Lãnh Tinh Nghi trong khoảnh khắc hoảng loạn, chỉ thấy tên đại ca học đường có vẻ ngoài đẹp trai này vừa đánh đấm xong thì chậm rãi rút khăn giấy trong túi ra lau sạch bụi bẩn trên người. Sau đó, hắn kéo khóa đồng phục và lấy từ trong túi quần ra một chiếc kính gọng vàng quyến rũ.

Lãnh Tinh Nghi: "..."

Cũng là một kẻ có máu mặt, đại ca học đường lại thích giả danh tri thức.

Giang Duyên Chước liếc nhìn điện thoại: "Phải vào lớp rồi."

"Hôm nay tôi không đi nữa, quý mới tôi không thể bị tuột mất thứ hạng được." Tiêu Bạc Diệc cũng lấy ra một điếu thuốc, châm lửa, "A Duyên, Dư Phi, sau tiết tự học buổi tối chúng ta cùng ăn khuya đi."

"Tôi nghĩ cậu chỉ muốn bọn tôi đi đón cậu thôi." Giang Duyên Chước cười khẩy, "Dư Phi không đi. Tối nay cậu ấy muốn ở cùng Cố Yên, tan học tôi sẽ đi cùng cậu."

"Thú vị đấy." Tiêu Bạc Diệc nói với giọng trêu chọc, "Dư Phi lúc yêu đương đúng là khác hẳn, tôi thực sự ghen tị với trà sữa muội đấy, bạn trai đã vì cậu ấy mà ít chơi game hơn trước."

“Cậu thôi đi.” Dư Phi đánh cậu ta một cái, “Ngày nào cũng nói nhảm.” Bầu không khí trò chuyện giữa ba người cực kỳ hòa hợp, tựa như không hề nhớ rằng có năm người đang nằm trên mặt đất là vì bọn họ.

"A Duyên, cậu nhìn thấy không?" Dư Phi lấy điện thoại di động gửi cho Cố Yên một tin nhắn rồi ngẩng đầu nói với Giang Duyên Chước: "Cô gái vừa rồi núp ở phía sau, sao tôi lại thấy có vẻ quen mắt."

Giang Duyên Chước nhướn mày: "Tôi thấy rồi. Không biết. Chưa từng gặp qua."

"Vãi." Tiêu Bạc Diệc cũng nghe cuộc trò chuyện giữa hai người, giật mình một cách khoa trương, "Cô gái nào cơ? Vừa rồi còn có người khác à?"

"Để ý nhiều hơn chút đi." Giang Duyên Chước đá nhẹ Tiêu Bạc Diệc một cái.

“Học sinh chuyển trường,” Dư Phi trầm tư nói: “Nửa học kỳ sau còn chuyển trường là chuyện hiếm thấy.”

"Không liên quan đến chúng ta." Giang Duyên Chước nói, "Dù sao cũng sẽ không chuyển đến lớp 0."

"Cậu không có chút hứng thú nào sao?" Dư Phi vuốt cằm, "Dù sao thì cũng có duyên mà, con gái nhìn thấy cảnh tượng như vậy mà cũng không sợ hãi bỏ chạy, người đầu tiên tôi thấy chỉ có Cố Yên, hiện giờ cuối cùng cũng có thêm một người nữa.”

"Này, thực ra tôi cũng nhìn thấy, cái vẻ mặt cả thế giới đều không liên quan gì đến mình, như thể cô ấy đã quen với loại chuyện này từ lâu rồi." Tiêu Bạc Diệc không khỏi đập tay một cái, "Tiêu chuẩn nữ vương cao lãnh đó, thực sự tuyệt vời, vẻ ngoài trông cũng rất được.”

“Nếu một ngày không nói nhảm cậu sẽ chết à?” Giang Duyên Chước lần này đá một cái mạnh hơn, “Mau đi làm việc của cậu đi.”

