Khởi đầu với món nợ lớn thế này, cô chỉ muốn chết quách đi rồi sống lại một lần nữa.
Cô ôm xấp hóa đơn trở lại phòng. Làm cá mặn suốt ngần ấy ngày, cô đã sớm quên đi nhiệm vụ chính của mình. Tuy trốn tránh có chút hèn nhát, nhưng không thể phủ nhận rằng nó khá hiệu quả. Hệ thống không hề nhắc nhở thêm điều gì trong suốt những ngày qua.
Chúc Ninh ngồi trước máy tính, chiếc màn hình khổng lồ mà thời của cô từng được xem như công nghệ cao, nay lại chỉ được coi là một món đồ cổ.
Quá lỗi thời, ngoài Khu 103 ra, chẳng mấy ai còn dùng kiểu máy này cả. Nhưng cũng vì nó lỗi thời mà Chúc Ninh lại thấy nó dễ thao tác.
Cô mở một trang web tuyển dụng.
Dựa trên “kinh nghiệm làm việc” phong phú của mình, Chúc Ninh tin rằng mình chắc chắn sẽ tìm được một công việc ngắn hạn, kiếm tiền nhanh chóng. Cùng lắm thì cô sẽ quay lại nghề cũ – làm lính đánh thuê. Trong thế giới xác sống, cô từng thường xuyên hợp tác với các nhóm khác để săn lũ xác sống.
Trang tuyển dụng tràn ngập các loại công việc, nó có nhiều thể loại đến mức Chúc Ninh còn chẳng hiểu nổi vài cái trong số đó. Lướt xuống, có đến hàng chục nghìn vị trí đang tuyển người. “Thế giới này nhiều việc làm thật đấy,” Chúc Ninh lạc quan nghĩ.
Có một mục đang tuyển lính đánh thuê, mắt Chúc Ninh sáng lên, suýt chút nữa cô đã muốn tự đề cử ngay tại chỗ.
Mị, mị chuyên nghiệp, tuyển mị nè.
Cô tự tin rằng mình làm việc nhanh, ít sai sót, chắc chắn sẽ khiến nhà tuyển dụng hài lòng. Nhưng vừa nhấn vào, một cửa sổ mang theo yêu cầu cứng nhắc bật lên: Chỉ nhận công dân hạng ba trở lên.
! Cô bị kẹt ở cấp bậc công dân cmnr.
Trong thế giới hậu tận thế, khi tất cả công dân sinh ra đều phải trải qua sàng lọc gene quy mô lớn. Dựa theo tiêu chuẩn đó, con người được phân loại. Không may, gene của Chúc Ninh không đạt chuẩn, cô bị xếp vào loại "phế phẩm," hay nói cách khác là người khuyết thiếu bẩm sinh, thuộc tầng lớp công dân hạng năm.
Cô chợt nhận ra ở góc trên bên phải có một nút sàng lọc. Trang web này có thể tự động tìm kiếm những công việc phù hợp với thông tin cá nhân của cô. Chúc Ninh nhập thông tin cá nhân, cấp bậc công dân và chứng chỉ học vấn, sau đó nhấn vào nút lọc.
Vút—
Trang web tải lại, hàng trăm trang công việc biến mất, chỉ còn đúng một trang.
Chúc Ninh: "..."
Trong một trang duy nhất này, có mười công việc ưu tiên nam giới. Cái thế giới chết tiệt này cũng phân biệt đối xử lắm. Những công việc phù hợp với cô chỉ còn lại sáu công việc, toàn là những việc như hộ lý, sửa chữa hay làm bảo mẫu.
Chúc Ninh xem từng công việc một, chờ đã, công việc này có vẻ ổn đấy: ba tiếng được năm nghìn tân tệ, còn có hoa hồng?
Đây là... nhân viên dọn vệ sinh?
Chúc Ninh đọc kỹ thông tin. Nội dung của nó quá đơn giản: nhân viên dọn rác, chỉ cần làm ba tiếng đã được năm nghìn tân tệ, tiền hoa hồng sẽ tính dựa trên kết quả cụ thể.
