Chiếc mũ bảo hiểm rất thông minh, tự động khóa mục tiêu, đánh dấu được 16 vật ô nhiễm trong đường cống ngầm tối đen như mực. Những vật này trông cũng chẳng còn hình dạng con người nữa.
Mũ bảo hiểm có bộ lọc, nên Chúc Ninh không ngửi thấy bất kỳ mùi hôi thối nào, nhưng cô vẫn có cảm giác được nơi này chắc chắn đang bốc lên một thứ mùi tanh nồng nặc. Những mảnh thịt nát vụn nằm rải rác trên mặt đất, cảnh tượng này chẳng có gì đáng sợ, vì Chúc Ninh đã quá quen với việc nhìn thấy xác quái vật rồi.
Điều đáng sợ chính là những thứ trên những cái xác chết kia.
Từng giọt máu chảy ra khỏi xác, sau đó lơ lửng giữa không trung. Các giọt máu này có đủ loại hình thù: một số vẫn giữ nguyên hình dạng giọt nước, trong khi một số khác đã biến dị, trông như những con vi khuẩn với chân tay lởm chởm.
Dưới ánh nhìn của Chúc Ninh, những giọt máu chầm chậm bay lên, di chuyển như sứa trong nước, phát ra ánh sáng đỏ rực.
Chúc Ninh đứng giữa khung cảnh ấy, có cảm giác như mình vừa bước vào một hang động cổ đại thần bí nào đấy. Từ một góc độ thẩm mỹ nào đó mà nói, cảnh tượng này thậm chí còn mang một vẻ đẹp kỳ lạ đầy quái dị.
Cô cẩn thận nhớ lại những gì mà video hướng dẫn đã nói: Khi vật ô nhiễm bị tiêu diệt, các dấu hiệu sinh mệnh của chúng biến mất, cơ thể chúng sẽ sụp đổ thành thịt thối rữa, đồng thời sinh ra những bào tử ô nhiễm màu đỏ máu. Bào tử ô nhiễm không chết đi mà sẽ tìm kiếm vật chủ mới.
Vật chủ có thể là con người, cây cỏ, động vật, thậm chí một số bào tử ô nhiễm còn có thể bám vào những thứ không có dấu hiệu sinh mệnh, như tường, gạch men, hoặc thậm chí là một số loại robot.
Bào tử ô nhiễm không thể bị tiêu diệt, chúng chỉ có thể được thu gom lại.
Đây cũng chính là lý do cần đến các nhân viên dọn dẹp. Nếu không kịp thời thu gom, chúng sẽ mở rộng phạm vi ô nhiễm. Trong video đào tạo, chỉ có một hạt bào tử, còn bây giờ lại là cả một không gian tràn ngập các hạt bào tử. Cả một cái đường cống ngầm đều rực sáng màu đỏ tươi. Chúc Ninh nhìn cái cảnh tượng này mà cực kỳ chấn động.
Hai tiếng động lạch cạch vang lên, Từ Manh và Lý Niệm Xuyên cũng đã đáp xuống.
Từ Manh nhìn cô: “Thế mà cô lại không ói.”
Từ lúc xuống đây đến giờ mà Chúc Ninh vẫn chưa hề buồn nôn. Khi người bình thường nhìn thấy những thứ này, phản ứng đầu tiên sẽ là ghê tởm đến buồn nôn. Nhưng cô lại là người đầu tiên không có phản ứng như vậy.
Chúc Ninh: “...”
Chẳng lẽ cô phải biểu diễn một màn nôn mửa sao? Nhưng mà những mảnh thịt thối rữa này đúng là thật sự khiến người ta phát ghê.
“Chậc." Lý Niệm Xuyên vừa đáp xuống đã nhăn mày: "Vật ô nhiễm thuộc hệ nước đúng là phiền phức.”
“Hệ nước thì sao?” Chúc Ninh hỏi.
Từ Manh giải thích: “Hàm lượng nước cao khiến các bào tử ô nhiễm hoạt động mạnh hơn.”
Nghe Từ Manh nói vậy, Chúc Ninh ngẫm nghĩ cảm thấy quả thật đúng là như thế, cô nhận thấy những giọt máu ở đây trôi nổi nhanh hơn hẳn so với trong video hướng dẫn.
