Đó là lần duy nhất tôi đến khu ký túc xá giáo viên. Sau lần đó, tôi không còn ý định nhờ thầy giáo dạy Chính trị phụ đạo nữa. Cái nơi ngột ngạt ấy, tôi không muốn đặt chân tới.

Những ngày ôn tập dài đằng đẵng, nặng nề cứ thế trôi qua. Rồi một ngày nọ, Kiều phát điên.

Trong tiết Ngữ văn, anh ấy đột nhiên bật cười ngây ngô, làm cả lớp đang tập trung học bài giật mình tỉnh táo. Chúng tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra, kể cả cô giáo trẻ dạy Ngữ văn.

Kiều cười ngoác miệng, trông hết sức kỳ quặc. Anh ấy vốn không thuộc kiểu hay đùa giỡn, cũng không phải người hài hước, mà là kiểu nghiêm túc, nên mọi người càng thêm tò mò. Vô duyên vô cớ, cười cái gì chứ?

Cô giáo Ngữ văn không nhịn được, dùng thước gõ nhẹ lên bục giảng, nhắc nhở: “Im lặng!”

Ngay giây tiếp theo, Kiều đột ngột lao lên bục giảng, giật lấy viên phấn trên tay cô. Anh ấy cầm phấn, bước chân lảo đảo, rồi điên cuồng vẽ lên bảng hàng loạt những bức tranh kỳ quái!

Đường nét mơ hồ, hình dáng méo mó. Tựa như có hai cái bóng—bóng bên trái trông dữ tợn, bóng bên phải lại sợ hãi hoảng loạn…Có lẽ tôi nhìn nhầm, bởi những nét vẽ trắng xóa chồng chéo lộn xộn, trông giống những bức tranh trừu tượng phương Tây, thật khó để nhận ra anh ấy đang vẽ gì.

Cả lớp sững sờ nhìn những hình vẽ ấy, cô giáo Ngữ văn đẩy gọng kính dày cộp, mặt đầy hoang mang.

Ngay sau đó, Kiều cười như kẻ mất trí rồi lao ra khỏi lớp. Anh ấy vung tay múa chân, chạy như điên, khóe miệng còn chảy cả nước dãi, chẳng khác nào một người điên vừa trốn khỏi bệnh viện tâm thần!

Cảnh tượng này làm chúng tôi hoảng sợ.

Một nhân vật phong vân trong học tập, lại đột ngột biến thành như thế, khiến ai nấy đều cảm thấy rợn người.

Liêu Tư Hành là người đầu tiên đuổi theo, tôi theo ngay sau cậu ấy, kế đến là cô giáo Ngữ văn, rồi cả lớp cũng lần lượt chạy ra.

Tôi và Liêu Tư Hành chạy song song, lớn tiếng gọi tên Kiều.

Chỉ thấy một vạt áo đồng phục xanh lướt nhanh qua tay vịn cầu thang, rồi bóng dáng Kiều biến mất trong góc khuất. Nhưng tiếng cười của anh ấy vẫn vang vọng.

Kiều đang cười…đang chạy trốn…

Bất chợt, tiếng cười ấy đột ngột im bặt!

Tim tôi hẫng một nhịp, bước chân xuống cầu thang cũng gấp gáp hơn. Chẳng mấy chốc, tôi nhìn thấy Kiều ở ngay cầu thang.

Anh ấy—chàng trai dịu dàng ngày nào—đang co giật trên nền đất lạnh lẽo.

Trán anh ấy đập mạnh xuống sàn, máu đỏ tươi trào ra, chảy dọc theo sống mũi, men theo gò má. Cảnh tượng này khiến anh ấy trông vô cùng thê thảm. Đôi mắt đen láy vẫn hé mở, nhưng vô hồn, trống rỗng.

Anh ấy nằm bất động trên đất, như một con rối bị rút hết dây cót, không còn sức sống.

Nếu không phải tận mắt thấy lồng ngực anh ấy còn phập phồng hô hấp, tôi chắc chắn sẽ tưởng rằng Kiều đã chết.

Tôi vừa định bước tới lay anh ấy, thì đám bạn học và cô giáo đã ồ ạt chạy đến, vây chặt quanh Kiều.