Trang web tự động tính toán mức lương trung bình của công việc này, hóa ra nó lên đến... hai vạn năm? Quét rác gì mà lương tận hai vạn năm? Dọn xác à?
Lương trung bình hai vạn năm, không giới hạn tuổi tác, giới tính, trình độ học vấn hay cấp bậc công dân? Cái này trông giống như đang câu mấy đồ thiểu năng vậy.
Theo luật Liên bang, thông tin tuyển dụng bắt buộc phải chính xác, nếu làm giả sẽ bị ngồi tù. Nếu thật sự là dọn xác thì cũng đáng để thử. Chúc Ninh nhấn vào nút đăng ký.
Bùm—
Trang web bắn pháo hoa rực rỡ đầy màu sắc: "Chúc mừng bạn đã đăng ký thành công."
Bùm—
"Bạn đã được nhận vào công ty chúng tôi."
Chúc Ninh: "..."
Trúng tuyển ngay tại chỗ? Không cần phỏng vấn? Tỷ lệ tuyển dụng 100%, như sợ người ta đổi ý vậy? Nhưng giờ cô có muốn hối hận cũng không kịp nữa, vì trong hộp thư của cô đã có một email mới – cô đã nhận được offer rồi.
...
Thời gian bắt đầu công việc là 6:30 chiều. Công ty có tên Trung tâm Dọn dẹp Khu 103.
Khi nhìn thấy tên công ty, Chúc Ninh thoáng ngẩn người. Không phải là công ty vô danh?
Cô theo chỉ dẫn đi đến trụ sở công ty. Gần đó có một lò đốt rác khổng lồ, được cải tạo từ một con robot canh giữ thành phố cao hàng trăm mét đã ngừng hoạt động. Hai con mắt robot giờ đây đang bốc lên từng luồng khói đen dày đặc.
Tòa nhà chính của công ty có hàng trăm tầng, cao sừng sững chọc thẳng vào những tầng mây. Mây mù bao quanh lưng chừng tòa nhà. Toàn bộ bề mặt của tòa nhà được bao phủ bởi kính, tỏa ra cảm giác áp bách.
Một bên là tòa nhà hiện đại, bên kia là lò đốt rác mang phong cách cơ khí cổ xưa. Hai khối kiến trúc như hai người khổng lồ đối diện nhau. Đứng giữa chúng, Chúc Ninh chỉ như một con kiến bị hai tên khổng lồ miệt thị.
Chúc Ninh bước qua cánh cửa chính của công ty. Bên trong không hề có máy kiểm tra an ninh, mà là một robot cao ngang người dẫn đường. Con robot này chỉ có bộ khung kim loại, mặc một bộ vest đen, trông như một bộ xương khô khoác tây trang. Nhưng từng cử động của nó lại mang một vẻ đẹp cơ học.
Tòa nhà cao tổng cộng ba trăm sáu mươi tầng. Con robot dẫn đường ấn nút thang máy đưa cô lên tầng 49.
Đing!
Thang máy mở ra từ hai phía, Chúc Ninh thấy rõ cảnh tượng trước mắt thì ngẩn người.
Trước mắt cô là một khung cảnh hỗn loạn như một mớ bòng bong.
Trong sảnh, ai nấy đều bận rộn. Mỗi chiếc bàn đều chất đầy tài liệu như núi. Một nhân viên gần Chúc Ninh nhất đang nổi giận: “Đừng nói mấy chuyện vớ vẩn nữa, chỉ cần cậu nói xem có làm được hay không thôi!”
Hai người khác thì đang cãi nhau đến mặt đỏ tía tai: “Sao lại đổ lỗi cho tôi? Giấy tờ chưa được phê duyệt thì trách tôi à? Nói lý chút đi được không?”
“Là đứa cháu kích hoạt chương trình cấp A thế? Muốn ông đây đội nồi cho à?!”
Cảnh tượng này không giống một trung tâm dọn dẹp chút nào, mà giống hệt một sàn giao dịch chứng khoán hơn.
