Editor: Idylie.

Con cá vui sướng bơi ba vòng trong nước, rồi mới chậm rãi dừng lại.

Những bông tuyết nhỏ bé xoay tròn, nhẹ nhàng rơi xuống mặt nước. Khi tiếp xúc với mặt hồ, gợn sóng khẽ lan tỏa, cuốn chúng chìm xuống rồi lại nổi lên. Từ hình dáng lớn dần thu nhỏ, cuối cùng tan biến trong làn nước. Cảnh sắc đẹp thì đẹp thật, nhưng nhìn từ dưới mặt hồ, nó giống như con người ngước lên ngắm pháo hoa tuyết— náo nhiệt nhưng phù du, lộng lẫy mà xa vời, mãi mãi không thể chạm đến.

Mặc Lí lặng lẽ quan sát một lúc, rồi chậm rãi lặn xuống đáy hồ.

Đây là một con suối ngầm. Dù giữa mùa đông rét buốt, mặt hồ có thể đóng băng, nhưng nơi đáy sâu, dòng nước vẫn không ngừng tuôn trào, hòa cùng những dòng chảy len lỏi qua các vách đá.

Dòng nước êm đềm đến mức, từ trên nhìn xuống, khó ai nhận ra sự chuyển động. Người ngoài thậm chí còn ngỡ đây chỉ là một hồ nước nhỏ do nước mưa tích tụ mà thành.

Hồ không rộng, nhưng lại rất sâu. Đến ba người đàn ông trưởng thành lặn xuống cũng khó chạm đến đáy.

Nơi này chính là quê hương của Mặc Lí, là nơi y đã sinh ra.

Từ khi có ý thức, y đã sống trong làn nước này. Suối nước giàu linh khí, ánh trăng xuyên qua kẽ hở trên vòm đá, phản chiếu xuống mặt hồ tựa như từng dải tơ bạc rơi vào làn nước. Là một con cá nhỏ vô tư, y không cưỡng lại được mà đuổi theo những ánh sáng ấy, mãi chơi đùa không chán.

Cho đến khi khai mở linh trí—

Ấy là vào một ngày nào đó, giữa cuộc rong chơi, Mặc Lí bỗng nhận ra: Thứ kia là ánh trăng. Dù có đâm nát cũng sẽ khôi phục như cũ. Dù có lấp lánh đến mức trông ngon miệng, cũng chẳng thể nuốt vào bụng. Tất cả chỉ là ảo ảnh. Thứ duy nhất y có thể thực sự nuốt vào, chỉ là nước mà thôi.

Thật bực bội.

Mặc Lí không muốn nhớ lại quãng thời gian ngây ngốc ấy của bản thân.

May mắn thay, hồ nước này không có bất kỳ loài cá hay tôm nào khác. Nếu không, chỉ cần tưởng tượng đến cảnh bản thân từng ngây ngốc bị những con cá khác trông thấy, Mặc Lí hẳn đã muốn nuốt chửng tất cả bọn chúng. Ý nghĩ này khiến y sau đó có một khoảng thời gian dài chỉ biết đờ đẫn nhìn vào làn nước, hoài nghi rằng khi chưa khai mở linh trí, mình đã vô tình tiêu diệt toàn bộ đồng loại.

Đây trở thành một khúc mắc trong lòng Mặc Lí. Mãi đến khi hóa thành hình người, y mới quyết tâm đi tìm đồng loại, và rồi phát hiện sự thật không phải như vậy.

 Núi Kỳ Mậu linh khí dồi dào, mà nơi tập trung linh khí mạnh mẽ nhất chính là con suối này.

Mặc Lí từng thử trồng Bạch Tham trong hang động. Kết quả chỉ sau một ngày, lá nhân sâm đã héo úa. Đến ngày thứ ba, cây gần như nửa chết nửa sống, khiến y hoảng hốt vội vàng dời nó đến một nơi có linh khí ôn hòa hơn. Chỉ khi đó, Bạch Tham mới có thể phát triển khỏe mạnh.

Những chuyện tương tự cũng xảy ra với bạch hồ và cự xà (rắn lớn). Chúng vừa bước vào hang động liền bất an, bồn chồn, chẳng bao lâu sau đã bỏ đi, dù có ép thế nào cũng không chịu ở lại.

Các loài chim muông, cá tôm bình thường lại càng không dám đến gần nơi này. Dù có cưỡng ép đưa chúng vào trong hang, chỉ một lát sau, chúng cũng suy yếu đến mức hấp hối, khiến Mặc Lí buộc phải thả chúng ra.

