Lý Niệm Xuyên giải thích: “Điều đó chứng tỏ khu vực ô nhiễm đã mở rộng. Chúng ta đang ở trung tâm vùng ô nhiễm. Người ngoài không thể vào được ngay, việc tinh thần ô nhiễm khiến tín hiệu liên lạc bị cắt đứt. Đội trưởng không thể liên lạc được với chúng ta.”
“Chúng ta chỉ là hai tay quét rác gà mờ, không có bất kỳ trang bị gì. Tín hiệu bị cắt, không nhận được thông tin từ bên ngoài.”
Lý Niệm Xuyên nói một mạch rất nhanh, sau đó hít sâu, quay sang nhìn Chúc Ninh rồi buông ra một câu: “Chúc Ninh, chúng ta xong rồi.”
________
“Chúc Ninh? Lý Niệm Xuyên? Nghe được thì trả lời ngay!” Từ Manh đang cố gắng gọi họ, nhưng vẫn không nhận được phản hồi nào.
Khi tiếng súng bất ngờ vang lên, Từ Manh vẫn đang thu gom bào tử ô nhiễm. Lúc đó, cô nghĩ rằng có thể tinh thần một trong hai người họ đã bị ô nhiễm. Lần đầu tiên Chúc Ninh rút súng, cô còn không để tâm nhiều.
Ở chỗ cô, bào tử ô nhiễm vẫn chưa được thu gom xong. Nếu chúng lan ra ngoài, cả khu 103 này sẽ có nguy cơ bị lây nhiễm.
Từ Manh biết rõ điều gì quan trọng hơn. Bất kể chuyện gì xảy ra, ưu tiên hàng đầu vẫn là thu gom bào tử ô nhiễm. Trong lúc thu gom, cô vẫn để tai nghe ngóng động tĩnh bên phía họ.
Nếu đây chỉ là một nhiệm vụ cấp E bình thường, mọi thứ đều phải nằm trong tầm kiểm soát của cô. Nhưng tình hình ở phía họ càng ngày càng hỗn loạn, kênh liên lạc bỗng phát ra tiếng rè rè lạ lùng.
Ngay lập tức, Từ Manh nhận ra có gì đó không ổn. Trực giác mách bảo cô rằng, nhiệm vụ này không đơn giản chỉ là cấp E.
Khi nghe Lý Niệm Xuyên báo cáo rằng có vật ô nhiễm còn sống, cô hiểu rằng mọi chuyện đã hỏng bét rồi. Dù Chúc Ninh là người mới, nhưng Lý Niệm Xuyên lại là một nhân viên kỳ cựu. Cô đang định đến hỗ trợ thì nhận được thông báo từ bộ phận kỹ thuật.
Chuyện xui xẻo mười năm có một đã xảy ra. Khu vực ô nhiễm này bị đánh giá sai cấp độ, đây không phải cấp E mà là cấp D.
Nhiệm vụ cấp D không quá khó đối với thợ săn quỷ, nhưng trong đó giờ chỉ còn lại hai nhân viên hậu cần dọn rác. Thợ săn quỷ nghĩ rằng mình đã hoàn thành công việc nên đã rút lui từ sớm rồi.
Họ không biết rằng, nếu ví khu vực ô nhiễm như một tổ quỷ, thì thợ săn quỷ chỉ mới dọn sạch rác ở cửa, còn tổ quỷ thực sự lại nằm sâu bên trong.
Để thợ săn quỷ quay lại cần ít nhất đến nửa tiếng. Chỉ cần ở thêm một giây ở trong khu vực ô nhiễm là nguy cơ tử vong cũng sẽ theo đó mà tăng lên. Huống hồ, Chúc Ninh còn là người mới.
Từ Manh cố gắng liên lạc với họ, nhưng dù cô có hỏi gì cũng không nghe thấy phản hồi. Cô nhanh chóng đoán ra rằng khu vực ô nhiễm cấp D đã mở rộng, và tinh thần ô nhiễm đã cắt đứt tín hiệu liên lạc. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Từ Manh đã mất liên lạc với họ.
__________
Chúc Ninh thở dài một hơi. Con người ta có thể xui xẻo đến mức này sao? Điều này có còn khoa học không?
