy tay buôn người quả nhiên bị dọa, cố tình tiếp tục ho khù khụ xé lòng, làm bộ muốn tiến tới túm áo hắn: “Giúp ta mời thầy lang đi, ta không muốn chết…”
Một cô nương khác không biết có phải bị dáng vẻ Ôn Du dọa không, mang theo tiếng nức nở nói: “Ta… ta cũng thấy ngứa, có phải nổi mẩn rồi không?”
Tay buôn người nghe vậy tim càng đập thình thịch, vội lùi xa Ôn Du mấy bước, trợn mắt quát: “Ngươi… ngươi đứng lại đó! Đừng lại gần! Dám hại lão tử, lão tử giết chết ngươi!”
Lại quay sang cô nương kêu ngứa quát: “Xắn tay áo lên cho ta xem!”
Cô nương khóc lóc xắn tay áo, cánh tay tím tái vì lạnh chưa thấy mẩn đỏ, nhưng đã bị nàng cào ra mấy vệt đỏ.
Tay buôn người lập tức nóng ruột chửi tục liên hồi, càng tin các cô nương khác cũng nhiễm dịch bệnh. Sau vụ náo loạn này, phố hoa nào ai dám mua người của hắn nữa.
Hắn đi qua đi lại mấy vòng, như hạ quyết tâm gì đó, tìm mảnh vải rách trùm lên đầu Ôn Du, che kín mẩn đỏ trên người nàng, rồi hung dữ nói với đám cô nương còn lại: “Lão tử dẫn các ngươi ra chợ ngói tìm người mua, đừng để lộ chuyện này. Các ngươi mà nhiễm dịch bệnh, ở chỗ lão tử cũng chỉ có nước chết. Nếu may gặp được người mua tốt bụng, biết đâu còn đường sống.”
Các cô nương lo lắng gật đầu.
Ôn Du nhìn ra tay buôn người định chặt tay cầu sinh, còn cố giữ đám cô nương này lại, nếu sau này ai cũng nổi mẩn như nàng, hắn chắc chắn không bán được một ai.
Tới chợ ngói, tay buôn người ra sức rao giá rẻ, chẳng mấy chốc xe chở các cô nương bị chọn sạch.
Hắn ngồi trước xe bò đếm tiền đồng, lại liếc Ôn Du còn ngồi trong góc, chửi nhỏ: “Chỉ còn lại cái của nợ xui xẻo này, không biết xử lý sao đây…”
Ôn Du cụp mi dài xuống. Kế này của nàng, xem như cũng giúp đám cô nương kia thoát cảnh bị bán vào thanh lâu.
Nàng đột nhiên bật ho thảm thiết, lộ ra khuôn mặt đầy mẩn đỏ, yếu ớt nói: “Cứu ta… Không mời đại phu thì bốc ít thuốc cũng được…”
Muốn tay buôn người bỏ rơi nàng thì phải khiến hắn tin rằng giữ nàng không những không lợi lộc gì, mà còn tốn tiền vô ích.
Tay buôn người mới thu về chưa được nửa tiền vốn, vẫn đang nén giận, nghe Ôn Du đòi bốc thuốc thì cười khẩy: “Ngươi, cái đồ ôn thần, làm lão tử lỗ vốn, còn muốn lão tử bốc thuốc cho ngươi? Tiền lão tử bỏ ra mua ngươi còn không biết đòi ai! Ngươi cút ra ven đường cho lão tử!”
Nói xong, hắn lười để ý Ôn Du, vung roi định đánh xe đi.
Kết quả này đúng như Ôn Du mong muốn. Nàng làm bộ mặt buồn thiu nhưng dưới chân vội bước nhanh rời khỏi.
Ai ngờ một gã bán thảo dược rong đi ngang qua lên tiếng: “Cô nương này chắc ngửi phải cái gì, hoặc ăn thứ không nên ăn nên nổi mẩn đỏ thôi. Hai thang thuốc cỏ, vài chục đồng là khỏi ngay, đại gia, mua hai gói thuốc đi.”
Ôn Du lập tức cứng người.
Tay buôn người đột nhiên quay đầu nhìn nàng. Trong chớp mắt, mọi chuyện nối lại trong đầu hắn. Hắn nghiến răng nghiến lợi: “Được lắm, ngươi dám lừa lão tử!”
