Mùa đông ở Bắc Kinh, đèn trong khu biệt thự được thắp sáng rực rỡ vào ban đêm.

Giang Duyên Chước mặc một bộ lễ phục màu đen, tóc rẽ ngôi giữa để lộ vầng trán cao. Hắn giơ ly rượu nhỏ lên, uống sâm panh một cách chậm rãi.

Thiếu niên có dáng người cao lớn, chiếc quần tây là nhẵn nhụi, đôi chân dài thẳng tắp, để lộ ra một đoạn mắt cá chân trắng bệch, cổ tay rắn chắc nâng ly rượu, lúc ngửa đầu uống rượu khiến yết hầu nhô lên trông thực gợi cảm. Sắc mặt hắn hơi tái, không có biểu cảm gì rõ ràng, nhưng nếu nhìn kỹ, trong đó lại có một tia mất kiên nhẫn.

Chiếc khuyên tai màu vàng hồng tỏa sáng rực rỡ dưới ánh đèn flash, cùng nốt ruồi nhỏ phía dưới mắt vô cùng xinh đẹp. Có một vết sẹo không rõ ràng giữa cổ và xương hàm của hắn, trông giống như một vết thương mới chưa lành.

Sảnh chính đột nhiên trở nên yên tĩnh, một thiếu nữ mặc trang phục sang trọng xuất hiện trên thảm đỏ với nụ cười tự tin và kiêu hãnh. Làn da của cô trắng như tuyết, tựa như toàn thân cô đang toả sáng như những ngọn đèn pha lê phía trên. Chiếc váy để lộ bắp chân thon dài thẳng tắp, đôi giày cao gót màu đen đính ngọc trai rất hợp với kiểu trang trí ở viền cổ áo. Phía dưới lộ ra xương quai xanh thanh mảnh, bờ vai vuông vắn và chiếc cổ thiên nga. Cô trang điểm vừa tinh tế lại ngọt ngào, mái tóc thẳng đen dài thả buông lơi.

Giang Duyên Chước thờ ơ thoáng liếc qua thảm đỏ, tầm mắt không tự nhiên thu lại, trong khoảnh khắc chợt lặng người, ngay sau đó lần nữa nhìn về phía vị trí vừa rồi.

Thiếu nữ đứng trên thảm đỏ cầm lấy micro, dáng vẻ hào phóng đoan trang, giọng nói ngọt ngào: "Chào mọi người, tôi là Lãnh Hề Nhuế. Cảm ơn mọi người đã đến tham dự bữa tiệc, lần này tôi trở về nước là vì…”

Giang Duyên Chước nheo mắt vẻ nguy hiểm.

Lãnh Hề Nhuế, bề ngoài trông ngoan ngoãn đáng yêu nhưng thực chất vừa kiêu căng, ngang ngược lại làm càn vô lễ, rõ ràng vào tuần trước, đang yên đang lành cô ấy tổ chức đua xe với đám bạn trên đường, rồi tông vào lan can và bị lật xe, tử vong ngay tại chỗ.

Giang Duyên Chước lúc đó cũng đang ở nước ngoài, hắn biết rất rõ.

Cho nên kẻ giả mạo này là ai?

Hắn không cần nghĩ cũng biết cô nhất định là một kẻ bợ đỡ ham hư vinh. Giang Duyên Chước đã nhìn thấy loại chuyện này rất nhiều, trong giới này có chuyện gì mà không thể làm ra chứ, vậy nên hắn vô cùng chán ghét nơi chướng khí mù mịt này.

Ánh mắt hắn hướng về phía cổ tay cô, nghĩ thầm diễn kịch thì phải diễn cho trót, ngay đến cả hình xăm cũng giống hệt nhau. Nhưng có lẽ vì thời gian quá gấp gáp nên hình xăm rõ ràng vẫn chưa lành hẳn.

Giang Duyên Chước khinh miệt cười nhạt, ngửa đầu uống cạn sâm panh trong ly, thản nhiên đặt ly lên bàn rồi rời khỏi bữa tiệc qua cửa phụ.



Hai ngày trước.

Thời tiết ở Bắc Kinh không ẩm ướt như ở thành phố Vạn Châu phía nam, mưa phùn kéo dài cùng trời xanh mây trắng, mà chỉ có gió mạnh thổi không ngừng, không khí đầy bụi cát khô. Cả thành phố chìm vào giấc ngủ trong cái lạnh khô hanh bụi bặm của mùa đông rồi dần thức giấc trong làn gió se lạnh.

Sáng sớm ở sân bay.

