Lời vừa dứt, cung nhân bên cạnh lập tức dâng lên một con dấu. Trên dấu khắc hai chữ “Lập Dân” do tự tay Trình Tranh. Đây là tư ấn của thiên tử.

Quanh phòng tĩnh lặng như ve sầu mùa đông. Trên giường Bát Bộ, vị hoàng đế ốm yếu mặt đầy chờ mong nhìn trưởng tỷ, tay nắm chặt chăn đến mức khớp xương trắng bệch. Đám cung nhân cũng nín thở theo.

Từ lâu đã vậy, mỗi khi Trình Tranh gặp rắc rối khó giải, luôn ỷ vào Trình Mộ Ninh giúp hắn xử lý hậu quả. Lần này cũng không ngoại lệ.

Chỉ là lần này, rắc rối hắn gây ra hơi lớn.

Dưới ánh nhìn của Trình Mộ Ninh, sắc mặt Trình Tranh thoáng ửng hồng vì xấu hổ.

Ban đầu, hắn ỷ vào nhà họ Hứa để tạm thời dẹp yên sóng gió sau khi kế vị. Nhưng sau khi Trình Mộ Ninh rời đi, hắn bắt đầu có ý kiêng dè nhà họ Hứa vì thế lực quá mạnh. Sau một lần bị ám sát trong chuyến xuân săn, hắn càng hoảng loạn. Thế là quay đầu vội vàng nâng đỡ Bùi Thiệu, kẻ đơn độc vào kinh, trông có vẻ thế cô lực yếu. Để Bùi Thiệu nhanh chóng lớn mạnh, Trình Tranh thậm chí còn giao cả Điện Tiền Tư vào tay hắn.

Mục đích của Trình Tranh quả thực đã đạt được. Hai phe Hứa-Bùi vì thế kiềm chế lẫn nhau. Nhưng quyền mưu đế vương không dễ chơi như hắn tưởng. Hai thế lực đối chọi đồng thời cũng ăn mòn chút quyền bính ít ỏi của hắn đến không còn bao nhiêu. Trình Tranh tự biến mình thành vật hy sinh cho lưỡng hổ tranh đấu. Không chỉ triều chính bị cản trở, ngay cả sinh hoạt hàng ngày cũng bị giám sát chặt chẽ.

Mấy năm qua, để tự bảo vệ mình, hắn đành dựa vào hai kẻ ấy, đối với việc lớn nhỏ trong triều đều nhắm một mắt mở một mắt. Hứa Kính Khanh đòi tiền, hắn đưa tiền; Bùi Thiệu muốn binh, hắn cấp binh. Thành ra tình hình như giờ đây, khi phản quân Ngân Vương tiến đến, Hộ Bộ ngân sách trống rỗng, ngay cả quân lương cũng gom không đủ. Hắn là một thiên tử lại thất bại thảm hại, đến một binh một tốt cũng không điều động nổi.

Đã vậy, những kẻ có khả năng nhanh chóng tập kết lương thảo, ngựa chiến lại đùn đẩy lẫn nhau. Triều thần thấy thế càng tránh xa, ra vẻ việc không liên quan đến mình. Muốn moi chút gì từ họ, quả thực khó hơn lên trời.

Trình Tranh vì chuyện này mà ăn ngủ không yên. May nhờ Hoàng Hậu nhắc nhở, hắn mới nhớ ra ở phương xa còn một trưởng tỷ có thể giúp mình thu dọn cục diện rối ren.

Thế là hắn quyết định cáo bệnh, để Trình Mộ Ninh thay hắn hành sự.

Hứa Kính Khanh, hắn không lay chuyển được. Chi bằng để Trình Mộ Ninh đi thuyết phục Bùi Thiệu. Người ta nói anh hùng khó qua ải mỹ nhân. Chỉ cần có mối quan hệ với Bùi Thiệu, việc này chưa hẳn đã quá khó khăn. Nếu Bùi Thiệu chịu ra mặt mượn lương, chuyện ít nhất cũng thành công một nửa. Nếu không được, thì để nàng tự tìm cách khác.

Dù là cách gì, chỉ cần giải quyết được khốn cảnh trước mắt là được.

Tất nhiên, tiền đề là Trình Mộ Ninh phải chịu nhận tư ấn của hắn. Nhận tư ấn tức là nắm quyền hành sự thay thiên tử, cũng có nghĩa nàng đồng ý thay hắn xử lý mớ rắc rối này, giống như trước kia vậy.

