Editor: Idylie.
Trời vừa hửng sáng, tiểu đồng của hiệu thuốc trong huyện Trúc Sơn đã chui ra khỏi chăn ấm.
Cậu nhóc xoa xoa đôi tay lạnh buốt, vội vàng khoác lên mình bộ áo bông, quần bông dày dặn. Sau đó, cẩn thận luyện xong một bài Ngũ Cầm Hí trong phòng rồi mới khẽ đẩy cửa sổ, để lại một khe hở nhỏ, híp mắt nhìn ra bên ngoài quan sát tình hình.
Tuyết đã ngừng rơi—một dấu hiệu tốt.
Tiểu đồng hào hứng bước ra khỏi cửa, vừa hay chạm mặt nữ đầu bếp dậy sớm lo công việc.
Cát đại nương ôm bó củi, chuẩn bị bước vào bếp, nhìn thấy tiểu đồng liền cười giục:
“Ai, Đường Nha Tử, sao cháu lại dậy sớm thế này? Trời lạnh như vậy, mau quay về giường ủ ấm đi!”
Bà vừa nói vừa đặt củi xuống, rồi lại cười bảo: “Sáng nay có cháo nóng, ta sẽ thả thêm một quả trứng gà, cho cháu mấy miếng bánh gạo mới làm, đảm bảo no căng bụng!”
Tiểu đồng của hiệu thuốc gãi đầu ngượng ngùng. Tóc cậu nhóc còn chưa kịp buộc lên, gió lạnh thổi qua khiến da đầu tê buốt. Nghĩ ngợi một lát, cậu nhóc quay vào phòng tìm chiếc mũ đội lên, rồi lại nhanh nhẹn chui vào bếp.
"Cát đại nương, hôm nay là mồng ba tháng Chạp, Mặc đại phu phải trở về. Ta không dám ngủ nướng đâu!" Cậu nhóc bĩu môi, giúp bà bỏ củi vào bếp lò.
Cát đại nương cười, véo nhẹ má cậu nhóc, trêu chọc:
“Cháu thật sự sợ Mặc đại phu kiểm tra bài à? Nếu thế, lẽ ra nên ôm sách mà lẩm bẩm loạn cả lên chứ! Ta thấy nha, cháu chỉ muốn tranh thủ thể hiện thôi! Mau về phòng đi, chỗ này không cần cháu bận rộn. Với lại, Mặc đại phu hôm nay chưa chắc đã về đâu!”
"A?" Tiểu đồng ngẩn ra.
Cát đại nương ngước nhìn trời, vẻ mặt đầy lo lắng:
“Năm nay tuyết cứ rơi mãi, trời quang được mấy ngày đâu. Ngày Mặc đại phu đi, trời vừa chập tối tuyết đã lại rơi dày. Bây giờ tuyết trong viện đã cao đến nửa người, trong núi e rằng còn dày hơn.”
Nếu bị kẹt giữa núi, e là rắc rối to.
Đang nói chuyện, bỗng từ xa vang lên tiếng la, kèm theo tiếng mõ dồn dập.
Là Bảo Giáp(*) của huyện đang gọi người!
(*Bảo Giáp: Chức quan nhỏ phụ trách an ninh và dân sự trong làng hoặc huyện thời xưa.)
Cát đại nương vội vã bước ra khỏi bếp. Tiểu đồng đứng bên bếp lò, chỉ một lát sau đã thấy trượng phu của bà—vị tiên sinh quản sổ sách của hiệu thuốc—vội vàng khoác áo ra ngoài. Trước khi đi, Cát đại nương chỉ kịp dúi vào tay ông mấy cái bánh màn thầu lạnh.
"Cát đại nương, có chuyện gì vậy?" Tiểu đồng thò đầu ra hỏi.
“Ai, vài nóc nhà trong thôn bị tuyết đè sập, huyện nha gọi người đến cứu giúp!”
Tiểu đồng hoảng hốt, ngước nhìn nóc hiệu thuốc nhà mình.
Cát đại nương nhanh chóng trấn an:
“Đừng lo, đây không phải nhà gỗ ở nông thôn, mà xây bằng gạch đá, rất chắc chắn! Với lại, huyện thành nằm ở Sơn Nam, tuyết lớn thế này đều từ phương Bắc thổi xuống, chúng ta còn có núi Kê Mao che chắn mà!”
