Sáng sớm hôm sau, Trình Mộ Ninh bị tiếng bước chân qua lại bên ngoài đánh thức. Thấy vành mắt nàng thâm quầng, Ngân Trúc nói: “Nô tỳ nghe nói đêm qua công chúa đến canh tư mới ngủ. Dù sao hôm nay cũng không có việc quan trọng, công chúa có muốn nghỉ thêm nửa ngày không?”

Trình Mộ Ninh mệt mỏi nhắm mắt, lắc đầu: “Vừa hồi cung, theo lý nên đến vấn an Hoàng Hậu.”

Ngân Trúc nói: “Hoàng Hậu nương nương là người hiền lương. Biết công chúa bôn ba mệt nhọc, dù muộn hai ngày, nàng cũng không so đo.”

“Hoàng Hậu hiền lương, nhưng lễ không thể phế.” Trình Mộ Ninh dang tay để thị nữ chỉnh ống tay áo, lại hỏi: “Bên ngoài đang làm gì?”

Ngân Trúc đáp: “Công chúa hồi cung, vài vị cung phi đến bái kiến. Nô tỳ biết công chúa lười ứng đối, nên đều đuổi về. Nhưng các cung lục tục gửi chút lễ mọn, không tiện từ chối, giờ đang bận đăng ký nhập kho.”

Trình Mộ Ninh nghe vậy hỏi: “Hứa Yến cũng đến sao?”

Ngân Trúc cười: “Lễ thì đến, người thì không. Nàng ta nói mình bị bệnh, sợ lây bệnh khí cho công chúa, nên không tới.”

Trình Mộ Ninh khẽ nhếch khóe môi theo.

Nàng từ nhỏ ít qua lại với nhà họ Hứa. Đối với Hứa Yến – biểu muội này – phần lớn chỉ dừng ở việc xa xa nhìn thấy trong cung yến dịp lễ mừng. Bởi vậy, hai người vốn không có gì đáng nói. Mãi đến khi Trình Tranh đăng cơ, Hứa Yến liên tục vào cung, bất kính với Hoàng Hậu. Hoàng Hậu xuất thân từ thế gia Hàn Lâm, tính tình quá ôn lương đoan trang, bị mạo phạm nhiều lần vẫn nhẹ nhàng bỏ qua. Trình Mộ Ninh khi ấy bận chính sự, không thể chịu nổi, bèn ra tay dạy dỗ Hứa Yến một trận.

Từ đó, Hứa Yến tránh nàng như tránh tà. Mấy năm qua, nàng ta gây sóng gió trong cung, cũng vì chắc mẩm Trình Tranh không triệu Trình Mộ Ninh hồi cung nữa. Giờ thấy tính toán sai lầm, tránh còn không kịp, huống chi dám đến trước mặt nàng.

Trình Mộ Ninh lấy hai cây trâm từ gương lược, chậm rãi nói: “Sai người mang chút đồ bổ qua, dặn Trân Phi ăn tâm mà dưỡng bệnh. Đến ngày nào khỏi hẳn, bổn cung sẽ đến vấn an nàng.”

Ngân Trúc khẽ cười, thầm nghĩ Trân Phi có bệnh này, e là không khỏi ngay được.

Trang điểm xong xuôi, Trình Mộ Ninh theo hướng Phượng Nghi Cung mà đi.

Lúc này, trong Phượng Nghi Cung, tiếng côn trùng rộn ràng, chim hót líu lo, đúng là một mảnh tường mình an hòa.

Mấy năm nay, Hoàng Hậu không buồn tranh sủng với hậu phi, chỉ tránh lui trong tẩm cung, hiếm khi ra ngoài. Ngày ngày chỉ chăm hoa, nuôi chim. Nhìn mảnh cung điện rực rỡ muôn hồng nghìn tía, còn đẹp hơn cả Ngự Hoa Viên mấy nhìn, vừa thấy đã biết tốn không ít công sức.

Chỉ là cung nhân thưa thớt, trông có phần quạnh quẽ.

Đại cung nữ dẫn đường nói: “Trong cung chúng ta không có việc gì quan trọng. Nương nương lại ngại các nàng ồn ào, nên đuổi phân nửa số người đi.” Nàng vừa nói vừa đến ngoài điện. Hương trà thơm ngát thoảng qua rèm châu, dù đứng ngoài cũng có thể ngửi được. Đại cung nữ giải thích: “Nương nương sớm đã biết công chúa sẽ đến, từ sáng đã pha trà chờ ngài.”