Khi ký hợp đồng với cô, Phòng Doanh đã nói rằng khả năng gặp vật ô nhiễm là cực kỳ thấp. Không hề nguy hiểm, đấy là một tình huống cực kỳ hiếm hoi.
Trong khóa đào tạo nhân viên, video chỉ dạy cách “hái bông,” chứ không hề dạy cách tiêu diệt vật ô nhiễm, vì đó là tình huống hiếm hoi.
Khi đưa súng cho cô, Lý Niệm Xuyên bảo rằng thường không cần dùng đến, bởi lẽ đấy là tình huống hiếm hoi.
Giờ thì cả ba cái “hiếm hoi” đều đã đụng nhau cái rầm. Chúc Ninh không những phải đối mặt với một vật ô nhiễm còn sống, mà thậm chí còn không biết phải giết nó thế nào.
Kiếp trước cô đã đi đánh xác sống rồi, vì cớ gì đến kiếp này lại phải đi giết cá?
Tin tốt là, cô có một khẩu súng. Với công nghệ đạn khí, mỗi lần nạp năng lượng có thể bắn đến cả nghìn phát. Không cần lo lắng về việc thiếu đạn. Tin xấu là, khẩu súng này không thể giết chết vật ô nhiễm.
Chúc Ninh cố gắng tự cứu mình bằng cách hỏi: “Làm sao để giết vật ô nhiễm?”
Trong thế giới của xác sống, quy tắc chung là bắn thẳng vào đầu. Vậy nên trong thế giới hậu tận thế này, chắc chắn cũng sẽ có một quy tắc nào đó để tiêu diệt vật ô nhiễm. Nếu không, làm sao con người có thể sống sót được đến bây giờ?
Lý Niệm Xuyên giờ đây trông đầy tuyệt vọng: “Tôi không biết.”
Xác người cá vẫn nằm đó. Không ai biết bước tiếp theo nó sẽ biến thành thứ gì.
Chúc Ninh nhìn gương mặt ngơ ngác của Lý Niệm Xuyên rồi nói: “Nghĩ cách đi.”
Trong đầu cô không có bất kỳ kinh nghiệm nào để xử lý vật ô nhiễm, nhưng cô chắc chắn rằng Lý Niệm Xuyên phải biết.
Lý Niệm Xuyên nhất thời không phân biệt nổi ai mới là người mới. Khí thế của Chúc Ninh mạnh mẽ đến mức trông cô giống như một người đội trưởng đang ra lệnh hơn.
Chúc Ninh nói tiếp: “Không phải anh từng muốn làm thợ săn quỷ sao? Chắc chắn anh đã được học rồi.”
Lý Niệm Xuyên nhất thời cảm thấy hơi quẫn bách. Anh thường không muốn nhắc đến đoạn quá khứ này. Trước đây, anh từng muốn đăng ký trở thành thợ săn quỷ, nhưng sau bao nỗ lực, cuối cùng vẫn bị từ chối. Anh đành phải chấp nhận công việc nhân viên dọn rác. Vậy mà Chúc Ninh lại biết được chuyện này?
Do tác động của việc tinh thần bị ô nhiễm, mũi anh đang bắt đầu chảy máu. Đầu óc cũng bắt đầu trở nên mơ hồ, nhưng Lý Niệm Xuyên vẫn cố gắng giữ bình tĩnh. Lục lại ký ức về những gì mình đã học khi chuẩn bị cho kỳ thi trước đây, anh nghĩ ngợi hồi lâu. Nửa phút sau, với chút hiểu biết nửa vời của mình, Lý Niệm Xuyên nói: "Muốn tiêu diệt vật ô nhiễm thì phải tìm ra nguồn ô nhiễm trước đã."
Chúc Ninh hỏi: “Nguồn ô nhiễm?”
“Đúng vậy,” Lý Niệm Xuyên nói: “Khi một khu vực ô nhiễm được hình thành, nó sẽ có một nguồn ô nhiễm cốt lõi. Nguồn ô nhiễm thường được ẩn giấu rất kỹ, cố ý dùng mọi cách để đánh lạc hướng chúng ta.”
