Giang Duyên Chước lái một chiếc mô tô hạng nặng, có Tiêu Bạc Diệc ngồi phía sau, chiếc xe tăng tốc trên đường, tạo ra một luồng gió mạnh. Hai bọn họ vừa ra khỏi câu lạc bộ FI, nơi họ đi qua đều để lại đầy khói bụi. Hôm nay có gió lớn, sương mù không dày đặc.

Phú nhị đại chơi mô tô như bán mạng, Giang Duyên Chước không bao giờ đội mũ bảo hiểm khi lái xe, kỹ năng của hắn rất đỉnh nên trước nay chưa từng bị thương.

Lãnh Tinh Nghi bước ra ngoài một cách mơ hồ nên đã quên đeo khăn quàng cổ, thời tiết quá lạnh khiến cô không thể chịu đựng được vì vậy đã đi xuống cầu vượt và quay trở lại đường lớn, chuẩn bị quay trở về.

Bên tai vang lên tiếng xe máy, tiếng động cơ tua bin nặng nề đến mức nghe không khác gì siêu xe. Lãnh Tinh Nghi đeo tai nghe nghe nhạc nên cũng không có để ý nhiều.

Trong nháy mắt, có thứ gì đó sượt qua tai cô, tiếng nhạc đột ngột dừng lại và bên tai cô thậm chí có chút đau đớn.

Tầm mắt có thể thấy chiếc xe mô tô đã chạy qua mấy chục mét, mà người ngồi trên xe đang giơ tay lên trời, hướng về phía cô thông báo chiến lợi phẩm.

Cô lập tức phản ứng lại, trong giây tiếp theo chiếc xe lại lao đi hàng chục mét. Lãnh Tinh Nghi đã đánh nhau từ khi còn nhỏ, đánh không lại liền chạy. Cô không có năng khiếu thể thao mà hoàn toàn là do rèn luyện mà thành.

“A Duyên, cậu đang làm gì vậy? Tự nhiên giật tai nghe của người ta?” Tiêu Bạc Diệc cười lớn ở phía sau: “Không giống việc bình thường cậu làm chút nào.”

“Tiêu khiển một chút.” Giang Duyên Chước khóe miệng cong lên: “Cậu nhìn đi, không phải người đang đuổi theo rồi sao.”

Tiêu Bạc Diệc quay đầu: “Vãi! Thật sự đuổi theo luôn à, tốc độ cũng khá nhanh đấy! A Duyên, sao cậu không lái xe chậm lại? Nhìn người ta sắp thở không ra hơi rồi.”

“Không vội.” Giang Duyên Chước không có chút nào khẩn trương: “Cậu ấy có thể đuổi kịp.”

Lãnh Tinh Nghi chạy đến nỗi miệng đã khô khốc, cái lạnh khô hanh của mùa đông khiến cô muốn nôn mửa. Cô nhận ra chiếc xe mô tô hạng nặng của Giang Duyên Chước, còn có một người tóc bạc ngồi phía sau, chính là Tiêu Bạc Diệc.

Đèn đỏ.

Tiếng gầm rú của chiếc mô tô hạng nặng cuối cùng cũng từ từ tắt dần, Giang Duyên Chước, một công dân tốt tuân thủ pháp luật, lặng lẽ dừng lại chờ đèn xanh. Tiếng bước chân ở phía sau cùng tiếng thở dốc càng ngày càng gần.

Đèn xanh.

Giang Duyên Chước cười khẩy, cổ tay đang định dùng lực vặn tay lái.

“Giang Duyên Chước!” Thiếu nữ chạy tới cách bọn họ năm mươi mét thì dừng lại, lau mồ hôi lạnh trên trán, thanh âm mang theo chút dồn dập của hơi thở.

Giang Duyên Chước đột nhiên không thể di chuyển tay của mình.

Làn da trắng lạnh của Lãnh Tinh Nghi hơi phiếm hồng, khiến gương mặt lạnh như băng của cô mang theo chút ánh sáng hồng như pháo hoa bùng lên giữa trời đông. Giọng nói rất nhẹ nhàng dễ nghe, lại có chút oán trách.

Tiêu Bạc Diệc cũng liếc nhìn về phía sau, tinh nghịch huýt sáo: “A Duyên, đèn xanh rồi.”

“Tôi không có mù.” Giang Duyên Chước khó hiểu bực bội nhắm mắt lại, đem xe tấp vào phía trong lề.