Bước vào hai bước, Trình Mộ Ninh thấy Khương Đình Đồng đang cúi đầu điểm trà bên án trà gần cửa sổ. Động tác thuần thục nước chảy mây trôi, toát lên vẻ cao nhã từ trong xương cốt, thứ mà gia đình không có nội tình sâu dày không thể dưỡng ra được. Nghe tiếng động, nàng ấy ngẩng lên cười, đặt chén trà nhỏ xuống bàn đối diện: “Đầu xuân năm nay có thu hoạch trà Thanh Phượng Tủy mới. Không biết tay nghề bổn cung hiện tay công chúa còn uống quen không?”

Trình Mộ Ninh bước tới, nhìn màu trà trong chén, mỉm cười: “Trà ngon thế này, chỉ vào trong tay Hoàng Hậu mới không uổng phí.”

Lời này cũng không phải khách sáo. Trước khi vào cung, Khương Đình Đồng luôn là quy chuẩn thước đo của tiểu thư khuê các, cầm kỳ thư họa, thi tửu hoa trà, không gì không tinh. Trình Mộ Ninh từ lâu đã có hảo cảm tự nhiên với vị nữ tử nhà họ Khương này, bởi nàng ấy mang cho người cảm giác rất giống Hiếu Nghi Hoàng Hậu.

Nhưng cũng không hoàn toàn giống. Chính điểm khác biệt ấy từng khiến Trình Mộ Ninh cho rằng Khương Đình Đồng không thích hợp làm Hoàng Hậu.

Cùng xuất thân nhà cao cửa rộng, Hiếu Nghi Hoàng Hậu tri thư đạt lễ, dịu dàng hào phóng, lời nói việc làm như gió xuân khiến người ta thoải mái. Nhưng bà ngoài mềm trong cứng, xử sự tự nhiên. Còn Khương Đình Đồng thì ôn nhu có thừa, uy thế lại không đủ. Việc gì nhượng được thì nhượng, khiến được thì khiến. Thành ra năm ấy, khi Hứa Yến chưa vào cung đã dám đạp lên đầu nàng, huống chi là bây giờ.

Nhưng cũng vì vậy, Khương Đình Đồng khá ỷ lại vào Trình Mộ Ninh, vị trưởng công chúa uy dũng vài lần ra tay tương trợ. Trước đây, khi Trình Mộ Ninh bị giam lỏng trong cung, Thẩm Văn Giới vì nàng cầu tình mà bị tống vào ngục. Tiểu hoàng đế nổi trận lôi đình, khiến cả cung kinh sợ. Không ai dám bàn chuyện này. Chỉ có Khương Đình Đồng vốn là vị Hoàng Hậu luôn theo khuôn phép, khi biết Trình Mộ Ninh sắp bị đày đi Đặng Châu, đã quỳ ngoài Chính Sự Đường suốt một đêm, chỉ để cầu xin Trình Tranh thu hồi mệnh lệnh.

Ngày ấy, khi Trình Mộ Ninh bước đến đại điện, thấy nàng ấy sắc mặt tái nhợt, lung lay sắp đổ, như thể trời sắp sập đến nói. Nàng tiến lại gần, giơ tay chỉnh cổ áo cho nàng ấy, nhẹ giọng khuyên nhủ: “Hoàng Hậu nếu thật lòng tốt với ta, xin hãy bảo trọng thân thể. Ngươi là nhi phụ do Tiên Đế đích thân tuyển chọn. Chỉ cần không phạm sai, không ai vượt qua ngươi được. Đừng để lộ nhược điểm như hôm nay, khiến kẻ khác dễ dàng nắm thóp. Đợi ngày sau thời cơ chín muồi, dâng lời can gián cũng không muộn.”

Khương Đình Đồng ngẩn ra, đến khóc cũng quên mất.

Trình Mộ Ninh không biết nàng ấy có hiểu ý mình hay không. Tóm lại, ngày ấy, nàng cũng không kỳ vọng quá nhiều vào vị Hoàng Hậu này.

Nói thật, Trình Mộ Ninh từng lo Khương Đình Đồng không giữ nổi ngôi vị Hoàng Hậu. Khác với Bùi Thiệu, nhà họ Khương không có quyền thế đủ mạnh để đối chọi Hứa Kính Khanh. Chưởng viện Hàn Lâm Viện tuy cao quý, có thể gọi là nội tướng, nhưng trước mặt Hứa Kính Khanh là Thừa Tướng chính thức vẫn kém một bậc. Huống chi Khương Đình Đồng tính tình quá mềm yếu, e không phải là đối thủ của Hứa Yến.