"Này, nhìn cậu xem, vừa về nước là đã đánh người. Haiz được rồi, vậy tối nay gặp ở chỗ cũ đó." Tiêu Bạc Diệc khéo léo leo lên hàng rào, lợi dụng đống gạch xi măng chất đống ở góc tường, từ trong trường học trèo ra ngoài.

Giang Duyên Chước liếc nhìn những người đang nằm trên mặt đất, không thèm quay đầu mà cùng Dư Phi hướng đến khu lớp học. Dây đeo cổ rủ xuống trên chiếc kính gọng vàng của hắn đung đưa qua lại nhịp nhàng theo tần suất bước đi, không hề lộ ra chút dấu hiệu nào cho thấy hắn vừa làm một việc giống như một tên xã hội đen. Mặc dù cả trường đều biết Giang Duyên Chước là ai nhưng không ai dám ngăn cản hắn mang chiếc mặt nạ của riêng mình.

Dư Phi đột nhiên nói: "Cô gái kia... A Duyên cậu thật sự không biết thật sao?"

"Không phải." Giang Duyên Chước trả lời dứt khoát: "Chỉ là đồ giả mà thôi."

Hắn đem chuyện đã xảy ra với cô gái kia trước đây kể rõ ràng.

"Ý của cậu là Lãnh Hề Nhuế thật đã chết rồi sao?" Dư Phi cau mày: "Chuyện lớn như vậy mà không có một tí gió nào, lần này Lãnh gia đã giữ bí mật quá tốt."

Giang Duyên Chước không trả lời, hôm nay hắn đi bộ có chút mất tập trung.

Kẻ mạo danh hiện chưa rõ tên họ kia thực sự trông rất xinh đẹp.

Khí chất của cô ấy khác với tất cả những cô gái mà hắn từng gặp. Có thể thấy rằng tính cách của cô ấy thực sự khác biệt với Lãnh Hề Nhuế. Cô ấy lãnh đạm và tuỳ ý, mặt lạnh như tảng băng, nhưng không cười cũng vẫn rất đẹp, có hương vị của một ngôi sao Hồng Kông. Chỉ khi trước mặt công chúng, cô ấy mới biểu hiện ra bộ dạng ngoan ngoãn.

Lúc đó khi ở hoa viên, hàng mi dài của cô ấy phủ bóng xuống mí mắt dưới, lông mi dưới cũng dài đến khó tin. Trên người thoang thoảng mùi hương hoa hồng gỗ mát mẻ, khi nói chuyện không nặng cũng không nhẹ, ngày hôm đó làn gió xung quanh dường như chậm lại, làm loãng đi mùi nicôtin nồng nặc trên người hắn.

Nhưng dù thế nào đi nữa, cô cũng đã đến Lãnh gia với tư cách là người thay thế. Ngoài tiền ra, căn bản không có lý do chính đáng nào khác. Suy cho cùng, cô ấy chỉ là một kẻ hám tiền có vẻ ngoài giống Lãnh Hề Nhuế mà thôi.

Giang Duyên Chước vốn đã coi thường những người sống hai mặt như Lãnh Hề Nhuế, nên đối với kẻ giả mạo này, hắn cũng không có khả năng có chút hảo cảm nào...

Lãnh Tinh Nghi chưa kịp chiêm ngưỡng cuộc sống đầy màu sắc trong khuôn viên trường cao trung Bắc Kinh số 2, khi thấy thời gian sắp đến, cô lặng lẽ lùi lại vài bước và quay lại tầng bốn qua cầu thang phía bên hông.

Khi đi ngang qua một số học sinh đến muộn giờ tự học sáng sớm, nhìn thấy cô bọn họ như mất hồn, loạng choạng né sang một bên chạy mất hút.

Lãnh Tinh Nghi: "?"

Mấy người này có biết cô không?

Tại sao bọn họ lại có vẻ sợ cô đến vậy?

