Trung tâm dọn dẹp khu 103, bộ phận hỗ trợ kỹ thuật.
Một kỹ thuật viên đang nhâm nhi khoai tây chiên, trên màn hình là cảnh bên trong đường cống ngầm A7 của khu 103.
Nơi này từng xảy ra một vụ sinh vật nước ô nhiễm, cách đây một tiếng đội thợ săn quỷ đã ra tay xử lý. Chỉ là một nhiệm vụ cấp E, đội thợ săn quỷ đã giải quyết chúng gọn ghẽ chỉ trong vòng 20 phút.
Hiện tại là lượt của các nhân viên dọn dẹp. Nói thẳng ra, nhân viên dọn dẹp cũng chỉ là "quét rác", sao mà có nguy hiểm được.
Tất cả các kỹ thuật viên đều biết, khi thợ săn quỷ làm việc phải tập trung cao độ, họ phải sẵn sàng hỗ trợ bất cứ lúc nào. Nhưng khi đội dọn dẹp làm việc, đây lại là thời điểm tuyệt vời để thư giãn.
Kỹ thuật viên vừa ăn khoai chiên vừa nhắn tin với bạn gái, thỉnh thoảng mới ngẩng đầu lên nhìn màn hình.
Đột nhiên, động tác ăn khoai chiên của anh ta khựng lại. Anh ta nhìn chằm chằm vào màn hình với vẻ không tin nổi. Các chỉ số ô nhiễm trên màn hình đột ngột tăng vọt, hình thành một cái đỉnh nhỏ.
Dữ liệu bị lỗi à?
Không đúng, chỉ số vẫn đang tiếp tục tăng, nồng độ ô nhiễm nhanh chóng leo thang từ 30%, 40%, 50%... rồi lên đến 70%!
Khu vực ô nhiễm cấp D. Sáu chữ đỏ chói hiện lên trên màn hình, không ngừng nhấp nháy.
Cấp D? Không phải cấp E sao?
Khu vực ô nhiễm này đã bị đánh giá sai ngay từ đầu?
Kỹ thuật viên ném luôn gói khoai chiên, các ngón tay liên tục lướt nhanh trên bàn phím, chạy hai phép tính kiểm tra đều cho ra kết quả giống nhau.
Đây thật sự là khu vực ô nhiễm cấp D.
Xong đời rồi. Kỹ thuật viên bật dậy, lòng đầy hoảng hốt. Lần này đúng là toang cmnr.
Anh ta nhanh chóng chuyển sang chế độ hiển thị hình ảnh trực tiếp từ đường cống ngầm. Bên trong mũ bảo hiểm của mỗi nhân viên dọn dẹp đều có gắn camera để trung tâm dễ dàng giám sát tình hình.
Hình ảnh trên màn hình là từ góc nhìn thứ nhất, khung hình hơi lắc lư, ánh sáng từ đèn pin chiếu thẳng vào sâu trong đường cống, để lộ một vật ô nhiễm hình người cá.
Thật sự là một vật ô nhiễm hàng thật giá thật.
Kỹ thuật viên vội kết nối với đội dọn dẹp qua kênh liên lạc chung. Nhưng ngay khi anh ta vừa bật kênh, âm thanh đầu tiên mà anh ta nghe được là "Đoàng!"
Có người đã nổ súng.
________
Đường cống ngầm A7, khu 103.
“Báo cáo, có vật ô nhiễm còn sống, xin mở quyền…”
Lý Niệm Xuyên còn chưa kịp nói hết câu, vật ô nhiễm hình người cá đã lao tới với tốc độ kinh hoàng, chỉ trong chớp mắt, nó đã ở ngay trước mặt bọn họ.
“Quyền sử dụng vũ khí được mở, cho phép khai hỏa!” Giọng nói đầy lo lắng của Từ Manh vang lên qua mũ bảo hiểm.
Cạch— Quyền sử dụng vũ khí được kích hoạt.
Đoàng!
Ngay khi quyền được mở, Chúc Ninh không chút do dự gì mà bóp cò. Lý Niệm Xuyên vẫn cứ đứng đờ người ra, viên đạn lao đi với tốc độ cao, bắn trúng mặt người cá. Lực tác động ấy mạnh đến mức khiến đầu hắn bật ngửa ra sau một góc 180 độ.
