Tiết học đầu tiên kết thúc, trước khi thầy Bách rời đi, Giang Duyên Chước thản nhiên đi vào lớp bằng cửa sau, tựa hồ cười nhạo một tiếng, nói với giọng giễu cợt: "Bạn học Lãnh, nhường một chút."

Thanh âm không hề nhỏ, như muốn tất cả mọi người trong lớp nghe thấy. Tuy nhiên, các bạn học hoàn toàn nhắm mắt làm ngơ, bọn họ đều hiểu rõ một điều, nếu ai dám nói gì vào lúc này thì có thể bị mất một tay hoặc một chân vào sáng ngày mai.

Hắn có giọng Bắc Kinh rất nặng, không biết đó có phải là hiệu ứng tâm lý hay không, nhưng khi nghe luôn có cảm giác vừa rất ngông vừa rất ngả ngớn. Lãnh Tinh Nghi liếc hắn một cái, hơi cau mày khó hiểu, nhẹ giọng nói: "Sao tôi phải nhường đường? Phía sau vẫn trống, sao cậu không đi vòng qua."

Giang Duyên Chước rất kiên nhẫn trả lời cô: "Không."

“Vậy thì cậu trèo qua cửa sổ như lúc nhảy ra ngoài ấy.” Lãnh Tinh Nghi xoay bút, mặt không chút biểu tình.

Không khí trong lớp học hoàn toàn đông cứng sau khi Lãnh Tinh Nghi lên tiếng. Mọi người lúc này đều căng thẳng nhìn sắc mặt của Giang Duyên Chước, trong lòng bọn họ đều đang nghĩ một điều, cái mạng nhỏ của cô gái này khó giữ rồi.

Giang Duyên Chước không nói gì, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, trên mặt không biết có loại biểu cảm gì, dường như muốn cười nhưng lại không cười. Dù sao trong mắt mọi người thì trông khá đáng sợ.

Lãnh Tinh Nghi vẻ mặt vô tội nhìn hắn, mấy giây sau cô đột nhiên từ trong túi móc ra một gói khăn ướt, rút ra một cái đưa cho Giang Duyên Chước: "Cho cậu."

Giang Duyên Chước nhìn Lãnh Tinh Nghi giơ tay lên giữa không trung: “?”

“Lỗ tai.” Lãnh Tinh Nghi không biểu cảm: “Sáng nay không phải đã rửa qua rồi sao, vẫn còn có vết máu chưa lau sạch kìa.”

Giang Duyên Chước lặng người một chút, sau đó từ trong túi quần đưa tay ra, cầm lấy khăn giấy ướt lau lên tai phải, quả nhiên là có máu.

"..." Giang Duyên Chước đứng một lát rồi đi vòng qua cửa sau, ngồi xuống chỗ ngồi của mình.

Cả lớp đều kinh sợ nhìn tất cả những điều này.

Lão đại đây là... thỏa hiệp với bạn cùng bàn rồi sao?

Tiết thứ hai là tiết ngữ văn, Lãnh Tinh Nghi mở sách ra, liếc nhìn giấy kiểm tra của bạn cùng bàn. Quả nhiên ngoài họ tên ra thì trên đó không có một chữ nào.

Giang Duyên Chước cũng liếc nhìn bàn của Lãnh Tinh Nghi, cười nhạo: "Bạn học Lãnh, không có giấy kiểm tra sao?"

Lãnh Tinh Nghi gật đầu: "Bạn học Giang, làm phiền nghe lời thầy Bách, thể hiện tinh thần giúp đỡ lẫn nhau trong học tập, chia sẻ giấy kiểm tra đi, cảm ơn."

Giang Duyên Chước ném giấy kiểm tra lên bàn cô, sau đó nằm xuống bàn và bắt đầu ngủ.

Các bạn cùng lớp xung quanh bị đại ca học đường doạ đến mức cả người không khỏi run bần bật. Sắc mặt của Lãnh Tinh Nghi hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi Giang Duyên Chước. Cô cầm lấy tờ giấy và nhìn vào chữ ký rõ ràng trên đó, ngây người trong hai giây rồi bắt đầu lắng nghe bài giảng một cách nghiêm túc.

