Editor: Idylie.

“Rồng kìa, là rồng!”

Giọng nói của Đường Tiểu Đường vang lên, kéo thần trí của hai người trong viện trở lại.

Chỉ thấy con rồng kia, hình dáng tuy chân thực nhưng không rõ ràng đến mức có thể nhìn thấy từng chiếc vảy. Thân thể nó như những đám mây trôi tụ lại, lơ lửng giữa không trung, thoạt nhìn chẳng khác nào dòng nước vô định, hoàn toàn không mang theo ý thức.

Dù vậy, nó vẫn là rồng. Chỉ riêng hình dáng ấy thôi cũng đủ khiến người ta kinh hãi.

Mặc Lí còn muốn nhìn thêm một chút, nhưng rồng cùng mây đen xung quanh dần dần phai nhạt, như tuyết tan băng chảy, chỉ trong chớp mắt đã biến mất không còn dấu vết. Ánh mặt trời hiếm hoi trong mùa đông chiếu xuống người, Mặc Lí thoáng sững sờ, gần như hoài nghi tất cả vừa rồi chỉ là một giấc mộng.

“Sư phụ...”

Tần Lục theo bản năng lên tiếng, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt sững sờ của Mặc Lí, trong lòng liền dâng lên dự cảm bất ổn.

— Xong rồi, xong rồi! Ngàn vạn lần đừng có nghĩ đến chuyện nhảy qua Long Môn đấy!

Long Môn chính là một thác nước cao hơn trăm trượng, nước chảy xiết như vạn mã lao nhanh, thanh thế kinh người. Ngay cả đá cũng có thể bị cuốn đi, võ công cao siêu đến đâu cũng không thể chống lại sức mạnh của thiên nhiên. Giả sử thế gian thực sự có yêu quái, thì dù có đón dòng thác ấy mà lao lên, cũng chỉ có kết cục bị nghiền nát như một cái bánh nhân thịt. Cái gì mà cá chép hóa rồng? Nghĩ đến thôi đã thấy giống như một nồi canh cá chứ chẳng khác là bao!

Không được, nhất định phải nghĩ cách ngăn lại!

Trong đầu Tần Lục hỗn loạn như tơ vò. Dị tượng vừa rồi quá mức kỳ lạ. Dù ông đọc nhiều sách vở, tinh thông kinh luân, cũng không thể tìm ra một lời giải thích hợp lý. Nếu nói đó chỉ là mây trôi thiên biến vạn hóa, tình cờ tụ thành hình rồng thì cũng quá hoang đường, vì sao trời bỗng nhiên lại tối sầm lại? Nếu bảo đó là ảo giác như hải thị thận lâu (ảo ảnh trên biển), thì đúng là mây có thể phản chiếu cảnh tượng từ ngàn dặm xa, nhưng điều kiện tiên quyết là phải có vật thật để phản chiếu. Đằng này, con rồng đó xuất hiện từ hư không, chẳng lẽ thực sự có một con rồng tồn tại hay sao?

Ngay khoảnh khắc Tần Lục còn đang bối rối, Mặc Lí đã bước tới đỡ ông.

“Sư phụ? Hít sâu, thả lỏng, điều hòa hơi thở!”

Mặc Lí vừa vỗ nhẹ lên lưng Tần Lục, vừa giục Đường Tiểu Đường đi rót một chén nước ấm.

Y lo rằng con rồng kia đã dọa sư phụ của mình khiếp sợ.

Dẫu sao đó cũng là một con rồng! Nó cứ thế mà xuất hiện, lại càng đáng sợ hơn với một người vốn tin chắc rằng trên đời này không hề có rồng. Theo sách vở ghi lại, con người sợ hãi yêu quái, cũng e ngại cả Tiên Phật, long phượng chân thân. Những người bình thường nếu tận mắt nhìn thấy, có khi còn trực tiếp trợn trắng mắt mà ngất đi. Lão sư phụ tuy thân thể cường kiện, nhưng dù sao cũng có tuổi, nếu thực sự bị dọa đến phát bệnh thì không ổn chút nào.

