Quái vật?
Trong thế giới tận thế trước kia của Chúc Ninh, toàn bộ các thành phố của con người đều đã bị tấn công, lũ xác sống thì đi lại rầm rập ngay trước cửa. Muốn xem thứ quái vật mới lạ à? Chỉ cần bước ra ngoài là có thể trực tiếp đối mặt với chúng.
Biểu cảm của Phòng Doanh vô cùng phong phú. Có lẽ cô ấy không ngờ lại nhận được câu trả lời như vậy, nhất thời nét mặt trở nên kỳ lạ. Người mới có gan lớn đến vậy sao?
Theo quy trình, cô ấy vốn định thao thao bất tuyệt giải thích quái vật là gì, rồi phát một số video, cung cấp thêm số liệu cụ thể.
Thông thường, người nghe sẽ có thể sụp đổ, hoảng hốt hoặc sợ hãi, và Phòng Doanh sẽ phải chịu trách nhiệm trấn an tâm lý cho nhân viên. Nhưng Chúc Ninh lại chẳng có chút phản ứng nào. Biểu cảm của cô cực kỳ thoải mái, nói về quái vật mà như đang kể chuyện đi mua cải thảo ở chợ đầu mối vậy.
Phòng Doanh hiếm khi im lặng đến hai giây, rồi tiếp tục quy trình: “Cô có sợ xác chết không?”
Chúc Ninh trả lời rất thận trọng: “Không sợ lắm.”
Cô đã gặp quá nhiều xác chết rồi, từ xác người, xác sống cho đến những thứ chẳng rõ là thứ quỷ gì. Với cô, nhìn thấy xác chết cũng giống như nhìn thấy cột đèn đường vậy.
Phòng Doanh hơi dừng lại. Không hổ là người được ‘Nó’ chọn. Bất kể năng lực ra sao, chí ít Chúc Ninh cũng đủ gan dạ. Cô đã được “Nó” sàng lọc qua một lần, Phòng Doanh chỉ việc đi theo quy trình mà thôi.
Phòng Doanh nói: “Gan to lắm, tốt lắm. Cô có thể bắt đầu công việc rồi.”
Chúc Ninh ngập ngừng: “... Đơn giản vậy thôi sao?”
Cô cứ tưởng sẽ có bài kiểm tra nào đó.
Phòng Doanh đáp: “Công việc của chúng tôi về mặt kỹ thuật thì không khó, yêu cầu duy nhất là gan dạ, không sợ máu, không sợ ghê tởm, chịu áp lực tốt, tinh thần ổn định.”
Chúc Ninh ngừng một chút, hạ giọng hỏi: “Dọn xác à?”
Phòng Doanh: “Cô có thể hiểu như vậy. Phải dọn dẹp hiện trường.”
Quả nhiên, vừa hỏi cô có sợ quái vật không, lại hỏi cô có sợ xác chết không, chắc chắn công việc này sẽ phải đối mặt với những thứ đó.
Chúc Ninh nhanh chóng hiểu ra. Thứ nhất, thế giới này có một loại quái vật bí ẩn nào đó, mà cụ thể là gì thì cô không cần biết.
Thứ hai, xác của những con quái vật này cần phải được thu gom bởi người chuyên phụ trách.
Công việc không khó, không cần phỏng vấn, nhận việc dễ dàng như vậy thì chắc chắn chỉ là ở tuyến hậu cần. Loại công việc này thường không cần đối mặt trực tiếp với nguy hiểm, chỉ cần đi theo sau đội chính để “nhặt rác” là được.
Kiếp trước, mỗi ngày Chúc Ninh đều sống như cửu tử nhất sinh, công việc này đối với cô mà nói thì quá mức đơn giản.
“Lương cao như vậy mà vẫn không tuyển được người sao?” Chúc Ninh hỏi.
Ba tiếng mà được năm nghìn tân tệ, nếu tính theo cách trang web mô tả thì tiền lương theo ngày là hơn một vạn.
Trong thời đại robot thay thế phần lớn công việc tại thế giới hậu tận thế này, công việc như này vừa được đưa ra chắc chắn sẽ có người tranh nhau đến mức đầu rơi máu chảy.
Phòng Doanh thở dài: “Người đáp ứng đủ điều kiện rất ít, mà nhiều người không thể chịu đựng nổi. Nhân viên làm việc lâu nhất của chúng tôi cũng chỉ được tám năm rưỡi, còn rất nhiều người chỉ làm ba tháng thôi mà đã bỏ việc rồi.”
Chúc Ninh tò mò hỏi: “Tại sao?”
Phòng Doanh lộ vẻ khó xử: “Làm lâu dễ phát điên, vì vậy chúng tôi phải luôn tuyển người mới.”
Chúc Ninh kinh ngạc: “Phát điên?”
“Đúng vậy,” Phòng Doanh cười gượng: “Hầu hết mọi người đều không chịu đựng nổi, nhưng chúng tôi sẽ theo dõi sức khỏe của nhân viên. Nếu cô không chịu nổi, trung tâm sẽ lập tức can thiệp và ngừng công việc. Nhưng cô yên tâm, chúng tôi không ép ai làm việc, nếu nhân viên bị thương chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm chữa trị. Sau khi nghỉ việc, mỗi tháng cô vẫn sẽ nhận được tiền trợ cấp.”