Lãnh Tinh Nghi thở ra một hơi, chậm rãi đi tới trước mặt hai người, xòe tay ra: “Tai nghe.”

Tai nghe nằm trong lòng bàn tay của Giang Duyên Chước, Lãnh Tinh Nghi sắc mặt khá khó chịu, hai người này khiến cô rất không vui. Giang Duyên Chước là người có thù tất báo, tình cờ cô cũng vậy. Bình thường đối với người khác rất lãnh đạm, nhưng nếu có ai dám đụng đến mình, cô ấy chắc chắn sẽ trả lại đủ.

Tiêu Bạc Diệp cảm thấy có chút buồn cười khi nhìn thấy khuôn mặt lạnh tựa như hầm băng của Lãnh Tinh Nghi, bình thường những thiếu gia kiểu như bọn họ hiếm khi có hứng thú trêu chọc một cô gái, cũng không có người nào dám đòi đồ trước mặt bọn họ như vậy.

“Vãi.” Tiêu Bạc Diệc nói trước Giang Duyên Chước: “Này, cô bé là ai thế?”

“Tôi là tổ tông của cậu.” Lãnh Tinh Nghi khinh thường liếc nhìn cậu ta một cái, cô lúc này rất không vui, thanh âm vừa lạnh lùng vừa lãnh đạm: “Thế nên cậu còn muốn nhìn bao lâu nữa? Chưa từng thấy tôi như vậy bao giờ à? Vậy hôm nay cậu nhìn thấy rồi đó.”

Tiêu Bạc Diệc cười khẩy: “Cậu mẹ nó chán sống rồi à?”

“Được rồi, Lãnh tổ tông.” Giang Duyên Chước khóe miệng cong lên, thanh âm lộ ra sự lười biếng lại có chút khinh thường của giọng Bắc Kinh, khiến Lãnh Tinh Nghi vô cùng khó chịu. 

“Cậu thắng rồi, trả tai nghe cho cậu đây.” Nói xong hắn đưa tay ra, có một chiếc tai nghe nhỏ nằm chắc chắn trong lòng bàn tay của hắn.

Những ngón tay của Giang Duyên Chước rất dài, các khớp xương rất chắc và mảnh khảnh, khi hắn xòe tay thì một phần cổ tay cũng lộ ra bên ngoài.

Lãnh Tinh Nghi liếc hắn một cái, không nói lời nào, lấy lại tai nghe, nhẹ nhàng hất mái tóc dài rồi xoay người rời đi, không quay đầu lại.

Tiêu Bạc Diệc trợn mắt há mồm, không thể tin được nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Giang Duyên Chước: “Không phải chứ Giang thiếu gia, cậu để cái người mặt liệt đó cứ như vậy mà đi sao? Cô ấy không biết cậu là ai sao? Cả Bắc Kinh này có ai dám nói chuyện với cậu như thế? Đúng là quá không biết tốt xấu rồi.”

“Có lẽ là thực sự không biết.” Giang Duyên Chước ngừng cười: “Cô ấy mới đến đây cũng không quen ai cả, hơn nữa cô ấy căn bản cũng không quan tâm mấy thứ này. Không biết sáng nay còn có người khen cô ấy xinh nữa đấy.”

“…Cô ấy rốt cuộc là ai?” Tiêu Bạc Diệc nghĩ ra điều gì đó: “Có quan hệ trong giới này không?”

Giang Duyên Chước siết chặt cổ tay, chiếc mô tô hạng nặng phát ra tiếng gầm vang. Chiếc khuyên bên tai phải của thiếu niên tóc đen lóe sáng rực rỡ dưới ánh đèn đường, tỏa ra ánh vàng hồng. Khi hắn cười lên, sương trên khóe mắt dường như chứa đầy cảm xúc.

“Chính là tam tiểu thư không có danh phận gì ở Bắc Kinh của Lãnh gia, Lãnh Tinh Nghi.”

“Cô gái nhìn thấy lúc sáng cũng là cô ấy, lấy tên Lãnh Hề Nhuế, hiện giờ là bạn cùng bàn của tôi.”

…..

Lãnh Tinh Nghi bước đi rất nhanh, gió thổi mạnh bên tai cô, tuyết đã bắt đầu rơi.

Những bông tuyết ban đầu rất nhỏ, sau đó dần lớn dần, rơi xuống khiến làn da cô có chút đau buốt. Lãnh Tinh Nghi đột nhiên như ý thức được điều gì, đưa tay sờ lên tai.