Tiểu đồng nhanh trí truy hỏi:
“Bảo Giáp nói thôn nào bị sập? Là thôn ở Sơn Nam hay Sơn Bắc?”
“Còn phải hỏi sao? Chắc chắn là Sơn Nam rồi! Tuyết lớn thế này, tin tức truyền tới bên này cũng mất mấy ngày…”
Bỗng nhiên, Cát đại nương sững lại, kinh hãi thốt lên:
“A di đà Phật! Nếu ngay cả thôn ở Sơn Nam cũng không chịu nổi, thì ngọn núi phía bắc kia… chẳng phải còn thê thảm hơn sao?!”
Cát đại nương lo lắng đến mức chắp tay niệm Phật:
“Thiên tai nhân họa… A di đà Phật…”
Lời còn chưa dứt, ngoài cửa đã vang lên tiếng gõ dồn dập. Tiểu đồng vội vàng chạy ra mở cửa.
Bên ngoài là Tần bộ khoái của huyện nha, người đầy tuyết. Hắn ta phủi vội lớp tuyết bám trên áo, không kịp chào hỏi đã gấp gáp hỏi ngay:
“Mặc đại phu đã trở về chưa?”
Tiểu đồng lắc đầu, sắc mặt lại như sắp khóc.
Tần bộ khoái vốn đến tìm Mặc đại phu để đi cứu người. Nhìn thấy bộ dạng tiểu đồng, lòng hắn ta cũng càng thêm lo lắng.
"Mặc đại phu sẽ không có chuyện gì đâu." Tiểu đồng cúi đầu, giọng nhỏ xíu như đang tự an ủi mình.
Tần bộ khoái thở dài, lau mặt một cái. Vì bên kia vẫn đang khẩn cấp cứu trợ, hắn ta không thể nấn ná thêm, lập tức quay người định rời đi.
Bất ngờ, tiểu đồng kêu lên:
“Tần thúc, chờ một chút! Ta cũng có thể cứu người!”
Dứt lời, hắn ta lập tức quay đầu chạy vào nhà tìm hòm thuốc.
Cát đại nương hoảng hốt, vội chặn cậu nhóc lại, nghiêm giọng ngăn cản:
“Đường Nha Tử, đừng chạy loạn! Bên ngoài tuyết đọng cao đến đầu gối, nếu cháu trượt ngã thì Mặc đại phu trở về biết tìm cháu ở đâu?”
Tiểu đồng mím môi, biết bản thân chẳng giúp được gì, chỉ có thể đứng nhìn bóng lưng Tần bộ khoái khuất dần nơi đầu ngõ.
Bầu trời âm u. Một chút ánh sáng yếu ớt không rõ là do nắng xuyên qua mây đen, hay chỉ là tuyết trắng phản chiếu lại.
Cát đại nương đóng cửa viện, quay đầu lại thì thấy tiểu đồng vẫn đang ngẩn người nhìn chằm chằm lên bầu trời. Bà cũng tò mò ngẩng lên nhìn thử—mây đen cuồn cuộn, dày đặc, trông không giống trời tuyết bình thường.
“Đường Nha Tử, cháu đang nhìn gì thế?”
“Móng vuốt.”
Tiểu đồng lầm bầm một câu, giọng nói mơ hồ.
Cát đại nương không nghe rõ, nhưng vì sợ bếp lửa tắt, bà cũng không hỏi thêm, chỉ vội vàng quay vào phòng bếp.
Chỉ còn lại tiểu đồng đứng giữa sân, ngước nhìn bầu trời đầy nghi hoặc.
Cậu nhóc chắc chắn bản thân đã nhìn thấy gì đó—chỉ là không rõ ràng.
Sau tầng mây dày ấy… chẳng lẽ thực sự có thứ gì đó đang ẩn nấp?
Tiểu đồng mới tám tuổi, ngày thường đã nghe vô số chuyện thần tiên, yêu quái, chí dị kỳ lạ. Vậy nên lúc này, nhóc chẳng hề sợ hãi, ngược lại còn thấy tò mò. Cậu nhóc liền dọn một cái ghế nhỏ, thoải mái ngồi giữa sân, ngửa đầu chăm chú quan sát bầu trời.