Lâm quản gia kính cẩn mở cửa cho Lãnh Tinh Nghi. Thiếu nữ vừa bước vào chiếc Bentley màu đen vàng liền nhắm mắt dưỡng thần. Một tay cô chống bên sườn mặt, mí mắt nhắm hờ, lông mi dài và thẳng, từng sợi rõ ràng như gai của hoa hồng trắng.

Ánh sáng ngoài cửa sổ xuyên qua cửa kính xe, nhẹ nhàng chiếu lên một bên mặt cô. Làn da của cô vốn có màu trắng lạnh, nhưng nhìn thế này lại trắng đến gần như trong suốt. Với đôi lông mày đen và vẻ ngoài lười biếng nhạt nhẽo, cô trông giống như một ngôi sao Hồng Kông những năm 1990.

Cả người dù ăn mặc mộc mạc đơn giản, vẻ mặt hốc hác do đi một chặng đường xa, bờ môi nhợt nhạt nhưng vẫn không thể che đi được vẻ xinh đẹp của cô.

Lâm quản gia lấy từ trong cặp ra một chồng tư liệu dày, lúc chuẩn bị quay người nói, ông ta không khỏi thở dài, nghĩ thầm: Với khí chất và vẻ ngoài này, không cần phải cải trang thêm gì nữa, cô ấy đã rất giống với nhị tiểu thư rồi.

Tuy rằng có chút đồng cảm, nhưng với thái độ lạnh lùng không tiếp người lạ của Lãnh Tinh Nghi, Lâm quản gia cũng không thể nói gì nhiều với cô, chỉ có thể làm tốt công việc của mình là được rồi.

Ông ta thận trọng gọi cô một tiếng: “Nhị tiểu thư.”

“Làm gì vậy?” Lãnh Tinh Nghi có chút bực bội mở mắt ra. Không khí khô hanh và môi trường ở Bắc Kinh khiến cô cảm thấy vô cùng khó chịu.

"Cô cần phải ghi nhớ những thông tin này, đối với những thông tin cơ bản về Lãnh Hề Nhuế thì nhất định phải nhớ rõ." Lâm quản gia theo sự phân phó truyền đạt lại mệnh lệnh: "Sẽ sớm có một bữa tiệc chào đón cô... cũng là nhị tiểu thư Lãnh Hề Nhuế trở về nước, Lãnh gia đều hy vọng bữa tiệc này sẽ diễn ra suôn sẻ.”

“Được rồi, tôi hiểu rồi.” Lãnh Tinh Nghi cau mày cầm lấy, tùy ý lật qua vài trang, cô cảm thấy nếu nghiêm túc đóng vai Lãnh Hề Nhuế trong hai năm, có lẽ thật sự sẽ có khả năng mắc bệnh tâm thần phân liệt.

Lãnh Hề Nhuế, một cô gái vừa hoạt bát dễ thương lại ăn nói ngọt ngào... là một cô gái ngoan.

Lãnh Tinh Nghi thầm thở dài, bây giờ là thời đại nào rồi, sao vẫn còn có loại nhân vật như vậy.

Điện thoại di động của Lâm quản gia reo lên, đầu dây bên kia Lãnh Mộ Thần bảo ông ta tìm một nơi không có người nói chuyện, vì vậy Lâm quản gia nói Lãnh Tinh Nghi đợi ở trong xe trước, một mình rời khỏi cửa sân bay, tìm một nơi xa hơn để trả lời điện thoại.

Lãnh Tinh Nghi cảm thấy vô cùng đau đầu khi nhìn vào phần tư liệu kia, vì vậy cô lấy từ trong túi ra một miếng sô cô la đen và ném vào miệng. Cô đã mua thứ này ở cửa hàng tiện lợi ngay sau khi xuống máy bay, nó có vị sữa đậm đà và không đắng lắm, không phải loại cô thích.

Vậy nên Lãnh Tinh Nghi âm thầm đưa nhãn hiệu sôcôla đen này vào top ba trong danh sách đen.

Cô chán nản đóng tư liệu lại, chán ngán mở cửa xe. Lâm quản gia chắc phải một lúc nữa mới quay lại. Dù sao trước khi lên máy bay, cô đã bất ngờ nói về điều kiện kia với Lãnh gia khiến Lãnh Mộ Thần hẳn là khá tức giận.

Lãnh Tinh Nghi khẽ cười nhạt khi nghĩ đến điều này trong khi đi dọc theo một con đường hẻo lánh khác bên ngoài sân bay. Đột nhiên cô nghe thấy tiếng gầm lớn của động cơ tua-bin phát ra từ phía sau, trước khi cô kịp quay lại, có vài chiếc xe hơi trông sang trọng đắt tiền đã đậu ở một ngã tư cách cô không xa.

