Editor: Idylie.
Không thể hiểu được, chỉ trong một khoảnh khắc, một cái té ngã mạnh, hai hộ pháp của Thánh Liên Đàn đều không cam lòng. Họ không hề sợ hãi, trừng mắt hung ác nhìn quanh, miệng lẩm bẩm những lời mắng chửi dữ dội.
Khẩu âm ở huyện Trúc Sơn và các huyện phụ cận không quá khác biệt, những người Thánh Liên Đàn đến đây truyền giáo hình như cũng đã chuẩn bị khá kỹ. Vì vậy, lúc đầu, mọi người có thể nghe rõ lời họ nói, nhưng khi họ bắt đầu mắng chửi, thì ngữ điệu đã trở nên khó hiểu.
Mặc dù không hiểu, nhưng nhìn thấy hai người này với vẻ hung thần ác sát, bá tánh không khỏi cảm thấy sợ hãi, họ sôi nổi tránh xa, không dám lại gần.
Khi thấy mọi người không dám tụ tập để bàn tán xung quanh, ánh mắt của hai hộ pháp Thánh Liên Đàn lập tức lộ ra nụ cười ác ý, ánh mắt khinh miệt.
"Thành thật khai báo đi!" Tần bộ khoái quát giận dữ.
Hộ pháp Thánh Liên Đàn liếc mắt nhìn y, ánh mắt âm u đầy sát khí.
Tần bộ khoái cảm nhận được sát ý trong ánh mắt đó, cảm thấy sợ hãi, nâng chiếc gậy sắt lên, nhưng lại không dám hạ xuống, nó cứ lơ lửng giữa không trung.
Thánh Liên Đàn hộ pháp liền cười ha hả. Bọn họ đã truyền giáo khắp nơi, và ngay cả những tên sai dịch như Tần bộ khoái cũng chẳng đáng để vào mắt. Dù giờ này bị giam giữ, nhưng như bọn họ đã nói, Thánh Liên Đàn có hàng vạn tín đồ, chỉ cần muốn, là có thể dễ dàng nghiền nát huyện Trúc Sơn. Những người Thánh Liên Đàn chẳng coi mấy viên quan nhỏ như Tần bộ khoái ra gì. Kết quả là, dù bị bắt giữ, họ vẫn có thể giết chết những tên quan vô dụng, thiêu hủy huyện nha, cứu thoát người bị giam, và treo cổ bộ khoái ngay cửa thành.
“Chớ có mạo phạm Tử Vi tinh quân, tội ác tày trời...”
Lời nói còn chưa dứt, thì một làn sương trắng đặc quánh đã phun vào mặt Thánh Liên Đàn hộ pháp.
— Nồi dược Mặc đại phu tràn ra nắp nồi.
Loại thuốc này cực kỳ đắng, đắng đến mức chỉ cần ngửi đã khiến người ta khó chịu. Nếu phải uống, chắc chắn sẽ làm người ta nhăn mặt vì khổ sở.
Thánh Liên Đàn, dù có mạnh mẽ đến đâu, giờ đây cũng chỉ biết chịu đựng. Những tù binh bị ném vào đống lửa, không thể chạy trốn, đành đứng mũi chịu sào.
"Khụ, khụ!" Họ ho sặc sụa, khuôn mặt nhăn nhúm vì khó chịu.
Thánh nữ lại còn thảm hại hơn. Bị phong bế huyệt đạo, ả không thể nói cũng không thể động, chỉ biết nín thở, gắng gượng, khuôn mặt như đang co rúm lại vì đau đớn.
Đây chỉ mới là bắt đầu. Khí nóng từ thuốc làm cho Thánh Liên Đàn những người phía trước giãy giụa, ngã xuống, tuyết đọng trên người họ bắt đầu tan chảy, theo quần áo và gương mặt chảy xuống, khiến họ run lên vì lạnh.
Thánh nữ lại càng xui xẻo hơn, sau khi bị Mặc Lí xốc bay, ả lao mặt xuống đống tuyết, chìm ngập trong đó.
Ả phẫn nộ nhìn về phía kẻ gây ra tai họa, nhưng chỉ thấy Mặc đại phu đứng xa xa bên nồi thuốc, qua làn sương mù dày đặc, chẳng thể thấy rõ người, dù có trừng mắt đến đâu cũng vô dụng.