Một phụ nữ mặc đồ công sở, tóc búi cao gọn gàng, khuôn mặt tinh tế, giống như một trợ lý, nhanh chóng phát hiện ra Chúc Ninh. Cô ấy chạy tới với vẻ áy náy: “Xin lỗi nhé, ở đây hơi đông.”
“Không sao.”
“Cô là Chúc Ninh đúng không?” Người phụ nữ cúi đầu nhìn vào bảng điều khiển trong tay, sau đó nhẹ nhàng nói: “Tôi là trợ lý của trung tâm, Phòng Doanh.”
Họ Phòng? Đúng là một cái họ đẹp.
“Đừng lo lắng, ngày đầu tiên làm việc sẽ không khó đâu, chỉ cần làm theo hướng dẫn là được.”
Phòng Doanh vừa dẫn đường vừa nói nhanh như một cái súng máy: “Thời gian thử việc chỉ kéo dài một ngày, nếu vượt qua thì ngày mai sẽ được chuyển thành chính thức.”
Chúc Ninh nhận ra công ty này đang cực kỳ gấp rút cần nhân viên, tốc độ phát offer của họ cũng nhanh y hệt vậy.
Phòng Doanh dẫn cô vào một phòng họp. “Tôi sẽ giới thiệu ngắn gọn về cơ cấu lương. Lương cơ bản là 5.000 tân tệ, chỉ cần làm đủ ba tiếng. Mỗi giờ làm thêm sẽ tăng thêm 1.000 tân tệ, hoa hồng được tính dựa trên số lượng công việc và cấp bậc, giá cả sẽ khác nhau. Trung bình, cô có thể kiếm được ít nhất hơn 10.000 tân tệ.”
Chúc Ninh nghe những con số dồn dập nhảy ra mà đầu óc cũng quay cuồng. Có tiền, thật sự là có rất nhiều tiền.
Nhưng dựa vào kinh nghiệm của cô, nếu giới thiệu lương trước rồi mới nói nội dung công việc, chắc chắn đó không phải là loại công việc dễ dàng gì.
Chúc Ninh hỏi: “Xin hỏi công việc cụ thể là gì?”
Phòng Doanh xử lý công việc rất nhanh gọn. Vừa rồi cô ấy còn nói liến thoắng như một khẩu súng liên thanh, nhưng giờ đây cô ấy lại đột nhiên dừng lại. Phòng Doanh dùng một loại ánh mắt cực kỳ nghiêm túc nhìn Chúc Ninh, cô bị cô ấy nhìn đến mức bất giác cũng có chút căng thẳng.
Chẳng lẽ khó lắm sao? Phải đối phó với thứ gì à?
Phòng Doanh hạ giọng, dùng vẻ mặt nghiêm trọng hỏi: “Cô Chúc, cô có sợ quái vật không?”
Hả? Chỉ thế thôi á?
Chúc Ninh bình thản đáp: “... Không sợ lắm.”
Thật ra cũng không dám giấu, cô đã thấy rất nhiều rồi.
________
Tác giả có lời muốn nói:
1. Mặc dù truyện được phân vào thể loại ngôn tình, nhưng không có nam chính theo ý nghĩa truyền thống. Mỗi quyển sẽ có một nhân vật nam đảm nhận vai trò trong tuyến tình cảm. Vì có miêu tả về những đoạn mập mờ ái muội giữa nữ chính và các nhân vật nam, cũng như những cảm xúc ngầm được truyền tải, sau khi thảo luận với biên tập viên, phân loại của truyện vẫn được xếp vào mục ngôn tình trên trang web.
Tóm lại, truyện chủ yếu vẫn là dạng cốt truyện tuyến tính, với một số tình tiết tình cảm mang tính ẩn dụ. Tổng thể, yếu tố tình cảm trong truyện khá yếu, mọi người cân nhắc trước khi đọc nhé.
2. Toàn bộ nội dung truyện là giả tưởng, không liên quan đến thực tế.