Mãi đến khi Mặc Lý trở về, tiểu sư đệ của y vẫn còn ngây người nhìn trời.
Đúng vậy, tiểu sư đệ.
Tên thật của Đường Nha Tử là Đường Tiểu Đường. Cậu nhóc vốn là đứa trẻ trong một gia đình bách tính nghèo khổ sống giữa núi. Cha mẹ cậu nhóc mắc bệnh thương hàn, dù cố gắng cầm cự một thời gian vẫn không thể qua khỏi. Dẫu có thần y cứu chữa cũng không thể xoay chuyển số mệnh. Hai vợ chồng lần lượt rời xa nhân thế, để lại một đứa trẻ vừa mới hiểu chuyện.
Ở vùng quê này, những đứa trẻ mồ côi như vậy thường được hàng xóm, thân thích thay nhau cưu mang. Nếu gia đình nào còn dư dả lương thực, họ sẽ nhận nuôi đứa trẻ. Còn không, cả thôn cùng góp sức, mỗi nhà một bữa cơm, giúp đứa trẻ lớn lên nhờ "bát cơm trăm nhà".
Huyện Trúc Sơn nghèo nhưng dân phong thuần hậu, con người thiện lương. Tần lão tiên sinh từng nói, nơi này là vùng đất hiếm có, mang chút dáng vẻ của đào nguyên chốn thế gian.
Dân chúng an cư lạc nghiệp, mặt trời mọc thì làm, mặt trời lặn thì nghỉ. Huyện nha cai quản nghiêm minh, không có chuyện sưu cao thuế nặng, cũng chẳng có hương thân, tông lão nào tác oai tác phúc.
Tần Lục—sư phụ của Mặc Lý và Đường Tiểu Đường—đã từng cứu rất nhiều người, cũng từng cưu mang không ít trẻ mồ côi. Nhưng cuối cùng, chỉ có hai người ở lại bên cạnh ông: Mặc Lý và Đường Tiểu Đường.
Mặc Lý thì không cần bàn—thông minh, hiếu học, gân cốt linh hoạt, có thiên phú cả về võ thuật lẫn y thuật.
Còn Đường Tiểu Đường, dù nhỏ tuổi nhưng đã có thể nhận biết hơn mười loại thảo dược, xem như có chút thiên phú với nghề y. Chỉ tiếc rằng thân thể cậu nhóc không cứng cáp, gân cốt chẳng thích hợp luyện võ. Tần Lục cảm thấy chỉ cần dạy cậu nhóc một chút để biết cách tự vệ là đủ. Còn về y thuật, đứa nhỏ vẫn còn bé, cứ để nhóc con khỏe mạnh lớn lên trước đã, không cần nóng vội.
Vì Tần Lục chủ yếu ở trong núi, mà Đường Tiểu Đường lại không có thiên phú luyện võ, nên cậu nhóc không cần phải chịu khổ rèn luyện gân cốt từ nhỏ. Thay vào đó, nhóc con được giao cho Mặc Lý, ở huyện thành học tập trong hiệu thuốc, ngày ngày giúp việc, tiếp xúc với y dược.
Tần Lục từ trước đến nay có thói quen rất rõ ràng: học hết toàn bộ bản lĩnh của ông mới được tính là đồ đệ thực thụ. Nếu chỉ học một phần, nhiều lắm cũng chỉ là đệ tử ký danh.
Nếu là trước kia, với tư chất như Đường Tiểu Đường, ông sẽ không quá coi trọng, càng không để bên cạnh người học trò thân cận nhất của mình. Vậy mà bây giờ, không chỉ để cậu nhóc ở lại, Tần Lục còn giao cho Mặc Lý chăm sóc.
Con người, tuổi càng lớn, vướng bận càng nhiều. Tần lão tiên sinh vốn không có gì phiền não, nhưng có một chuyện khiến ông lo lắng—bệnh của Mặc Lý.
Dù chứng bệnh ấy không ảnh hưởng gì nhiều, mà bản thân Mặc Lý cũng là kỳ hoàng thánh thủ(*), nhưng vạn nhất có chuyện ngoài ý muốn thì sao? Tần Lục sợ rằng sau khi mình mất đi, nếu bệnh của Mặc Lí đột nhiên chuyển biến xấu, sẽ chẳng còn ai có thể chăm sóc, cũng chẳng ai có thể chữa trị cho học trò yêu quý của ông.