Nhìn thấy cảnh tượng thảm hại của bọn họ, Tần bộ khoái đầu tiên là cảm thấy hả giận, nhưng sau đó lại thấy có chút không ổn. Nếu cứ để những người này bị đông lạnh, sẽ lãng phí thuốc và không thu được kết quả gì.
Mặc đại phu nhẹ nhàng nói: “Không có gì đâu, mấy người này có chút võ công, chịu đựng được.”
Tần bộ khoái rùng mình, ngay lập tức y nhận ra một vấn đề. Mặc đại phu đã dùng đống lửa trước để chắn gió, nhưng theo lý thuyết, sương khói phải bay theo hướng khác, sao lại có thể bay vào mặt Thánh Liên Đàn? Gió không phải đang thổi theo hướng này!
Chẳng lẽ...?
Tần bộ khoái quay đầu nhìn Mặc đại phu đang quấy thuốc trong nồi. Bỗng dưng, một cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng hắn ta.
A, thật sự không thể đắc tội với những người có nội công cao thâm như vậy.
"Mỗi người một chén, uống xong thuốc này thì không cần uống canh gừng nữa, ai ra ngoài đừng đứng ở đầu gió," Mặc đại phu tiếp đãi thôn trưởng và các trưởng lão trong thôn, vội vàng cầm chén, tranh thủ lúc thuốc chưa nguội mà uống.
Bên nồi thuốc, mọi người bắt đầu xếp hàng, mọi người đều thiếu chén sứ, hôm nay không dùng chén sứ mà đều dùng chén gỗ.
Mặc đại phu không cần phải lo lắng việc phân thuốc, ba bà thím trong thôn tự động tiếp nhận công việc này.
“Đây, Tần bộ khoái, ngài cũng uống một chén đi.”
“Không cần đâu, ta ăn ba chén cơm một bữa, thân thể khỏe lắm...”
Tần bộ khoái nhìn Mặc đại phu đang chăm chú, ngoan ngoãn nhận lấy chén từ tay bà thím, một ngụm uống sạch. Sau khi uống xong, hắn ta nhăn mặt vì thuốc quá đắng, đôi mắt không thể giấu nổi vẻ khó chịu. Trong lòng, hắn ta thầm nghĩ, Mặc đại phu dù tuổi không lớn nhưng lại thừa hưởng truyền thừa của Tần lão tiên sinh, uy nghiêm đến mức không ai dám trái lời. Từ những đứa trẻ nghịch ngợm đến những ông lão cứng đầu, tất cả đều phải nghe lời, không ai dám cãi lại.
Rất nhiều người trong huyện Trúc Sơn đều biết Mặc đại phu còn có một vị sư phụ.
Vị sư phụ này rất có danh vọng, trước đây cũng hành nghề y ở huyện Trúc Sơn, nhưng ông sống trong núi, muốn tìm được ông là rất khó. Sau này có Mặc đại phu, Tần lão tiên sinh lại càng ít khi lộ diện.
Tần bộ khoái thực ra biết nơi ẩn cư của Tần Lục, gần đây hắn ta là bộ khoái, nắm bắt được nhiều thông tin hơn so với người khác. Tuy rằng y và Tần Lục chỉ cùng họ, nhưng cũng coi như có duyên, và Tần Lục đã từng chỉ dạy cho hắn ta công phu. Dù chỉ là một học trò không chính thức, Tần bộ khoái vẫn kính trọng Tần lão tiên sinh, thỉnh thoảng mang gạo và mì lên núi thăm ông.
Không chỉ có vậy, Lý sư gia ở huyện nha cũng đã dặn dò Tần bộ khoái phải chú ý chăm sóc Tần Lục, thái độ đối với ông phải khiêm tốn. Vì vậy, trong lòng Tần bộ khoái bắt đầu suy đoán rằng Tần lão tiên sinh không phải là người tầm thường.
Tần bộ khoái rất cẩn thận trong chuyện này, hắn ta không chủ động nhắc đến Mặc đại phu hay lão sư của ông. Thậm chí, dù có người khác nhắc đến, Tần bộ khoái cũng cố gắng lảng tránh. Ví dụ như mấy ngày trước, khi Mặc Lí vào núi hái thuốc, Tần bộ khoái trong lòng đoán rằng Mặc Lí thật ra là đi thăm sư phụ, nhưng lúc trò chuyện với mấy người bán hoành thánh, lại vô tình buông ra một câu về truyền thuyết nhân sâm.