Lãnh Tinh Nghi phát hiện ra rằng mọi câu hỏi trong tờ giấy kiểm tra của tên đại ca học đường này đều được đánh dấu nhẹ bằng một dấu tích. Nhưng cô không nghĩ nhiều về ý nghĩa của nó.

Sau khi chuông hết giờ reo lên, Cố Yên quay lại muốn nói chuyện thì thấy Giang Duyên Chước vẫn đang ngủ thì vẻ mặt ngẩn ra, nhỏ giọng nói với bạn trai: “Dư Phi, Giang Duyên Chước ngày thường bất luận lên lớp hay tan lớp thì đều không ngủ mà nhỉ?”

Lãnh Tinh Nghi lạnh nhạt nói: "Bạn học Giang, đeo kính trong khi ngủ sẽ không thoải mái. Còn nữa, tôi xin lỗi vì đã tự ý ghi chép vào bài của cậu."

Giang Duyên Chước: "..." Hắn ngồi dậy, tháo kính ra, có chút hứng thú nhìn nữ sinh lạnh lùng trước mặt: "Bạn học Lãnh, cậu có biết người gần đây nhất nói chuyện với tôi như thế này, hiện giờ thế nào rồi không?"

Lãnh Tinh Nghi nhìn thẳng vào hắn: “Tôi không phải là người đầu tiên à.”

"...Là cậu." Giang Duyên Chước thấp giọng mắng một câu, bực bội đá văng chiếc ghế, đi ra ngoài từ cửa sau, ném lại một câu "Dư Phi, xin nghỉ giúp tôi."

Hắn cau mày đóng sầm cửa sau lại: Mẹ kiếp, cái thứ gì vậy.

"Hóa ra lão đại các cậu cũng cần phải xin nghỉ học."

Lãnh Tinh Nghi nhìn bạn cùng bàn rời đi, vẻ mặt bình tĩnh: “Kiến thức đã được tiếp thu.”

Dư Phi hai tay chống sau đầu, dựa lưng vào ghế cười: "A Duyên cậu ấy không cần phải xin phép cũng được thôi. Nhưng cậu ấy khá tuân thủ nội quy của trường."

Cố Yên giống như đang xem kịch, tựa hồ còn chưa tận hưởng hết: “Hình như đây là lần đầu tiên Giang Duyên Chước cảm thấy bất lực với người khác.”

"Cậu cũng thật là..." Dư Phi quay người nói: "Cãi lại cậu ấy như thế, bạn học Lãnh cậu không sợ sao, dù gì cũng nhìn thấy A Duyên ra tay với người khác rồi."

Lãnh Tinh Nghi vẻ mặt vô cảm: “Sáng nay các cậu đã thấy rồi sao.”

Vẻ mặt Dư Phi hơi cứng đờ: “Ừ.”

Lãnh Tinh Nghi gật đầu: “Tôi nhìn thấy rồi, nhưng tôi không vạch trần hay cố ý muốn tìm phiền phức.”

“Vậy thì tôi sợ cái quái gì.”

Cố Yên "Phụt" một tiếng: "Má, cậu thật quá thú vị rồi đấy, lúc trước thế mà lại không biết cậu sớm hơn. Lãnh Hề Nhuế, từ nay chúng ta cùng nhau đi chơi nhé."

Lãnh Tinh Nghi “Ừ" một tiếng: "Tôi sao cũng được."



Sau khi Giang Duyên Chước ra ngoài, hắn hút thuốc trên sân thượng của trường học. Hôm nay không có ánh nắng, gió lại thổi rất lạnh, nhưng hắn luôn mặc rất ít đồ, như thể không hề cảm thấy lạnh vậy.

Vừa rồi hắn nhìn thấy ở trên trang bìa cuốn sách của Lãnh Tinh Nghi có viết một cái tên…

Lãnh Tinh Nghi.

