Hán Việt: Quy loan
Tác giả: Đoàn Tử Lai Tập
Tình trạng convert: còn tiếp
Nguồn: Wikidich
Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Cổ đại , HE , Tình cảm , Ngọt sủng , Song khiết 🕊️ , Cung đình hầu tước , Duyên trời tác hợp , Kim bài đề cử 🥇 , 1v1 , Thị giác nữ chủ
Thông báo: Mình vừa kiểm tra lại convert, thấy nửa sau truyện bị lẫn sang nội dung của nhiều truyện khác. Vì nguồn dịch không đảm bảo nên nhóm tạm dừng dịch truyện đến khi truyện hoàn.
Văn án:
Lạc Đô đệ nhất quý nữ Ôn Du, da trắng như tuyết, dung nhan tựa hoa, mỹ mạo tựa tiên nữ giáng trần, thanh tao thoát tục.
Một sớm giang sơn đổi chủ, Ôn gia tan tác. Nàng một thân tuyệt sắc giai nhân chấn động Đại Lương bỗng trở thành món đồ để các thế lực tranh đoạt.
Nàng lặn lội ngàn dặm, chỉ mong cùng vị hôn phu hoàn thành hôn ước, mượn binh báo thù.
Nào ngờ giữa đường gặp nạn, lại rơi vào tay một tên lưu manh.
Lưu manh kia tên Tiêu Lệ. Cha không rõ, mẹ là nữ tử thanh lâu. Nghe đồn hắn tám tuổi giết người vào chốn lao ngục, mười lăm tuổi thành tay bảo kê sòng bạc, chuyên thu nợ tàn nhẫn, ác danh truyền xa.
Ôn Du khinh hắn thô tục tàn bạo mang lòng con buôn, hắn ghét nàng kiêu căng ngạo mạn giả bộ thanh cao.
Hai người lời chẳng hợp ý, một câu cũng thấy dư thừa.
Thế nhưng về sau, dù xương cốt gãy nát, hắn vẫn cõng nàng dưới mưa đêm tầm tã mà trốn đi, liều mình hộ tống suốt sáu trăm dặm vào Nam Trần.
Đêm trước đại hôn, hắn dầm mưa xông vào khuê phòng, gian nan mở miệng:
“Ôn Du, đừng gả cho Trần Vương, gả cho ta, được không?”
“Lương Quốc, ta thay nàng phục. Huyết hải thâm thù Ôn thị, ta thay nàng báo.”
Ôn Du ngồi trước gương trang điểm, áo cưới đỏ rực, quay đầu nhìn hắn, ánh mắt bình tĩnh mà tàn nhẫn:
“Ta muốn binh, muốn quyền. Ngươi có không?”
– --
Về sau, Bắc Ngụy trỗi dậy, quét ngang Trung Nguyên.
Khi đại quân xuống phía nam, Trần Vương quy hàng, Ôn Du bị coi như lễ vật dâng lên Ngụy quân.
Hôm ấy, gió bấc cuốn tuyết, ngoài cung cờ xí san sát, ánh đao phản chiếu sắc trời.
Một nam nhân khoác giáp đen ghìm cương chậm rãi tiến vào cổng thành, dùng mũi kiếm nhuốm máu khẽ nâng cằm nàng, giọng lạnh lùng:
“Ôn Du, nàng đã gả cho cái thứ gì vậy?”
– –
Thiên hạ đồn rằng Ngụy quân Tiêu Lệ căm hận nhất chính là Ôn Du năm xưa nhẫn tâm rời bỏ hắn. Ai ai cũng đoán, lần này nàng rơi vào tay hắn, ắt chịu đủ loại tra tấn.
Quả nhiên, Ôn Du bị hắn ra sức “tra tấn”.
Đêm ấy, lửa đuốc sáng như ban ngày.
Nàng bị khóa trên long ỷ, xiềng xích vàng áp sát làn da trắng mịn, tiếng leng keng vang lên giữa gian điện trống.
Nam nhân cúi xuống, nắm lấy cằm nàng, trán chạm trán, ánh mắt như vực sâu không thấy đáy, thấp giọng cười khàn:
“Hiện tại ta có binh, có quyền. Gả cho ta, được không?”
– –
[ Tiểu kịch trường ]
Ngụy quân Tiêu Lệ, dù xuất thân thấp kém, nhưng từ khi thành danh chưa từng bại trận.
Ấy vậy mà một sớm ngựa mất kiểm soát, hắn suýt bỏ mạng nơi hoang dã lại được một đội quân cũ Lương quốc cứu về.
Hắn bị trói bằng xích sắt nặng nề, kéo lê vào đại trướng giữa quân.
Người ngồi trên cao, dáng vẻ tựa phù dung, ánh mắt như thanh nguyệt, lặng lẽ nhìn hắn quỳ rạp dưới chân. Giọng nói thanh đạm mà kiên định:
“Ngụy hầu, bây giờ ngươi đã hiểu chưa?”
“Ta muốn… là binh của chính mình, quyền của chính mình.”
Tóm tắt: Quý nữ đầy dã tâm VS Kẻ chân đất chó săn hóa chó điên
Lập ý: Dù rơi vào nghịch cảnh, cũng đừng đánh mất dũng khí mà chiến đấu đến cùng.