Lúc Tô Anh từ nơi khác xuyên qua, thì đụng phải kẻ buôn người đang đánh đập đứa nhỏ bị bắt cóc.

Cô muốn ngăn cản những kẻ buôn người bắt nạt đứa trẻ, nhưng không thể thức dậy.

Những kẻ buôn người đánh đứa trẻ xong rồi nói: “Người phụ nữ này không còn thở nứa rồi, đào hố chôn cô ta đi.”

“Tao chưa từng thấy người phụ nữ nào xinh đẹp như vậy, chôn cô ta thật đáng tiếc.”

Một người khác mắng: “Ngay cả thi thể cũng không buông tha, mày đúng là cặn bã.”

“Nói giỡn, mau chôn đi.”

Hai người khiêng người phụ nữ ném vào trong cái hố đã đào trước.

Cô bé khóc lóc đuổi theo, “Đừng chôn mẹ.”

Cậu bé lao qua, “Tôi liều với mấy người.”

Bọn buôn người đấm đá mấy đứa nhỏ, rất nhanh đã trói đứa nhỏ bằng dây thừng, bịt miệng ném trở lại trong nhà gỗ trong rừng.

“Trời âm u như kia có lẽ sắp mưa rồi đấy, mau chôn đi.”

Miệng mũi Tô Anh bị bùn đất chôn lấp, vừa xuyên qua đã bị chôn sống khiến cô bộc phát tất cả dị năng tích tụ.

Địa động núi lay động, giống như là động đất, kéo dài mười giây, tất cả lại khôi phục bình tĩnh.

Trận động đất chắc chắn không phải do dị năng của cô tạo thành, cô còn chưa có năng lượng lớn như vậy đâu, có điều cuối cùng cũng có thể động đậy.

Tô Anh trèo ra khỏi đất, dọa cho hai tên buôn người vừa mới khiếp sợ vì trận động đất kia đến mức ngất đi.

“Dì Tô, ngay cả con gái mà dì cũng không nhớ rõ ư, nói như vậy dì bị mất trí nhớ sao?”

Hàn Kinh Thần còn tỏ vẻ hãi hùng, dì Tô lúc ấy rõ ràng không còn hơi thở, sau trận động đất thì bỗng dững sống, còn đào mấy người bọn họ từ dưới đống đổ nát sụp đổ ra.

“Ừm, vừa rồi lúc động đất bị đập vào đầu, thế nên quên mất rất nhiều chuyện.”

Tô Anh từ dị thế xuyên qua tới, may mà thời gian tử vong của cơ thể này không dài, nhưng trí nhớ của nguyên chủ thì cô lại không có bất cứ ký ức nào, chỉ có thể nói bản thân mất trí nhớ.

Nhóc con rất dễ dỗ, cô nói mất trí nhớ không ngờ cả đám đều tin tưởng, còn nhao nhao nói cho cô biết mọi chuyện.

Từ trong miệng mấy đứa trẻ, Tô Anh đại khái hiểu được thế giới song song này, ngoại trừ mấy chục năm lịch sử quá trình không giống nhau, thì mấy ngàn năm trước đều giống nhau.

Cho nên cho dù không kế thừa trí nhớ của nguyên chủ, thì giao tiếp trao đổi không thành vấn đề.

Cố Xán Xán sợ hãi vô cùng, cô bé dán sát vào Tô Anh không buông ra, ngửa đầu nhìn cô.

“Mẹ, con là Xán Xán, mẹ mất trí nhớ cũng là mẹ con nha.”

Từ khi Tô Anh sinh ra, cô từ nhỏ đến lớn tuân theo nguyên tắc trao đổi tương đương, chiếm được cơ thể nguyên chủ, thì sẽ coi đứa bé như con mình mà nôi lớn.

Cô vuốt mái tóc của Xán Xán, dịu dàng nói: “Được rồi, mẹ nhớ kỹ rồi.”

Hàn Hâm Tinh đổi vị trí, đẩy Cố Tri Nam ra, ngồi xổm ở bên kia Tô Anh.

“Mẹ, con cũng là con gái của mẹ.”