Thầy Bách đã đợi cô ở cửa phòng giáo vụ, khi nhìn thấy Lãnh Tinh Nghi tới, vẻ mặt lo lắng cuối cùng cũng dịu đi: "Đi thôi, còn mấy phút tự học cuối cùng, để thầy dẫn em đến lớp học làm quen một chút."

"Đúng rồi, bạn học Lãnh, thầy muốn nhắc nhở em trước." Thầy Bách lộ vẻ khó xử, "Trong lớp có một số học sinh...có lẽ tính tình không tốt lắm."

Lãnh Tinh Nghi khẽ mỉm cười, nói với đối phương: "Không sao đâu, tính tình của em cũng không tốt lắm."

Lãnh Tinh Nghi vẫn đang thắc mắc người bạn cùng lớp mà thầy Bách nói có tính tình không tốt là ai, liệu tính tình có thể tệ hơn cô hay không.

Suy cho cùng thì Lãnh Tinh Nghi lớn từng này cũng không có bản lĩnh gì cả, nhưng bật lại người khác thì có thể.

Thầy Bách: "..."

Câu mà Lãnh Tinh Nghi vừa nói: “Tính tình của em cũng không tốt lắm.” thực sự khiến thầy Bách sợ đến mức run rẩy. Ông ta cho rằng chỉ nhìn vào gương mặt của cô gái này thì chắc chắn là người thờ ơ với thế sự và xếp vào loại chăm chỉ học hành, nhưng ông ta không ngờ rằng...cô ấy có vẻ cũng giống với Lãnh Hề Nhuế, không phải là dạng tốt đẹp gì.

Hơn nữa cũng không giống một cô gái chẳng kiêng nể gì như Cố Yên, biểu tình của Lãnh Tinh Nghi lại rất khó đoán. Cô ấy bình thường dường như không có bất kỳ cảm xúc hỉ nộ ái ố rõ ràng nào, căn bản không thể biết được cô ấy đang nghĩ gì.

Lãnh Tinh Nghi lúc này đang suy nghĩ, kỳ thực cũng chẳng sao. Dù gì thì cô cũng đang đóng vai một cô gái ngoan, mấy người hay gây rắc rối đối với loại người như cô thực sự không liên quan tới nhau.

Đột nhiên cô nhớ tới mấy người vừa nãy hoảng sợ khi nhìn thấy cô ở tầng dưới, vì vẫn để trong lòng nên mới hỏi thầy Bách: "Thầy Bách, Lãnh Hề Nhuế ở trường cao trung số 6 bên cạnh rốt cuộc là như thế nào?"

Thầy Bách: "...A ha."

Thầy Bách thở dài, sau khi đem chuyện của Lãnh Hề Nhuế nói rõ cho cô nghe, Lãnh Tinh Nghi nhịn xuống không ho khan một tiếng.

Lãnh Hề Nhuế được lắm, không ngờ cô ấy lại là một kẻ hai mặt.

Hơn nữa, kẻ hai mặt này dường như đã giấu kín trên dưới toàn bộ Lãnh gia. Bọn họ vẫn thực sự nghĩ rằng Lãnh Hề Nhuế dễ thương và ngoan ngoãn giống như vẻ ngoài của cô. Điều vô lý là dù Lãnh Hề Nhuế đã chết nhưng Lãnh gia vẫn cho rằng cô ấy chính là con người như vậy.

Nếu cô ấy diễn theo kịch bản gốc, là một nhân vật dễ thương, đáng yêu thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra.

Nói chung, cô ấy là một cô gái năng động và ngoan ngoãn trước mặt người lớn nhưng lại bắt nạt những người yếu đuối trong trường. Cô ấy khá có tiếng, trước kia cô ấy từng học ở trường cao trung số 6 bên cạnh, nhưng cô ấy cũng bắt nạt cả những học sinh ở trường cao trung Bắc Kinh số 2 có thành tích học tập tốt nhưng gia cảnh kém bên ngoài trường học.