“Ai da, ta quên mất một chuyện!” Tần bộ khoái vỗ đùi, kéo Mặc Lí lại gần, thấp giọng nói về tình huống mà họ đang gặp phải.
Mặc Lí gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Tần bộ khoái vội vàng nói: “Không phải đâu, Mặc đại phu. Huyện nha chúng ta có rất ít nhân lực. Ta đã cử người đi theo dõi tên kia, hôm nay họ đã được điều đến thôn để cứu trợ. Ta sợ gã vẫn còn ở đây.”
“Với tuyết lớn như thế này, gã có thể đi đâu được?” Mặc Lí tin tưởng vào địa hình của núi Kỳ Mậu.
Đây là một vùng núi cây cối um tùm, rất khó tìm được đường đi. Khi tuyết phủ dày, đường càng khó tìm.
“Đúng rồi, nghe nói đồng bọn của gã vẫn còn trong núi, tuyết lớn như vậy không biết họ còn sống sót hay không.” Tần bộ khoái lẩm bẩm.
Mặc Lí thầm nghĩ, có thể họ đã chết rồi.
Mùa đông năm nay tuyết rơi nhiều hơn bao giờ hết, những người đã ngã xuống, hầu hết đều bị tuyết phủ lấp. Người bình thường nếu bị chôn vùi trong tuyết, chỉ sau mười lăm phút không thể thoát ra được thì sẽ không thể cứu sống. Những người may mắn thoát chết nhưng lại phải rời núi, sống sót cũng rất khó. Bởi vì đêm hôm đó tuyết rơi dữ dội, con đường trong núi đã bị thay đổi, những người không quen thuộc với núi Kỳ Mậu căn bản không thể ra được.
“ Huyện Trúc Sơn bốn bề đều là núi, không đi núi Kê Mao thì phải đi Dương Tràng Mương(*) hoặc Dã Lang Lĩnh(*),” Tần bộ khoái nói, liếm môi. “Mùa đông, sói không dễ đối phó... Dương Tràng Mương chỉ có một con đường, nếu tuyết rơi lớn như vậy, gã muốn đi thì phải dọn sạch tuyết đọng.”
Mặc Lí suy nghĩ một chút rồi nói: “Chạy đi không sao, nhưng để lại tai họa thì lại phiền phức. Nếu gã vẫn còn kiên quyết, vào núi tìm đồng bọn, rồi buộc dân chúng phải dẫn đường, mà lại không tìm được người, gã sẽ nổi giận, làm rối rắm mọi chuyện.”
Tần bộ khoái hít sâu một hơi, cười khổ nói: “Đúng vậy, so với Thánh Liên Đàn, tên tham khách kia cũng chẳng đáng là gì.”
Mặc Lí nhìn đám Thánh Liên Đàn giáo đồ đang run rẩy dưới gió lạnh, nhíu mày hỏi: “Ta chưa nghe nói đến Thánh Liên Đàn, sao bọn họ lại có đến mấy chục vạn giáo đồ?”
Tần bộ khoái lắc đầu nói: “Ta cũng không biết nhiều lắm, chỉ nghe Lý sư gia nói. Hình như bọn họ ở phía Nam gây ra không ít rắc rối, còn quy thuận một nghĩa quân, giúp đỡ một tên tự xưng là Thiên Thụ Vương, chiếm được một vài thành lớn ở Tây Nam, khí thế rất ngạo mạn.”
Thiên Thụ Vương? Mặc Lí nghe tên này mà cảm thấy rất lạ.
"À, danh xưng này mới xuất hiện năm ngoái thôi." Tần bộ khoái cố gắng nhớ lại, cười khổ nói, “Mặc đại phu, ngài cũng biết mà, cái thời đại loạn lạc này, chẳng có gì lạ. Như chúng ta ở huyện Trúc Sơn, còn có thể sống yên ổn, đã là phúc lớn rồi. Còn những nơi như hoàng thành, năm nay Triệu gia, năm sau lại Trương gia. Phía Bắc nổi loạn, phía Nam thì cắm cờ phản nghịch, suốt ngày đánh nhau, chẳng có ngày nào yên ổn. Cũng không lạ khi những kẻ như Thánh Liên Đàn lừa gạt bá tánh, vỗ về họ bằng những lời mê hoặc, sống còn chẳng dễ dàng gì!”
