Chúc Ninh tỉnh dậy trong tiếng gõ cửa dồn dập.

“Mở cửa! Đừng có mà giả vờ nữa, tôi biết cô đang ở trong nhà!”

Phản xạ đầu tiên của cô là với tay lấy con dao giấu dưới gối, sau đó, cô mới ý thức được mình đã không còn ở thế giới xác sống nữa.

Mười ngày trước, Chúc Ninh vẫn đang đối đầu với lũ xác sống trong tận thế. Ngay khi vừa xâm nhập vào địa điểm nhiệm vụ, cô đã nghe thấy tiếng đếm ngược của một quả bom vang lên sau lưng, âm thanh ấy lạnh lẽo và cơ học.

Năm, bốn, ba, hai, một.

“Ầm!”

Khoảnh khắc quả bom phát nổ, lửa bùng lên dữ dội, hơi nóng cuồn cuộn ập đến. Chúc Ninh không kịp tìm chỗ để che chắn, khi ấy cô chỉ cảm thấy cơ thể mình bị nhấc bổng trong trạng thái mất trọng lượng.

Khi tỉnh lại, cô thấy mình đang nằm trong một căn phòng rác bỏ hoang, xung quanh toàn là máy móc phế liệu. Ngay trước mặt cô là một con robot bị hỏng, đôi mắt trống rỗng của nó đang nhìn chằm chằm vào cô.

Cách đó không xa, những cánh tay máy móc và đầu robot chất thành núi. Ngày hôm đó trời đổ mưa axit, bầu trời là một màu vàng xám nhợt nhạt. Cả thế giới đều phủ lên mình một lớp ảm đạm và u ám, tựa như một cái nghĩa trang cơ khí đầy rùng rợn. Chúc Ninh nằm lẫn giữa những "thi thể" máy móc, khoảnh khắc ấy mơ hồ khiến cô tưởng mình cũng là một phần trong số những cái thi thể ấy.

Cơn đau nhói ở bụng kéo cô trở về hiện thực. Một mảnh sắt gỉ đâm sâu vào bụng dưới, máu tươi tuôn xối xả. Nỗi đau dữ dội nhắc nhở cô rằng mình vẫn còn sống.

Khát vọng sống bùng lên, Chúc Ninh dồn toàn bộ sức lực đứng dậy, rời khỏi căn phòng rác phế thải, bò đến một máy bán thuốc tự động gần đó. Cô đã dùng toàn bộ số tiền mình có để mua một liều thuốc hồi phục mạnh.

Một mũi thuốc được tiêm vào, vết thương trên bụng cô bắt đầu cầm máu, có thể thấy rõ miệng vết thương đang liền lại một cách chậm rãi bằng mắt thường. Sau khi cầm máu xong, dựa vào ký ức mơ hồ còn sót lại của thân thể này, cô tìm đường trở về nhà.

Những ký ức mà thân thể này để lại cực kỳ ít ỏi, chỉ có một số thông tin cơ bản. Đây là một thế giới hậu tận thế, nơi 80% đất đai đã bị ô nhiễm nghiêm trọng. Con người xây dựng các căn cứ sống sót, bao quanh bởi những bức tường thép cao lớn, phía trên được che bởi mái vòm sắt có thể đóng kín hoàn toàn. Khi cần thiết, mái vòm sắt sẽ được đóng lại, và loài người sẽ như những con kiến bị nhốt dưới đáy nồi.

Bên ngoài các căn cứ sống sót, quái vật hoành hành, mức độ ô nhiễm vượt ngưỡng chịu đựng, vùng đất này đã hoàn toàn trở thành phế thổ, không còn phù hợp cho sự sống của con người. Do đó, nhân loại chỉ có thể co cụm sống trong các bức tường thép để chống lại sự tấn công của quái vật bên ngoài.

Ít nhất còn có bức tường sắt che chắn, cô không cần trực tiếp đối mặt với nguy hiểm.

Thế giới ban đầu của Chúc Ninh đã bị lũ xác sống chiếm đóng, mỗi ngày đều phải vật lộn để sinh tồn, không biết liệu có thể nhìn thấy ánh mặt trời của ngày mai hay không.

Nhưng tại thế giới hậu tận thế này, dù bên ngoài bức tường đầy rẫy quái vật, nhưng bên trong lại có khoa học công nghệ phát triển vượt bậc, với những loại thuốc hồi phục mạnh, thuốc tăng cường gene và cả thực phẩm dinh dưỡng.

Hơn nữa… còn có hệ thống.

Lúc vừa tỉnh lại, Chúc Ninh phát hiện trong đầu mình đã được trói định với một cái hệ thống thanh lọc. Ở kiếp trước, cô trắng tay chẳng có gì, được gọi là “thánh xui di động”. Lần này, cô cứ tưởng mình đã đổi đời, cầm bảng điều khiển hệ thống lên mà xem đi xem lại không biết chán.

Tên: Chúc Ninh

Tuổi: 19

Trình độ học vấn: Cử nhân ngành Cơ khí

Thân phận: Công dân loại 5

Thiên phú: Chưa rõ

Hướng đột biến: Chưa rõ

Mức độ dị hóa: Chưa rõ

Thể lực: Chưa được tăng cường

Giá trị tinh thần: 100 (mức trung bình của người thường là 20)

Các mục tiếp theo toàn bộ đều bị khóa màu xám, phải tự mình kích hoạt. Ngoài giá trị tinh thần cao hơn bình thường thì chẳng có gì nổi bật cả.

Nói cách khác, đây là một bảng trạng thái tân thủ mới toanh đến không thể mới hơn, thậm chí còn không có cả gói quà tân thủ. ( truyện trên app t.y.t )

Hệ thống tiện tay giao cho cô nhiệm vụ chính: Thanh lọc đất đai bị ô nhiễm, tái thiết quê hương loài người.

Ha? Sao không trực tiếp bảo cô đi chết luôn đi?

Người ta thường nói bánh vẽ* không thể quá to, vì khi phải đối mặt với một nhiệm vụ không thể hoàn thành, con người chỉ muốn làm cá mặn** nằm yên mặc kệ. Chúc Ninh hoàn toàn mất ý chí chiến đấu, thậm chí cho rằng thế giới này chỉ là giả, hệ thống gì đó cũng là thứ chó má.

(*Bánh vẽ là một cụm từ mang ý nghĩa ẩn dụ, thường được dùng để chỉ những lời hứa hẹn, kế hoạch hoặc viễn cảnh tốt đẹp được vẽ ra nhưng không thực tế, không thể thực hiện được, hoặc không có giá trị thực tế.

**Cá mặn: Chỉ trạng thái không làm gì cả, sống một cách thụ động, không muốn cố gắng.)

Hủy diệt đi, cứ như vậy đi.

Trong suốt mười ngày qua, Chúc Ninh chỉ nằm yên không làm gì, chuyên tâm làm cá mặn, hầu như không ra khỏi nhà, sống nhờ vào thực phẩm dinh dưỡng. Nhưng đáng tiếc, dường như thực tế không cho phép cô được lười biếng.

“Mở cửa, Chúc Ninh!” Người ngoài cửa đã mất kiên nhẫn, hét lớn: “Nếu không mở thì tôi phá cửa đấy!”

Chúc Ninh ủ rũ bò dậy mở cửa, bên ngoài là một bà lão thấp bé chỉ cao khoảng 1m2. Bà bị bệnh lùn, khuôn mặt đầy nếp nhăn, bàn tay cầm gậy gầy guộc như cành khô. Đây chính là bà Ngụy, quản lý tầng.

Bà Ngụy dùng gậy đập mạnh xuống đất: “Tiền thuê nhà.”

Tiền thuê nhà? Một nơi tồi tàn như thế này mà cũng phải trả tiền thuê?

“Bao nhiêu?” Chúc Ninh hỏi.

Bà Ngụy nhìn cô bằng ánh mắt kỳ quái: “Tiền thuê nhà 12 tháng, hai vạn bốn.”

“Hả? Bao nhiêu cơ?” Chúc Ninh cứ tưởng mình nghe nhầm, tổng tài sản của cô hiện giờ chỉ có 700 đồng tân tệ.

“Hai vạn bốn.” Bà Ngụy nhắc lại.

Chúc Ninh hít một hơi thật sâu. Cái thế giới hậu tận thế khốn kiếp này, tiền thuê nhà tính kiểu đặt cọc một trả mười hai sao?

“Nếu không muốn thuê thì dọn ra ngoài, có đầy người muốn thuê chỗ này đấy.” Bà Ngụy dùng gậy chỉ xuống đất, đôi mắt âm u nhìn chằm chằm vào Chúc Ninh.

Lúc này, Chúc Ninh mới nhận ra hành vi của mình có chút kỳ lạ. Chủ nhân trước của thân thể này đã sống ở đây suốt năm năm, làm sao có thể đột nhiên không nhớ tiền thuê nhà của mình là bao nhiêu được? Nhưng thông tin mà nguyên chủ để lại quá ít, Chúc Ninh hoàn toàn không biết cô ta đã trải qua những gì, cũng không rõ cô ta chết như thế nào, cô chỉ có thể căng da đầu đóng vai nguyên chủ.

“Thuê.” Chúc Ninh nói: “Cho tôi khất hai ngày.”

“Tối đa đến cuối tháng.” Bà Ngụy hỏi: “Lại phát bệnh nữa à?”

Lại? Lại phát bệnh?

Từ những câu nói rời rạc này, Chúc Ninh cảm nhận được chủ nhân trước của cơ thể này mắc bệnh tâm thần, dường như ai cũng biết chuyện này. Ít nhất, trong mắt đối phương, việc cô quên tiền thuê nhà là chuyện bình thường.

Chúc Ninh dứt khoát nhập vai luôn, “Ừ, gần đây đau đầu.”

Quả nhiên bà Ngụy tin, không hỏi gì thêm, hoặc có lẽ bà ta cũng chẳng buồn quan tâm.

Chúc Ninh nói: “Cuối tháng tôi nhất định sẽ trả tiền thuê, bà đừng tìm người khác đến xem phòng.”

Chúc Ninh vẫn chưa nắm rõ được nhiều điều về chủ nhân cũ của cơ thể này. Một khi bị đuổi đi, cô thậm chí còn không có nơi nào để trú chân.

Bà Ngụy liếc cô một cái đầy ẩn ý: “Đừng biến căn nhà của tôi thành hung trạch*.”

(*Hung trạch là thuật ngữ dùng để chỉ một ngôi nhà hoặc căn hộ được cho là mang lại điềm xấu, thường liên quan đến những sự kiện không may mắn hoặc rùng rợn đã từng xảy ra tại đó.)

Chúc Ninh khẽ nhíu mày. Hôm đó, cô toàn thân bê bết máu trở về nhà, vô tình chạm mặt bà Ngụy. Trong mắt bà ta, có lẽ cô tự sát bất thành, hoặc vừa giết người xong mà chưa kịp xử lý chứng cứ.

Trước khi đi, bà Ngụy nói: “Nhớ xử lý đống hóa đơn trước cửa.”

Hóa đơn?

Chúc Ninh thò đầu ra ngoài, trước cửa nhà của cô đã bị dán kín bởi một tầng quảng cáo dày cộm. Trên lớp quảng cáo ấy là đủ loại thông báo thanh toán: tiền nước, tiền điện, phí quản lý, phí bảo trì, tiền thuế.

Chúc Ninh xé một xấp thông báo thanh toán dày cộp xuống, tính sơ qua, cô nợ các cơ quan quản lý tổng cộng khoảng tám nghìn tân tệ.

Tám nghìn tiền hóa đơn, hai vạn bốn tiền thuê nhà, cộng thêm những chi phí tương lai.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play