“Tất cả tránh ra! Gọi xe cấp cứu ngay!” Cô giáo Ngữ văn nghiêm giọng ra lệnh.

Đám đông lập tức nhốn nháo nhường chỗ, để lại không khí thoáng đãng cho Kiều hô hấp. Cô giáo nhẹ nhàng nâng đầu anh ấy lên, xoay nghiêng để giúp anh thở dễ hơn.

Mí mắt Kiều lúc thì hé mở, lúc lại khép chặt, dường như muốn tỉnh táo nhưng không thể, cuối cùng kiệt sức mà nhắm nghiền.

Khi xe cấp cứu đến, cũng vừa lúc tan học.

Tôi nhón chân, cố chen vào đám đông để nhìn Kiều. Nhưng người xem náo nhiệt quá nhiều, tôi bị đẩy ra ngoài, chỉ có thể bất lực nhìn theo từ xa…

Kiều được đưa đi.

Từ sau cú ngã hôm đó, tôi không còn thấy anh ấy xuất hiện trong trường nữa.

Người tôi thấy nhiều nhất sau đó, lại là mẹ của Kiều—dì Châu, người liên tục lui tới trường với vẻ mặt tiều tụy.

Cuối năm lớp 11, lần đầu tiên trong đời, tôi nhận ra rằng đây là một chuyện trọng đại, một biến cố sâu sắc sẽ theo tôi suốt đời.

Chuyện thầy giáo Chính trị xâm hại Kiều đã làm chấn động cả thành phố.

Trước khi đến trường, mẹ Kiều đã quyết liệt đưa vụ việc lên báo, sau đó báo cảnh sát.

Tên thầy giáo kia từng là một kẻ ăn chơi trác táng, ra nước ngoài du học để lấy danh, rồi về nước làm giáo viên. Nhờ có quan hệ, hắn nhanh chóng leo lên chức trưởng bộ môn. Khi bị tố cáo, hắn lập tức lợi dụng quyền lực của mình để phản công, đổ tội cho gia đình Kiều vu khống.

Vốn dĩ, Kiều đã nắm giữ bằng chứng—đoạn video mà tên thầy giáo dùng để uy hiếp anh ấy. Ban đầu, vì sợ hãi, Kiều không dám phản kháng. Nhưng sau khi bị ngã chấn thương sọ não, anh ấy quyết định chơi tới cùng, nói ra tất cả với cảnh sát, hy vọng họ có thể tìm lại đoạn video đó để làm chứng cứ.

Thế nhưng…cảnh sát không tìm thấy nó.

Bây giờ, chỉ còn một cậu học sinh lúc tỉnh lúc mê, một lời khai đơn độc, khó mà giành được công lý.

Tuyệt vọng chính là cảm giác như bị chôn sống trong đầm lầy, dù giãy giụa thế nào cũng không thể thoát ra.

Không chỉ có Kiều.

Anh ấy không phải người đầu tiên, cũng không phải người cuối cùng.

Khi vụ việc của Kiều bùng nổ, những tin đồn bắt đầu lan truyền trong trường. Nghe nói, có những nam sinh ở lớp khác cũng từng trải qua điều tương tự.

Nhưng khi mẹ Kiều cố gắng bám víu vào tia hy vọng cuối cùng, thì những gia đình khác lại chọn cách im lặng.

Vì sao?

Bởi họ đã nhận được những khoản bồi thường từ tên thầy giáo đó.

Họ cho rằng chuyện này là một nỗi nhục, thà nhận tiền để giải quyết trong im lặng, còn hơn là đứng ra tố cáo.

Kết quả, tất cả đều chọn cách giải quyết trong bóng tối, lặng lẽ dọn dẹp mọi thứ.

Chẳng bao lâu sau, những đứa trẻ từng bị ác quỷ chà đạp ấy…đều lần lượt chuyển trường.

