Trên thực tế, hôm nay cô ấy đến hội hữu nghị, chính là tới tìm lão Đinh.
Cô ấy cũng cho tiểu đoàn trưởng Hàn leo cây, tiểu đoàn trưởng Hàn còn đang chờ ở cách vách, bản thân cô ấy mặc kệ.
Kiều Lan Lan đẩy cửa nhã gian ra, cố gắng khống chế cảm xúc của mình khi đối mặt với người đàn ông kiếp trước kia, bình tĩnh thoải mái nói: “Đồng chí Đinh, tôi đến xem mắt cùng anh.”
Đinh Sùng hoảng sợ, đây không phải là cháu gái nhà Kiều chủ nhiệm đến nam đảo về làng sao, lúc trước chú ta còn gặp qua hai lần.
Mặc dù mọi người biết nhau, nhưng cũng không thể giới thiệu cháu gái của thím ta cho Đinh Sùng.
Đinh Sùng lo lắng vừa rồi đã làm Tô Anh kia tức giận bỏ chạy, cảm thấy mình sự từ chối của mình không đủ uyển chuyển, thái độ có vấn đề chăng.
Chú ấy nói, “Cô gái, tôi đã 39 tuổi.”
Kiều Lan Lan đương nhiên biết rõ tính cách lão Đinh, chú ta chỉ cảm thấy tuổi tác của mình quá lớn không thể vướng chân các cô gái.
Nhưng Kiều Lan Lan đã trùng sinh cơ mà, tuổi tâm lý không khác gì lão Đinh.
Cô ấy nói: “Đồng chí Đinh, tôi thật sự không gạt anh, tôi vốn đang gặp khó khăn, chắc là anh cũng biết cô và dượng tôi sắp bị điều đi, bọn họ vừa đi, tôi ở bên này không có người thân bảo vệ, con trai chủ nhiệm nông trường vẫn dây dưa với tôi, tôi cần tìm người để thỏa thuận kết hôn.”
“Tôi cũng biết nhà mẹ vợ cũ của anh vẫn không hết hy vọng, muốn chọn con gái trong nhà để nối dây với anh, dù anh không đồng ý, thì bọn họ chắc chắn sẽ dây dưa không thôi, vậy tôi giúp anh chắn nợ đào hoa, anh giúp tôi ngăn cả tên cặn bã kia, gươi giúp ta ngăn cản một đợt cặn bã dây dưa, anh thấy được không?”
Lão Đinh quả thật bị một nhà mẹ vợ cũ dây dưa phiền không sao chịu nổi, thậm chí lần trước gọi chú ta qua, còn hạ dược vào nước trà của chú ta, muốn gạo nấu thành cơm, may mà chú ta phát hiện.
Đề nghị của cô gái này cũng không phải không được, anh bảo cô gái nghĩ kỹ đi, “Tuy rằng mỗi người đều cần hiệp nghị hôn nhân, nhưng kết hôn rồi ly hôn lần này, thì cô sẽ thành người kết hôn lần hai.”
Kiều Lan Lan nghĩ thầm cô ấy sẽ không ly hôn đâu, trước cứ nhận giấy kết hôn đã, danh chính ngôn thuận rồi nói sau.
“Tôi nghĩ kỹ rồi, tôi cũng phải đưa ra một chút yêu cầu, nhà mẹ đẻ thành phố bên tôi cần tám trăm đồng lễ vật, tiền này là bánh bao thịt đánh chó có đi không về, tiền lễ vật anh có thể ứng trước được không, sau này tôi sẽ trả lại cho anh.”
Cưới vợ đương nhiên phải tiêu tiền, lão Đinh có tiền tiết kiệm, nói không cần cô trả đâu, bảo Kiều Lan Lan khỏi cần có gánh nặng tâm lý.
“Vậy thì cứ như vây, da mặt tôi mỏng, trước hôn lễ anh đừng nói gì cả được không?”
“Không phải cô muốn gạt thím cô chứ?” Lão Đinh cảm thấy có chút không ổn.