Cô không nhận ra rằng đây vốn dĩ là một lối ra của sân bay, chỉ là dân cư thưa thớt, bên trên lại không có bảng hiệu, thoạt nhìn trông giống một lối đi đặc biệt hơn.

Không biết vì sao, Lãnh Tinh Nghi cảm thấy chỗ này không nên ở lại lâu, cô lùi lại mấy bước, nấp phía sau một chiếc xe tải, trùm mũ áo khoác lên, chỉ thò đầu ra ngoài quan sát động tĩnh phía lối ra.

Mấy chiếc siêu xe sang trọng dừng lại không lâu, vài người mặc vest đen bước ra khỏi xe, cách ăn mặc của bọn họ trông giống như vệ sĩ của những người trong xã hội thượng lưu.

Lúc này, cửa tự động của lối đi mở ra hai bên, xuất hiện vài người ăn mặc giống hệt nhau, nhóm người này hình như đang vây quanh một thiếu niên ở giữa, quần áo không giống với mấy tên vệ sĩ.

Lãnh Tinh Nghi bị mù mặt, những người này đều mặc quần áo giống nhau đứng trước mặt cô, khuôn mặt của họ giống như những bức tranh khảm, cô không thể nhớ được ai trong số họ.

Nhưng người thiếu niên ở giữa đã thu hút sự chú ý của cô. Cuối tháng Giêng, thời tiết lạnh nhưng hắn lại mặc ít quần áo hơn cả Lãnh Tinh Nghi, cũng không quàng khăn, để lộ ra xương quai xanh bên dưới.

Thiếu niên đang đứng nghiêng mặt với cô, đường quai hàm của hắn nổi bật rõ ràng. Vẻ mặt hắn hết sức lạnh lùng, trên tai đeo một chiếc khuyên tai màu vàng hồng và trên cổ hình như còn có một vết sẹo.

Các vệ sĩ vây quanh đang nhìn chằm chằm vào hắn, nhưng bọn họ dường như... rõ ràng là hơi sợ hắn, như thể bọn họ đang có cùng một mối băn khoăn lớn nào đó.

Vệ sĩ đứng đầu bước xuống xe hơi, gật đầu với người đối diện: “Thiếu gia, chúng tôi đến đón cậu về nhà.” 

Không đợi đối phương có phản ứng gì, vệ sĩ đứng đầu đã cau mày mắng mấy người xung quanh: “Có chuyện gì vậy! Tại sao thiếu gia lại bị thương, không phải đã dặn mấy người phải chú ý rồi sao?”

"Chậc, thật mới mẻ. Đây cũng không phải lần đầu tiên bọn họ đánh với tôi, giả vờ cái gì?"

Thiếu niên chậm rãi cất tiếng với thanh âm lười biếng lại khàn khàn, lộ ra chút cà lơ phất phơ giọng Bắc Kinh. Lãnh Tinh Nghi không khỏi cau mày - cô rất khó chịu với giọng điệu đặc trưng của Bắc Kinh này.

"Cũng thật không dễ dàng cho các người, bắt tôi trở về mà vẫn phải cẩn thận." Thiếu niên nói, tựa hồ đang giễu cợt: "Được rồi, đừng mắng nữa. Đợi lúc nữa anh xem vết thương trên người bọn họ thì biết vết thương của tôi cũng không có gì đáng nói."

Vệ sĩ đứng đầu im lặng, một lúc sau mới thấp giọng nói: "Đại thiếu gia, lên xe thôi."

Ánh mắt của thiếu niên vừa rồi vẫn còn lười biếng đột nhiên trở nên dữ tợn: "Còn vây quanh tôi làm gì, lên xe rồi mà vẫn muốn nhìn chằm chằm sao?"

Vệ sĩ kính cẩn lùi lại, người vệ sĩ đứng đầu mở cửa xe ra. Đầu ngón tay của thiếu niên vừa chạm vào mép xe thì đột nhiên hắn quay người lại, định chạy trốn từ phía bên kia.

Vệ sĩ đứng đầu dường như đã đoán được điều này nên đã đi trước một bước chặn đường thiếu niên kia. Thiếu niên dùng khuỷu tay chống lại anh ta, người vệ sĩ được đào tạo bài bản bước sang một bên, dùng tay đánh mạnh xuống đồng thời nói: “Đắc tội rồi”.