Có một chỗ hơi sưng lên và cô có thể cảm nhận được các đường nét một cách rõ ràng. Vừa rồi tốc độ của động cơ quá nhanh, khi Giang Duyên Chước giật lấy tai nghe của cô, hắn không tránh khỏi làm xước da cô, móng tay cứa qua tạo thành một vết thương mỏng.

Lãnh Tinh Nghi sợ đau. Cô có thể đánh nhau, nhưng cô lại sợ đau.

Lãnh Tinh Nghi bước đi nhanh hơn bất chấp gió to mưa tuyết. Cô không biết tại sao lại không muốn bắt taxi một chút nào, giống như đang giận ai đó, cắn răng mà đi.

…..

Ở phía bên kia, Giang Duyên Chước đứng bất động nhìn chằm chằm vào bóng lưng cô. Tiêu Bạc Diệc cảm thán một câu: “Thật mới mẻ. Hóa ra Lãnh gia thật sự có loại chuyện như vậy, cô gái này tính tình cũng ghê gớm đấy.”

Giang Duyên Chước cau mày: “Tuyết rơi rồi.”

“Hả? Ừ, tuyết rơi rồi này. Vậy thì chúng ta nhanh chóng đi thôi. Cậu nhìn xem, đèn xanh đèn đỏ đã qua hai lượt rồi. Giang đại thiếu gia của tôi ơi, cậu còn định đứng bao lâu nữa?”

“Cậu lái xe đi.” Giang Duyên Chước nhảy xuống xe: “Tôi còn có việc.”

“Đêm khuya thế này còn có việc gì? Đừng nói với tôi là cậu có gái nha, tôi không tin đâu."

“Trong đầu cậu ngoài gái gú ra thì còn có gì khác không? Nói nhảm ít thôi, sáng mai nhớ lái xe tới trả tôi." Giang Duyên Chước đấm nhẹ cậu ta một cái.

“Được thôi, tôi đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ, Giang thiếu gia có thể yên tâm.” Tiêu Bạc Diệc vươn hai ngón tay khép lại, hướng trên trán hắn làm thủ thế.

…..

Lãnh Tinh Nghi nhìn chằm chằm vào bản đồ trên điện thoại, đi chậm đến khu vực lân cận Lãnh gia theo chỉ dẫn. Sau đó cô cuối cùng cũng nhớ ra những con đường xung quanh và tắt bản đồ.

Cô đột nhiên quay người lại: “Ra đây mau.”

Giang Duyên Chước lặng người, tiểu nha đầu này cũng khá nhạy cảm. 

Lãnh Tinh Nghi giật mình khi nhìn thấy Giang Duyên Chước: “Tại sao.. lại là cậu?”

“Không thì sao? Cậu nghĩ là ai?” Giang Duyên Chước cảm thấy buồn cười.

“Không ai cả.” Lãnh Tinh Nghi cụp mắt xuống, cô còn cho rằng là một tên lưu manh nào đó, dọc đường đi đã chuẩn bị tinh thần đánh nhau một trận. Sau đó cô lại chợt nhớ ra, người trước mặt cô không phải cũng là một tên lưu manh sao.

Giang Duyên Chước có thể nhìn rõ dưới ánh đèn đường, ánh sáng trắng phản chiếu trên tuyết. Khi cô cụp mắt xuống, hàng lông mi dài giống như gai hoa hồng.

Chiếc cổ trắng ngần như sữa, một phần được che phủ bởi mái tóc đen buông xõa. Hơn nữa…. khóe mắt cô ấy hơi đỏ.

Chết tiệt. Giang Duyên Chước chửi rủa trong lòng một câu.

“Nếu không có gì thì tôi đi đây.” Lãnh Tinh Nghi xoay người rời đi, Giang Duyên Chước ngăn lại: “Đừng nhúc nhích.”

Lãnh Tinh Nghi ngước lên nhìn. Có tiếng bước chân tiến lại gần, Giang Duyên Chước bước về phía cô trong làn tuyết dày, mái tóc đen lấm tấm hoa tuyết, khuyên tai lóe sáng.

Giang Duyên Chước bị cận nhẹ, vừa rồi hắn không thể nhìn rõ, bây giờ lại gần hơn mới chắc chắn…

Trên tai cô có một vết xước nông đỏ, đặc biệt chói mắt trên làn da trắng lạnh của cô, như thể một tác phẩm nghệ thuật nào đó bị cào xước. Giang Duyên Chước thấp giọng mắng một tiếng, cảm thấy có chút khó chịu, có chút hối hận.