Sau khi đọc sách y thuật, y mới hiểu ra nguyên nhân.

Muốn hấp thụ linh khí cũng phải có phương pháp, không thể chỉ nghĩ là vật tốt mà vội vàng ăn bừa. Đặc biệt là linh dược, dù tốt đến đâu cũng không thể cứ thế mà ôm lấy gặm nhấm, nếu không sẽ giống như tự rước họa vào thân.

Yêu quái sau khi tu luyện thành tinh cũng cần có thiên phú thích hợp. Nếu hấp thụ một lượng lớn linh khí một cách cưỡng ép, không những không giúp bản thân thoát thai hoán cốt, mà còn có thể gây nguy hiểm đến tính mạng. Ngay cả khi có thiên phú này, cũng phải tuần tự tiến bước, không thể nóng vội mà đạt được kết quả ngay lập tức.

Mặc Lí suy đoán rằng, từ rất nhiều năm trước, khi y vẫn còn là một con cá nhỏ, bản năng đã thúc đẩy y tìm đến nơi có linh khí nồng đậm nhất. Từ khe suối trong núi, y lần theo dòng nước, bơi sâu vào các mạch nước ngầm dưới lòng đất, cuối cùng bị dòng chảy cuốn đến hang động này. Kể từ đó, y dừng chân bên hồ, uống linh tuyền, hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt. Ban đầu chỉ uống một chút rồi bỏ chạy, nhưng dần dần, y uống nhiều hơn, ở lại lâu hơn. Đến khi khai mở linh trí, thân thể đã lớn đến mức không thể chui qua khe nước để rời khỏi hồ nữa.

— Một quá trình hợp tình hợp lý, đồng thời cũng gián tiếp chứng minh Mặc Lí chính là một con cá có thiên phú dị bẩm.

Nếu không có thiên phú dị bẩm, làm sao y có thể sống sót, thậm chí còn hóa thành yêu chứ?

Sách cổ ghi chép rằng, những loài như thanh điểu, kỳ lân đều là dị thú, lại là điềm lành, ngay từ khi sinh ra đã khác biệt với muôn loài. Mặc Lí từng soi mình trên mặt nước để nghiên cứu diện mạo bản thân, nhưng dù nhìn thế nào, cậu cũng chỉ là một con cá.

Một con cá bình thường với lớp vảy đen tuyền.

Cái tên "Mặc Lí" là do y tự đặt. Y gọi mình là cá chép, vì hình dạng có phần tương tự, hơn nữa, y cũng hy vọng mình thực sự là một con cá chép. Người ta vẫn nói cá chép có thể vượt Long Môn, so với các loài cá khác, đây có lẽ là loài có tiền đồ nhất.

Nhưng sư phụ y lại nói, từ trước đến nay, chưa từng có con cá nào nhảy qua Long Môn thành công.

Bởi vì thế gian này vốn không có rồng.

Chỉ có cá.

... Không có rồng!

Mặc Lí nghẹn khuất đến phát điên. Y tin sư phụ mình—Tần Lục chưa bao giờ lừa cậu. Dù sách cổ viết rằng Hoàng Đế từng cưỡi rồng, dù người ta kể rằng trong núi có một thác nước nơi bạch long hí thủy(*), nhưng nếu Tần Lục đã nói không có, vậy thì chắc chắn không tồn tại.

("Bạch long hí thủy" (白龙戏水) có thể hiểu là "rồng trắng đùa nghịch với nước." Đây là một hình ảnh thường thấy trong văn hóa phương Đông, đặc biệt là trong truyền thuyết và nghệ thuật Trung Hoa. Nó thường biểu trưng cho sự cao quý, linh thiêng, và sự hòa hợp giữa rồng và nước—yếu tố gắn liền với quyền lực, mưa thuận gió hòa.)

Cái gọi là rồng, chẳng qua chỉ là những lời huyễn hoặc không có bằng chứng mà thôi.

Nhưng đó đều là chuyện "khi còn nhỏ". Giờ đây, Mặc Lí không còn bận tâm về những điều đó nữa, cũng không còn mơ tưởng đến việc vượt Long Môn. Y chỉ là một con cá—một con cá đồng thời là đại phu của huyện Trúc Sơn.

Vị đại phu nghiêm túc ấy đôi khi cũng nhớ về quê nhà.