Trước đó, dì Châu đã dốc hết gia sản để khởi kiện ra tòa. Bà không muốn chấp nhận một thỏa thuận bẩn thỉu trong bóng tối! Không muốn trở thành “bệnh nhân” tự nuốt chửng chính con mình! Không muốn khuất phục trước đoạn video mà cảnh sát không tìm thấy! Bà đã cố gắng tìm đến các phóng viên, hy vọng có ai đó quan tâm đến vụ việc này.

Nhưng kết quả vẫn không như mong đợi. Cảnh sát điều tra không có kết quả, vụ án rơi vào bế tắc. Dì Châu thậm chí suýt bị phản tố. Nhưng trời không tuyệt đường người, không lâu sau đó, một trong những nam sinh đã chuyển trường lén lút quay về, trịnh trọng đưa cho bà một quyển nhật ký. Cậu bé có thói quen viết nhật ký từ nhỏ, trong đó ghi lại tất cả những tổn thương mà giáo viên Chính trị đã gây ra cho mình.

Dì Châu lập tức mang nhật ký đi kiện tiếp trước khi hết thời hiệu truy cứu trách nhiệm. Vì nạn nhân là nam sinh, tòa án kết án giáo viên Chính trị tội cố ý gây thương tích, tuyên phạt hơn hai năm tù giam và bồi thường mười mấy vạn tệ. Chỉ vậy mà thôi.

Nửa năm sau khi có phán quyết, nam sinh chuyển trường ấy đã tự sát. Người đời tiếc nuối, than thở.

Trước kỳ thi đại học, cũng là khoảng thời gian cuối cùng của Kiều ở trường, tôi thường chống cằm, chán chường vẽ vòng tròn trên giấy nháp. Cứ vẽ vẽ một hồi, không hiểu sao lại viết ra chữ “乔” (Kiều). Lúc đó, ánh mắt tôi đảo quanh một lượt, quan sát những người xung quanh, tim đập thình thịch rồi vội vàng dùng bút tô đen chữ “乔” trên giấy, tô đến mức không còn nhận ra hình dạng ban đầu, đến khi chỉ còn một vệt đen mờ mịt, đầu bút mới dừng lại.

Còn Lê Tiếu Tiếu của lớp 1 thì được bố mẹ sắp xếp ra nước ngoài.

Cặp đôi vàng ấy từ đó không còn xuất hiện trong tầm mắt của mọi người nữa.

Thời gian thấm thoắt trôi, tôi đã trở thành sinh viên đại học, còn Kiều vẫn như ba năm trước—lúc thì mê man điên dại, lúc thì sa sút tỉnh táo. Tôi quan sát anh ấy ở khoảng cách gần, người đàn ông vẫn đang chìm đắm trong thế giới an toàn của mình. Anh luôn giữ chặt bức phác họa trừu tượng kia, đề phòng nhìn tôi chằm chằm. Tôi cố gắng thể hiện thiện chí, dịu dàng nhìn vào mắt anh. Tôi tin rằng, dù là kẻ điên hay kẻ ngốc, cũng sẽ không đánh mất bản năng nhận biết con người. Dù mỗi một khoảng thời gian trôi qua, anh lại quên mất tôi.

Bên dưới mái tóc đen mềm mại ấy là một đôi mắt màu hổ phách, vừa tò mò, vừa e dè. Khi anh khẽ cử động, những lọn tóc lại quét qua hàng lông mày rậm, lướt nhẹ qua hàng mi cong dài. Dường như anh đang nhận diện tôi.

Một thiên chi kiêu tử từng rực rỡ đứng trước mặt tôi.

Cuối cùng anh cũng nhìn thẳng vào tôi, mà tôi đã trở nên phức tạp và xót xa đến thế này.

Những đả kích và tổn thương trong quá khứ, đối với một người đầy hoài bão như anh, đều bị phóng đại đến vô cùng. Nỗi giày vò trong lòng anh, dù tôi không thể cảm nhận một cách chân thực, nhưng cũng có thể đặt mình vào mà thấu hiểu.

Mũi tôi chợt cay xè, liền dùng đầu ngón tay lau khóe mắt, tiện thể bóp nhẹ sống mũi mình.