( "Kỳ Hoàng Thánh Thủ" (歧黄圣手) là một danh hiệu tôn kính trong Đông y, dùng để chỉ những thầy thuốc có y thuật cao minh, tinh thông y lý, chữa bệnh như thần.)
Vậy nên, Đường Tiểu Đường chính là phương thuốc dự phòng của Tần Lục.
Chuyện này, Mặc Lý hoàn toàn không hay biết. Dù sao, y cũng chưa từng khiến ai phải bận tâm. Sư phụ muốn giữ ai bên cạnh, cứ để vậy là được.
—— So với chuyện nuôi dưỡng sư đệ, Mặc Lý quan tâm nhân sâm trong núi, hồ ly, và rắn hơn.
Núi Kỳ Mậu không có yêu quái, y muốn đi nơi khác tìm xem. Nhưng bây giờ chưa phải lúc rời nhà đi xa—sư phụ đã già, tiểu sư đệ còn chưa học hành ra hồn. Sách có câu:
“Cha mẹ còn, không đi xa du(*)".
( Câu "Cha mẹ còn, không đi xa du" (父母在,不远游) xuất phát từ Luận Ngữ (Lunyu - 论语) của Khổng Tử. Toàn văn câu này là:
“Phụ mẫu tại, bất viễn du, du tất hữu phương.”
(父母在,不远游,游必有方。)
Nghĩa là: Khi cha mẹ còn sống, con cái không nên đi xa, nếu đi thì phải có phương hướng rõ ràng và có lý do chính đáng.)
Hôm nay, Đường Tiểu Đường vừa nhìn thấy Mặc Lý bước vào cửa, đôi mắt lập tức sáng lên. Khi thấy Mặc Lý còn đang đỡ Tần Lục, cậu nhóc càng vui vẻ, nhanh chân chạy tới đón.
“Tần lão tiên sinh! Mặc đại phu!”
Vì chưa chính thức bái sư, Đường Tiểu Đường xưng hô với hai người giống hệt người ngoài.
Tần Lục trông vô cùng mệt mỏi. Hai ngày một đêm nay, ông chưa chợp mắt lần nào. Nếu không nhờ Mặc Lý cố gắng khuyên nhủ, ông cũng chẳng chịu nghỉ ngơi. Nhưng nghĩ đến thân thể mình giờ đây đã không còn như trước, Tần Lục mới miễn cưỡng đồng ý về nhà học trò tạm nghỉ một lát.
Đường Tiểu Đường bận rộn chạy tới chạy lui, khi thì mang chậu rửa mặt, khi thì lấy khăn lau, còn lẽo đẽo theo Mặc Lý khắp nơi.
“Mặc đại phu, huyện nha nói nóc nhà thôn Sơn Nam bị tuyết đè sập. Cát đại thúc sáng sớm đã đi cứu trợ, đến trưa Cát đại nương cũng bị nha môn gọi đi phụ giúp phân phát nỉ bố(*) chống lạnh…”
("Nỉ bố" (呢布) là một loại vải dạ hoặc vải nỉ, thường được làm từ sợi len hoặc bông ép lại để tạo độ dày, mềm mại và giữ ấm tốt.)
“Ta biết rồi, lát nữa sẽ qua đó.” Mặc Lý vào bếp lấy nước ấm, nhúng nóng khăn lông rồi đưa cho Tần Lục.
Tần Lục nhìn học trò, không khỏi cảm thán—đúng là tuổi trẻ có khác.
Mặc Lý đối diện ánh mắt sư phụ, hơi ngẩn ra một chút, sau đó lập tức ưỡn ngực, cười nhẹ một cái như để trấn an.
Y không phải người, là yêu, dù mười ngày không ngủ cũng chẳng hề hấn gì— sư phụ vốn biết điều đó.
“Tuyết ở Sơn Nam không lớn bằng Sơn Bắc, tình hình tai nạn cũng không nghiêm trọng bằng. Một mình ta là đủ.” Mặc Lý thong dong nói.