Dù nhỏ bé, nhưng đó vẫn là nơi an bình của y.

Hồ nước này chỉ cần một cái quẫy đuôi là đã có thể bơi hết một vòng. Nếu muốn, Mặc Lí có thể dùng vây quét sạch rong rêu bám trên vách đá chỉ trong chốc lát. Cá vảy đen thích thú luồn lách qua những khe nứt lớn nhỏ trên vách đá, tận hưởng dòng nước ngầm mát lạnh cọ rửa lên lớp vảy bóng loáng của mình.

Cảm giác thật sảng khoái, chỉ là nước có hơi lạnh một chút.

Lười biếng há miệng ngáp một cái, cá vảy đen từ từ lặn xuống đáy hồ, đến gần suối nguồn. Ở đó có một viên đá tròn trịa, xinh đẹp, vừa khéo tựa vào những hòn đá khác tạo thành một hõm nhỏ tự nhiên. Mặc Lí đã chọn nơi này làm giường, kích thước vừa vặn với thân hình cậu, lại có dòng suối không ngừng mang đến linh khí dồi dào.

Nếu thời tiết đẹp, ánh mặt trời xuyên qua đỉnh hang sẽ chiếu rọi ngay trước viên đá kia.

Tinh hoa nhật nguyệt, linh khí địa mạch, tất cả hội tụ tại đây—nơi này có thể nói là được trời ưu ái.

Nằm trong chiếc ổ quen thuộc, Mặc Lí nhanh chóng chìm vào giấc mộng đẹp.

Bên ngoài, tuyết vẫn không ngừng rơi. Hồ nước rất nhanh đã kết một lớp băng mỏng, những bông tuyết đọng lại trên mặt băng, dần dần dày thêm. Đến nửa đêm, cả hang động đã bị phủ trong một màu trắng xóa. Mặt hồ và mặt đất dường như hòa làm một, hoàn toàn không còn dấu vết của nước bên dưới.

Trong một góc khuất gió của hang động, có một chiếc giỏ thuốc được đặt yên lặng, bên cạnh còn có một đôi giày.

Mọi thứ chìm trong tĩnh lặng, chỉ có tiếng tuyết rơi rào rạt.

Bỗng nhiên, chiếc giỏ thuốc đột ngột lung lay, bên trong những bộ y phục được xếp gọn gàng rơi xuống tuyết.

Giỏ thuốc lại rung nhẹ một lần nữa rồi ổn định trở lại, không giống như bị gió thổi, mà như có một thứ vô hình nào đó vô ý chạm vào, rồi luống cuống đỡ nó về chỗ cũ.

Sau khoảnh khắc bất ngờ ấy, hang động lại trở về với sự tĩnh lặng vốn có.

Tựa như có ai đó đứng im lặng tại chỗ, không dám hành động thiếu suy nghĩ, sợ rằng sẽ làm kinh động đến điều gì đó.

Rất lâu sau, trên mặt băng bất chợt xuất hiện một vết nứt.

Từ vết nứt đầu tiên, hàng loạt đường rạn nhanh chóng lan ra bốn phương tám hướng. Cùng lúc đó, gió tuyết trong hang như thể bị cuốn vào một xoáy tròn vô hình, chỉ trong chớp mắt đã tan biến không còn dấu vết.

Răng rắc.

Mặt băng lập tức vỡ vụn.

Dòng suối bên dưới như bị khuấy động, sôi trào cuồn cuộn, giống hệt một nồi canh đang sôi sục. Cá vảy đen đang say ngủ bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc, lập tức lao ra khỏi khe đá, nhanh chóng ngoi lên mặt nước.

Nhưng dị trạng đã biến mất.

Tuyết vẫn rơi như cũ, những mảnh băng vỡ và bông tuyết trôi nổi lững lờ trên mặt nước. Mặc Lí nghi hoặc bơi vài vòng, chỉ cảm nhận được một luồng hơi thở quỷ dị còn sót lại trong không khí.

Luồng hơi thở kia vô cùng khó hình dung, lại mỏng manh đến mức tưởng chừng có cũng như không. Nếu không phải vì nó không hòa hợp với linh tuyền, Mặc Lí suýt chút nữa đã bỏ lỡ.

Ngay khi y còn đang cố gắng phân biệt luồng khí xa lạ này, nó đã hoàn toàn biến mất, không để lại chút dấu vết nào.