Mặc Lí nhìn thấy sắc mặt Tần Lục trắng bệch, ánh mắt hoảng hốt nhìn mình, cứ như muốn hít thở nhưng lại không thể mở miệng ra. Trong lòng y bỗng bực bội—

“Rồng thì sao chứ? Rồng là có thể tùy tiện hiện thân để dọa người à?”

Tần Lục còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã bị học trò của mình vỗ lưng liên tục, rồi không hiểu sao lại uống hết chén nước ấm mà Đường Tiểu Đường đưa tới. Đến lúc hoàn hồn, ông dở khóc dở cười, đẩy tay Mặc Lí ra.

“Vi sư không nhát gan đến vậy.”

"Phải, phải, là con rồng kia quá kỳ quái thôi." Mặc Lí buông tay, ngồi ngay ngắn lại.

Thấy Mặc Lí đã lui về dáng vẻ nghiêm túc thường ngày khi đối diện với mình, Tần Lục cũng theo đó khôi phục phong thái sư trưởng. Ông trầm ngâm nói:

“Ta thấy con rồng đó hình thái mơ hồ, đôi mắt vô thần, thực sự rất cổ quái.”

Mặc Lí không nói thêm gì nữa, bởi vì rồng vốn dĩ đã rất kỳ lạ.

Bất kể là chân long hay rồng giả, có thể hiển hiện giữa trời cao như vậy, chắc chắn không phải thứ mà người thường có thể đối phó.

Mặc Lí ngước nhìn bầu trời, mây đen đã tan sạch, trời xanh quang đãng, ngay cả cơn gió bắc gào thét ban nãy cũng biến mất không dấu vết. Lúc này, Mặc Lí mới thở phào nhẹ nhõm. Huyện Trúc Sơn vừa trải qua bạo tuyết, nếu lại có thiên tai nào ập đến, e rằng sẽ thành đại họa.

“Sư phụ cứ ngồi nghỉ, ta ra ngoài đây. Dù vừa rồi thứ đó là rồng hay là trùng hợp, có ngồi trong nhà suy đoán cũng không thể giải được nghi hoặc. Cứu người vẫn quan trọng hơn.”

Tuyết trên trời đã ngừng rơi, nhưng lớp tuyết dày trên mặt đất vẫn còn.

Những người dân bị thương do giá rét, nếu không được cứu chữa kịp thời, sợ rằng sẽ phải chịu cảnh tàn tật cả đời.

Tần Lục lập tức đẩy chén nước ấm còn hơn phân nửa cho Mặc Lí, ít nhất cũng có thể làm ấm bụng cậu một chút.

Trước khi rời đi, Mặc Lí vẫn có chút lo lắng cho lão sư phụ, quay lại hỏi:

“Sư phụ, người thực sự không sao chứ?”

Tần Lục đưa tay sờ sau lưng, bất đắc dĩ nói:

“Bị con vô duyên vô cớ vỗ một trận, ngược lại giống như đả thông kinh lạc, giờ thì vừa nhức vừa mỏi. Nếu tay chân con có nặng thêm chút nữa, e rằng xương cốt ta cũng bị ngươi đập nát mất rồi!”

Mặc Lí thầm nghĩ, ta đây là bất chấp tiêu hao linh khí để giúp người khai thông khí huyết. Đau thì đau, nhưng có thể khiến cả người thư thái, tinh thần minh mẫn. Chẳng qua sư phụ nội công thâm hậu, nên tác dụng không rõ ràng lắm. Nếu đổi thành người bình thường, chỉ e rằng ngay cả những căn bệnh đau nhức gân cốt lâu năm cũng được chữa khỏi.

Vừa bước ra cửa, Mặc Lí không quên dặn dò Đường Tiểu Đường vài câu.

Đường Tiểu Đường tuổi còn nhỏ, chưa từng trải qua chuyện gì lớn, trong đầu vẫn quanh quẩn hình ảnh con rồng vừa xuất hiện. Khi Mặc đại phu dặn dò, cậu nhóc chỉ ngơ ngác gật đầu theo bản năng. Đến khi người đã đi rồi, cậu nhóc mới giật mình nhận ra—mình hoàn toàn không nhớ được lời nào trong những câu vừa nghe!