Cho nên hai người vừa rồi nhất định là thuộc vế sau, trước kia đã từng bị Lãnh Hề Nhuế bắt nạt, vì hoàn cảnh gia đình nên không tìm được người nói giúp. Chẳng trách bọn họ đột nhiên nhìn thấy Lãnh Hề Nhuế ở trường học của mình, không khác nào nhìn thấy ma vậy.

Cũng tốt. Lãnh Tinh Nghi nghĩ, vậy thì cô không cần phải giả vờ hoạt bát dễ thương gì ở đây. Có vẻ như trước đây cô ấy cũng không tiếp xúc nhiều với lớp 0, nhưng mọi người dường như đều biết rằng Lãnh Hề Nhuế là người không đụng...nên bọn họ chỉ biết im lặng.



Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, Dư Phi đã trở lại lớp học. Cố Yên hỏi cậu ấy sao lâu như vậy mà Giang Duyên Chước vẫn chưa quay lại, Dư Phi bảo rằng Giang Duyên Chước đi rửa mặt vì trên mặt có dính chút bụi.

Sau khi Lãnh Tinh Nghi bước vào lớp, tất cả học sinh lớp 0 đều đồng loạt hít một ngụm khí lạnh.

Nguyên nhân của việc này là - mọi người không ngờ rằng Lãnh Hề Nhuế, người được đồn đại là tàn nhẫn và ương ngạnh, lại có vẻ ngoài thực sự kinh diễm. Mặc dù mọi người có chút sợ hãi khi lần đầu nhìn thấy cô nhưng họ vẫn bị ấn tượng bởi vẻ ngoài của cô.

Làn da của cô ấy có sắc trắng lạnh đặc trưng của miền Nam, mái tóc đen dài khiến làn da của cô gần như trong suốt. Cô có một gương mặt mệt mỏi xa lánh thế gian. Lông mày lá liễu hững hờ, hai mí mắt có nếp rõ ràng, đồng tử màu trà trong suốt nhưng có phần trống rỗng. Lông mi dài đến khó tin, mỗi khi nhắm mắt lại thì có thể thấy hàng mi đen mỏng lướt qua mí mắt dưới. Ngay cả khi không cười nhưng bọng mắt vẫn hiện rất rõ. Lãnh Tinh Nghi có diện mạo cực kỳ xuất sắc, so với cô gái trà sữa xinh đẹp kiêu ngạo Cố Yên, lại có một vẻ đẹp rất khác.

Lãnh Tinh Nghi đứng trên bục cùng thầy Bách và nhìn thoáng qua toàn bộ lớp 0. Lớp có khoảng ba mươi người, nhưng lại có vài ghế trống.

Người sợ xã hội như Lãnh Tinh Nghi chỉ cần không có bạn cùng bàn thì đều rất dễ thương lượng.

Cô thích ngồi một mình cạnh cửa sổ.

Lúc này, một bóng người không nhanh không chậm từ ngoài cửa bước vào mà không hề báo cáo.

Giang Duyên Chước hai tay đút túi, đeo một chiếc kính gọng cổ, mục đích dùng để trang trí hơn là để nhìn bảng trắng. Hắn đã thu hút sự chú ý của cả lớp ngay khi vừa bước vào, những lọn tóc đen tuyền ướt đẫm đang nhỏ giọt. Có lẽ là do hắn vừa hút một điếu thuốc nên trên người vẫn còn phảng phất mùi nicôtin tươi mát, không hăng mà thậm chí còn có mùi thơm.

Giang Duyên Chước có vẻ ngoài thực sự rất đẹp trai, mặc đồng phục học sinh chỉnh tề, nếu không phải mang vẻ mặt bất cần, người không biết thì sẽ nghĩ rằng hắn là một học bá khoa tự nhiên nghiêm túc. Đáng tiếc ai ai cũng đều biết hắn là một tên đại ca học đường ra vẻ đạo mạo, nhưng đánh nhau thì tàn bạo đến dựng tóc gáy.