Nhưng không ngờ, hai tháng trước, mật thư nàng gửi từ Đặng Châu không chìm xuống đáy biển. Vị Hoàng Hậu này dường như đã khác trước, trở nên ổn trọng và cứng cỏi hơn. Đó là sự thay đổi thầm lặng, hay đột nhiên tỉnh ngộ, nhất thời khó nói rõ.

Hai người cùng nhau ngồi xuống.

Trình Mộ Ninh không hỏi nàng đã trải qua sóng gió gì dưới vẻ ngoài bình tĩnh, cũng không nhắc đến mật thư hai tháng trước nhờ nàng ấy “chỉ điểm” Trình Tranh. Chỉ như chị dâu em chồng bình thường, cùng nàng phẩm trà trò chuyện.

Thấy nửa tờ giấy bên bàn, Trình Mộ Ninh nói: “Đây là gì? Trông khá mới lạ.”

Khương Đình Đồng cười: “Giấy khắc hoa cỏ. Dạo gần đây, các cô nương trong kinh mê chơi thứ này. Bổn cung thấy khá mới mẻ, cũng học làm để giết thời gian. Nhưng theo ta, hoa giả nào có ý vị? Vô sắc vô hương, không bằng thưởng thức hoa thật.”

Trình Mộ Ninh cảm khái: “Xa kinh lâu rồi, ta không biết mấy thứ mới mẻ này. Còn tưởng các cô nương vẫn chơi phiên hoa. Quả là sự vật thay đổi từng ngày. Xem ra ta phải hỏi thăm kỹ càng, kẻo lại lạc hậu theo khuôn cũ.”

Khương Đình Đồng nói: “Có gì đâu chứ? Ngày khác mở tiệc phong yến, công chúa còn sợ không thấy được thứ mới mẻ sao?”

Nhắc đến tiệc phong yến, nàng ấy nói tiếp: “Sáng nay Thánh Thượng cáo bệnh, không vào tảo triều, nhưng vẫn nhớ chuyện đón gió tẩy trần cho công chúa. Trịnh Xương sáng sớm đã đến phân phó. Bổn cung nghĩ, nếu công chúa không có yêu cầu gì đặc biệt, cứ theo quy chế thường lệ mà làm. Về danh sách mở tiệc chiêu đãi, lát nữa sẽ để Nội Thị Tỉnh soạn xong đưa qua cho công chúa xem.”

Trình Mộ Ninh đặt chén trà xuống, trầm ngâm: “Hiện giờ Thánh Thượng bị bệnh, tiền tuyến lại đang đánh giặc. Triều đình vì thuế ruộng mà sầu khổ vạn phần, trong cung cũng giảm bớt phí tổn, không nên phô trương lãng phí. Ta nghĩ quy mô thịnh yến không cần thiết phải quá lớn. Chi bằng nhân dịp kỳ thi mùa xuân kết thúc, mở một Quỳnh Lâm Yến. Ba năm qua, thi đình có không ít gương mặt mới. Ta muốn mượn cơ hội gặp họ. Biết đâu giữa họ có người tài ba chí sĩ. Lần kiếm thuế ruộng này, ta cũng muốn nghe ý tưởng của mọi người.”

Khương Đình Đồng như suy tư gì, gật đầu: “Như vậy cũng tốt. Năm vừa rồi yết bảng xong, đáng lẽ phải ban yến ăn mừng. Lại vì năm nay có chiến sự căng thẳng mà trì hoãn. Quả là ủy khuất các tân khoa tiến sĩ kỳ này. Hơn nữa, trước đây phụ tá trong phủ công chúa đều đã tan rã. Quỳnh Lâm Yến lần này, nếu công chúa thấy ai vừa mắt, còn có thể bổ sung chỗ trống. Chỉ là…”

Nàng nhìn Trình Mộ Ninh, do dự: “Quỳnh Lâm Uyển ở ngoài thành.  Gần đây kinh thành rung chuyển, bên ngoài không thể sánh với trong cung đề phòng nghiêm ngặt. E rằng kẻ có tâm sẽ lợi dụng mà ra tay. Vì ổn thỏa, việc này giao cho Nội Thị Tỉnh và Điện Tiền Tư xử lý thì thế nào?”