Cảm thấy có lỗi, Đường Tiểu Đường cầm chổi dọn dẹp mảnh vỡ của chén và cháo, đồng thời cố gắng nhớ lại những gì Mặc đại phu đã nói.

Tần Lục vốn bị Mặc Lí gọi dậy giữa đêm để đi cứu người. Khi đó, tuyết rơi dày đặc, phủ kín cả trời đất. Một số thôn xóm ở phía bắc Trúc Sơn bị ảnh hưởng nghiêm trọng, mà việc cứu người không thể chậm trễ, nên ông và Mặc Lí chia nhau hành động. Hai người lần lượt đi khắp các thôn làng, rồi men theo địa hình từ bắc xuống nam, cuối cùng mới quay về huyện thành. Suốt cả chặng đường dài, họ gần như không có thời gian nghỉ ngơi, thể lực đã sớm bị bào mòn đến cực hạn.

Sự xuất hiện đột ngột của con rồng khiến lòng ông rối bời, suy nghĩ mãi mà không ra được điều gì rõ ràng. Càng nghĩ, ông càng thấy rối, mí mắt nặng trĩu, đến mức không thể mở ra nổi.

Tần Lục dứt khoát không nghĩ nữa. Ông dặn Đường Tiểu Đường ở yên trong viện, không được chạy loạn, rồi tự mình vào phòng trong. Cởi bỏ áo ngoài, nhanh chóng thu xếp chăn đệm, vừa đặt đầu xuống gối đã ngủ say.

Vì quá mệt mỏi và kiệt sức, khả năng cảm giác nhạy bén ngày thường cũng giảm sút.

Đường Tiểu Đường ngồi trong sân lật giở sách vở, cậu nhóc không hề tỉnh.

Ngay cả khi có người lặng lẽ trèo qua tường viện, cậu nhóc cũng không hề hay biết.

Lại nói về Mặc đại phu, khi cậu chạy đến thôn Sơn Nam, những người bị thương do giá rét vẫn chưa kịp cứu chữa, nhưng trước mắt lại phải xử lý một đống người bị thương vì… chạy ra xem rồng hiện thân trên bầu trời.

Bởi vì đường bị đóng băng, mặt đất trơn trượt, không ít người ngã ngửa ra mà bị thương. Trong số đó có cả mấy tên sai dịch của huyện nha, khiến cho Tần bộ khoái cảm thấy vô cùng mất mặt—đang đi cứu người, vậy mà người của mình lại thành nạn nhân trước.

“Những căn nhà bị sập có đè trúng ai không?”

Mặc Lí vận linh lực quan sát xung quanh. Trong đống đổ nát phía trước, y không cảm nhận được dấu hiệu của người sống, nhưng những thôn làng gần đó vẫn còn nhiều nơi chưa kiểm tra. Người của huyện nha đến đây trước y nửa ngày, tình hình chắc chắn đã nắm rõ hơn.

“Chỉ có một hộ gia đình bị sập xà nhà bất ngờ mà không kịp đề phòng, dẫn đến mất mạng. Còn lại, những căn nhà không vững chắc đều được sơ tán từ hôm qua, mọi người đã di dời đến nơi an toàn.”

Tuyết ở Sơn Nam không dày đặc như bên Sơn Bắc, không phải chỉ sau một đêm mà đã ngập đến tận nửa thân người. Trưởng thôn nhìn thấy tình thế nguy cấp, nên đã sớm tổ chức di tản. Nhưng hiện tại, nhà cửa không còn chỗ trú mưa chắn gió, lương thực cất trong hầm bị vùi lấp, thiếu thốn cả thuốc men lẫn lương thực, tình cảnh hết sức khó khăn.