Mọi thứ như đứng yên.
Người cá đang lao tới đột ngột dừng lại ngay tại chỗ.
Ngón tay Chúc Ninh vẫn giữ chặt trên cò súng, không dám lơ là. Chết rồi?
“Ha ha ha ha ha——” Người cá cất tiếng cười trầm đục.
Hắn từ từ ngẩng đầu lên. Giữa trán hắn là một lỗ đạn xuyên thủng. Những lớp vảy xung quanh đã nổ tung, máu tươi tràn ra làm khuôn mặt hắn toạc ra thành từng mảng.
Hắn vẫn còn sống.
Bị bắn nát đầu mà vẫn chưa chết.
Chúc Ninh lập tức nhận định ở trong lòng: Vật ô nhiễm này không giống xác sống. Đối với xác sống, chỉ cần bắn trúng đầu là chúng sẽ mất khả năng hành động. Nhưng dù cho người cá này đã bị bắn nát đầu mà vẫn còn sống, điều này khá phù hợp với đặc tính của loài cá.
Cuối cùng Lý Niệm Xuyên cũng hoàn hồn. Anh rút khẩu súng giắt ở sau lưng ra. Dù đã làm công việc này một năm rưỡi, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy một vật ô nhiễm còn sống. Tim anh đập thình thịch, tay cầm súng cũng run rẩy không thôi.
Đoàng đoàng đoàng!
Lý Niệm Xuyên xả đạn liên tục. So với Chúc Ninh, khả năng nhắm bắn của anh gần như bằng không. Tuy vậy, hỏa lực dồn dập của anh cũng thành công khiến tốc độ của người cá chậm lại. Đầu của người cá đã bị Chúc Ninh bắn nát, còn chân trái thì bị bắn gãy, hắn đang lê lết trên mặt đất để bò về phía họ. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Sinh mệnh dai dẳng đến vậy, dù phải bò cũng nhất định bò về phía họ.
“Cá—c—c—cô biết chuyến tàu cuối cùng… tuyến số… số một… ở đâu không?”
Người cá với cái đầu đầy những vết thương lỗ chỗ, bò sát trên mặt đất, tay chân trườn đi như một con quỷ, trông chẳng khác nào Sadako* cả.
(*Sadako là một nhân vật hư cấu nổi tiếng trong văn hóa Nhật Bản, xuất hiện lần đầu tiên trong tiểu thuyết kinh dị "Ringu" của nhà văn Koji Suzuki và được biết đến rộng rãi qua các bộ phim chuyển thể cùng tên. Ở phương Tây, cô thường được gọi là "Samara" trong phiên bản Mỹ hóa của bộ phim, "The Ring".)
Hắn nghiêng đầu một cách kỳ dị, những lớp vảy trên mặt đã bong tróc hết, vảy cá rơi rụng khắp nơi, tạo thành một cảnh tượng hỗn độn. Hắn lẩm bẩm, giọng nói đứt quãng như máy móc hỏng: “Ta… không kịp rồi… chuyến tàu… cuối… cuối tuyến số một…”
Giá trị san (sanity – độ tỉnh táo) của Lý Niệm Xuyên rơi tự do không phanh.
Đoàng!
Chúc Ninh bồi thêm một phát súng. Cả người người cá co giật, ngừng lại trong giây lát, nhưng rồi vẫn tiếp tục lặp đi lặp lại: “Chuyến tàu… cuối… cuối…”
“Chết chưa?” Chúc Ninh hỏi.
Lý Niệm Xuyên vẫn còn ngơ ngác, nói như người mất hồn: “Không biết.”
Thông thường, khi nhân viên dọn dẹp được cử đến, các vật ô nhiễm đều đã chết hoàn toàn. Đây là lần đầu tiên anh ta thấy một vật ô nhiễm còn sống.
Thảo nào cả buổi nay anh cứ cảm thấy bất an. Hóa ra là do chỗ này vẫn còn vật ô nhiễm còn sống.
Chúc Ninh quan sát một hồi, thấy người cá vẫn đang co giật, bèn hỏi một câu quan trọng: “Sau khi chết bao lâu thì bào tử sẽ bắt đầu hình thành?”