“Có đau không?” 

“Gì cơ?”

“Tôi hỏi cậu có đau không?”

“Đau.”

Lãnh Tinh Nghi nhướng mi nhìn thiếu niên có nốt ruồi nhỏ, cô cắn nhẹ môi dưới, thanh âm có chút ủy khuất. Hoa tuyết ở giữa lông mày thiếu nữ, đôi mắt cô ngấn lệ, vừa lạnh lẽo lại khiến người ta đau đớn.

Lồng ngực nóng bừng của Giang Duyên Chước lỡ mất một nhịp.

Hắn không biết phải trả lời thế nào, thậm chí còn có chút kinh ngạc.

“Xin lỗi.” Giọng nói của Giang Duyên Chước nhỏ đến mức Lãnh Tinh Nghi tưởng rằng cô nghe nhầm.

“Sao cơ?”

“Tôi xin lỗi.” Giang Duyên Chước nói bằng chất giọng Bắc Kinh đặc sệt, phát âm rõ ràng từng chữ khiến người ta có cảm giác thiếu kiên nhẫn.

Nhưng Lãnh Tinh Nghi có thể nghe ra được, hắn thực sự đang xin lỗi.

Hơn nữa, loại người này chắc là chưa bao giờ xin lỗi ai, hắn rất gượng gạo, như thể Lãnh Tinh Nghi đang ép buộc hắn vậy.

Người gì vậy chứ.

Lãnh Tinh Nghi cảm thấy thật khó hiểu, hắn vừa đấm vừa xoa, tám phần có lẽ đang mắc phải một loại bệnh khó trị.

“Không dám. Tôi là ai, sao mà nhận nổi lời xin lỗi của Giang Duyên Chước được, chỉ sợ tôi sẽ chết ở trường cao trung Bắc KInh số 2 vào sáng mai.”

“… Cậu là tổ tông.” Giang Duyên Chước đút tay vào túi quần. Khi hắn cúi đầu nhìn cô, mái tóc đen che phủ lông mày khiến bóng dáng cao lớn của hắn trông càng rõ ràng và đẹp đẽ.

Lãnh Tinh Nghi cảm giác đây là Giang Duyên Chước đang mắng mình, không khỏi trợn mắt: “Tôi đi đây.”

“Đợi đã Lãnh Hề Nhuế.”

“Cậu lại muốn gì nữa?” Lãnh Tinh Nghi thực sự rất khó chịu, nhưng cô cũng không muốn thể hiện quá nhiều, dù sao thì cái tên đại ca học đường ở Bắc Kinh này vừa mới xin lỗi cô

Giang Duyên Chước tháo chiếc khăn quàng đang đeo trên cổ ra và quấn quanh chiếc cổ trống rỗng của Lãnh Tinh Nghi: “Lạnh.”

Chiếc khăn màu đen khiến cô trông càng thanh cao thoát tục khi đen trắng tương phản, thậm chí còn có chút kinh diễm đến chói mắt.

“Nhà tôi ở gần đây, không cần đâu.” Lãnh Tinh Nghi chưa bao giờ sử dụng đồ của người khác, nhất thời cô cảm thấy có chút không thoải mái.

“Bảo cậu dùng thì cứ dùng đi, nhiều lời quá vậy.” Giang Duyên Chước bực mình, tự hỏi tại sao Lãnh tổ tông này không biết tốt xấu đến thế.

“Vậy được thôi. Tạm biệt”

Giang Duyên Chước nhìn Lãnh Tinh Nghi biến mất trong góc đường, xuy một tiếng: “Đúng là một kẻ tàn nhẫn.”

Hắn lấy điện thoại di động ra gọi cho tài xế ở nhà: “Xe của tôi hỏng rồi, đến đón tôi đi.”

…..

Buổi tối, Lãnh Tinh Nghi gỡ khăn quàng cổ ra, ngồi trên giường lấy khăn giấy khô cẩn thận lau những chỗ ướt đẫm bông tuyết trên chiếc khăn.


Mí mắt cô mở ra rồi nhắm lại, trước khi kịp nhận ra, cô đã ôm chiếc khăn quàng cổ của Giang Duyên Chước mà ngủ thiếp đi…

Ngày hôm sau, trên đường có một lớp tuyết đọng không dày lắm. Đêm qua tuyết đã ngừng rơi, ánh mặt trời chiếu xuống dưới, khi tuyết tan, không khí như có kết băng.