Mặc Lí càng nghĩ càng cảm thấy có điều bất ổn. Đuôi cá khẽ động, y lập tức hóa hình ngay trong nước. Cơ thể con cá lớn dần biến đổi thành dáng người, rồi nhanh chóng trồi lên khỏi mặt hồ.

Nước lạnh thấu xương.

Mặc Lí toàn thân trần trụi, dẫm lên mặt băng lạnh lẽo mà lên bờ. Từng sợi tóc dài ướt sũng nhanh chóng khô đi với tốc độ có thể thấy rõ bằng mắt thường.

Mặc Lí bước đến bên giỏ thuốc, ánh mắt lập tức rơi xuống những bộ y phục bị vương vãi trên mặt đất. Đôi mày thoáng nhíu lại.

Chẳng lẽ thực sự có người đã tới?

Mặc Lí nín thở, không vội mặc quần áo, mà nhắm mắt lại, tập trung lắng nghe từng âm thanh nhỏ nhất xung quanh, đồng thời cảm nhận sự biến đổi của linh khí trong hang động.

Phạm vi cảm ứng của y từ từ mở rộng, từ trong hang động lan ra khắp nửa sườn núi—bao gồm miếu Sơn Thần, khe núi nơi trồng Bạch Tham, sào huyệt của bạch hồ, và cả hang đá nơi cự xà ngủ đông. Y cẩn thận quét qua từng nơi một, nhưng không phát hiện bất kỳ điều bất thường nào.

Cuối cùng, Mặc Lí mở rộng cảm giác ra toàn bộ núi Kỳ Mậu, bao quát cả những thôn xóm dưới chân núi.

Kẻ khách không mời mà đến thì không thấy đâu, nhưng y lại nhận ra một chuyện khác.

“Không ổn!”

Mặc Lí đột ngột mở mắt.

Không kịp nghĩ nhiều, y vội vàng mặc y phục, khoác giỏ thuốc lên lưng rồi lao ra khỏi hang động.

---

Đêm ấy, Tần lão tiên sinh đang ngủ say trong miếu Sơn Thần thì bị một loạt tiếng đập cửa gấp gáp đánh thức.

Tần Lục khoác tạm mái tóc dài, ngáp một cái, xỏ giày rồi bước ra ngoài.

Tuy là một bậc quân tử xem trọng lễ nghi, nhưng Tần lão tiên sinh chưa bao giờ câu nệ hình thức đến mức làm chậm trễ việc quan trọng. Nếu học trò của ông đến tìm vào nửa đêm, hẳn là có chuyện khẩn cấp, chẳng việc gì phải chải chuốt chỉnh tề làm mất thời gian.

“Thích Chi, có chuyện gì vậy?” Tần Lục chớp chớp mắt, cố gắng làm bản thân tỉnh táo hơn.

Mặc Lí vận linh lực thanh trừ hàn khí trên người, sau đó vội vã bước lên vài bước, lo lắng nói:

“Sư phụ, thôn phía bắc núi Mậu gặp nguy rồi, từ đường của bọn họ đã đổ sập!”

“Cái gì?”

Tần Lục lập tức sững người, rồi vội vã xoay người vào trong mặc thêm y phục.

Ông đã ẩn cư tại núi Kỳ Mậu nhiều năm, nhưng chưa từng thấy trận tuyết nào lớn đến mức này.

Năm ngoái cũng có tuyết rơi muộn, nhưng đến thời điểm này thì cơ bản đã ngừng. Vậy mà năm nay, dù đã chạng vạng, gió tuyết vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.

Tần Lục lúc này mới nhận ra, tuyết đọng trước miếu Sơn Thần đã dày đến mức suýt vùi lấp cả cửa chính. Rõ ràng khi Mặc Lí đến, vẫn còn nửa cánh cửa lộ ra bên ngoài.

Mặc Lí nhìn quanh, sốt ruột nói:

“Sư phụ, để con giúp người dọn dẹp đồ đạc một chút.”

“Không cần.”

Tần Lục khoát tay, bình thản đáp:

“Trong này chẳng có thứ gì quan trọng. Thư tịch đều khóa trong rương, thật sự bị chôn thì sau này đào lên cũng được. Giờ cứu người quan trọng hơn.”

Ông lão tám mươi tuổi thoạt nhìn còn nhanh nhẹn hơn cả học trò của mình.

Từ trong phòng ngủ, Tần Lục xách ra một hòm thuốc, cõng lên lưng, sau đó đẩy Mặc Lí ra cửa, giục:

“Đi thôi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play