Đầu óc Lý Niệm Xuyên ong lên một cái, cuối cùng cũng phản ứng lại: “Ngay lập tức! Khi không còn dấu hiệu sinh mệnh, bào tử sẽ lập tức xuất hiện. Vậy là hắn vẫn chưa chết!”
Khẩu súng vừa được hạ xuống, anh lại vội vàng giơ lên, nhắm thẳng vào xác của người cá. Nhưng đến lúc này, cơ thể của vật ô nhiễm vẫn không có bất kỳ phản ứng nào.
Hiện trường không hề có một hạt bào tử nào xuất hiện. Người cá đã chết, nhưng không phải là hoàn toàn chết hẳn.
Hôm nay là ngày đầu tiên đi làm của Chúc Ninh. Nửa giờ đầu còn vui vẻ hái “bông,” nửa giờ sau đã gặp ngay phải chuyện oái oăm thế này.
Chúc Ninh chỉ muốn làm cá mặn, chứ không phải muốn đụng phải một con cá thật sự.
Cô khiêm tốn hỏi đàn anh: “Gặp tình huống thế này thì nên làm gì?”
Lý Niệm Xuyên đáp: “Chờ cứu viện.”
Chúc Ninh: “….”
Lý Niệm Xuyên cũng thấy buồn bực: “Thứ nhất, xác suất này thấp kinh khủng. Tôi làm việc được một năm rưỡi rồi mà chưa từng nghe nói có bất kỳ con cá lọt lưới nào sau khi thợ săn quỷ đã xử lý. Thứ hai, chúng ta không có năng lực bằng thợ săn quỷ. Hành động thiếu suy nghĩ có khi lại đi gặp ông bà sớm. Tất cả các quy tắc đều yêu cầu chúng ta phải đứng yên chờ đợi.”
“Đã gửi tín hiệu cầu cứu chưa?” Chúc Ninh hỏi. Dù có chờ cứu viện thì cũng phải để người ta biết họ đang ở đâu.
Lý Niệm Xuyên đáp: “Ngay lúc người cá xuất hiện, tôi đã gửi tín hiệu rồi.”
Nhưng không nhận được bất kỳ phản hồi nào. Anh nghĩ mình là đàn anh nên cần phải an ủi Chúc Ninh: “Tín hiệu đã được gửi đi. Chúng ta chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi là được.”
Lý Niệm Xuyên thở dài một tiếng: “Đều là tại tôi. Nếu tôi không đòi ra ngoài hít thở thì đã chẳng kéo cô vào chuyện này.”
Chúc Ninh liếc anh: “Đừng nói những thứ vô nghĩa.”
Nói những lời không đâu vào đâu chỉ tổ lãng phí thời gian.
Cô hỏi: “Anh có thấy điều gì bất thường không?”
Từ lâu Lý Niệm Xuyên đã nhận ra rằng Chúc Ninh nhạy bén hơn anh nhiều. Cô phản ứng nhanh hơn anh cả phút khi phát hiện có vật ô nhiễm, có thể nói là một cái radar sống.
Câu hỏi của Chúc Ninh khiến Lý Niệm Xuyên dựng tóc gáy. Anh siết chặt súng, tưởng rằng cô phát hiện ra vật ô nhiễm mới: “Cái gì bất thường cơ?”
Chúc Ninh đáp: “Từ nãy đến giờ đội trưởng Từ Manh vẫn chưa liên lạc với chúng ta.”
Khi người cá vừa mới xuất hiện, Chúc Ninh chỉ nghe thấy đội trưởng lên tiếng mở quyền sử dụng vũ khí, sau đó tiếng của Từ Manh cũng biến mất.
Kênh liên lạc của họ là kênh công khai. Là đội trưởng, Từ Manh chắc chắn nghe rõ động tĩnh của phía họ. Lúc Chúc Ninh và Lý Niệm Xuyên còn nghi ngờ đối phương bị ô nhiễm, Từ Manh có thể không lên tiếng vì đang cân nhắc. Nhưng đến giờ mà vẫn không có chút phản hồi nào thì quả là kỳ lạ.
“Chẳng lẽ gặp nạn rồi?” Chúc Ninh hỏi.
Sau lớp mũ bảo hiểm, mặt Lý Niệm Xuyên tái nhợt: “Còn tệ hơn thế.”
Chúc Ninh nhíu mày.