Lời Khương Đình Đồng hỏi mang ý dò xét. Quả thật, nàng có tư tâm muốn giúp Trình Mộ Ninh một tay, nên mới góp sức trong chuyện nàng hồi kinh. Nhưng là nữ tử nhà họ Khương, nếu không có đủ phần thắng, nàng ấy sẽ không dám tùy tiện đặt cược cả thân gia tính mạng lên một trưởng công chúa vừa hồi kinh, chân đứng chưa vững.

Mà Bùi Thiệu và Điện Tiền Tư của hắn chính là phần thắng của Trình Mộ Ninh.

Trình Mộ Ninh rũ mắt cười khẽ. Mọi thứ vòng đi vòng lại như quay về năm ấy. Lúc này, xem ra phải đáp lại Khương Đình Đồng một câu. Nàng vuốt ve miệng chén vài cái, nhẹ giọng: “Nương nương suy nghĩ chu đáo. Ta thấy rất tốt.”

Khương Đình Đồng nghe vậy như trút được gánh nặng: “Vậy thì mọi thứ đều ổn thỏa.”

Sau vài câu hàn huyên đơn giản, Trình Mộ Ninh không ở lại Phượng Nghi Cung lâu. Khương Đình Đồng biết nàng bận, cũng không giữ nhiều, chỉ sai người chọn vài chậu hoa, cùng dẫn người tiễn nàng ra khỏi cung điện.

Giữa trưa, Ngân Trúc cầm ô che, nhìn mấy cành bách hợp tươi mới ướt át trong tay cung nữ, nói: “Hoàng Hậu quả là có tâm. Bách hợp giúp ngưng thần tĩnh khí. Trước đây, nhà ấm trồng hoa còn không ít lần gửi đến cung chúng ta.”

Trình Mộ Ninh đưa tay khẽ khảy cánh hoa: “Nàng ấy luôn là người tri kỷ.”

Ngân Trúc trầm ngâm: “Còn tưởng Hoàng Hậu sẽ nhân cơ hội nhờ công chúa xử trí Trân Phi. Với tình hình hiện tại, nếu Hoàng Hậu mở lời, công chúa cũng không tiện phớt lờ nàng. Nhưng Hoàng Hậu tính tình quá tốt, lại có thể để Trân Phi tác oai tác quái, tránh lui trong trung cung suốt bao năm.”

Chẳng qua là co được duối được, lấy lui làm tiến thôi, Trình Mộ Ninh nói: “Giờ nàng không cần ta ra tay xử Hứa Yến. Ba năm qua, con thỏ nóng nảy cũng biết cắn người. Cứ chờ xem.”

Ngân Trúc khẽ ngẩn ra, như suy tư gì, gật đầu, rồi lo lắng nói: “Chỉ là hôm nay Hoàng Hậu giao Quỳnh Lâm Yến cho Điện Tiền Tư. Bên phía Điện Soái… liệu có cố ý làm khó không?”

Trình Mộ Ninh đáp: “Hắn sẽ không làm vậy.”

Dù Bùi Thiệu không niệm chút tình xưa, hắn tuyệt đối sẽ không làm khó nàng trong chuyện trù bị quân phí. Nếu không, ngay trước khi nàng hồi kinh, hắn đã ra tay ngăn cản rồi. Nguyên do cũng không khó đoán. Với một con rối bù nhìn hoàng đế như Trình Tranh, trên đời này khó tìm ra kẻ thứ hai. Hiện giờ, hắn nắm cấm quân, lấy đó làm chỗ dựa cho Bùi thị ở kinh thành. Hắn tuyệt đối không muốn thay đổi triều đại, chuyển giao quyền bính vào lúc này. Không riêng gì hắn, phàm là kẻ có chút quyền lực trong tay đều mong đại quân ngăn địch lần này thuận lợi xuất chinh. Mà Trình Tranh lại giao chuyện lương mã cho nàng. Giờ đây, đừng nói Bùi Thiệu, e là cả Hứa Kính Khanh cũng trông mong nàng giải quyết êm xuôi.

Quả nhiên, như Trình Mộ Ninh dự liệu, Quỳnh Lâm Yến tiến triển cực kỳ thuận lợi. Đến chạng vạng, tin tức đã truyền đến.

Trình Mộ Ninh ngồi ngay ngắn bên án, bắt đầu xem danh sách mở tiệc chiêu đãi. Ngân Trúc nói: “Hoàng Hậu đã nhanh chóng phân phó xuống dưới. Các tư không dám chậm trễ, lập tức hành động. Điện Tiền Tư cũng rất phối hợp, giờ đã phái mấy trăm cấm quân đến bố phòng.”