Chúc Ninh hỏi: “Như trò chơi bắt ba?”
“Ờm…” Lý Niệm Xuyên gật gù: “Hiểu như vậy cũng không sai.”
Người cá trước mắt rõ ràng chỉ là một cái xác, nhưng không hề xuất hiện bào tử, điều này chứng tỏ nó không phải là nguồn ô nhiễm. Chúc Ninh phải tìm ra nguồn ô nhiễm thì mới có thể sống sót.
Cô hỏi tiếp: “Vật ô nhiễm được hình thành như thế nào?”
Biết được nguyên nhân sẽ dễ hành động hơn. Con người cá vừa rồi trông rất giống con người, dường như nó mang theo một thứ "oán niệm" nào đó. Lý Niệm Xuyên vừa định lên tiếng thì bị một tiếng động lớn cắt ngang.
Rầm rầm rầm——
Từ xa vọng lại tiếng ầm ầm, lần này âm thanh ấy lớn đến mức không cần Chúc Ninh nhắc, Lý Niệm Xuyên cũng nghe thấy rõ.
Hai luồng đèn pha đột ngột bật sáng, đồng tử của Chúc Ninh co rút lại. Từ trong bóng tối, một chiếc tàu điện kiểu cũ chậm rãi xuất hiện.
Đây là đường cống ngầm, tuy cống ngầm rộng lớn, nhưng không thể nào lại có một chiếc tàu điện chạy vào được. Cô lập tức nhớ đến lời Lý Niệm Xuyên từng nói rằng nơi này trước đây là một ga tàu điện ngầm.
Chúc Ninh cảm thấy trước mắt mình có những vật chất màu xám đang lơ lửng, tầm nhìn thoáng chốc trở nên mờ mịt, những đường nét màu đen từng chút một hiện ra.
Cô chớp mắt một cái, và khi mở mắt ra lần nữa, cô đã không còn ở trong đường cống ngầm bẩn thỉu nữa. Phía trên đầu là một chiếc đèn huỳnh quang chớp tắt liên hồi. Chúc Ninh cúi đầu xuống, dưới chân cô là sàn gạch men màu vàng, trên bề mặt phủ đầy một lớp bụi dày.
Ga tàu. Đây là sân ga của một trạm tàu điện ngầm. Đường cống ngầm đã biến mất.
Chúc Ninh chắc chắn rằng vừa rồi mình hoàn toàn không hề di chuyển, thi thể của người cá cũng không thay đổi, vẫn đứng yên như bị "kẹt hình" mà cứ lặp đi lặp lại: “Tuyến... tuyến... số... một...”
Nhưng khung cảnh đã thay đổi, từ đường cống ngầm chuyển thành một trạm tàu điện ngầm cũ kỹ. Đường hầm sâu hun hút như muốn nuốt chửng cô. Đây chính là khu vực ô nhiễm mà Lý Niệm Xuyên đã nhắc đến sao?
Đầu tàu hoen gỉ màu vàng úa hiện lên dòng chữ... Tuyến số 1? Chuyến tàu cuối cùng của Tuyến số 1. Đồng hồ trên đầu tàu hiển thị thời gian: 23:35.
Đây là chuyến tàu cuối mà người cá đang đợi?
Ầm——
Chiếc tàu điện ngầm từ từ dừng lại trước mặt họ. Những cánh cửa sắt gỉ sét mở ra ở hai bên, như đang lặng lẽ mời gọi.
Ting——
Cùng lúc tàu dừng lại, trong đầu Chúc Ninh vang lên một âm thanh trong trẻo: 【Hệ thống nhắc nhở: Bạn đã mở nhiệm vụ nhánh – Chuyến tàu cuối cùng tuyến số 1 biến mất. Tiến độ thanh lọc hiện tại là 10%. Hãy tiếp tục nỗ lực.】
Chúc Ninh: “……”
Cô đã vô tình kích hoạt cái quần què gì zậy?
______
Tác giả có lời muốn nói:
Điều thứ ba trong sổ tay nhân viên: Khi gặp vật ô nhiễm còn sống, hãy giữ nguyên vị trí và chờ cứu viện.