Trước mắt tôi đột nhiên xuất hiện một tờ giấy thơm thoang thoảng mùi hương. Một bàn tay to lớn cứng đờ trên không, đang cầm lấy một tờ giấy mềm. Tôi kinh ngạc ngẩng lên, vui mừng tưởng rằng Kiều đã tỉnh táo, nhưng nhìn lại, đôi mắt anh vẫn đờ đẫn như cũ.

Tôi buồn bã, cúi đầu nhận lấy tờ giấy Kiều đưa rồi xì mũi.

Anh bỗng nhiên cười ngốc nghếch, nói với tôi: “Xin chào.”

“Ừm, chào anh.” Tôi đáp lại, chẳng khác gì trước đây, rất bình thản.

Anh giơ ngón trỏ lên môi, khẽ “suỵt” đầy thần bí, sau đó cúi người, bò rạp trên bàn vẽ tranh.

Ban đầu, mỗi lần vẽ một nét, anh đều liếc tôi một cái—tôi nhìn thấy qua khóe mắt mình. Nhưng khi phát hiện tôi không hề trộm nhìn, anh dần thả lỏng, tấm lưng cong xuống cũng dần thẳng lại.

Tôi lật nhẹ những quyển sách trên bàn anh, yên lặng ngồi bên cạnh.

Vẽ xong, anh vội vàng nhét bức phác họa vào ngăn kéo một cách cẩu thả. Nhét xong, anh bỗng nhiên không biết nên làm gì tiếp theo, chỉ ngây ngốc ngồi yên đó.

Bộ dạng này của anh đã trở thành thói quen—ánh mắt trống rỗng, khi thì bật cười ngớ ngẩn, khi thì rủ môi thất thần.

Điều này khiến tôi tò mò, rốt cuộc trong đầu anh đang nghĩ gì? Hay là đang hồi tưởng điều gì? Là tỉnh táo trong chốc lát, hay phát điên từng cơn? Tôi không rõ.

Tôi thử gọi anh.

“Kiều?”

Anh chẳng có phản ứng gì, vẫn ngồi nghiêm chỉnh, hồn vía lơ lửng nhìn về tấm rèm đen sì.

Tôi quay người mở cửa, nhẹ nhàng gọi ra ngoài:

“Dì ơi, cắt tóc cho Kiều nhé?”

“Được, chờ chút.”

Chẳng bao lâu sau, cánh cửa gỗ sẫm màu “két” một tiếng rồi mở ra.

Người phụ nữ trước mặt mặc chiếc tạp dề đã bạc màu vì giặt quá nhiều, tay cầm một chiếc khăn choàng màu xanh lam và một cây kéo đen nhỏ, nhẹ nhàng bước đến.

Đối diện với Kiều, tôi và dì Châu đều rất cẩn thận, ngay cả tiếng bước chân cũng bất giác khẽ đi.

Trước đây, tôi gọi bà là “mẹ Kiều”, sau nhiều năm qua lại, chúng tôi đã thân thiết hơn, bà bảo tôi gọi là “dì”.

“Cháu đến thì tốt rồi, dì một mình cắt tóc cho nó, bận không xuể. Nó không thích cắt tóc, rất ghét tiếng kéo, cứ nhúc nhích suốt.”

Dì Châu trách yêu mà cười, tiện tay đưa chiếc khăn xanh cho tôi.

Kiều hoàn hồn lại, cau mày nhìn cây kéo đen trong tay dì Châu.

Anh khẽ giơ tay lên dừng lại giữa không trung, năm ngón tay hơi mở ra, đưa ánh mắt mang theo vẻ từ chối nhìn tôi và mẹ mình.

Dì Châu hơi chỉnh lại tạp dề trên eo, sau đó đỡ lấy thành ghế, từ tốn ngồi xổm xuống để ngang tầm mắt với anh, nghiêm túc nói:

“Nếu cắt tóc xong, mẹ sẽ bảo A Tần dẫn con đi dạo công viên, giống như trước đây, được không?”

Kiều hơi nghiêng đầu, tóc mái trước trán cũng lệch sang bên phải, để lộ khuôn mặt thanh tú vốn có.

Anh trông vô cùng khổ sở, dường như không thể tiếp nhận được lời nói của dì Châu.