Nếu là trước đây, Trình Tranh tin chắc Trình Mộ Ninh sẽ không từ chối lời cầu cứu của hắn. Nhưng những chuyện cũ đã để lại dấu vết trong lòng cả hai. Giờ đây, hắn không dám chắc nàng có còn oán khí không, trong lòng khó tránh khỏi thấp thỏm. Lời nói cũng thiếu tự tin: “A tỷ cũng thấy rồi, thân thể ta giờ thật sự không tốt. Nhưng giao cho người khác ta không yên tâm. Chuyện này chỉ có thể giao cho a tỷ.”

Tỷ đệ cùng mẹ sinh ra, có lẽ quả thực có chút bản lĩnh tâm ý tương thông. Trình Tranh chỉ khẽ động mắt, Trình Mộ Ninh đã hiểu hết suy nghĩ trong lòng hắn. Nàng bất đắc dĩ mỉm cười.

Ba năm, hắn quả nhiên không tiến bộ chút nào.

Trình Mộ Ninh trầm mặc. Mãi đến khi Trình Tranh sốt ruột khó nhịn, đầu đầy mồ hôi, nàng mới miễn cưỡng mở lời: “Ta… sẽ liệu sự mà làm. Chỉ là thời gian gấp rút, việc này muôn vàn khó khăn, ta chưa chắc sẽ làm được chu toàn.”

Trình Tranh sững sờ, mặt lộ vẻ kinh hỉ: “Có a tỷ ở đây, nhất định sẽ làm được chu toàn.”

Nhưng ngay sau đó, hắn lại lộ ra vẻ nghi ngờ giống Kỷ Phương hôm nào, Trình Mộ Ninh sao lại đồng ý nhanh vậy?

Trong ký ức của hắn, Trình Mộ Ninh trong những việc lớn không bao giờ là người dễ nói chuyện.

Trình Mộ Ninh biết hắn nghi ngờ gì, chỉ giơ tay dùng khăn lau mồ hôi trên trán hắn, giọng ôn nhu: “A Tranh, ta cũng họ Trình. Dù thế nào, ngươi và ta cũng là tỷ đệ thân thiết nhất.”

Khi từ Chính Sự Đường bước ra, trời đã tối hẳn. Mây đỏ cuốn vào mảnh trời ảm đạm, mơ hồ thấy vầng trăng non nhỏ xíu treo trên ngọn cây. Trình Mộ Ninh nhìn dãy núi liên miên xa xa nửa ngày. Kỷ Phương phía sau ôm một xấp sổ sách mới từ Hộ Bộ đưa tới, cũng bước ra theo.

Hắn nở nụ cười đầy mặt: “Trịnh công công nói công chúa vừa hồi cung, cung nữ thái giám phần lớn là mới điều tới, sợ va chạm công chúa. Trước cứ để nô tài hầu hạ trước mặt.”

Lời tuy nói vậy, nhưng Trình Mộ Ninh biết, đây là Trình Tranh không yên tâm, đặt người bên cạnh giám sát nàng.

Trình Mộ Ninh không nói gì, xem như ngầm đồng ý. Nàng nhận một cuốn sổ từ tay Kỷ Phương, bước lên kiệu liễn hỏi: “Chuyện về lương mã, Bùi Thiệu nghĩ sao?”

Sau một tháng đường dài mệt nhọc, Kỷ Phương đi bên kiệu hơi liêu xiêu, đầu nhẹ chân nặng. Ngẩn ra một thoáng mới phản ứng lại câu hỏi dành cho mình, vội thẳng cổ đáp: “Chủ tướng vẫn chưa định, việc này chưa rơi vào tay Điện Soái. Vẫn là Hộ Bộ và Binh Bộ đang tranh cao thấp. Điện Soái tựa hồ… không mấy muốn dính vào chuyện này.”

Trình Mộ Ninh trầm ngâm, tùy tay lật vài trang sổ sách, gần như buột miệng nói: “Ngày mai gọi Thẩm Văn Giới đến một chuyến.”

Thẩm Văn Giới đảm nhiệm chức vụ Hàn Lâm, xưa nay không ít lần bày mưu tính kế cho Trình Mộ Ninh. Gặp chuyện cần thương nghị, nàng gần như lập tức nghĩ tới hắn. Kỷ Phương đồng ý ngay, nhưng đi được vài bước, hắn “ái chà” một tiếng, vỗ đầu: “Xem trí nhớ của nô tài! Thẩm đại nhân ngày mai e là đến không được.”

Trình Mộ Ninh liếc mắt: “Vì sao?”