Lý Niệm Xuyên nói: "Hình như trước kia nơi này là một trạm đường sắt ngầm, không biết vì sao lại bị cải tạo thành cống ngầm."
Chúc Ninh quét mắt nhìn xung quanh, hoàn toàn không thấy dáng vẻ của một cái nhà ga. Nhưng bọn họ chỉ là nhân viên dọn rác, chẳng cần biết nhiều về lai lịch nơi này làm chi cả.
“Ầm” một tiếng, miệng hố bên trên bị một tấm sắt chặn lại, ánh sáng lập tức biến mất hoàn toàn. Có người đã bịt kín lối ra, hiện tại ngay cả việc muốn bỏ trốn cũng là điều không thể.
“Đừng sợ." Từ Manh nói: "Đây là quy trình tiêu chuẩn. Họ sợ các bào tử ô nhiễm thoát ra ngoài. Đợi chúng ta làm xong, lối ra sẽ tự động được mở lại.”
Thì ra là vậy. Nhưng việc bị nhốt trong một cái cống ngầm kín mít như thế này khiến Chúc Ninh cảm thấy có chút không thoải mái. Cô xoay xoay cổ.
Từ Manh nói tiếp: “Nhiệm vụ lần này là cấp E, độ khó không cao, nồng độ ô nhiễm cũng thấp. Chúng ta sẽ xong nhanh thôi.”
Các bào tử ô nhiễm di chuyển khá chậm, và vật ô nhiễm cũng mới bị tiêu diệt chưa lâu nên chưa kịp lan ra.
Trước đó, Lý Niệm Xuyên đã báo cáo khu vực ô nhiễm rộng 2.500 mét khối, tương đương với kích thước của một cái bể bơi tiêu chuẩn.
Tuy nhiên, số liệu về khu vực ô nhiễm thường không chính xác. Con số được đưa ra luôn lớn hơn diện tích thực tế. Dữ liệu tối thiểu tính từ 2.500 mét khối một đơn vị. Nếu diện tích bị ô nhiễm nhỏ hơn, vẫn phải tính tròn thành một đơn vị.
Chúc Ninh cảm thấy công việc này khá thú vị. Trước đây, cô chỉ biết săn quái vật, chưa từng tham gia vào công tác hậu cần nào tỉ mỉ như vậy.
“Cẩn thận một chút." Từ Manh nhắc nhở: "Đừng để bào tử ô nhiễm bám vào người.”
Bào tử rất dễ ký sinh khi tiếp xúc với da. Vì vậy, bộ “đồng phục” của bọn họ được thiết kế để che kín toàn thân, nhưng Chúc Ninh vẫn là một lính mới. Nếu thao tác không cẩn thận, rất dễ tự làm bản thân bị ô nhiễm.
Từ Manh làm mẫu. Cô lấy một dụng cụ giống như ống hút ra khỏi ba lô dọn dẹp, cẩn thận chạm đầu ống vào một giọt máu đang trôi nổi.
“Vút” một tiếng nhỏ, giọt máu ấy lập tức bị hút vào ống.
Đầu kia của ống hút nối với một cái hộp trong suốt. Giọt máu bị hút vào nằm gọn dưới đáy hộp. Mỗi mười giọt máu sẽ tự động ghép lại thành một khối lập phương nhỏ bằng hạt đậu xanh.
Nếu cả quá trình này để cho một người bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế xem thì đúng là sướng con mắt. Từ Manh thao tác chậm rãi, không nhanh cũng không vội, công việc này đòi hỏi sự tỉ mỉ.
Trông nó giống hệt như... hái bông.
Trong đầu Chúc Ninh bất giác hiện lên một cái so sánh kỳ quặc như vậy. Bọn họ giống như đội hái bông ba người vậy.
Quy trình làm việc gồm các bước: thu gom bào tử ô nhiễm, sau đó xử lý xác quái vật và những thứ đã bị máu quái vật chạm vào như đất, nước, đá, v.v. Cuối cùng là rửa sạch khu vực ô nhiễm để đảm bảo không còn bào tử nào sót lại.
Thật sự chỉ là dọn rác.