Tô Anh nhịn không được nở nụ cười, hỏi ngược lại: “Em họ gì?”

“Em họ Hàn nha.”

Tô Anh chỉ cố Xán Xán, “Xán Xán họ Cố, hai người họ Hàn, cả hai không có khả năng là chị em, bạn nhỏ phải thành thật, nếu như em không có mẹ, thì để cha em tìm mẹ cho em đi.”

Hàn Hâm Tinh bĩu môi, “Cha mẹ là liệt sĩ, cả hai đều hy sinh rồi, từ nhỏ em chưa từng gặp nữa.”

Tô Anh trong lòng hơi chua xót, xoa xoa đầu cô bé, “Vậy được rồi, chờ người nhà em đến đón em, thì chị sẽ làm mẹ em.”

Trong hai giờ, cô đã học được rất nhiều thứ từ bốn đứa con của mình.

Hàn Kinh Thần và Hàn Hâm Tinh là anh em, có một chú hai tên là Hàn Cảnh Viễn, hai đứa nhỏ từ thành phố Kinh bị lừa bán tới đây, lúc này trong nhà có lẽ sắp phát điên rồi.

Nguyên chủ mang theo em trai Cố Tri Nam và con gái Cố Xán Xán, đến tìm người chồng vừa mới về nước, ở bến tàu phát bệnh tim, bọn buôn người làm bộ nhiệt tình đưa đến bệnh viện, giữa đường bắt cóc người lớn con nhỏ.

Trước khi Tô Anh bị chôn, bốn đứa trẻ muốn tự cứu mình, nhưng không thành công.

Nhưng một ngày ở bên nhau, cũng để cho bốn đứa trẻ có một tình bạn sâu sắc.

Nếu không phải trận động đất bất ngờ này, cùng với Tô Anh xuyên qua, thì bốn đứa trẻ này đã bị bọn buôn người bắt đi.

Tô Anh ở trong rừng bắt một con gà rừng, bây giờ cũng nướng xong rồi, hai đùi gà chia cho Tinh Tinh và Xán Xán, hai cánh gà cho hai cậu bé.

Cô tự mình xé một miếng ức gà cắn ăn, thịt gà tươi ngon ngọt mọng nước, hương vị này, tư vị này so với động vật dị thế biến dị ngon hơn nhiều.

Bốn đứa trẻ tập trung ăn uống đến mức đầu còn không nhấc lên, thứ nhất là đói bụng, thứ hai trình độ nướng gà của cô cũng được.

Thời đại này vật tư tương đối thiếu thốn, mấy đứa nhỏ đều nói ăn thịt thật hạnh phúc.

Ăn no nghỉ ngơi một hồi, đang định dẫn bốn đứa nhỏ xuống núi, thì đụng phải năm sáu chiến sĩ mặc quân phục lục quân.

Trên đảo xảy ra động đất, bộ đội phản ứng nhanh, lập tức bố trí quân nhân tìm kiếm người dân.

Tô Anh hoàn toàn xa lạ đối với quân phục của thế giới này, theo bản năng bảo vệ bốn đứa nhỏ ở phía sau.

Hàn Kinh Thần vui vẻ không thôi, nói với Tô Anh: “Dì Tô, bọn họ mặc quân phục giống chú hai cháu, là các chú quân giải phóng đến cứu chúng ta.”

Ngoài đời cũng có bộ đội chính quy, Tô Anh đối với quân nhân có lòng kính trọng.

Người quân nhân dẫn đầu quan sát tình hình xung quanh, trên mặt đất có hai người đàn ông trưởng thành hôn mê, bên cạnh đống lửa có một người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp mang theo bốn đứa con, còn có gà rừng nướng chưa ăn xong,

Anh ta chào Tô Anh một cái, “Đồng chí, chúng tôi là bộ đội đóng quân ở Nam Đảo, xin hỏi xảy ra chuyện gì thế?”

...…

Tại nơi đóng quân Nam Đảo, Quý Bình Lương vừa từ tiền tuyến cứu trợ trở về nhà gia đình, hỏi vợ Tô Anh và mấy đứa bé đi đâu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play