Kiều Lan Lan cũng không gạt chú ta, “Nhưng tôi không thích doanh trưởng Hàn, thím bảo tôi xem mắt với anh ấy, mà muốn bám víu vào Hàn gia, mà tôi lại muốn tìm một nơi trú ẩn an toàn, anh mới là người thích hợp nhất.”
Lão Đinh vừa nghĩ cũng có đạo lý, Hàn Cảnh Viễn vừa mới chấm dứt một cuộc thỏa thuận hôn nhân, nếu bây giờ ký thêm một lần nữa, thì ông cụ nhà anh chắc chắn sẽ tức chết.
“Nhưng mà, báo cáo kết hôn của tôi nếu đã nộp lên thì thím của cô sẽ biết chuyện này, nếu cô ta phản đối thì làm sao bây giờ?”
“Anh không cần lo, bên thím ấy tôi có cách xử lý.”
...
Không đề cập đến tình huống xem mắt trong nhã gian trên lầu, sau khi Tô Anh xuống lầu, nhìn thấy trong đại sảnh có không ít sĩ quan bộ đội đang xem mắt với nữ binh đoàn văn công, cả đám xấu hổ nhìn nhau.
Hiệp hội như này không được tổ chức thường xuyên.
Không bằng ở trong đại thính đường này ôm cây đợi thỏ, xem có đồng chí nam nào nguyện ý tới xem mắt với cô hay không.
Quân nhân trong bộ đội, so với người đàn ông bên ngoài đáng tin cậy hơn một chút.
Tô Anh cảm thấy yêu cầu của mình cũng không cao lắm, nhân phẩm nhất định phải xếp hàng đầu, tiếp theo trông đoan chính, ít nhất không thể so với lão Đinh, có thể theo quân định cư, chấp nhận hai đứa nhỏ, những thứ khác thì cô cũng không có yêu cầu gì.
Bản thân cô vốn không kém, những yêu cầu này không tính là quá đáng nhỉ, sao lại không có người đàn ông chủ động tới tìm cô chứ?
Tô Anh nhìn quanh bốn phía, không ít đồng chí nam đỏ mặt nhìn lén cô, song không ai có dũng khí tiến lên bắt chuyện.
Những đồng chí nam này đúng là nhút nhát!
Lão Đinh còn nói điều kiện của cô tốt, vậy tại sao lại không có người chủ động đến xem mắt chứ, tốt cái búa ấy, lão Đinh rõ ràng đang lừa gạt cô.
Tô Anh không ôm hy vọng nữa.
Cố Tri Nam cảm thấy nhất định là vì cậu bé và Xán Xán ở bên cạnh vướng bận, cho nên muốn dẫn Xán Xán rời khỏi chỗ kia.
Cậu bé hiểu chuyện hơn những đứa trẻ cùng trang lứa, tâm tư lại nhạy bén Cảm thấy đa nghi, thấy không có ai đến nói chuyện với chị Tô, thì chủ động đề nghị: “Chị, em và Xán Xán ra chỗ kia chơi một lát nha.”
Tô Anh đoán trúng tâm tư nhỏ bé của nhóc con, cười nói: “Những anh trai kia cảm thấy không xứng với mỹ mạo của chị em cơ mà, không dám tiến lên bắt chuyện, bọn họ đều là người chính trực, không phải vấn đề của các em.”
Cố Xán Xán thở dài nói: “Mẹ, ai bảo mẹ xinh đẹp như vậy, dọa đến các chú rồi.”
Tô Anh bất đắc dĩ mỉm cười, cô cười rộ lên càng đẹp hơn, một đôi đuôi mắt thủy nhuận hơi cong lên, người đàn ông trẻ tuổi vừa rồi nhìn trộm cô lập tức quay đầu đỏ mặt.
Tô Anh biết diện mạo này của cô ở trong mắt các trưởng bối, chính là cô con dâu không làm được vợ hiền.
Quá quyến rũ, không có trưởng bối sẽ thích.
Nhưng đàn ông cũng không thích sao?
Tại sao không có người nào chủ động tới tìm cô?
Chỉ trong chốc lát, cô nhìn thấy trong đại thính đường đã có người thành đôi rồi.
Tô Anh tâm muốn nhưng cô không chủ động được.