Trong lòng có chút khó chịu, kỳ thực hắn đã biết Lãnh Tinh Nghi là ai. Lãnh gia có một tin đồn về một đứa con hoang, cả Bắc Kinh này số người biết cũng không ít.

Điều mà Giang Duyên Chước không ngờ tới là Lãnh Mộ Thần lại thực sự đem đứa con hoang bị đồn thổi mang tiếng xấu ở trong giới về Lãnh gia.

Ba của Giang Duyên Chước, Giang Trọng Hạc, cũng không ít lần cười nhạo Lãnh Mộ Thần ở bên ngoài có một đứa con riêng mà không muốn nhận, cùng một người phụ nữ hoang động tí là đòi tiền.

Giang Duyên Chước cũng thờ ơ với chuyện này, chuyện của người khác không liên quan gì đến hắn.

Chỉ là Giang Duyên Chước ngàn vạn lần không nghĩ tới Lãnh Tinh Nghi thực sự sẽ chuyển đến lớp 0, hơn nữa...còn quay lại với thân phận như vậy.

Tính toán thời gian, ngày hôm đó gặp Lãnh Tinh Nghi trong bữa tiệc thì có lẽ cô ấy vừa mới tới Bắc Kinh. Đáng ra phải là kiểu không quen thuộc với mọi thứ, nhưng cô ấy lại như thể không hề sợ bất cứ điều gì - khách quan mà nói, cô ấy thực sự không quan tâm đến bất cứ điều gì cả.

Cô ấy quả thực rất xinh đẹp, nhưng toàn bộ khí chất của Lãnh Tinh Nghi, cùng với khuôn mặt liệt kia, không thể nói là lãnh đạm thuần túy, mà là có chút...rất chán đời.

Khi nói chuyện với cô ấy, thậm chí còn có một loại mặc kệ sự đời. Bạn tức giận cũng được, không tức giận cũng được, đều không liên quan gì đến cô ấy.

Giang Duyên Chước chưa bao giờ gặp một người như vậy. Nhưng không thể không thừa nhận, thực sự cũng có chút thú vị.

Thực ra tiết trước hắn không hề ngủ, mà tiếng bút của người bên cạnh sàn sạt viết trên giấy từ đầu đến cuối không hề dừng lại.

Có vẻ như... khá nghiêm túc?

Giang Duyên Chước cau mày hút xong điếu thuốc, hắn từ sân thượng nhảy xuống, leo lên chiếc mô tô hạng nặng của mình và chạy thẳng đến câu lạc bộ FI.

……

Sau khi hết giờ tự học buổi tối, Cố Yên đeo cặp sách lên: "Lãnh Hề Nhuế, cùng đi ra cổng trường đi."

Lãnh Tinh Nghi liếc nhìn chỗ ngồi bên cạnh Cố Yên, không có Dư Phi, liền gật đầu: "Được."

Tòa nhà giảng dạy của cao trung năm hai gần nhà ăn nhất và xa cổng trường nhất. Cố Yên hút trà sữa, Lãnh Tinh Nghi nhấm nháp sô cô la đen.

Đột nhiên Cố Yên ngừng uống trà sữa, dùng cùi chỏ thúc nhẹ Lãnh Tinh Nghi: "Lãnh Lãnh, cậu có để ý thấy có người đang nhìn cậu không?"
Lãnh Tinh Nghi muốn hỏi biệt danh "Lãnh Lãnh" là loại biệt danh kì quái nào, nhưng cô đã bỏ qua chủ đề: "Có sao?"

"Thật ra sáng nay khi cậu mới tới đây, diễn đàn của trường chúng ta đã bùng nổ vào buổi chiều, chắc là cậu vẫn chưa biết." Cố Yên hừ lạnh nói: "Có người còn viết bài xin cách thức liên lạc của cậu nữa đó."

