Ân cứu mạng kiếp trước nếu không báo, vậy cô ấy cũng không xứng để sống lại.
Kiều Lan Lan muốn đi tìm lão Đinh.
Cô ấy hỏi: “Thím à, cháu nghe nói thím còn giới thiệu một cô vợ kết hôn lần thứ cho bộ trưởng Đinh ở bộ hậu cần đúng không?”
“Cô ta tên Tô Anh, lão Đinh điều kiện không tệ, cháu đừng nhìn người ta năm nay ba mươi chín tuổi, quân nhân xuất thân rèn luyện một cơ thể tốt, song trông cũng chỉ hơn ba mươi tuổi, Tô Anh kia coi như nhặt được của hời đấy.”
Kiều Lan Lan thử hỏi một chút, “Lão Đinh điều kiện tốt như vậy, chi bằng thím giới thiệu cho cháu đi.”
Kiều Cửu Hương cực kỳ tức giận, quở trách Kiều Lan Lan một trận, mắng đến nỗi cô ấy choáng váng đầu óc.
“Dù tốt đến đâu cũng là một lão đàn ông, xe duyên với Tô Anh là người đã cưới lần hai còn mang theo con cái là quá hợp rồi, ngày mai cháu thành thật xem mắt với cùng doanh trưởng Hàn đi.”
......
Ngày hôm sau chính là ngày xem mắt, Tô Anh dậy rất sớm, cô xem quần áo của nguyên chủ, không có bộ nào rộng rãi, chỉ có thể chọn một bộ thuần khiết, không nghĩ tới mặc xong càng có vẻ thanh lệ thoát tục.
Tô Anh soi gương, dung mạo của cô ở ngoại thế không kém gì nguyên chủ, bởi vì có dị năng chữa trị hiếm thấy, được dưỡng da trắng hơn cả so với nguyên chủ.
Mặc loại quần áo gì cũng không đạt được sự mộc mạc trong mắt Kiều chủ nhiệm, nhưng cứ như vậy đi.
Kiều Cửu Hương nói buổi sáng sẽ sắp xếp cảnh vệ đến đón Tri Nam và Xán Xán, đợi đến tám giờ năm mươi vẫn chưa tới.
Tô Anh không đợi, nói với hai đứa con nhỏ: “Hai đứa đi cùng luôn nào.”
“Chúng em đi có ảnh hưởng đến việc chị xem mắt không?” Cố Tri Nam lo lắng hỏi.
Cậu bé suy nghĩ chu đáo hơn, trong lòng biết nếu chị mang theo cậu bé và Xán Xán, thì rất khó gặp đối tượng thích hợp.
Tô Anh xem mắt một phần nguyên nhân đều là bởi vì hai đứa nhỏ này.
Nếu người kia không chấp nhận đứa trẻ, thì cô sẽ không đồng ý lập gia đình.
Tương tự như vậy, nếu hai đứa trẻ không thích đối tượng xem mắt của cô, cô sẽ xem xét cẩn thận.
“Hai đứa cũng là một phần tử trong gia đình tương lai, em và Xán Xán có quyền phát biểu ý kiến.”
Cố Tri Nam được cưng mà sợ.
Tuy rằng có chút lo lắng buổi xem mắt hôm nay bởi vì có cậu bé và Xán Xán maf không thành công, nhưng cậu bé cũng muốn xem anh rể tương lai.
Rối rắm một lúc, cuối cùng cả hai vẫn vui vẻ đi theo Tô Anh đến đại thính phòng của bộ đội.
Có điều thấy chị Tô đi xem mắt với người khác, trong lòng nhóc con lại có chút mất mát, không biết anh rể tương lai có thể ghét bỏ cậu bé và Xán Xán hay không.
Tô Anh cứ như vậy dẫn theo hai đứa nhỏ ngồi đối diện Đinh Sùng.
Người đàn ông đối diện không khác nhiều so với những gì cô nhìn thấy trong ảnh, song trẻ hơn nhiều.
Chú ta xuất thân từ quân nhân, tư thế ngồi thẳng tắp, tinh thần lại không giống, lông mày rậm mắt to nhìn qua quả thật chỉ hơn ba mươi tuổi.