Kỷ Phương lựa lời: “Từ khi công chúa rời kinh, Thẩm đại nhân liên tục ngỗ nghịch quân thượng, nói năng không chút kiêng dè. May có Thái Phó che chở, mới không bị Thánh Thượng đày đi nơi địa phương khỉ ho cò gáy. Nhưng hơn một năm trước, hắn là Thượng Thư đương triều lại dám buộc tội Thánh Thượng, chỉ trích ngài chuyên sủng phi tần, đảo lộn tôn ti hậu cung, nguy hại triều đình. Thánh Thượng giận dữ, đánh một trận bản tử… Vốn chuyện chỉ đến đó, nhưng không biết sao, ngày ấy Điện Soái lại đứng cùng phe với Hứa gia. Dăm ba câu thêm vào, khiến Thẩm đại nhân bị tống đi Điển Mã Thự. Giờ hắn không còn ở Hàn Lâm, đang ở Điển Mã Thự nuôi ngựa.”

Trình Mộ Ninh nghe vậy thì nhíu mày: “Điển Mã Thự?” Nàng có không ít người trong triều và trong cung theo dõi, sao lại không nghe được chuyện này?

Ngân Trúc như nhìn thấu suy nghĩ của nàng, hạ giọng nói : “Công chúa quên rồi. Một năm trước quả có thư nhắc chuyện này, nhưng chỉ nói Thánh Thượng biếm một vị Hàn Lâm, không nói là ai. Ngài cũng không hỏi kĩ.”

Trình Mộ Ninh lặng một lát, như nhớ ra chuyện này, nàng khẽ xoa mi tâm. Trình Tranh làm chuyện hồ đồ quá nhiều, lúc ấy nàng quả thực không để tâm việc này.

Nghĩ đến Thẩm Văn Giới, người này vốn xuất thân từ Thái Phó, học rộng hiểu nhiều, từng được Tiên Đế đích thân điểm làm Trạng Nguyên lang cuối cùng. Hắn mang một thân văn nhân ngạo cốt, tất nhiên không thể quen mắt với sự vô năng của Trình Tranh. Liên tục trình tấu buộc tội đương kim quân chủ, lời lẽ sắc bén đến mức khó tin, nhưng lại đúng là điều hắn sẽ làm.

Chỉ có điều, Điển Mã Thự… Một Hàn Lâm học sĩ đường đường chính chính lại bị đẩy đi nuôi ngựa, quả thực có phần nhục nhã.

Bùi Thiệu vì sao lại không thể dung thứ cho hắn? Không lẽ vì câu nói thuận miệng bịa đặt của nàng năm ấy?

Trình Mộ Ninh khép sổ sách lại, liếc Kỷ Phương một cái: “Bị điều đi Điển Mã Thự thì đã sao? Không lẽ rời Hàn Lâm Viện, ta còn không thể mời hắn đến sao?”

Kỷ Phương cười gượng: “Không phải vậy đâu ạ. Chỉ là không khéo, hôm nay hắn vào cung để chọn ngựa cho cấm quân, không biết sao lại đắc tội Điện Soái, bị sai đi tiền tuyến vận chuyển chiến mã. Giờ này, chắc… đã rời kinh thành rồi.”

Trình Mộ Ninh trầm ngâm: “Đã biết.”

Lúc nói chuyện xong, kiệu liễn đã đến Phù Loan Cung.

Chưa kịp bước qua cửa, nàng đã trông thấy hoa tử đằng bò kín tường cung. Dây leo đan xen lộn xộn mà tự nhiên, nhìn qua như đã được tu sửa từ trước. Tẩm cung cũng được dọn dẹp sạch sẽ từ mấy ngày trước. Cung nhân dụng tâm, bày biện bên trong giống hệt như lúc nàng rời đi, khắp nơi toát lên vẻ tinh tế, thanh nhã của nữ nhi gia. Chỉ có tấm bình phong lớn giữa điện, vẽ đầy dư đồ Đại Chu, hòa lẫn trong không khí son phấn mà vẫn khiến lòng người sinh ra chút nghiêm nghị.

Trình Mộ Ninh đứng trước tấm bình phong, thoáng thất thần một lát.

Kỷ Phương quan sát thần sắc nàng, nói: “Từ khi công chúa rời đi, ngoài việc ngày thường quét dọn, Thánh Thượng không cho ai ra vào Phù Loan Cung. Mọi vật dụng trong cung đều giữ nguyên như cũ.”