"Cậu nhìn nữ sinh đi phía trước chúng ta đi, cái người tóc màu đỏ rượu cứ quay đầu lại nhìn ấy, cậu ấy tên là Bùi Giai." Cố Yên xuỳ một tiếng, "Hôm nay cậu ấy biết được Giang Duyên Chước có bạn cùng bàn thì gần như nổ tung trong lớp học."

"Giang Duyên Chước có chuyện gì sao? Quan hệ giữa mình và cậu ấy cũng không tốt lắm." Lãnh Tinh Nghi ăn hết thanh sô cô la đen rồi ném vỏ vào thùng rác ven đường. "Cậu ấy là bạn gái của Giang Duyên Chước sao?"

"Phi phi phi." Cố Yên trợn tròn mắt, "Làm sao có thể, Giang Duyên Chước không thèm để ý tới cái loại tâm cơ như cậu ta? Tóm lại, năm ngoái có hàng nghìn nữ sinh muốn nhào vào lòng Giang Duyên Chước, nhưng không có một ai lọt vào mắt cậu ấy."

"Ờm, Giang Duyên Chước không yêu đương sao?" Lãnh Tinh Nghi không nghĩ tới điều này. Cô đặt mình vào vị trí của hắn và nghĩ, nếu cô có khuôn mặt như Giang Duyên Chước, cô nhất định sẽ không từ chối ai cả, dù sao thì hắn cũng không chịu thiệt.

"Cũng lạ thật, Tiêu Bạc Diệc còn ở sau lưng nói nhỏ rằng Giang Duyên Chước không được." Cố Yên nghĩ đến điểm này, suýt nuốt không được một ngụm trà sữa, cười nói: "Lời này tuyệt đối không thể nói cho Giang Duyên Chước, nếu không cái mạng nhỏ của Tiêu Bạc Diệc cũng khó giữ, quốc gia sau này sẽ mất đi một tuyển thủ thể thao điện tử chuyên nghiệp có gương mặt minh tinh."

“Cục diện gì cơ?” Lãnh Tinh Nghi thầm nghĩ giới nhà giàu hỗn loạn như vậy, khi đặt tên cho con đều không thể bỏ qua những từ liên quan đến kinh doanh sao.

"À, là Tiêu Bạc Diệc. Hôm nay cậu ấy không đến, chắc là đến câu lạc bộ chơi game, mùa giải mới tới rồi."

Cố Yên nhấp một ngụm trà sữa, nói: “Ngày mai cậu ấy sẽ đến, lúc đó sẽ gặp được thôi.” Lãnh Tinh Nghi suy nghĩ một chút: “…Có phải là cái người tóc bạc không?”

"Ừ đúng rồi!" Cố Yên cười nói, "Cậu nhớ ra rồi à, sáng nay cũng đi cùng Dư Phi và Giang Duyên Chước. Suýt chút nữa mình đã quên mất cậu đã gặp cậu ấy rồi."

Lãnh Tinh Nghi đương nhiên là bị mù mặt, nhưng Tiêu Bạc Diệc có mái tóc bạc thật sự rất bắt mắt, cho nên cô đã miễn cưỡng nhớ được. Ngoại hình của cậu ấy cũng ổn, nhưng kiểu tóc lại quá lố. Cô nhớ tới lúc đó trong ba người đứng bên kia hàng rào, hình như chỉ chỉ mỗi Giang Duyên Chước là có mái tóc đen với chiếc khuyên tai vàng hồng sáng bóng.

Cô đột nhiên có chút thất thần.

"Chuyện sáng nay, chắc là chưa có ai giải thích cho cậu nhỉ. Nói một cách đơn giản thì Hướng Lẫm ở tầng dưới thích một nữ sinh tên là Trần Tử Y của khoa Quốc tế. Nữ sinh này bình thường khá là xã hội, nhưng trùng hợp là cậu ấy cũng thích Giang Duyên Chước."

"Hướng Lẫm là một kẻ yếu đuối, cậu ta không dám đối đầu với Giang Duyên Chước, chỉ thích dắt theo mấy tên vô dụng sau lưng."