Nghe vậy, Mặc Lí bước vào khu nhà bị sập, dùng linh lực di chuyển những xà nhà, đá tảng và vật nặng ra khỏi đống đổ nát. Những thứ lặt vặt còn lại, chỉ cần mọi người cùng nhau dọn dẹp là được. Rất nhanh, họ đã có thể bắt đầu đào bới lại hầm chứa lương thực.

Mặc Lí lại phân phó người tìm một nồi to, ở đầu thôn đun nấu ngao cùng canh gừng, rồi phát cho mọi người uống để phòng ngừa phong hàn.

Mặc dù có không ít người bị thương vì té ngã, nhưng cả thôn vẫn rộn ràng bàn luận về con rồng thần kỳ vừa xuất hiện. Người dân đồn thổi rằng Long Vương có linh, đã hóa giải kiếp số của huyện Trúc Sơn. Một số người cao tuổi còn đề nghị xây dựng một ngôi miếu Long Vương vào đầu xuân, ngày đêm cúng bái, cảm tạ Long Thần đã cứu mạng.

Đang bận rộn, bỗng có một nhóm người mặc áo trắng tiến vào thôn.

Họ tay cầm lục lạc, chiêng trống, hồ lô, cờ xí và pháp khí, tóc rối bù, dáng vẻ kỳ quái. Cầm đầu là một nữ tử dáng vẻ nghiên lệ, sắc mặt ngạo mạn, tay cầm một đóa hoa sen. Hai tên đại hán hung tợn đi bên cạnh, mặt mày dữ dằn, miệng há to quát lớn: “Thánh Liên Đàn Thánh Nữ giá lâm, sao các ngươi không quỳ lạy?”

“……”

Huyện Trúc Sơn vốn hẻo lánh, ít khi có người ngoài. Dân làng đã từng gặp bà cốt xem bói, đạo sĩ đuổi quỷ, tăng nhân siêu độ, nhưng chưa bao giờ thấy ai có đoàn người đông đúc, lạ lẫm như vậy đến để tác oai tác phúc, giả danh lừa bịp.

Nói cách khác, dân làng không những không sợ hãi, mà ngược lại còn tưởng rằng đây chỉ là một trò ảo thuật, xem như là hát tuồng!

Về phần thần tiên hay yêu quái, có thể đằng vân giá vũ(*) hay không? Ai đánh gõ một cái là có thể đến đây sao?

( "Đằng vân giá vũ" (登云驾雾) là một cụm từ trong văn học Trung Hoa, mang nghĩa "lên mây, cưỡi sương". Cụm từ này thường được dùng để miêu tả cảnh tượng thần tiên hay các nhân vật có khả năng siêu phàm, có thể bay lên trời, vượt qua mây, hoặc biểu tượng cho sự phiêu diêu, vượt ngoài tầm thường.)

Thánh Liên Đàn thấy dân làng không hề hoảng sợ, cầm đầu là nữ Thánh Nữ lập tức cau mày. Ban đầu, ả đã ấm ức vì phải xuống núi vào lúc này, rồi lại bị mắc kẹt trong sơn động vì tuyết rơi dày, nhưng ả không thể để mình bị yếu thế. Ả ra lệnh cho thủ hạ phải thể hiện sức mạnh.

“Ta là Thánh Liên Đàn, theo chỉ dụ của Tử Vi tinh quân, giáo hóa bá tánh, rải phúc trạch, có giáo chúng lên đến 400.000 người. Các ngươi đã ngu muội lâu như vậy, sao không theo chân lý của Tử Vi, cứu bản thân, tu tâm tu đạo?”

“…… Cô nương à, Tử Vi tinh quân là ai, tôi thật không biết!” Thôn trưởng chống cây gậy bước ra, mặt mày buồn bực nhìn nhóm người này.

“Ngươi dám nói vậy? Thánh Nữ là bậc thần thánh, sao có thể vô lễ như vậy?”

Hai hộ pháp của Thánh Nữ gầm lên một tiếng, Thánh Nữ ngao ngán nhìn thôn trưởng, muốn ra tay, nhưng thấy ông ta có vẻ là thôn trưởng của thôn, nếu giết đi một người già như vậy, e rằng sẽ gây phản kháng từ dân làng. Ả khẽ liếc mắt, và ánh mắt cô ta chuyển sang Mặc Lí.