Trình Mộ Ninh “ừm” một tiếng, bước quanh tẩm điện hai vòng, rồi đi thẳng đến giá sách. Nàng mở một chiếc tráp, bên trong toàn những món đồ nhỏ như ngọc bội, kiếm tuệ, phần lớn là đồ Bùi Thiệu để lại khi xưa đến đây. Tiểu cung nữ quét tước thấy nhiều thành quen, mỗi lần nhặt được vật lạ đều ném vào đây. Lâu dần, tráp đầy ắp. Trình Mộ Ninh đưa tay sờ những món đồ ấy, rồi xoay người bước vào tẩm thất.

Bể tắm rộng lớn, xà phòng thơm, cánh hoa… đều là thứ Đặng Châu không có.

Đột nhiên từ cần kiệm bước vào xa hoa, Hồng Cẩm bên cạnh cảm khái vạn phần. Nhưng Trình Mộ Ninh chỉ nhắm mắt, tựa vào thành ao, dường như không mấy để tâm đến những thứ xa xỉ lâu ngày không gặp. Giống như năm ấy, từ trên mây cao rơi xuống đất, đến chùa Vạn Bảo thanh bần, ngay cả Hồng Cẩm cũng liên tục kêu khổ, vậy mà nàng tựa hồ không cảm nhận được sự chênh lệch, lòng vẫn bình thản như thường.

Định lực của công chúa luôn khiến người ta bội phục.

Mãi đến khi Ngân Trúc chần chừ lên tiếng: “Công chúa, bên phía Thẩm đại nhân, có cần sai người hỏi thăm một chút không?”

Trình Mộ Ninh lúc này mới chậm rãi mở mắt. Sao lại trùng hợp đúng hôm nay như vậy? Khó tránh khiến người ta nghi ngờ đây là Bùi Thiệu cố ý ra oai phủ đầu. Nhưng dù có hay không, giờ Thẩm Văn Giới đã rời kinh thành, hỏi thêm cũng không còn ý nghĩa.

Nàng nói: “Không cần. Điển Mã Thự có quy củ riêng của nó.”

Ngân Trúc gật đầu vâng lời.

Màn đêm buông xuống, mọi âm thanh đều lắng lại, cung nhân lần lượt lui ra.

Trình Mộ Ninh sợ tối, hai bên khung giường đều thắp nến, ngọn lửa run rẩy phát ra tiếng “tách tách”. Trên rèm trướng in bóng cây ngoài cửa sổ, gió thổi qua khiến chúng khẽ đung đưa.

Người trên sập nhìn chằm chằm động tĩnh ấy, chậm chạp chưa ngủ.

Đi đường dài mệt nhọc, Trình Mộ Ninh sớm đã mỏi mệt, nhưng mùi hương cỏ cây thấm vào hơi thở tựa như một liều thuốc làm tỉnh táo. Nàng trở mình qua lại, càng lúc càng thanh tỉnh.

Ba năm trước, khi rời kinh, nàng đã dự đoán Trình Tranh tại vị sẽ có ngày này. Đế vương một khi tỏ ra mềm yếu, kẻ mưu nghịch sẽ ùn ùn kéo đến. Không có Ngân Vương thì cũng sẽ là kẻ khác. Mà Trình Tranh tai mềm, chỉ cần có người thoáng chỉ điểm, hắn chắc chắn sẽ nhớ đến nàng, rồi như trước đây, đẩy hết mọi chuyện sang cho nàng.

Vậy nên, chỉ cần nàng không chết ở Đặng Châu, hồi kinh chỉ là chuyện sớm muộn.

Nàng cũng đã sớm chuẩn bị tinh thần thay Trình Tranh thu dọn cục diện rối ren. Nhưng khoản thiếu hụt của Hộ Bộ vẫn vượt xa dự tính của nàng. Mấy năm qua chiến sự liên miên, mùa màng lại thất bát, các châu huyện tự thân còn khó no đủ. Dù có lương dự trữ, trong thời cuộc này, họ tất nhiên ưu tiên thân hữu hơn. Triều đình muốn tay không bắt sói, thực khó như lên trời. Lúc này mà mạnh mẽ trưng cầu lương thực, nếu năm sau trả đủ được thì còn tốt. Nếu không, đến lúc nạn đói nổi lên, lại là một trận hao tài tốn sức ác chiến.

Đến lúc ấy, người phụ trách trù lương sẽ phải gánh tội.

Chuyện tốn công vô ích như vậy, Trình Tranh lại mưu toan để nàng dùng sắc đẹp thuyết phục Bùi Thiệu.

Nhớ đến thái độ của người ấy vào ban ngày, Trình Mộ Ninh dùng mu bàn tay che mắt, không khỏi khẽ thở dài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play