Nghe thì có vẻ tàn nhẫn, nhưng cũng lộ ra chút ấm áp từ tổ chức.
“Vì vậy, thử việc chỉ có một ngày, làm được hay không có thể biết ngay trong ngày đầu.” Phòng Doanh giải thích.
Chúc Ninh hỏi: “Còn robot thì sao?”
Nghe giống như có một dạng trường năng lượng tinh thần nào đó. Nếu con người bị ảnh hưởng, như vậy thì robot hẳn là sẽ không sao có vấn đề gì nhỉ.
Phòng Doanh đáp: “Robot sẽ bị chập mạch.”
Chúc Ninh: “?”
Cô cứ tưởng robot không có tinh thần nên không bị ảnh hưởng bởi ô nhiễm. Xem ra nếu không có tinh thần lực thì sẽ hoàn toàn không làm được công việc này.
Phòng Doanh nói: “Tôi cũng không tiện nói nhiều hơn. Dù sao nói thêm cũng không bằng để cô tự mình trải nghiệm.”
“Thật lòng mà nói, chúng tôi đang rất cần người mới. Nhưng công việc này có tính bảo mật nhất định, nên tôi phải nói rõ với cô.” Phòng Doanh đẩy một tập hợp đồng tới trước mặt cô.
Chúc Ninh liếc nhìn. Hợp đồng bảo mật gần như không nêu cụ thể các điều khoản, chỉ đại khái yêu cầu cô phải giữ bí mật về mọi thứ mà mình nhìn thấy.
Một bản hợp đồng là hợp đồng thử việc, dùng để đảm bảo các quyền lợi cơ bản của Chúc Ninh. Còn một bản khác là thỏa thuận an toàn, thỏa thuận này rất dài, lên đến tận hai mươi trang. Chúc Ninh đọc rất kỹ và nhận thấy có một vài điều khoản khiến người ta phải chú ý.
Điều 11: Trong thời gian làm việc, nếu xảy ra bất kỳ thương vong nào, Liên bang Trung tâm Dọn dẹp sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm và bồi thường gấp ba lần theo điều khoản số 15 trong phụ lục.
Điều 35: Nếu bị tàn tật vĩnh viễn, Liên bang sẽ chịu trách nhiệm chăm sóc trọn đời.
Thỏa thuận an toàn này xuất hiện khá nhiều thuật ngữ liên quan đến thương vong.
“Công việc này có nguy hiểm?” Chúc Ninh hỏi.
“Có, nhưng xác suất không cao, hầu như không xảy ra.” Phòng Doanh nói: “Thông thường, khi nhân viên dọn dẹp vào làm việc, hiện trường đã rất sạch sẽ.”
Dù sao thì họ cũng không phải đội tiên phong, mọi nguy hiểm đều do đội đi đầu gánh chịu cả rồi. Tóm lại, đây là công việc nguy hiểm nhưng lại là loại nhàn rỗi nhất, rất phù hợp với cá mặn Chúc Ninh.
Chúc Ninh đọc hết tất cả các điều khoản, sau đó dứt khoát ký tên.
Dù sao thì làm gì cũng là làm, tốt nhất là chọn công việc lương cao. Cô luôn thích kiểu kiếm một ngày đủ tiền tiêu một tháng, rồi 29 ngày còn lại thì nằm yên.
Vòng tay nhân viên của Phòng Doanh vang lên. Là một người trợ lý, cô ấy rất bận rộn vì có những người khác đang tìm. Phòng Doanh nói với Chúc Ninh: “Địa điểm làm việc hôm nay của cô là cống ngầm khu A7, lát nữa sẽ có người dẫn cô đi.”
Cô ấy thao tác nhanh trên màn hình trước mặt: “Chỗ chúng tôi là chế độ trả lương trước. Tiền lương của ngày hôm nay đã được chuyển cho cô, còn tiền hoa hồng sẽ được tính sau khi công việc kết thúc.”
Đing!
Phó não trên cổ tay Chúc Ninh sáng lên, báo hiệu 5.000 tân tệ đã được chuyển vào tài khoản.
Chưa chi mà đã nhận được rồi á hả?
Chúc Ninh bất giác có một loại cảm giác như mình vừa nhặt được tiền.
...
Chúc Ninh trải qua một giờ đào tạo nhân viên cơ bản, thường được gọi là khóa học “Từ con số 0, dạy bạn học cách quét rác chỉ trong một giờ.”
Thời gian đào tạo được tính vào giờ làm việc, khiến khóa học này trở nên đặc biệt hấp dẫn.
Chúc Ninh chăm chú xem video đào tạo, bởi dù công việc này có vẻ đơn giản nhưng không thể chủ quan khi vẫn có nguy hiểm tiềm ẩn.
Trong video hướng dẫn, các thi thể đều biến thành những đống máu thịt nhầy nhụa, nhìn qua video gần như không thể nhận ra đó là loại quái vật gì, chỉ biết rằng tên gọi chính thức của chúng là “vật ô nhiễm.”
Chúc Ninh ghi nhớ từng bước một cách cẩn thận. Với tốc độ tiếp thu nhanh của mình, công việc này tóm gọn chỉ đơn giản là thu dọn xác và làm sạch hiện trường.
Việc này đối với cô là cực kỳ đơn giản.