Khi Lãnh Tinh Nghi đến trường, Giang Duyên Chước đã ở chỗ ngồi.

Cô chào Cố Yên, nghĩ tới đây, dường như đây là lần đầu tiên trong đời Lãnh Tinh Nghi chủ động chào hỏi bạn cùng lớp. Dư Phi đang giảng đề cho Cố Yên, còn Cố Yên lại bày ra vẻ mặt ‘không muốn nghe’, Lãnh Tinh Nghi cảm thấy khá dễ thương.

Lãnh Tinh Nghi đi về phía hàng ghế sau, bước chân đột nhiên dừng lại. Giang Duyên Chước ngồi im lặng, kính treo trên cổ. Nhìn từ góc nghiêng, sống mũi rất thẳng.

Lãnh Tinh Nghi đang suy nghĩ xem liệu cô có nên cảm ơn hắn vì đã giữ lại cho cô một mạng hay không.

“…”

Cô liếc nhìn thời gian, khuôn mặt tê liệt ngồi xuống, từ trong chiếc balo màu oải hương lấy ra một túi quà màu gỗ, chiếc khăn quàng cổ của Giang Duyên Chước được gấp gọn gàng ở bên trong.

Lãnh Tinh Nghi hắng giọng: “Khụ khụ. Bạn học Giang này, mạo muội hỏi một chút, cậu còn muốn lấy lại khăn quàng cổ không?”

Giang Duyên Chước không trả lời.

Lãnh Tinh Nghi giác ngộ, đường đường là đại ca của cao trung Bắc Kinh số 2, làm sao có thể cần thứ mà người khác đã dùng qua rồi chứ? Cô gật đầu hiểu ý: “Tôi hiểu rồi.”

Giang Duyên Chước cau mày: “Cậu hiểu cái gì?”

Lãnh Tinh Nghi ngây thơ chớp mắt: “Cậu không cần nó nữa.”

Cô nhìn logo trên chiếc khăn và tự hỏi nó có thể được bán với giá bao nhiêu trên một trang web second-hand.

“Tôi nói không cần bao giờ? Bạn cùng bàn, cậu có thể đừng tự cho mình là đúng không.” Giang Duyên Chước cầm lấy chiếc túi từ tay Lãnh Tinh Nghi và đặc biệt nhấn mạnh từ ‘bạn cùng bàn’.

Lãnh Tinh Nghi giữ nguyên khuôn mặt liệt: "Ờm."

Trên chiếc khăn quàng cổ có mùi hương gỗ hoa hồng trắng của cô, rất mát và dịu nhẹ nhưng hắn vẫn có thể ngửi thấy rõ ràng.

Chết tiệt.

Buổi tự học sáng nay có giáo viên tiếng Anh giảng về bài tập ngày hôm qua. Lãnh Tinh Nghi thở dài. Lần này cô có giấy kiểm tra rồi nhưng bạn cùng bàn của cô thì không, trên mặt bàn trống không.

Nhưng đại ca học đường lại không hề lo lắng, hắn cúi đầu xuống và nhìn vào chiếc điện thoại di động dưới gầm bàn, cũng không biết đang chơi trò gì. Lãnh Tinh Nghi liếc nhìn Tiêu Bạc Diệc, một tên nghiện lên mạng tóc bạc cách đó không xa cũng đang cúi đầu.

Lãnh Tinh Nghi chưa bao giờ có ý thức về danh dự tập thể, cũng như tình bạn giữa những người bạn cùng lớp giúp đỡ lẫn nhau. Nhưng nhìn thấy Dư Phi ngồi ở bàn phía trước đang cố gắng hết sức giúp đỡ bạn cùng bàn, cô phần nào cảm thấy có chút trách nhiệm.

Cô ngập ngừng hỏi: “Bạn học Giang, cậu có muốn nghe giảng không?”

Giang Duyên Chước lười biếng nói: “Không muốn.”

“…” Lãnh Tinh Nghi ngồi thẳng, không muốn nghe thì thôi. Sau đó cô lập tức gạch bỏ vĩnh viễn dòng chữ ‘giúp đỡ lẫn nhau’ ở cuốn sổ ghi chép trong đầu, chết tiệt.

Khi Giang Duyên Chước cúi đầu lần nữa, hắn cảm thấy có gì đó không ổn.

Không đúng.

Vốn dĩ hắn muốn b.ắ.t n.ạ.t người bạn cùng bàn này cơ mà.

Nhưng hiện giờ hắn đang làm cái quái gì vậy?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play