Điều quan trọng là khóe miệng Giang Duyên Chước luôn mỉm cười, khiến người khác không đoán được, giây tiếp theo hắn muốn ban cho bạn một viên kẹo hay muốn đá bạn ra khỏi thế giới này ngay lập tức.

Lãnh Tinh Nghi không rời mắt khi ánh nhìn của Giang Duyên Chước chạm vào mắt cô. Giang Duyên Chước nhìn cô, dường như khẽ nhếch miệng, sau đó rời ánh nhìn đi trước. Cả lớp vô cùng căng thẳng nhìn Giang Duyên Chước, nhìn lão đại trường cao trung Bắc Kinh số 2 đang lười nhác bước về chỗ ngồi của mình.

Lãnh Tinh Nghi không còn muốn than thở vận may của mình tệ đến thế nào nữa.

Nhìn thấy lão đại đã ngồi xuống, thầy Bách nói với Lãnh Tinh Nghi: "Lãnh Hề Nhuế, em tự chọn một chỗ ngồi đi."

Đột nhiên Giang Duyên Chước lười biếng vươn tay ra: "Thầy Bách, em thiếu bạn cùng bàn."

Cả lớp: "..."

Chết tiệt, đây là sự tiến triển khủng bố gì vậy.

"Bạn ấy ngồi đây, không sao chứ." Giang Duyên Chước cười nhạo.

Hắn không phải là người tốt đẹp gì.

Toàn bộ lớp 0 đều choáng váng, năm ngoái khi sắp tốt nghiệp năm nhất cao trung, Giang Duyên Chước và Lãnh Hề Nhuế của trường cao trung số 6 gần như lần lượt rời khỏi trường, nhưng bây giờ họ lại ở trong cùng một lớp. Đại ca của cao trung số 6 với đại tỷ của cao trung số hai của bọn họ có duyên phận đặc biệt sao?

Lãnh Tinh Nghi lặng lẽ nhìn sang, Giang Duyên Chước cũng chậm rãi nhìn lại với vẻ thích thú, nhưng trong mắt lại có tia ác ý. Hắn vốn không muốn quay về nước vì nghĩ rằng sẽ nhàm chán, nhưng bây giờ... dường như có món đồ chơi mới rồi. Lãnh Tinh Nghi nhìn hắn hai giây, không chút do dự mà bước tới.

Được rồi tên thần kinh, tôi sẽ chơi với cậu.

Thầy Bách nhìn tình huống này, cơ hồ như cảm thấy có mùi thuốc súng. Ông ho khan hai tiếng để thu hút sự chú ý và tuyên bố với mọi người: "Từ nay trở đi, bạn học Lãnh Hề Nhuế sẽ chính thức gia nhập lớp 0 cao trung số 2 của chúng ta. Tôi hy vọng các em có thể giúp đỡ lẫn nhau học tập trong một năm rưỡi còn lại. Không nói nhiều nữa, vào lớp thôi, chuẩn bị bài cần dùng cho tiết học đầu tiên.”

.....

Hiện tại đã hết giờ tự học buổi sáng, Giang Duyên Chước đứng dậy, nhảy ra khỏi cửa sổ ra ngoài. Lãnh Tinh Nghi đem cặp sách ngồi vào chỗ, không muốn chủ động chào hỏi ai, nhưng cô gái ngồi bên cạnh Dư Phi lại chủ động xoay người, trên tay cầm ly trà sữa: "Chào người đẹp. Nghe danh đã lâu."

Lãnh Tinh Nghi nhướng mi. Ngồi trước mặt cô là một cô gái xinh đẹp với mái tóc đuôi ngựa buộc cao, để mái bằng. Tóc nhuộm màu vàng nâu, trên người xịt nước hoa, đồng phục học sinh tự sửa đổi, còn đeo khuyên tai kim loại. Gương mặt cô ấy có trang điểm, dù mặc đồng phục học sinh nhưng nó không hề che đi được khí chất minh diễm kiêu ngạo và tự do của cô ấy.