Đường Tiểu Đường thấy y sắp đi, liền vội vàng nhảy cẫng lên:
“Trong nồi còn cháo, để ta múc! Mặc đại phu ăn rồi hãy đi!”
Nói xong, chẳng chờ Mặc Lý trả lời đã vọt ngay vào bếp.
Tần Lục thần sắc ngưng trọng, dường như có điều muốn nói nhưng lại do dự.
"Sư phụ?”
Mặc Lý sớm nhận ra Tần Lục có chuyện muốn dặn dò, chỉ là vì vội cứu người nên vẫn chưa mở miệng.
“Thích Chi, con còn trẻ, tinh lực dồi dào, nhưng cũng phải biết quý trọng bản thân.”
Tần Lục nhịn xuống điều muốn nói. Vừa rồi, nhìn sắc mặt của Mặc Lý, ông liền biết bệnh của cậu lại tái phát. Tần Lục không thể tùy tiện nhắc đến chuyện này để tránh tổn thương học trò, chỉ có thể dùng cách khác để khuyên răn.
—— Cái gì mà thể lực hơn người chứ! Rõ ràng là do nội công thâm hậu, võ công cao cường mà ra!
"Sư phụ dạy bảo, Thích Chi ghi nhớ.”
Mặc Lý biết Tần Lục quan tâm đến mình, nên ngoan ngoãn gật đầu. Nhưng ngay sau đó, y nhíu mày đầy lo lắng:
“Học trò chỉ sợ nếu tuyết còn rơi nữa, sẽ có rất nhiều người không chống chọi nổi.”
“Cái thời tiết chết tiệt này!”
Tần Lục theo bản năng ngẩng đầu nhìn trời. Ông là bậc học giả uyên bác, tinh thông thiên văn địa lý. Hôm nay quan sát thiên tượng, ông đương nhiên biết trận tuyết này chưa phải đã dừng hẳn—khả năng cao sắp tới sẽ còn một trận lớn hơn.
Gió lạnh lùa qua, Mặc Lý đột nhiên nhíu mày.
Y cảm nhận được có thứ gì đó vừa lướt qua sau tầng mây.
“……”
Hai thầy trò liếc nhìn nhau, thấy trong mắt đối phương đều là kinh ngạc—không phải ảo giác!
“Sư phụ, có thể nào có thứ gì đang quấy phá không?”
Mặc Lý lẩm bẩm. Dân gian từng lưu truyền những câu chuyện như quan phủ đắc tội Sơn Thần mà gặp đại hạn ba năm, hay yêu quái không được cúng bái nên ra ngoài làm loạn…
Nhưng nếu thực sự là yêu quái, tại sao mình cũng là yêu mà lại không có năng lực như vậy?
Ý niệm này vừa lóe lên, trong đầu Mặc Lý bỗng nhiên "ong" một tiếng, như có thứ gì đó kéo y ra khỏi thân thể.
Mọi thứ trước mắt y quay cuồng, ý thức trôi nổi giữa một không gian vô định. Cảm giác trống rỗng, vô tận, không phương hướng, không lối thoát.
Bốp!
Một tiếng động giòn vang vang lên.
Trước mắt Mặc Lý, tầng sương mù mịt nhanh chóng tan biến. Ý thức y trở lại với thân thể.
Suýt nữa hình thể đã tán loạn!
Mặc đại phu vội vàng lau sạch vảy rồng vô thức hiện lên trên gương mặt mình.
Nhưng Tần Lục không hề để ý đến tình trạng bất thường của Mặc Lí.
Sư phụ đang ngửa đầu, kinh hoàng nhìn lên bầu trời.
Cũng như ông, Đường Tiểu Đường đứng bên cạnh sợ đến nỗi đánh rơi chén cháo trong tay.
Chính tiếng động này đã kéo Mặc Lý trở lại.
Thấy cả sư đệ và sư phụ đều sững sờ nhìn trời, Mặc Lý theo bản năng cũng ngẩng đầu.
“……!!!”
Mây đen quay cuồng, giữa tầng không hiện ra một bóng dáng khổng lồ—một con cự long đen nhánh!
Đầu rồng có sừng, móng vuốt sắc nhọn, thân hình thon dài vươn ra giữa trời tuyết, tựa như một sinh vật sống động bước ra từ truyền thuyết.