Nam tử trẻ tuổi, ăn mặc khéo léo, trang phục tinh xảo, có vẻ như hơn hẳn những người xung quanh, và ánh mắt tự tin của y không hề có một chút kính sợ nào, trái lại, như thể đang đánh giá người khác có vấn đề gì.

Thánh nữ tức giận, không kiên nhẫn, lập tức vung tay tấn công Mặc Lí.

Võ công của ả rất mạnh mẽ và đầy hiểm ác, nếu là người khác, có lẽ đã bị thương nặng, thậm chí có thể mất khả năng vận động. Nhưng Mặc Lí chỉ lùi một bước, nhẹ nhàng phất tay áo, tạo thành một lực cản vô hình. Thánh nữ cảm giác như đụng phải một tảng đá lớn, cơ thể không thể kiểm soát, bị hất văng ra xa, ngã mạnh xuống tuyết, để lại một đám bụi mù.

Thánh Liên Đàn và những người đi theo đều ngơ ngác, không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

Một lúc sau, dân làng mới bừng tỉnh, kêu lên sợ hãi. Họ nhận ra rằng người tấn công Mặc đại phu không phải ai khác mà là một kẻ nguy hiểm, và nhóm người lạ mặt kia cũng rất đáng sợ. Mọi người vội vàng dìu nhau vào trong nhà, tránh xa những kẻ đó.

Lúc này, Tần bộ khoái nhớ ra Thánh Liên Đàn là một nhóm lừa đảo, vội vã chạy đến bên Mặc Lí, lo lắng nói: “Nhóm người này toàn là những kẻ loạn đảng, gây rối khắp nơi, sát phú hộ, đốt phá thi thể, và còn dụ dỗ dân chúng tin vào cái gọi là Tử Vi tinh quân của bọn chúng. Chúng ta phải bắt họ ngay!”

Nói xong, Tần bộ khoái vội vã ra lệnh cho các nha dịch xích sắt và còng tay những kẻ này lại.

Trong nhóm Thánh Liên Đàn, chỉ có Thánh nữ và hai hộ pháp là có chút võ công, còn lại đều không có gì đáng nói.

Thánh nữ vẫn đang nằm trong tuyết, chưa kịp đứng dậy, Mặc Lí tiếp tục xử lý hai tên hộ pháp. Một cú đá nhẹ nhàng vào đầu gối khiến chúng kêu lên đau đớn, không thể tiếp tục chống cự.

Những kẻ còn lại thấy tình thế nguy cấp, vội vàng ném pháp khí rồi tìm cách bỏ chạy, nhưng Tần bộ khoái đã dẫn theo người bắt giữ họ bằng xiềng xích.

Mặc Lí nghĩ một lúc, rồi dùng một chiêu khống chế huyệt đạo của Thánh nữ và những tên hộ pháp, rồi ném họ vào trong một cái nồi lớn. Cùng lúc đó, y châm lửa dưới nồi để giữ ấm, vì trời đang rất lạnh, nhóm lửa không hề dễ dàng.

“Không sao đâu, không sao đâu, các vị đừng lo, thuốc của Mặc đại phu không có hết đâu,” Tần bộ khoái vội vã kêu gọi dân chúng đang tìm chỗ ẩn náu, động viên họ không cần lo sợ.

“Vậy bọn họ là ai?” Một người trong làng hỏi.

“Đúng vậy, nếu bọn họ muốn xây miếu thờ Tử Vi tinh quân, chỉ cần trả tiền và làm thủ tục đúng quy định, huyện Trúc Sơn của chúng ta có đất trống, huyện nha có thể phê duyệt. Cần gì phải làm ầm ĩ như vậy?” Một người khác lên tiếng.

Trong khi mọi người thở phào, Mặc Lí vẫn tiếp tục công việc của mình, nấu thuốc cho dân làng, bình tĩnh và điềm đạm như thường lệ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play