Lãnh Tinh Nghi nhìn vài người hộ tống thiếu niên lên xe, mấy chiếc xe sang trọng phóng đi, chỉ còn lại dấu vết của khói bụi. Cô cụp mắt xuống, thở phào nhẹ nhõm... Chuyện này là sao.

Chẳng lẽ người đó cũng... bị buộc phải quay lại?

Thế thì hắn thật dũng cảm.

Không giống như cô.

Cô nhìn nơi thiếu niên vừa đứng, ngây người. Đột nhiên điện thoại di động của cô reo lên, cô bây giờ mới nhớ ra còn có Lâm quản gia.

Sau khi sô cô la trong miệng tan chảy, Lãnh Tinh Nghi mới chậm rãi ấn nút trả lời. Giọng nói lo lắng của Lâm quản gia vang lên từ đầu dây bên kia: “Nhị tiểu thư, cô đang ở đâu vậy?”

Lãnh Tinh Nghi nói: "Không biết nữa."

"Chia sẻ vị trí của cô đi, bây giờ tôi sẽ đến đón cô." Lâm quản gia thực sự đau đầu.

"Được." Lãnh Tinh Nghi gửi địa điểm, sau đó ở ngã tư chán nản đá chân chờ đợi. Lâm quản gia chỉ mấy phút đã đến, giọng điệu có chút khẩn trương: "Nhị tiểu thư, người trong nhà đang giục rồi, nhanh lên xe đi."

Sau khi lên xe, Lãnh Tinh Nghi lại bóc một viên sô cô la khác.

Lâm quản gia mỉm cười khi nhìn qua gương chiếu hậu: “Con gái tôi hồi bằng tuổi cô cũng thích ăn sô-cô-la. Lúc đó tôi luôn mua cho nó, rất hạnh phúc. Haiz, giờ nó đã lớn và lấy chồng ở nước ngoài rồi nên mỗi năm đều chỉ có thể gặp một lần.”

Đầu mũi Lãnh Tinh Nghi bỗng nhiên có chút chua xót.

Cô luôn rất dễ rơi nước mắt, hôm nay tâm trạng lại không thoải mái. Vừa rồi cô thực sự đã nghĩ, nếu như cũng có một trưởng bối sẵn sàng mua sôcôla cho cô, vừa nghĩ đến cô liền nở nụ cười hạnh phúc... Vậy thì hiện giờ có lẽ cô sẽ không có tính cách thế này.

Thôi đi, Lãnh Tinh Nghi nhắm mắt lại.

Cô đang nghĩ cái quái gì vậy, thật vô vị...

Cánh cửa hoa viên của Lãnh gia từ từ mở ra. Lãnh Tinh Nghi xuống xe và bước vào dinh thự của Lãnh gia dưới sự dẫn đường của Lâm quản gia. Lãnh Mộ Thần đang ngồi ở đại sảnh uống trà, nhìn thấy người đến đầu tiên hơi sửng sốt, sau đó khẽ cau mày: “Gọi mấy người đến sắp xếp chút đi.”

Lãnh Tinh Nghi nhướng mày thắc mắc. Lãnh Mộ Thần hiểu ý, kiên nhẫn nói: “Chúng ta đã nói qua rồi, con phải ngoan ngoãn nghe lời.”

Lãnh Tinh Nghi mặt không biểu cảm nói: "...Vậy cũng được."

Vài giờ sau, Lãnh Tinh Nghi bước ra khỏi phòng ngủ của Lãnh Hề Nhuế. Lần này, không chỉ Lãnh Mộ Thần mà cả Lâm quản gia đều sửng sốt.

Cô ấy trang điểm tinh tế, làn da trắng hồng, đôi môi đỏ mọng không còn nhợt nhạt như trước nữa; mái tóc cũng đã được cắt giống hệt Lãnh Hề Nhuế, vừa đen dài lại thẳng, tóc mai rủ hai bên; trên người mặc một chiếc áo khoác len trắng hàng hiệu từ tủ quần áo của Lãnh Hề Nhuế. Cô ấy vốn đã gầy nên hoàn toàn mặc vừa phong cách thuần khiết của Lãnh Hề Nhuế, quả là một bản sao hoàn hảo.

Lãnh Mộ Thần rất lâu mới lộ ra chút tươi cười: "Cũng được."

“Tối nay hãy đưa con bé đến đó càng sớm càng tốt.” Lãnh Mộ Thần để lại những lời này cho Lâm quản gia, mặc áo khoác vào rồi rời khỏi nơi ở của Lãnh gia.