"Giang Duyên Chước ban đầu không muốn quan tâm, nhưng sau đó một tên có quan hệ tốt với Hướng Lẫm đã tỏ tình với mình. Dư Phi rất tức giận nên hôm nay gọi Tiêu Bạc Diệc và Giang Duyên Chước cùng đi giải quyết, tên ngu xuẩn Hướng Lẫm với mấy tên loi choi cuối cùng cũng nhớ đời rồi.”

Cố Yên nhấp một ngụm khí trắng có mùi trà sữa, nhiệt độ ban đêm xuống dưới không độ, không khí trắng đục mờ mịt rất lâu mới tiêu tán: “Đôi khi có nói lý cũng vô dụng, chỉ có thể dùng vũ lực buộc đối phương phải quy phục, đây là đạo lý đúng nhất mà mình đã học được cho đến nay.”

Lãnh Tinh Nghi gật đầu: "Khá lắm. Rất ngầu."

"Cậu mới ngầu đó." Cố Yên cắn ống hút, "Cậu là người duy nhất ở Bắc Kinh dám đối đầu với Giang Duyên Chước. Trà sữa muội thật sự rất nể phục cậu, cậu thật lợi hại, không hổ danh là đại ca của cao trung số sáu, Lãnh Hề Nhuế."

Lãnh Tinh Nghi không có ý kiến.

"À phải rồi, Giang Duyên Chước rất hoang dã và kiêu ngạo. Mọi người đều sợ cậu ấy là thật, nhưng cậu ấy chắc chắn không phải là người không nói lý lẽ." Cố Yên mỉm cười, "Cậu ấy thực ra cũng khá tốt, chỉ là đôi khi không kiềm chế được tính khí mà thôi.”

Hai người vô thức đã đi đến cổng trường.

“Ừ.” Lãnh Tinh Nghi nhướng mi, nhìn thấy chiếc Bentley của Lâm quản gia đậu ở ngã tư, cô đeo tai nghe không dây lên: “Mình đi đây.”

“Tạm biệt.” Cố Yên huýt sáo, “Ngày mai gặp lại.”

“Nhị tiểu thư, đó là bạn cùng lớp của cô à?” Sau khi Lãnh Tinh Nghi lên xe ngồi xuống, Lâm quản gia khởi động xe, quan tâm hỏi: “Ngày đầu tiên đến trường thế nào?”

“Là bạn thôi.” Lãnh Tinh Nghi nhàn nhạt trả lời: “Bọn họ đều khá tốt.”

"Vậy thì tốt." Lâm quản gia vô cùng hứng thú nói: "Chất lượng giảng dạy của lớp số 0 này không thể chê được, các giáo viên ở đó đều là những giáo viên nổi tiếng, cũng thường xuyên ra bên ngoài giảng dạy."

“Vâng.” Lãnh Tinh Nghi mệt mỏi nhắm mắt lại, “Chú Lâm, cháu ngủ một lát.”

"Được, đến nơi tôi sẽ gọi cô chủ." Lâm quản gia thấy nhị tiểu thư rất mệt, liền phối hợp giữ yên lặng, dọc đường cũng không nói gì nữa. Lãnh Tinh Nghi ngủ yên bình hai mươi phút trên đường, nhưng đến đêm cô lại không thể ngủ lại được.

Cô đau đầu ngồi dậy, nghĩ rằng nếu Lâm quản gia tối nay không ở nhà, cho dù cô có biến mất cũng sẽ không có ai lo lắng, nên cô quyết định ra ngoài đi dạo.

Quần áo đều là của Lãnh Hề Nhuế, trang phục phụ kiện của tiểu thư hào môn đều rất nhiều, thậm chí có một số còn chưa hề tháo mác. Lãnh Tinh Nghi ngẫu nhiên chọn một chiếc áo khoác màu trắng mặc lên người.

Lần này cô đi theo đường lớn, tránh những con hẻm, đi trên cầu vượt lộng gió, đeo tai nghe và nghe nhạc trong vô thức.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play