Hắn cầm roi nhảy xuống xe bò.
Ôn Du khẽ cắn môi, tay dùng sức đẩy gã lang băm lắm miệng bán thuốc kia ra, co giò bỏ chạy.
Tay buôn người ở sau lưng giận đến mặt mũi vặn vẹo: “Đồ tiện nhân! Còn dám chạy! Làm lão tử mất bao tiền, lão tử đánh chết ngươi!”
Ánh roi vung lên trong gió lạnh, thậm chí phát ra tiếng xé gió “vù vù”.
Ôn Du dù đã dốc sức chạy trốn, vẫn không thoát được nhát roi ấy. Lưng nàng như bị rắn độc cắn một phát, máu thấm qua lớp áo tang thô rách, cảm giác bỏng rát như lửa cháy từ vết thương lan khắp toàn thân.
Nàng rên lên, ngã nhào xuống đất, khuỷu tay và đầu gối tê cóng va xuống đất cứng đau điếng.
Tay buôn người đã đuổi tới, lại vung roi quất về phía nàng: “Chạy? Tiếp tục chạy đi!”
Nhát roi này như cố tình nhằm đúng chỗ đánh trước.
Đau.
Đau quá.
Cả người như bị roi ấy chẻ làm đôi.
Ôn Du từ nhỏ đến lớn chưa từng chịu đòn hiểm thế này.
Nàng co người trên đất, khóe môi vì nhịn đau mà bị cắn rách, máu tươi lập tức trào ra. Đôi tay thon dài tím tái vì lạnh và đầy mẩn đỏ siết chặt bùn đất lẫn lớp tuyết nửa tan, đôi mắt nàng lạnh lẽo ánh lên vẻ ác độc nhìn thẳng tay buôn người.
Rõ ràng yếu ớt thế vậy mà lại mang hung tàn của hổ sói.
Tay buôn người bị ánh mắt ấy làm cho giật mình, nhát roi thứ ba cũng chậm một nhịp, bất ngợ bị một bàn tay gân guốc chặn lại.
“Ai không có mắt dám xen vào chuyện của Trần gia ta…” Tay buôn người bị ngăn cản liền nổi khùng, mở to miệng mắng, nhưng quay đầu thấy rõ người tới, lập tức như câm hẳn, im bặt.
Ánh mặt trời sáng chói, tuyết tan ngày càng nhiều, nước nhỏ giọt rơi xuống hiên nhà ven phố.
Người tới vóc dáng cao lớn, vừa đứng đó liền che kín ánh nắng trước mặt Ôn Du.
Nàng ngẩng mí mắt ướt mồ hôi, ánh mắt hung tàn chưa kịp thu lại đâm thẳng vào đôi mắt đen lười nhác mà hoang dã.
Đối phương có khuôn mặt đủ khiến “cả lầu hồng tụ vẫy gọi”, mắt tuấn mày ngài, giờ lại hơi nghiêng đầu ngả ngớn, trên môi hắn ngậm nửa que tre, tay thản nhiên chặn roi trên tay gã buôn người, khuỷu tay hơi cong nhẹ, dưới áo vải thô hiển hiện cơ bắp rõ ràng.
Hắn liếc qua Ôn Du rồi nhìn về tay buôn người, lúc này mới chậm rãi buông tay, nhấc chân đá hắn ngã nhào vào bùn tuyết.
Mở miệng lại là giọng điệu thoải mái như chào hỏi bạn cũ: “Này! Trần gia, cứ làm huynh đệ ta tìm mãi!”
Cợt nhả mà ác liệt.
Hai gã tráng hán từ phía chợ ngói bước tới, khoanh tay đứng yên vây chặt tay buôn người.
Thì ra là trả thù.
Ôn Du nằm trên đất, cố gắng thở chậm lại, thái dương nàng đau đến toát mồ hôi lạnh. Tóc tai rối bù dính má, hàng mi dài rung rung phủ một lớp nắng mỏng, mượt mà như cánh bướm mới phá kén.
Tay buôn người thấy thanh niên kia, mặt cắt không còn giọt máu, nằm bệt trong bùn, hai chân run rẩy không ngừng, lắp bắp gọi: “Tiêu… Tiêu nhị ca…”