Lãnh Tinh Nghi không biết buổi tối còn phải đi đâu nữa, cô cũng lười không muốn hỏi, dù sao đối phương cũng không nói, cô cũng không quan tâm…

Đêm hôm đó, chiếc Bentley đen vàng tắt máy trong đêm, đậu trước một tiệm xăm.

"Nhị tiểu thư, chúng ta tới rồi."

Sau khi Lâm quản gia dừng xe, ông ta thận trọng quay lại: “Đại thiếu gia đang đợi cô ở bên trong.”

Lãnh Tinh Nghi tháo tai nghe ra, trên mặt không có biểu cảm gì rõ ràng, như thể cả thế giới không liên quan gì đến cô. Thanh âm thiếu nữ rất lãnh đạm: "Ừ, một mình tôi vào sao?"

Lâm quản gia gật đầu: "Đúng vậy, đại thiếu gia sẽ luôn ở bên trong cùng cô."

Lãnh Tinh Nghi nhìn ra phía cửa sổ mặt tiền cửa hàng tối tăm: Ồ, tôi cảm ơn anh ta quá.

Cô dừng một chút, cuối cùng lên tiếng: "Cảm ơn." Rồi lại nói thêm: "Chú vất vả rồi." rồi ra khỏi xe. Giọng nói vẫn không nặng không nhẹ, nhưng Lâm quản gia có thể nhìn ra được lời cảm ơn này không hề giả dối mà còn rất chân thành, điều này rất hiếm thấy ở Lãnh gia.

Mà Lãnh Tinh Nghi như thế này, không biết ông ta có thể thấy được bao lâu. Suy cho cùng, sau khi vào Lãnh gia, cô không thể cứ lạnh lùng và tùy tiện như vậy được. Lãnh Tinh Nhi vừa bước xuống xe liền bị một cơn gió lạnh ập vào mặt, cô không khỏi khẽ hắt hơi. Thời tiết ở phương Bắc lạnh giá, cô lại quen mặc ít quần áo, cũng không thích thu tay vào ống tay áo, cổ tay lộ ra ngoài, đầu ngón tay thon dài trắng nõn.

Năm mới vừa trôi qua, trên mặt đất vẫn còn sót lại vài mảnh pháo. Đếm từng ngày, năm thứ hai cao trung sắp bắt đầu. Lãnh Tinh Nghi không khỏi cau mày khi nghĩ đến điều này.

Cô đẩy cửa tiệm xăm khiến chuông gió kêu leng keng, như thể một thân gió tuyết đang lay động. Vừa bước vào cửa, cô đã nhìn thấy biển cấm hút thuốc ở đầu cầu thang.

Lãnh Thuật Quân ngồi trên ghế sofa hút một điếu xì gà, khói vẫn còn nhưng mùi không hăng, một bên nói chuyện với nhân viên cửa hàng. Chuông gió vừa khẽ vang lên, anh ta quay mặt lại liền nhìn thấy Lãnh Tinh Nghi mặc áo khoác trắng, trong chốc lát hiện lên vẻ kinh ngạc.

Trong lúc bàng hoàng, Lãnh Thuật Quân cảm thấy như thể thực sự đã nhìn thấy Lãnh Hề Nhuế.

Chỉ một lúc sau, anh ta thu lại ánh mắt, trở lại vẻ mặt bình thường rồi đứng dậy chỉnh lại cà vạt. Giọng nói của anh ta rất trầm và đều đặn, có khí chất của một đương gia: "Hề Nhuế, em đến rồi à."

Lãnh Tinh Nghi nhẹ nuốt khan: "Thuật Quân... chào anh."

Thanh âm nhẹ nhàng nhàn nhạt nhưng nghe có vẻ rất ngoan.

Một người khác trong tiệm xăm hình lắc đầu khó tin, nhỏ giọng nói: "Nhìn qua thật sự rất giống nhau - chỉ là miệng không đủ ngọt, nhất định là sẽ hơi phiền phức." Lãnh Thuật Quân không vui nghiêng đầu nhìn hắn một cái, người nọ nhanh chóng giữ im lặng.

Lãnh Tinh Nghi cũng không bày tỏ ý kiến gì, ban ngày sau khi sắp xếp xong ở Lãnh gia, cô đã nghe thấy những lời thì thầm như vậy nhiều lần đến mức cô đã không còn cảm giác gì cả.

Suy cho cùng, Lãnh Tinh Nghi vốn là đứa con gái riêng cả đời cũng không muốn nhận lại của tài phiệt Bắc Kinh Lãnh Mộ Thần.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play