Tô Anh rất hài lòng.
Nhưng người đàn ông đối diện lại nói hai người bọn họ không thích hợp.
Tô Anh khó hiểu hỏi: “Có phải vì tôi đến trễ mười phút không, vậy tôi xin lỗi anh.”
Cô dậy sớm chờ chủ nhiệm Kiều sắp xếp người đến đón con, kết quả bị cho leo cây, lúc này mới đến trễ.
Đinh Sùng nhìn cô gái đối diện, chủ nhiệm Kiều nói đối tượng xem mắt hôm nay của chú ta có một đứa con gái tám tuổi, chú ấy đoán chừng dù sao cũng phải cỡ hai mươi bảy tám tuổi.
Nhưng cô gái trước mắt, nhìn qua còn chưa tới hai mươi tuổi, với tuổi tác của chú ta đều có thể làm cha cô rồi.
Làm sao có thể chậm trễ một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp như vậy chứ, chủ nhiệm Kiều đúng là làm bậy mà.
Đinh Sùng tận tình khuyên nhủ: “Tôi nghe chủ nhiệm Kiều nói cô mất trí nhớ, có thể cô không hiểu tình hình xem mắt hiện tại, cho dù cô có con, thì điều kiện vẫn là nhóm trên cùng, đừng nghe Kiều chủ nhiệm lừa gạt, cẩn thận chọn một người đàn ông tốt tái giá, tôi thật sự không thích hợp.”
Dễ thấy cô gái Tô Anh này không thiếu đàn ông theo đuổi.
Tô Anh nhìn ngữ khí thành khẩn của chú ta, trong lúc nhất thời không thể hiểu được là chú ta chướng mắt mình, hay là thật tâm thật ý đề nghị.
Nhưng với dáng vẻ xinh đẹp như cô đây, ở ngoại thế cũng chưa từng bị ghét bỏ, nguyên chủ có dung mạo ngang ngửa cô, vậy mà vào thời thái bình lại bị đàn ông từ chối.
Trong lòng Tô Anh có chút không vui.
Nếu đối phương không muốn, Tô Anh cũng sẽ không quấn ấy người ta.
Cô đứng dậy rồi nói, “Được rồi, tạm biệt.”
Đinh Sùng bất đắc dĩ, chẳng lẽ cô gái này cho rằng chú ta đang ghét bỏ cô chứ.
Chú ta có tư cách gì ghét bỏ đây, chỉ là chú ta thật sự không xứng, bản thân tự biết mình.
Đinh Sùng thở dài, khó trách nói anh hùng khó qua ải mỹ nhân, may mà mình là lão đàn ông có tự chủ.
Nếu còn trẻ hơn mười tuổi, vừa rồi cô gái ấm ức nói một tiếng “Tạm biệt”, có khi chú ta có thể lập tức gọi người quay lại đi.
May mắn không ở tuổi xúc động nữa, Đinh Sùng không muốn chậm trễ con gái nhà người ta.
......
Kiều Lan Lan ở ngoài cửa đều nghe được, ngay từ đầu lão Đinh quyết định gặp mặt Tô Anh, trong lòng cô ấy vô cùng lo lắng, bởi vì Tô Anh quá xinh đẹp, cô ấy sợ lão Đinh sẽ không chút do dự đáp ứng.
Nếu là vậy, thì cô ấy sẽ lựa chọn chúc phúc lão Đinh, ở thời khắc mấu chốt, không để cho lão Đinh bị oan uổng, tránh cho chú ấy xảy ra việc ngồi tù oan giống kiếp trước.
Nhưng lão Đinh vẫn là lão Đinh của kiếp trước, tự ti, chính trực, kiếp trước cô ấy thảm như vậy, mà lão Đinh vẫn cảm thấy không xứng với cô ấy.
Đời này thím Kiều giới thiệu Tô Anh như hoa như ngọc cho chú ta, so với Kiều Lan Lan còn nhỏ hơn một tuổi, thì làm sao lão Đinh có thể đồng ý.
Kiều Lan Lan đồng ý với thí mình đến hội hữu nghị, nhưng không đồng ý muốn xem mắt với Hàn Cảnh Viễn.