Chúc Ninh gia nhập đội dọn dẹp, cầm lấy ống hút và chạm vào một bào tử. Khi bào tử bị thu vào, trong đầu cô bỗng vang lên một tiếng “Đinh.”
Hệ thống: [Vật ô nhiễm cấp thấp, giá trị thanh lọc +1.]
Giá trị thanh lọc? Giá trị thanh lọc là cái gì cơ?
Chúc Ninh thử lại một lần nữa. Mỗi lần thu gom một bào tử, tiếng “Đinh” lại vang lên trong đầu cô. Dù công dụng là gì, nhưng việc “vặt lông cừu” như này thì cô đã quá rành rồi.
Động tác của Chúc Ninh càng lúc càng nhanh. Lý Niệm Xuyên ở bên cạnh nhìn cô với ánh mắt khó hiểu. Thông thường, lính mới chỉ làm qua loa cho xong. Đây là lần đầu tiên anh thấy có người mới nào lại hăng hái đến vậy.
Chăm dữ vậy luôn à?
Làm một lúc, tay Chúc Ninh hơi cứng lại. Cô đã thu gom được 45 giá trị thanh lọc. Cô hỏi: “Cần thu gom trong bao lâu?”
Lý Niệm Xuyên: “Khoảng một tiếng.”
Dọn rác là một công việc tay chân, không kích thích cũng chẳng mạo hiểm, hoàn toàn dựa vào sức bền. Nhưng với Chúc Ninh, cô thấy quá trình này cực kỳ thư giãn.
Từ Manh nói: “Nếu cảm thấy tinh thần không chịu nổi, cô có thể đề nghị nghỉ ngơi.”
Chúc Ninh thắc mắc: “Tinh thần không chịu nổi?”
Từ Manh giải thích: “Bộ đồng phục của chúng ta không thể hoàn toàn cách ly ô nhiễm được. Nó chỉ đảm bảo rằng bào tử không ký sinh được trên cơ thể, nhưng không thể ngăn cản các tác động tinh thần.”
Động tác thu gom của Chúc Ninh hơi khựng lại. Cô nhìn những bào tử này với ánh mắt chẳng mấy thiện cảm. Bào tử liên tục phát tán ô nhiễm, dù đã bị ngăn cách về mặt vật lý, nhưng ô nhiễm tinh thần vẫn là thứ không thể chống lại hoàn toàn.
Chúc Ninh hỏi: “Bị ô nhiễm tinh thần thì sẽ thế nào?”
Từ Manh đáp: “Triệu chứng nhẹ bao gồm buồn nôn, ác mộng, mệt mỏi không dứt. Nặng hơn thì tinh thần bất ổn, bắt đầu nhìn thấy ảo giác. Trước đây, có một đồng nghiệp của chúng tôi còn tưởng mình là một bông sen hồng hai đầu.”
Chúc Ninh: “...?”
Hy sinh lớn vậy luôn hả?
Từ Manh tiếp lời: “Nghiêm trọng hơn, người bị ô nhiễm có thể tấn công người khác, hoặc bị ảnh hưởng quá mức sẽ thờ phụng tà thần và quái vật. Một số thì tự sát, một số thì giết người. Trường hợp nào cũng có cả.”
Nói tóm lại, ô nhiễm tinh thần không dẫn đến ký sinh nhưng có thể làm rối loạn tâm trí, khiến người ta hành xử bất thường.
Từ Manh hỏi: “Cô có cảm thấy bất thường không?”
Khi dẫn người mới, điều quan trọng nhất là xem họ có bị ô nhiễm hay không.
Chúc Ninh cẩn thận cảm nhận một lúc, sau đó thận trọng trả lời: “Không có gì bất thường cả.”
Thật sự là cô không cảm thấy có gì khác lạ cả. Từ Manh liếc nhìn cô một cái, trong lòng hơi ngạc nhiên, Chúc Ninh quả nhiên không giống người bình thường.
“Tôi không ổn rồi.” Một lúc sau, Lý Niệm Xuyên đột nhiên thở hổn hển, mồ hôi đã ướt đẫm cả người. Anh nói: “Tôi phải ra ngoài hít thở không khí.”