Trình Mộ Ninh gật đầu: “Quỳnh Lâm Yến năm trước đều tổ chức vào mùa xuân. Giờ đã cuối xuân, bảo họ nhanh lên, tổ chức yến hội trong tháng này, kẻo vào hè thì nóng bức.”

Ngân Trúc vâng lời: “Nô tỳ sẽ phân phó ngay.”

Thị nữ vừa rời đi, Kỷ Phương bên cạnh cuối cùng có cơ hội tiến lên thể hiện. Hắn dâng trà, đặt chén xuống: “Ban ngày nghe Ngân Trúc nói công chúa đêm qua ngủ không ngon. Nô tài đã sai Thái Y Viện pha chút trà an thần. Công chúa uống thử, tối nay sẽ thoải mái hơn.”

Trình Mộ Ninh không ngẩng mắt: “Ngươi cũng có tâm đó.”

Kỷ Phương cười nịnh: “Nô tài phụng thánh mệnh hầu hạ công chúa, không dám không tận tâm.” Hắn liếc danh sách trên giấy: “Danh sách mở tiệc chiêu đãi cứ để Nội Thị Tỉnh định là được. Công chúa xa kinh ba năm, e là chưa hiểu nhiều về những người này.”

Trình Mộ Ninh ngừng bút, chậm rãi gật đầu: “Ngươi nói đúng.”

“Nếu thay Thánh Thượng mở tiệc chiêu đãi tiến sĩ mà hoàn toàn không biết gì về họ, e là tỏ ra ngạo mạn. Nhưng hiện tại cũng không thể triệu từng người đến gặp.” Nàng đặt bút xuống: “Ngươi đến Hàn Lâm Viện lấy bài thi đình năm nay mang về. Cái gọi là thấy chữ như thấy người, chắc hẳn có thể dò được đôi chút.”

Kỷ Phương khựng lại, khó xử nói: “Công chúa, giờ này cửa cung đã khóa rồi.”

“Điện Tiền Tư không phải còn đang trực sao?” Trình Mộ Ninh chống cằm: “Ngươi là nội hoạn, đám cổ hủ ở Hàn Lâm Viện dễ gì đưa bài thi cho ngươi, còn phải lằng nhằng một phen. Chi bằng sai Điện Tiền Tư đi một chuyến cho xong.”

Hàn Lâm Viện tất nhiên khó nhằn, nhưng đêm hôm khuya khoắt đến quấy rầy Điện Tiền Tư hình như cũng không phải chuyện hay. Kỷ Phương cười gượng: “Nếu không đợi sáng mai, nhờ người của Hoàng Hậu nương nương đi một chuyến. Dù sao ở chỗ Khương Chưởng Viện, trung cung nói chuyện vẫn có trọng lượng hơn…”

Hắn vừa nói, vừa thấy Trình Mộ Ninh nhìn mình, cười mà không cười. Hắn cứng người, không dám nói thêm, vội cúi đầu rời đi.

Đến Điện Tiền Tư, Kỷ Phương lại mang vẻ mặt nịnh nọt, thuật lại lời trưởng công chúa không sót chữ nào. Chưa kịp đợi người trên đáp, thị vệ bên cạnh đã hét lớn: “Vừa muốn cuối tháng trù bị yến hội, lại muốn đêm hôm đi Hàn Lâm Viện lấy bài thi. Trưởng công chúa thật sự coi cấm quân chúng ta là thái giám mà sai khiến sao?”

Lời chưa dứt, bên án thư vang lên tiếng “rầm”. Chuỗi cửu liên hoàn tám trăm vòng trong tay Bùi Thiệu bị tháo ra, vòng tròn chồng lên nhau rơi xuống đất. Âm thanh ấy vang thẳng vào đầu, khiến người ta không hiểu sao lại rùng mình.

Kỷ Phương và thị vệ đồng thời lùi nửa bước. Mỗi khi người này nghịch cửu liên hoàn, tâm tình đều cực kỳ phiền muộn. Lúc này, ai xông lên kẻ đó xui xẻo. Hai người liếc nhau, ăn ý không ai lên tiếng.

Bùi Thiệu bỏ cửu liên hoàn xuống, ngước mắt nhìn Kỷ Phương: “Trong đám tiến sĩ còn mấy chục người được chọn thí chưa qua. Bài thi của họ cũng phải mang về cùng sao?”

Dễ nói chuyện vậy sao? Kỷ Phương lòng còn sợ hãi, đáp: “À… công chúa chưa nói không cần, vậy cứ mang hết về?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play