Lãnh Tinh Nghi chớp chớp mắt, giơ tay lên quơ quơ: "À...chào?"

“Mình tên Cố Yên, Yên trong khói thuốc.” Cố Yên bình thường ghét chơi cùng với con gái, nhưng Lãnh Hề Nhuế ngồi phía sau mặc dù khí chất không giống cô, nhưng lại khiến cô có cảm giác thân thiết đến khó hiểu, cô cũng sớm nghe đồn về cô ấy. Lãnh Tinh Nghi dừng lại một chút, trên mặt vẫn không có biểu tình: "Lãnh Hề Nhuế."

Cô dường như nghĩ đến điều gì đó, đút tay lại vào túi, lục tìm trong túi vài thỏi sô cô la đen: "Ăn sô cô la không?"

Lãnh Tinh Nghi cảm thấy bản thân rất có lịch sự.

"Có. Cảm ơn bạn học Lãnh." Cố Yên thản nhiên nói, cầm lấy sô cô la đen trong tay Lãnh Tinh Nghi, mở ra ném vào ly trà sữa, khuấy vài lần rồi đợi sô cô la tan chảy là đã có một ly trà sữa sô cô la đen.

"Nhân tiện, Giang Duyên Chước và bạn cùng bàn của mình buổi sáng có chút chuyện nhỏ nên đến muộn." Cố Yên nhấp một ngụm trà sữa rồi nói: "Cậu và Giang Duyên Chước khá có duyên. Năm ngoái cả hai người đều ra nước ngoài vào cùng một khoảng thời gian."

Lãnh Tinh Nghi: "..."

Lãnh Tinh Nghi bất lực nhắm mắt lại: Đây là chuyện nhỏ trong truyền thuyết sao?

Lần này Lãnh Tinh Nghi cuối cùng cũng chắc chắn. Đúng là tỷ lệ nhập học của trường cao trung Bắc Kinh số 2 cao nhưng việc kiểm soát thực sự rất rối ren. Nơi mà thế hệ quan chức thứ hai và thế hệ tài phiệt thứ hai trộn lẫn, độ phức tạp còn cao hơn nhiều so với những nơi khác.

"Sao cậu lại chuyển đến lớp bọn mình? Cậu còn đang học học kỳ hai cao trung lại đột nhiên trở về nước chuyển sang trường khác." Cố Yên cũng không tiếp tục truy vấn vấn đề của bạn cùng bàn, kéo ghế đến bên cạnh Lãnh Tinh Nghi rồi ngồi xuống, bắt chéo chân và liên tục khuấy trà sữa.

Lãnh Tinh Nghi: "...Rửa tay gác kiếm?"

Cố Yên bật cười nói: "Đang bình thường sao lại phải rửa tay gác kiếm?" Cô chỉ vào lưng bạn cùng bàn của mình: "Bạn trai của mình, Dư Phi."

Lãnh Tinh Nghi gật đầu: "Mình biết."

“Thông minh.” Cố Yên tinh nghịch nháy mắt phải với cô. Dư Phi nghe thấy động tĩnh sau lưng, quay người vén một chút tóc mái cho cô, sau đó nhìn Lãnh Tinh Nghi: “Chào.”

Lúc này, chuông vào lớp vang lên, thầy Bách bước vào lớp với một chồng sách và bài kiểm tra, Dư Phi xoa đầu Cố Yên: “Đừng có nói chuyện nữa, vào lớp phải chú ý nghe giảng.”

"Được rồi." Cố Yên bĩu môi quay người lại, cô ghét nhất là môn vật lý, điểm văn hóa của cô cũng đứng cuối lớp - nói chính xác là cô đứng cuối toàn bộ trường cao trung số 2. Nếu không có Dư Phi và Giang Duyên Chước giúp đỡ thì có lẽ cô ấy không thể vào được lớp 0.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play