Mặc Lí nhìn Tần bộ khoái thêm vài lần, không khỏi hỏi: “Đây là những lời của ngươi?”
"Không, không phải." Tần bộ khoái vội vã lắc đầu, "Lý sư gia bảo vậy đấy." Tần bộ khoái nhìn quanh trong thôn thấy không có gì phải lo, bèn vội vàng quay lại, chuẩn bị dẫn nhóm nha dịch đưa Thánh Liên Đàn đi.
Mặc Lí ngăn lại, nói: “Những kẻ này khá lợi hại, ngươi không đối phó nổi đâu. Để ta xem xong rồi hẵng đi.”
Tần bộ khoái nghe vậy, mừng rỡ đồng ý ngay.
Những giáo đồ của Thánh Liên Đàn đang gào thét căm phẫn nhìn Mặc Lí, đặc biệt là Thánh nữ, người bị đông lạnh đến mức mặt mũi tái mét, sắc mặt hằn lên vẻ giận dữ.
Hộ pháp bỗng quay lại, mắt lóe lên, hô lớn: “Ta là Thánh Liên Đàn giáo chủ, thần sử dưới quyền Tử Vi tinh quân, tịnh linh thánh liên biến thành, ai đã từng gặp qua giáo chủ nguyên thân đều sẽ nhận được đại ân.”
Mặc Lí nghe vậy, chỉ nhíu mày.
"Thánh Liên Đàn, hoa sen yêu?" Mặc Lí nghĩ thầm, “Còn nói mình là Tử Vi tinh quân giáng thế, thật đúng là trò lừa bịp.”
Lúc này, hộ pháp cười tươi, tự mãn khi thấy người dân ngu muội dễ bị mê hoặc. Nhưng khi Mặc Lí chỉ hô một tiếng, quay người tiếp tục công việc của mình, không thèm phản hồi lại lời nói của hộ pháp, thì ngay lập tức, gã cảm nhận được huyệt đạo của mình bị phong tỏa.
Hộ pháp và Thánh nữ đều ngẩn người, chưa kịp phản ứng.
Từ từ, điều này không giống với những gì bọn họ tưởng tượng! Vì sao Mặc Lí không tức giận mà phản bác lại? Vì sao không lý giải rõ ràng với bọn họ, để làm sáng tỏ mọi chuyện? Tại sao không sử dụng biện pháp đối phó như mọi khi? Liệu có sợ bá tánh sẽ sinh nghi, khiến họ bất mãn không?
Những câu hỏi này khiến hộ pháp và Thánh nữ bối rối, quay đầu nhìn về phía thôn dân, tâm trạng càng thêm hoang mang.
“Cái gì là Tử Vi tinh quân, sao ta chưa từng nghe thấy?” Một người trong thôn hỏi.
“Đúng vậy, Long Vương không phải chuyên làm mưa gió sao, sao giờ lại đi quản mấy chuyện của người chết thế này? Chẳng phải là vượt quá giới hạn rồi sao? Nói bậy, chắc chắn là nói bậy! Mặc đại phu đúng là có tài ăn nói!” Một thôn dân khác cười nói.
“Chắc bọn họ chỉ muốn kiếm chút tiền, gán cái danh Tử Vi tinh quân lên rồi xây miếu thờ. Đến lúc đó, ai mà không bái họ, rồi lại chiếm đoạt miếu Long Vương?”
“Đúng đúng, thật là buồn cười!”
Các thôn dân vừa cười vừa phản đối, bức xúc trước việc những người này mạo danh thần thánh, muốn lừa gạt mọi người.
Mặc Lí nghe thấy những lời bàn tán này, sự tức giận ban đầu trong lòng bỗng nhiên tiêu tan đi một nửa. Khóe miệng của y khẽ nhếch lên một nụ cười, y ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Hành vân Long khí(*)... Có lẽ, vị Long Vương kia cũng mong mỏi nơi này sẽ bình yên, không có sự việc gì xảy ra, để cho muôn loài sống an nhàn.
Ghi chú: