Chúc Ninh nghe thấy giọng anh có vẻ đau đớn, bèn hỏi: “Ra hít thở kiểu gì?”

Lý Niệm Xuyên giải thích: “Chỉ cần tránh xa khu vực ô nhiễm là được. Càng ở xa, mức độ ô nhiễm sẽ càng nhẹ. Đối với vật ô nhiễm thông thường, cách xa khoảng một nghìn mét thì sẽ không còn cảm nhận được gì nữa.”

Cũng có lý.

Phạm vi ô nhiễm có giới hạn, nếu không, bào tử sẽ không thể bị tiêu diệt. Nếu bào tử liên tục phát tán ô nhiễm mà không giới hạn khoảng cách, chẳng phải chúng có thể làm ô nhiễm toàn thế giới sao?

Từ Manh nói: “Chúc Ninh cũng đi cùng cậu ta đi.”

Chúc Ninh định bảo mình không sao, nhưng Từ Manh lại ra hiệu bằng tay, đây là muốn cô trông chừng Lý Niệm Xuyên?

Số lượng bào tử còn lại không nhiều, chỉ còn khoảng một phần năm, Từ Manh hoàn toàn có thể tự xử lý.

Chúc Ninh đặt dụng cụ xuống, bước theo Lý Niệm Xuyên. Họ đang làm việc trong một đường cống ngầm của Liên bang. Khu 103 vốn dĩ là bãi rác, tất cả rác thải của Liên bang đều được chuyển đến khu này.

Đường cống ở đây chằng chịt như mạng nhện. Lý Niệm Xuyên dẫn Chúc Ninh đi sâu vào trong. Không có bất kỳ thiết bị chiếu sáng nào, họ chỉ dựa vào chức năng nhìn ban đêm của mũ bảo hiểm để quan sát.

Càng đi, Lý Niệm Xuyên càng dẫn cô vào sâu hơn. Nếu không biết rõ, có khi Chúc Ninh sẽ nghĩ anh ta đang định dẫn cô đi để giết người diệt khẩu. Có lẽ vì cẩn thận, anh ta đi mãi gần hai cây số mới chịu dừng lại.

Lý Niệm Xuyên tháo mũ bảo hiểm, hít một hơi thật sâu rồi nói: “Nghẹt thở chết mất.”

Mặt anh tái nhợt, trên trán đầy mồ hôi, nhìn qua chẳng khác gì người bệnh. Chúc Ninh vốn không bị ảnh hưởng bởi bào tử ô nhiễm nên không làm theo, chỉ hỏi: “Anh ổn chứ?”

“Đau đầu.” Lý Niệm Xuyên càu nhàu.

Ngay từ lần đầu gặp, Chúc Ninh đã nhận ra anh ta là một người nóng tính. Nhưng bây giờ, rõ ràng anh ta còn cáu kỉnh hơn. Đây là triệu chứng của việc bị ô nhiễm tinh thần sao?

Chúc Ninh nhìn anh đầy cảnh giác, rồi đề nghị: “Hay anh đội mũ bảo hiểm vào đi?”

Quy tắc làm việc đã ghi rất rõ không được để lộ da thịt, video hướng dẫn cũng nhắc đi nhắc lại rằng nếu không cần thiết thì tuyệt đối không được tháo mũ bảo hiểm ra. Hành vi của Lý Niệm Xuyên lúc này so với một người lính mới như cô còn ngây ngô hơn.

“Đội vào thì tôi cũng ngạt chết mất." Lý Niệm Xuyên đáp.

Không chỉ là ngạt thở, anh ta cảm thấy mình cũng sắp bị nghẹt thở đến nơi rồi. Tại sao càng đi ra ngoài để hít thở, anh lại càng cảm thấy khó thở hơn thế?

Đôi mắt của Lý Niệm Xuyên bắt đầu đỏ ngầu, dường như áp lực trong hốc mắt cũng tăng cao, chèn ép các mao mạch trong nhãn cầu, khiến những tia máu dần hiện rõ trong mắt anh ta.

Nhưng dường như bản thân anh ta chỉ cảm thấy mắt hơi ngứa, cứ không ngừng dụi mạnh.

Chúc Ninh lùi lại nửa bước, đặt tay lên khẩu súng bên hông.

Cô không thể chắc chắn rằng Lý Niệm Xuyên đã bị ô nhiễm hay chưa.

“Có cần báo cáo với đội trưởng không?” Chúc Ninh nghĩ đến nội dung trong sổ tay làm việc. Một khi nghi ngờ có triệu chứng ô nhiễm, phải lập tức báo cáo với cấp trên và rút khỏi nhiệm vụ nếu cần thiết.

“Không cần, tôi nghỉ một chút là ổn. Sau còn phải làm việc nữa mà.” Lý Niệm Xuyên trả lời, giọng nói của anh ta nghe có vẻ tỉnh táo, không giống như đã mất trí.

Dẫu vậy, Chúc Ninh vẫn không rời tay khỏi khẩu súng. Cô nhận ra rằng, trong công việc này, mối nguy lớn nhất không phải bào tử, mà chính là đồng đội của mình.

Quy tắc làm việc thứ hai: Luôn chú ý đến đồng đội của bạn.

Kinh nghiệm của tiền bối quả nhiên không sai. Vừa theo dõi Lý Niệm Xuyên, Chúc Ninh vừa cân nhắc liệu có nên báo cáo hay không.

Bỗng nhiên, soạt soạt—

Chúc Ninh nhíu mày. Tiếng gì vậy?

Soạt soạt soạt—

Âm thanh phát ra từ Lý Niệm Xuyên? Không đúng. Anh ta đang dụi mắt. Dường như tiếng động này đến từ nơi xa hơn.

Có thứ gì đó đang di chuyển.

“Anh có nghe thấy gì không?” Chúc Ninh hỏi.

“Nghe thấy gì cơ?” Lý Niệm Xuyên ngẩng mặt lên, cả người đều mang dáng vẻ mờ mịt ngu ngốc.

Phản ứng của Chúc Ninh rất nhanh. Cô rút súng ra, chĩa thẳng vào bóng tối phía trước.

Trạng thái tinh thần của Lý Niệm Xuyên vốn đang không được ổn lắm, nhưng khi thấy Chúc Ninh rút súng, anh bỗng giật mình tỉnh táo hẳn.

“Cô làm gì vậy?” Lý Niệm Xuyên hoảng hốt: “Cất súng đi, tôi không bị ô nhiễm!”

Anh lập tức nhận ra, có lẽ Chúc Ninh đang nghi ngờ anh bị ô nhiễm và đang muốn trừ khử mình?

Nhân viên dọn dẹp luôn phải đề phòng đồng đội phát điên. Chúc Ninh cảnh giác với Lý Niệm Xuyên, mà giờ đây anh cũng đang đề phòng cô. Anh ta cũng đang bắt đầu nghi ngờ liệu Chúc Ninh có bị ô nhiễm hay không.

“Đừng kích động." Lý Niệm Xuyên nói: “Chúng ta không có quyền kích hoạt mà.”

Để ngăn ngừa tình trạng nhân viên tự tàn sát lẫn nhau, tất cả súng đều được khóa. Chỉ khi có lệnh từ cấp trên, súng mới được phép khai hỏa.

Khoan đã… Lý Niệm Xuyên bỗng nhíu mày. Tư thế cầm súng của Chúc Ninh rất chuẩn, tay giữ súng của cô cực kỳ ổn định, không hề run chút nào.

Chúc Ninh biết dùng súng sao? Cô chỉ là một cô gái 19 tuổi, lấy đâu ra kinh nghiệm dùng súng? Khoảnh khắc này, đừng nói là bị ô nhiễm, Lý Niệm Xuyên cảm thấy mình tỉnh táo hơn bao giờ hết. ( truyện trên app t.y.t )

“Phía sau anh có gì đó.” Chúc Ninh nói.

Lý Niệm Xuyên ngẩn người. Phải mất vài giây anh mới nhận ra, Chúc Ninh không chĩa súng vào anh mà đang chỉ về phía sau lưng anh.

Anh quay đầu lại. Đằng sau anh là một đường cống tối đen như mực, không có đèn. Tầm nhìn của mũ bảo hiểm chỉ giới hạn trong một khoảng nhất định, còn ngoài đó thì chỉ toàn một màu đen thẳm.

“Gì cơ?” So với thứ ở sau lưng, Lý Niệm Xuyên lại lo lắng về Chúc Ninh hơn. Anh chỉ liếc qua một cái, không dám quay lưng lại với cô.

“Cô cất súng đi rồi nói chuyện được không?”

Chúc Ninh không nhìn anh ta mà chăm chú dõi theo bóng tối phía xa. Cô bật kênh liên lạc chung và nói: “Đội trưởng Từ Manh, xin mở quyền kích hoạt vũ khí.”

Kênh liên lạc không có phản hồi. Có thể đội trưởng không nghe thấy, hoặc đang cân nhắc. Lý Niệm Xuyên cũng nghe được. Anh không thể hiểu nổi, tại sao cô lại lỗ mãng đến vậy? Trong cái đường cống này ngoài hai người bọn họ ra thì còn ai nữa đâu?

Lý Niệm Xuyên không muốn cô gây rắc rối ngay trong ngày đầu tiên đi làm, liền nói: “Cô bình tĩnh chút được không?”

Chúc Ninh không nhìn anh, chỉ lặp lại: “Xin mở quyền kích hoạt vũ khí.”

Ánh mắt cô kiên định nhìn vào bóng tối phía xa, sau đó bật chức năng đèn pin trên cổ tay. "Vút" một tiếng, ánh sáng từ đèn pin lập tức chiếu xa đến cả trăm mét.

Soạt soạt soạt soạt—

Tiếng động càng lúc càng gần. Ánh đèn pin bắt được một thứ gì đó, cả người Lý Niệm Xuyên đều cứng đờ. Giờ thì ngay cả anh cũng nhìn thấy nó rồi.

Đó là một người đàn ông, mặc vest chỉnh tề, thắt cà vạt đỏ, tay xách một chiếc cặp tài liệu cũ kỹ. Chiếc áo sơ mi trắng của hắn* hơi bẩn, gấu quần lấm đầy bùn đất.

(*Lú: Ở bộ này có mấy loài sinh vật không phải con người/ quái vật/ vật ô nhiễm nên mình edit ngôi t3 linh hoạt tí.)

Nhìn cách ăn mặc của hắn, hắn trông giống hệt một nhân viên văn phòng vừa tan làm. Chúc Ninh chiếu đèn pin lên cao, một vòng sáng tròn rọi thẳng vào khuôn mặt của người đàn ông mặc vest.

Từ phần cổ trở lên… không có đầu. Không, chính xác mà nói, không có đầu người.

Cái vị trí đáng lẽ ra là một cái đầu người đã bị thay thế bằng một cái đầu cá khổng lồ, trên đó còn phủ đầy những lớp vảy lạnh lẽo.

Một người mặc vest, xách cặp, nhưng lại có đầu của… một con cá?

Đôi môi của con cá hé mở, miệng nó mấp máy, đôi mắt cá chết to bằng nắm tay của hắn nhìn chằm chằm vào Chúc Ninh. Rõ ràng nó không có biểu cảm, nhưng lại khiến người ta cảm thấy con cá này đang cực kỳ mệt mỏi.

“Xin hỏi…” Người cá cất tiếng, giọng nói của hắn vang lên đầy quái dị, giống như âm thanh của những cái bong bóng nước đang vỡ: "Chuyến tàu cuối cùng của tuyến số một có phải ở đây không?”

“Vật ô nhiễm!” Lý Niệm Xuyên tái mặt, vội đội mũ bảo hiểm lên lại.

Anh ấn nút cầu cứu: “Báo cáo! Có vật ô nhiễm còn sống, xin phép mở ——”

Lý Niệm Xuyên còn chưa kịp nói hết câu thì đã thấy người cá ở đằng xa đột nhiên vung tay, lao về phía họ với tốc độ cực nhanh.

___________

Tác giả có lời muốn nói:

Điều thứ hai trong sổ tay nhân viên: Luôn chú ý đến đồng đội của bạn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play