Trước đó, dì Châu đã kiên nhẫn nhiều lần nhắc lại, cuối cùng anh ấy mới ngập ngừng gật đầu.

Màn cửa dày được kéo ra từ từ, đồ đạc trong phòng lại được chiếu sáng. Cái bàn, sàn nhà…màu sắc của chúng trở nên nhạt đi một chút khi màn cửa được mở, nói một cách đơn giản là trở nên sáng hơn. Nhưng Kiều nhắm mắt lại, lắc đầu, lại tiếp tục lắc đầu… “Không có ánh sáng, sao cắt tóc được?”

Tôi đã nói, anh ấy nghe, thật là vui mừng.

Tôi mở tấm vải bọc màu xanh, nhẹ nhàng đắp lên cổ Kiều, tấm vải che đi đôi chân dài của anh ấy. Tôi chăm chú điều chỉnh vải cho đến khi không còn nếp nhăn. Anh ấy vẫn nhíu mày, còn dùng ngón tay sắc nhọn kéo vải lên, rõ ràng là rất không thích.

Dì Châu cẩn thận cầm kéo lên, từ từ bắt đầu cắt tóc cho anh ấy. Tôi đặt hai tay lên cánh tay Kiều, giữ chặt để phòng ngừa sự nguy hiểm không lường trước được, sợ rằng cảm xúc của anh ấy thay đổi, có thể trở nên kích động hoặc cử động mạnh, làm bị thương chính mình.

Cái chuyện như thế này không phải chưa từng xảy ra.

Rắc…rắc…Những sợi tóc đen rơi nhẹ xuống, trán sáng trắng của anh ấy từ từ lộ ra trong không khí. Trắng, trắng như những đám mây nhẹ trên trời. Nhưng bên trên lông mày trái của anh ấy có một vết sẹo mờ, đó là dấu vết từ lần anh ấy phát bệnh lần đầu, khi bị té ngã từ cầu thang ở trường. Những sợi tóc mảnh bay lộn xộn trong không khí, những hạt bụi trong ánh sáng mơ hồ bay tán loạn, rắc…rắc…Tiếng kéo cắt tóc như đang nhảy múa cùng với những sợi tóc rơi xuống.

Chúng tôi cùng nhau giúp Kiều cắt tóc, dấu vết thời gian dần dần lên màu trong ký ức. Khi tôi đang mỉm cười, tôi nghe Kiều trong trạng thái mơ hồ lẩm bẩm: “Bố…” Chợt, nụ cười của tôi và dì Châu đều đông cứng lại. “Bố…” Sau đó, chàng trai cười khúc khích rồi quay sang hỏi dì Châu: “Mẹ ơi, bố con đâu rồi?”

Vai dì Châu khẽ chùng xuống, tiếp theo đó là cúi đầu. Bà im lặng, tay cầm kéo run nhẹ, làm những hạt bụi xung quanh cũng bay theo, đôi khi bay quanh người bà, đôi khi rơi lên mái tóc bạc của bà, hoặc lên chiếc tạp dề đã bạc màu.

Một lúc lâu, người phụ nữ giàu kinh nghiệm này mới trả lời câu hỏi của kẻ điên: “Bố đi làm rồi.”

Tôi từ từ đưa tay vỗ nhẹ lên lưng dì Châu, bà như già đi, nhưng lưng vẫn thẳng, thẳng như một cây cột trong ngôi nhà lớn. Kiều không có bố, không, anh ấy có bố, nhưng người ấy không còn nữa…Bố anh ấy trước đây là một công nhân xây dựng, sau khi bị tai nạn lao động qua đời. Khi ấy, một số công nhân bị ngã từ trên cao, ngoài một người bị liệt nửa người, những người còn lại đều chết tại chỗ.

Vì bố Kiều qua đời do tai nạn lao động, dì Châu nhận được một khoản tiền đền bù không nhiều, bà dùng số tiền này để kiện tụng và nhận được hơn mười vạn đồng bồi thường. Bà sống tiết kiệm, giờ đây lại làm thêm công việc dịch vụ gia đình, khó khăn lắm mới có thể nuôi dưỡng Kiều trong tình trạng tinh thần không ổn định.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play